Một buổi tối nọ, Duy Đại gọi cho Thiên Ngọc bảo tầm mười phút nữa cô hãy ra trước nhà, anh có một món gì đó muốn đưa cho cô.
Thiên Ngọc ra sân ngồi trên xích đu, vừa chờ đợi vừa hóng mát.
Cô lướt điện thoại, một lúc chán lại vào album ảnh xem.
Xem tới xem lui lại trúng ngay tấm ảnh mà cả nhóm đi biển năm lớp mười hai.
Trong hình ai cũng cười vui vẻ nhìn vào máy ảnh, còn riêng cô và Duy Nhất thì như hai người giận dỗi quay mặt đi hướng khác.
Thiên Ngọc bật cười, tuổi trẻ đúng là nông nổi.
Một bóng người phủ lên chiếc điện thoại của cô kèm theo giọng nói từ trên vọng xuống: “Cậu vẫn còn giữ tấm ảnh này à?”
Thiên Ngọc giật mình tắt ngay điện thoại, cô nhíu mày không vui: “Mình giữ là vì tình cảm mọi người, không phải vì cậu.
Đừng hiểu lầm.”
Rồi cô đứng dậy đi ra cổng, nhìn trái nhìn phải xem Duy Đại sắp đến chưa.
Bây giờ mỗi khi ở riêng với Duy Nhất, cô đều cảm thấy rất ngại.
Duy Nhất bước đến gần cô, vẻ mặt có chút sầu não: “Thiên Ngọc, mình qua đây là có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.
Cậu có thể nghe mình nói, đừng lảng tránh mình nữa được không?”
“Mình không lảng tránh cậu, nhưng giữa chúng ta có gì để nói nữa sao?”
Thiên Ngọc thể hiện rõ sự xa cách, Duy Nhất lúc này mới cảm thấy lòng đầy lo sợ.
Có lẽ cậu đã quá ỷ y khi nghĩ rằng cô gái năm nào vẫn sẽ đứng yên chờ đợi cậu, chỉ cần cậu quay về nhất định sẽ chấp nhận tha thứ cho cậu.
“Thiên Ngọc, mình biết mình có lỗi với cậu.
Mình không trốn tránh cái sai của mình, cậu tha thứ cho mình một lần có được không? Mình hứa sẽ bù đắp lại cho cậu, sẽ không để cậu phải chịu tổn thương thêm lần nào nữa.”
Duy Nhất nắm tay Thiên Ngọc, ánh mắt khẩn cầu, tâm trạng hoảng loạn khi nhìn thấy trong mắt Thiên Ngọc giờ đây không còn như trước, chỉ đặt cậu ở trong.
Thiên Ngọc có chút mủi lòng nhưng cô dặn lòng phải mạnh mẽ.
Người đã từng tổn thương cô, chắc chắn cô sẽ không để cho người đó có cơ hội lần thứ hai.
Thiên Ngọc cô tuy yếu đuối nhưng vấn đề liên quan đến “sự an toàn” của bản thân, cô tuyệt đối sẽ không cho phép tiếp tục xảy ra.
“Chúng ta đã từng là một đôi rất đẹp, rất hạnh phúc đúng không? Nhưng cậu biết gì không? Tất cả… cũng chỉ là đã từng.” Cô gạt nhẹ tay Duy Nhất xuống, từ lúc cô nói ra lời chia tay năm ấy, cô đã quyết buông bỏ đoạn tình cảm không có kết quả này.
Không chỉ trích, không trách móc nhưng câu từ mà Thiên Ngọc nói ra đều khiến cho Duy Nhất day dứt.
Một khoảng không im lặng giữa hai người, chỉ có tiếng gió vi vu vờn quanh, hai người hai tâm trạng nhưng cùng một lòng nặng trĩu như nhau.
Tất cả ngôn từ Duy Nhất chuẩn bị trước đó đều bị những câu nói vừa rồi của Thiên Ngọc cắt đứt sạch sẽ.
Cậu không ngờ rằng Thiên Ngọc của bây giờ lại tuyệt tình đến vậy.
“Cậu có biết trên đời này, thứ rẻ mạt nhất là gì không?” Thiên Ngọc hỏi, cô nhìn sâu vào đôi mắt gợn sóng của Duy Nhất, đôi mắt ấy trước đây cô rất thích nhưng bây giờ nhìn vào, cảm xúc không còn như trước nữa.
Duy Nhất lắc đầu.
Thiên Ngọc nở nụ cười ba phần hờ hững, bảy phần cợt nhả trả lời: “Đó chính là lời hứa của cậu.”
Năm đó trước khi đi, Duy Nhất từng hứa khi trở về nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô.
Kết quả chưa được bao lâu, cậu quen người khác, đâm cho cô một nhát rất đau, buộc lòng cô phải nói ra lời chia tay nghiệt ngã.
Đó là lúc lòng cô đau nhất và cũng vì vậy mà bản thân đã khép lòng, không dám mở ra để đón nhận tình cảm của ai.
Đến lúc gặp Duy Đại, anh tuy ngang tàn, bá đạo với cô nhưng lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Và khi anh nói ra bốn chữ đó, cô biết đó là người đàn ông mình có thể gửi gắm cả đời.
Song điều không hay đã xảy ra, chính là người yêu cũ của cô lại chính là em trai của anh.
Nếu cô chấp nhận quen anh thì mẹ anh liệu có chấp nhận cô?
Một lần đã cấm cản thì lần hai cũng sẽ không tránh khỏi.
Cô chỉ là con nhà bình thường, còn Duy Đại là con nhà cao sang, quyền quý.
Cô xứng sao? Mẹ anh sẽ lại tiếp tục chia rẽ hai người thôi.
Duy Nhất im lặng, câu nói cậu có thể nói ra tại thời điểm này chỉ có thể là: “Mình xin lỗi.”
Thiên Ngọc khẽ cười, cô ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên cao, hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Cậu không có lỗi.
Lỗi tại mình ngu ngốc mà thôi.
Mình không có can đảm đi lại vết xe đổ của quá khứ, đã là vết xe đổ thì chẳng ai muốn lại lầm lỡ thêm một lần nữa.”
Duy Nhất nhìn vẻ mặt yên tĩnh của Thiên Ngọc, cậu thấy được dáng vẻ cô đơn của cô.
Không kìm lòng được, Duy Nhất ôm lấy Thiên Ngọc từ đằng sau, vùi mặt vào hõm cổ cô.
Thiên Ngọc bất ngờ không kịp phản ứng, nhìn thấy dáng người đang đứng ở trước mặt mình, cô vội vàng thoát khỏi cái ôm của Duy Nhất.
“Buông mình ra! Sếp… anh đừng hiểu lầm…”
“Anh hai…”
“Hai người không cần nói gì, tôi hiểu.” Duy Đại đưa tay lên biểu thị sự im lặng, anh đưa cho Thiên Ngọc một hộp bánh nhỏ được thắt nơ đẹp mắt: “Đây là bánh mà em bảo thích ăn, tôi đặc biệt làm cho em.”
Thiên Ngọc cẩn thận mở ra xem, một chiếc bánh tiramisu được cắt miếng vuông nhỏ, phủ bên trên là lớp bột socola.
Thiên Ngọc nhìn Duy Đại, một cái nhìn cảm động.
Cô chỉ vô tình nói mình thích ăn bánh tiramisu vị socola, ấy thế mà người đàn ông này lại đích thân xuống bếp trổ tài làm cho cô.
“Sếp, cái này là anh… làm cho tôi thật sao?”
“Ừm, em vào nhà đi.
Ngoài này dễ lạnh.”
Duy Đại cười nhẹ, ánh mắt hiện rõ sự yêu thương.
Thiên Ngọc mỉm cười, không ngại có Duy Nhất, cô nhón chân đặt lên má anh một nụ hôn, chúc anh ngủ ngon rồi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà giấu đi đôi má hồng nhuận.
Duy Nhất thấy lòng cảm thấy khó chịu châm chít như mũi kim đâm vào.
Cậu nhìn Duy Đại, chạm ngay vào ánh mắt sắc bén của anh, cảm thấy hơi sợ trong lòng.
Duy Đại thay đổi sắc mặt, quay người đi kèm theo giọng nói lạnh tanh: “Về nhà anh có chuyện cần nói với em.”
Hai người vừa về đến nhà, Duy Dại đã bộc lộ sự tức giận mà anh đã kìm nén từ nãy giờ: “Anh cấm em không được đến quấy rầy Thiên Ngọc nữa, nếu không đừng trách anh.”
Duy Nhất không vui khi bị anh cấm cản, cậu cau mày: “Sẵn đây em cũng nói thật cho anh biết, em và Thiên Ngọc từng yêu nhau.
Anh không thể cấm em lại gần cô ấy!”
“Em cũng biết nói là từng yêu, vậy bây giờ cô ấy còn yêu em sao? Em nên nhớ, chính em là người đã bỏ rơi cô ấy trước.
Em có nhìn thấy dáng vẻ cô ấy lúc nhớ em không? Em có nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô ấy vì em mà say chưa?“ Anh gằn giọng: “Chưa bao giờ!”
Duy Đại như đang nói thay cho nỗi lòng của Thiên Ngọc.
Nhớ đến những lần cô vì mối tình trước mà quên cả lí trí, còn nhận nhầm anh thành Duy Nhất.
Dáng vẻ khổ sở ấy khiến anh mãi không quên.
“Anh… anh đã biết trước chuyện em và cô ấy từng quen nhau?”
“Anh không những biết hai người từng yêu, anh còn biết cả chuyện em vì Anna mà quyết định đi du học, vì Anna mà bỏ rơi cô ấy.
Đừng nói với anh em quay về lần này là vì còn yêu cô ấy, em vốn dĩ không yêu, chẳng qua là mất đi Anna, em muốn tìm về cảm giác quen thuộc với cô ấy.
Anh nói đúng không?”
Duy Đại nói câu nào câu đó như mũi tên bắn trúng tim đen của Duy Nhất.
Cậu chột dạ không thể phản biện lại được anh.
Vừa rồi hành động của Thiên Ngọc làm với Duy Đại cậu cũng nhìn ra được cơ hội của mình như sợi chỉ, mỏng manh biết nhường nào.
“Anh hai, lần này em nhận ra Thiên Ngọc rất quan trọng với em.
Anh… anh có thể nhường lại cô ấy…”
Duy Nhất nói nửa vời cũng đủ khiến cho Duy Đại hiểu, anh nhếch môi: “Nhất, từ nhỏ đến lớn cái gì người anh hai này cũng đều có thể nhường em nhưng với cô ấy thì không.
Em đã từng không trân trọng cô ấy, thì lý do gì anh lại phải nhường cho em? Hơn nữa với anh, tình yêu không có khái niệm nhường, chỉ có tranh đấu công bằng!”
Duy Nhất im lặng.
Đúng! Cậu đã từng không trân trọng cô, thì lý do gì cậu muốn giành lại? Chẳng qua nhìn lại quãng thanh xuân tươi đẹp kia, cậu lại không muốn mất đi.
Phải, cậu ích kỉ!
Vừa bị Thiên Ngọc từ chối, vừa bị anh trai giáo huấn một trận.
Duy Nhất mang tâm trạng nặng nề lên phòng.
Cậu nằm phịch xuống giường, từ trong hốc mắt chảy ra một giọt lệ hiếm hoi…