Bây giờ là đầu hạ, thời tiết có chút nóng, trong phòng Vân Chức có mở điều hòa, vốn dĩ là nhiệt độ độ rất vừa phải, nhưng từ một khắc Tần Nghiên Bắc phủ lên kia, nhiệt độ trong phòng dường như đột nhiên tăng lên, không cảm nhận được chút khí lạnh nào, chỉ có một trận nhiệt ý đang thổi quét tới bao phủ lấy cô.
Anh dừng lại một lúc, Vân Chức biết nếu hôm nay cô không muốn thì có thể chủ động cách xa anh từ bây giờ, kéo ra khoảng cách với anh, nhưng cô lại có chút ý nghĩ muốn dựa vào anh gần một chút, cho nên liền rũ mắt không động.
Lòng bàn tay Tần Nghiên Bắc khô ráo lại nóng bỏng, đang không tự giác làm càn thêm, loại bản năng trời sinh không thầy dạy cũng hiểu này đang như dòng điện giật nổ tung ở trên người cô, lan ra khắp cơ thể.
Trên mặt Vân Chức đã sắp nhỏ ra máu, không quá thanh tỉnh mà nghĩ, có phải là cô đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể khiến anh dừng lại hay không.
Cô lẩm bẩm kêu một tiếng "Nghiên Bắc", thanh âm run rẩy, giống như là làm nũng hoặc là xin giúp đỡ, lơ đãng kéo xuống sợi dây thừng cuối cùng đang trói buộc người đàn ông.
Vân Chức bỗng nhiên bị anh nắm vai xoay người, trời đất quay cuồng ngã xuống, tóc dài tản ra, đối mặt với anh.
Anh cúi đầu xuống, độ ấm trên môi tăng cao.
Vân Chức chịu phải kch thích, máu cả người đều dồn lên trên, lông mi khép hờ của cô không nhịn được mà tràn ra hơi nước, vốn dĩ muốn quay đầu đi không muốn nhìn anh, kết quả tầm mắt mê mang lại đụng phải gương lớn, thấy được thần thái giờ phút này của chính mình.
Sắc mặt cô đỏ ửng, khóe mắt ướt át, váy mỏng vén lên trên, hoàn toàn rối loạn, những thứ nên hay không nên đều đã bại lộ ra không khí, không còn cách nào có thể che giấu nữa.
Tây trang của Tần Nghiên Bắc không biết đã rơi xuống mặt đất từ lúc nào, cổ áo sơ mi rộng mở, anh cúi xuống người cô, mà cô thế mà lại vô ý thức nắm lấy tóc ngắn của anh, màu đen và màu trắng dây dưa ở bên nhau, hình ảnh sắc khí đến mức cô xấu hổ không muốn xem.
Lòng Vân Chức chỉ toàn tiếng thét chói tai, trên thực tế giọng nói lại khàn đi, nỗ lực nuốt xuống những thanh âm nghe xấu hổ đó.
Cô chưa từng chịu cảm giác đánh sâu tới tất cả giác quan như thế này, những câu từ miêu tả hình dung làm lòng người xao động trong tiểu thuyết, nhưng đến khi bắt đầu tự mình trải nhiệm, cô mới biết được mấy câu chữ trong văn bản đó thật sự còn kém xa, hình dung không nổi một phần vạn cảm thụ hiện tại của cô.
Nhưng mặc kệ ra sao, tên đã lên dây thì không thể không bắn.
Não Vân Chức load nhanh đủ các hình ảnh động thái trong tiểu thuyết nhắc tới, thật vất vả mới nhớ ra vài thứ hữu dụng, hoang mang rối loạn nhớ lại quá trình lăn giường, sau khi c ởi quần áo rồi thì bước tiếp theo có phải hay không là...
Cô cắn môi, có chút sợ hãi rụt rụt người lại, cô có thể tiếp thu nổi hay không đây.
Giây tiếp theo, môi dưới đầy dấu răng của Vân Chức bị đẩy ra, Tần Nghiên Bắc mạnh mẽ cắn lên môi cô, ý thức của cô hỗn loạn, tất cả những chuẩn bị đều bị anh làm cho trống rống, không còn năng lực tự hỏi, lực chú ý của cô đều hoàn toàn bị chiếm giữ, anh lại một lần nữa ôn nhu lại, nhẹ nhàng mt hôn khóe miệng cô.
Váy bên hông cơ hồ có thể xem nhẹ, vạt áo sơ mi cũng bị mở ra, có cái gì đó từ trong túi quần tây trang của anh rơi ra, thanh âm rất nhẹ, Vân Chức mơ hồ nhìn thấy là một cái hộp lớn và một cái hộp nhỏ, cái lớn là một hộp giấy, được đóng gói kỹ, cái nhỏ là một cái hộp bằng nhung hình bầu dục.
Sau đó đôi mắt cô bị che lại, Tần Nghiên Bắc ôm cô xê dịch lên trên, gáy cô rơi vào trong gối đầu, thần kinh cô căng chặt tới co rút lại bị anh kiên nhẫn trấn an.
Vân Chức giống như người bị rơi xuống biến, không trọng lượng chìm nổi, hô hấp gấp gáp mà trào cả nước mắt ra, muốn mở to mắt xem biểu tình của anh.
Ánh mắt hai người va chạm dưới ánh sáng mờ nhạt, thế giới bên người đều giống như biến thành hư ảnh, hai đầu gối của anh đè ở trên giường mềm mại, đáy mắt rất hồng.
"Chức Chức." Tần Nghiên Bắc như bắt nạn, đè Vân Chức ở trong góc giường, từ tai cho tới xương quai xanh của anh đều không thể che giấu được màu máu, "Anh muốn tiếp tục."
Tóc mai Vân Chức mướt mồ hôi, bỗng nhiên phản ứng lại cái hộp lớn vừa rơi ra rốt cuộc là đựng cái gì.
Người này, rõ ràng là tai đang đỏ như vậy, nhưng chuyện muốn làm lại không hề do dự, trước khi trở về anh đã chuẩn bị đồ trước, cho dù hôm nay cô không có mặc cái váy có cái khóa không kéo xuống được kia thì anh cũng sẽ như sói đói ức hiếp cô thôi.
Vân Chức có chút hiểu rõ, hôm nay gặp mặt Tần Giang Xuyên, Tần Nghiên Bắc đã chặt đứt sợi tơ thân duyên cuối cùng của anh, từ bây giờ anh chỉ có hai bàn tay trắng, nhìn như đứng ở địa vị cao, đứng ở nơi trung tâm của toàn bộ Tần thị, nhưng anh cũng chỉ cô đơn một mình, nhân sinh nhấp nhô nghiêng ngả sống cho tới ngày hôm nay, anh cũng chỉ có cô là người thân.
Lúc lén đọc mấy cuốn tiểu thuyết đó, cô liền nghĩ tới thời khắc này rốt cuộc cũng sẽ tới mà thôi.
Có lẽ có sợ có lo lắng, nhưng tuyệt đối không có kháng cự.
Cô là cam tâm tình nguyện.
Muốn giao phó bản thân cho anh, bất luận là thân thể hay tình cảm, cô gấp gáp chờ đợi có thể tương dung với anh, hấp thu nhiệt độ thiêu đốt bất tận của nhau, đem hai cơ thể trùng điệp bên nhau, băng thiên tuyết địa thế giới hòa tan.
Tâm ý đó không chỉ là thích, cô biết, cô yêu anh, ở trong mấy năm luôn rung động với anh này, kỳ thật một câu thích đơn giản đã sớm không đủ để hình dung.
Mảnh vải che đậy cuối cùng của Vân Chức cũng không còn, cô gắt gao siết lấy cánh tay Tần Nghiên Bắc, cảm giác được đầu ngón tay anh không hề có chướng ngại xẹt qua, mang theo chút gợn sóng.
Sợi dây trong đầu đang kéo căng, cả người cô đỏ như bị thiêu, lại mê mang thấy Tần Nghiên Bắc nhặt lên cái hộp nhỏ hình bầu dục kia, nắm chặt, khớp xương dùng sức đến trắng bệch, con ngươi thâm hắc dưới ánh đèn sâu không thấy đáy, khảm lấy cuồng vọng và tuyệt vọng mà cô không thể nhìn thấu.
Anh quỳ trong đống chăn gối hỗn độn, nhẫn nại, sống lưng đè thấp, cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: "Chúng ta kết hôn được không?"
Có thể đừng ngại anh bị bệnh.
Có thể đừng hủy bỏ lễ đính hôn có được không.
Chấp nhận tất cả của anh, để anh có nhà để về, cho anh tư cách được yêu.
Khớp hàm Tần Nghiêm Bắc cắn chặt, cho dù trong lòng bị những lời của Tần Giang Xuyên đâm chọc, biết rất rõ rằng bản thân bị bệnh, không xứng có được sự chấp nhận và cam chịu của cô, nhưng càng nhiều lời thỉnh cầu anh không có cách nào nói được với cô.
Cô thích sự kiêu ngạo của anh, anh không thể ngay cả cái này cũng không có.
Tần Nghiên Bắc đem cái hộp hình bầu dục nâng lên, không tiếng động mở ra, chiếc nhẫn mới tinh mới vừa được anh lấy về lúc chiều đang âm thầm lóe sáng ở trong khe hở ngon tay.
Từ góc độ của Vân Chức không nhìn thấy động tác của anh, huống chi toàn thân toàn tâm cô đều đang vận sức chờ lên bàn ủi.
Cô mê mang nhìn Tần Nghiên Bắc, không nghĩ tới anh sẽ đề cập tới hôn sự nhanh như vậy.
Sự bình tĩnh còn dư lại không nhiều lắm của cô dâng lên, nhắc nhở quyết định mà cô đã âm thầm đưa ra lúc giữa trưa bên ngoài phòng bệnh.
Không phải bây giờ.
Hai tay cô còn chưa có gì cả, cái gì cũng không có, làm sao có thể gả cho anh chứ.
Để anh biến thành một câu chuyện cười trong giới quyền quý sao.
Quá trình trưởng thành ăn sâu bén rễ, cô biết bản thân khi đối diện với anh, trong xương cốt của cô kỳ thật đều là sự tự ti, lúc trước động tâm lại không dám thừa nhận, ngoại trừ bởi vì Thập Nhất ra, không phải cô cũng là cảm thấy bản thân và anh như đống bùn và đám mây sao.
Những sự tự ti cẩn thận đó, cô lại không muốn bị anh tận mắt nhìn thấy.
Cô sẽ không để anh chờ lâu đâu, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi.
Hơi nước trong mắt Vân Chức càng nhiều thêm, nóng hầm hập lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Quá... sớm, chờ một chút, yêu đương như bây giờ rất tốt mà, kết hôn... không cần gấp như vậy đâu, lần trước... lần trước tuyên bố đính hôn với người ngoài, anh nhớ hủy đi nhé."
Hy vọng xa vời bị đánh nát.
Nhẫn kim cương dính trên nhiệt độ cơ thể anh dần dần nới lỏng, từ trong tay Tần Nghiên Bắc rơi xuống, ẩn nấp chui vào trong đống chăn gối, nhẫn kim cương sắc bén cắt ở trong lòng bàn tay anh một vệt, lưu lại tơ máu.
Mồ hôi chảy dọc theo vân da, miệng khô lưỡi khô khó lòng bỏ qua.
Đau đến mức mạch máu màu xanh chi chít phồng lên.
Mi mắt Tần Nghiên Bắc rũ thấp, chậm rãi thối lui xuống khỏi Vân Chức.
Anh túm cái gối lót dưới đầu Vân Chức, bóp lấy cổ chân tinh tế của cô, làm lơ đi thân thể đã kề bên cực hạn của mình, dùng môi mỏng lạnh lẽo hôn lên chân cô, thay thế chịu thiệt tự làm đau chính mình.