Đêm khuya, ánh đèn trong phòng ngủ lưu luyến, Vân Chức chôn sâu vào trong gối đầu, tóc mướt mồ hôi, bụng nhỏ gắt gao banh ra, cảm giác hư thoát còn chưa có biến mất, đầu gối phiếm hồng run lên rất nhỏ, đôi mắt thanh nhuận có chút mất tiêu cự, vô thố ôm chăn, trên lông mi còn lưu lại nước mắt snh lý.
Hô hấp trầm đục luân phiên lẫn nhau, lại trộn ở một chỗ, Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu, kéo chăn ra, lòng ngực Vân Chức trống rỗng, mờ mịt quơ tay túm chăn lại, anh đè lại tay cô, dùng bản thân mình đưa tới, lấp đầy cái ôm của cô, sau đó chặn ngang bế cô lên từ trên giường, tới phòng tắm rửa sạch.
Lúc tắm rửa, Vân Chức dần dần hoàn hồn, mặt nóng đến mức muốn nổ mạnh, xấu hổ khi phải đối diện với anh, nhưng rũ mắt nhìn trong sương mù thấy hình dáng như có như không của anh cô mới phát giác ra, chuyện này có gì đó không đúng.
Vốn dĩ không phải muốn... làm tới cuối sao.
Vân Chức nhất thời nghĩ không ra vì cái gì mà Tần Nghiên Bắc đột nhiên thay đổi ý tưởng, đều đã giương cung bạt kiếm rồi mà còn kêu dừng lại giữa chừng, ngược lại liền không nói một lời cúi người xuống làm cái đó cho cô.
Tình cảnh và cảm thụ lại hiện lên, thân thể và trong não đều có tràng pháo hoa nổ tung đầy trời.
Nhiệt khí lại dâng lên.
Lỗ tai Vân Chức như sắp nhỏ ra máu, muốn hỏi Tần Nghiên Bắc một chút, nhưng thật sự không biết nên mở miệng thế nào, cô cảm giác được anh còn chưa có bình ổn, chỉ là đang cố tình tránh cô, vì thế cô cắn môi, thử thăm dò tay xuống muốn giúp anh.
Nhưng mà mới tới gần một chút, tay đã bị Tần Nghiên Bắc nắm lấy, cản lại động tác của cô.
Anh bỗng nhiên trầm mặc hôn lên, che trời lấp đất mà xâm chiếm, thẳng đến khi ý thức của cô bị cướp đoạt, không rảnh lo suy nghĩ chuyện khác, ánh mắt anh mới ám trầm buông ra, bọc khăn tắm cho cô rồi đưa về phòng, tay lạnh người lạnh che lại mắt cô, để cô đi ngủ.
Vân Chức không muốn ngủ, nhưng nhiệt độ cơ thể và hơi thở trên người anh như có năng lực mê hoặc, cô ôm chặt anh, nghe thanh âm rất thấp của anh dỗ dành ngâm nga bài hát khi xưa anh từng hát khi ngồi trên cửa sổ gác mái nhà cô, đứt quãng, cô đột nhiên có chút muốn khóc, mệt nhọc cùng bủn rủn trên người cũng tìm tới, rất nhanh liền mất đi thanh tỉnh.
Rạng sáng, Vân Chức trở mình, mơ mơ màng màng bừng tỉnh, theo thói quen duỗi tay sờ sạng một chút, bên cạnh trống không, nhưng trong ngực được chèn thêm một cái gối nhỏ như để trấn an.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thời gian, mới qua được một tiếng kể từ khi cô ngủ, cô lê dép lê xuống giường, đẩy cửa phòng tắm ra nhìn nhìn, bên trong còn có hơi lạnh thấu xương chưa có tan hết.
Vân Chức ngây người vài giây, hoàn toàn không còn cảm thấy mệt nữa.
Anh... tắm nước lạnh sao.
Xem thời gian, hẳn là còn vào đó rất lâu.
Vân Chức đi ra khỏi phòng ngủ đi tìm Tần Nghiên Bắc, cửa thư phòng cách vách không có quá chặt, bên trong lộ ra ánh sáng, cô đi vài bước tới gần, nghe được bên trong đè thấp thanh âm lãnh đạm, dường như đang thẩm tra đối chiếu số liệu linh kiện.
Cô dừng lại.
Tần Nghiên Bắc mới rạng sáng đã mở họp qua video, không có âm thanh, anh nhíu mày đeo tai nghe, sợ làm ồn đến cô ngủ, thanh âm đè rất thấp, lúc cô không ở đây, lời nói của anh rất ít, tính tình cũng kém, đối diện hẳn là số liệu sai mà anh đã liệt kê ra, thái tử gia lạnh lẽo đọc từng chữ, lộ ra lệ khí không thèm che lấp.
Vân Chức thu lại cái tay muốn đẩy cửa, đứng ở bên ngoài chốc lát, xuyên qua khe cửa hẹp an tĩnh nhìn anh, có chút cảm giác giống như che một tầng sa, thấy không rõ lắm, nhưng trong lòng lại rất đau.
Không biết anh vì cái gì, cũng không biết anh đang băn khoăn cái gì, nhưng mỗi lần trái tim nảy lên đều có liên quan chặt chẽ tới anh, từ trên xuống dưới đều khó chịu.
Vân Chức không có quấy rầy anh làm việc, xoay người trở về phòng ngủ, nhìn trên điện thoại di động là một tin nhắn WeChat của Đường Dao gửi tới, chắc là sợ bị thái tử gia thấy nên lén lút hỏi: "Sinh hoạt ban đêm của tiên nữ có đột phá gì không?"
Vân Chức ghé lên trên giường: "Tiên nữ bị làm cho ngốc rồi."
Đường Dao như được tiêm máu gà: "Ôi đệch ôi đệch, tình huống như nào! Làm sao! Cả quá trình à! Hoàn toàn tương tương dán dán?!"
"Cái đó cũng không phải..." Vân Chức hiểu được mấy lời này của Đường Dao là nhờ vào kiến thức đã đọc tiểu thuyết, nhịn không được muốn nói ra hết, vì thế mím môi đánh chữ, "Miễn cưỡng có thể tham khảo đoạn kết của chương hai cuốn [Bảo bối anh muốn em] ý..."
Đánh xong cái tên này, Vân Chức đã cảm thấy xấu hổ đến tê rần, xúc động ban nãy cũng dần bình tĩnh lại, lại cảm thấy quá khó có thể mở miệng, liền lập tức thu hồi.
Nhưng Đường Dao lại đang chờ sẵn tin nhắn, đã thấy trước rồi, cô nàng kích động phát tin nhắn thoại qua: "A a a a a được quá nha a Vân tiểu Chức! Không được, tớ muốn lăn lộn trên giường quá, tớ không dám bổ não nữa ha ha ha ha ha! Kia chính là Tần Nghiên Bắc đó, anh ta thế mà lại chịu làm sao?! Anh ta thế mà còn có thể nhịn được, tớ cộng thêm cho anh ta điểm luôn!"
Cô nàng nhỏ giọng nói: Mau nói đi, thật lòng khai xem, có thoải mái hay không?"
Cả người Vân Chức chui vào trong chăn, cách nửa ngày, Đường Dao đã gấp muốn chết, cô mới miễn miễn cưỡng cưỡng nhắn lại một chữ: [Có.]
Đường Dao như nổi điên, trong giọng nói cơ hồ là thét chói tai: "Trái tim tớ không tốt, loại cảm giác đột nhiên cắn đường này ai có thể hiểu chứ! Bất quá sao có cảm giác tâm tình cậu không tốt thế?"
Vân Chức nhìn chằm chằm ánh đèn mờ nhạt: [Anh ấy cầu hôn tớ, tớ không đồng ý, anh ấy cũng không nói gì nữa, cũng không có làm tới cuối.]
Đường Dao nghĩ nghĩ, đáp: "Không nghĩ tới thái tử gia có thể khắc chế như vậy, đây là yêu đến hèn mọn đi, Chức Chức, tớ có thể hiểu được nguyên nhân cậu không đáp ứng ngay bây giờ, bất quá người ngoài cuộc thì tỉnh táo hơn, tớ cảm thấy, kỳ thật anh ấy cũng đang ép mình tới hèn mọn thực sự đó."
[Sao anh ấy có thể hèn mọn chứ.] Vân Chức nhắn, [Anh ấy nên treo ở trên bầu trời.]
Bất luận là thiếu niên mình đầy thương tích trước đây hay là thái tử gia Tần thị thân phận địa vị cao hiện tại, anh đều là trăng sáng trên cao, trước sau như một luôn cúi đầu chiếu sáng cô.
Đường Dao cười, nhớ lại những thứ bản thân tận mắt chứng kiến khi còn ở Tùy Lương: "Anh ấy đương nhiên ở trên trời, nhưng mà anh ấy cũng ở ngay bên chân cậu, Chức Chức, cậu đừng hạ thấp bản thân, bằng không anh ấy sẽ chỉ càng hạ mình thấp hơn cậu mà thôi, đến nỗi muốn vùi vào trong đất."
Tần Nghiên Bắc mở họp suốt một đêm, đến tận khi hửng đông mới kết thúc, anh đứng dậy trở lại phòng ngủ, Vân Chức đang cuộn chăn nằm ở bên mép giường ngủ, giữa mày nhíu chặt, anh bế người lên, ôm ở trong ngực, lại lặp lại hôn cái nhíu mày nhợt nhạt của cô, chờ cô không tự giác giãn ra, anh mới cúi đầu vùi vào cần cổ ấm áp của cô.
Cô không chấp nhận hôn nhân, chỉ muốn yêu đương.
Qua lâu một chút, chờ cô yêu đương tới chán ngấy rồi, sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa, có phải sẽ vứt bỏ anh đi không.
Đối với một bệnh nhân tâm thần như anh, cô chịu thích tới mức độ này đã là phần tưởng lớn đối với anh rồi.
Là anh lòng tham không đáy.
Nếu như anh có thể chuyển biến tốt đẹp, bệnh tình ổn định hơn, không có nhiều phiền phức như vậy, có lẽ cô sẽ thích anh lâu thêm một chút, có lẽ một ngày nào đó sẽ mềm lòng, nguyện ý gả cho anh.
Ánh mặt trời dần dần sáng lên, Tần Nghiên Bắc hôn môi mềm mại của Vân chức, cầm lấy cái nhẫn chưa được đưa đi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại cho Phương Giản: "MECT phải làm mấy lần, thời gian bao lâu, ở đâu."
Phương Giản mẫn cảm nghe ra giọng nói của anh có chút khác thường: "Có ý gì? Nghiên Bắc, cậu muốn làm gì?"
Cánh tay Tần Nghiên Bắc đáp ở trên lan can, cổ tay áo theo động tác kéo lên cao, mơ hồ lộ ra vết thương mới cũ ở trên cánh tay, có nơi còn đang thấm ra máu, anh bình tĩnh nói: "Mau chóng sắp xếp kế hoạch trị liệu đi, trạng thái của tôi không tốt lắm."
Da đầu Phương Giản nổ tung, hắn quen biết Tần Nghiên Bắc lâu như vậy, bệnh của thái tử gia nặng cũng không phải mới đây, mặc kệ là phát bệnh nghiêm trọng nhiều như thế nào, trước nay anh đều chưa từng nói bản thân không thoải mái, đây là lần đầu tiên.
"Cậu rốt cuộc làm sao thế! Tôi nói rồi, MECT là trị liệu bằng cách sốc điện, đối với thân thể sẽ có tổn thương! Cậu chưa từng thử qua nên chưa biết nó thống khổ thế nào! Không tới bước đường cùng thì..."
Ngữ khí Tần Nghiên Bắc rất nhạt: "Có khuynh hướng tự sát, được tính là bước đường cùng chưa."
Phương Giản cứng lại, loại lời nói này, mấy năm qua căn bản Tần Nghiên Bắc sẽ không nói ra, trước kia anh từng có, không chỉ một lần, bằng không cũng sẽ không nguy hiểm như vậy, nhưng bị chính anh thừa nhận thì cực kỳ khiến lòng người hoảng sợ.
Phương Giản nghe đến đổ mồ hôi, nghĩ thầm, khẳng định là tối qua đã xảy ra chuyện rồi, tám phần là không thoát khỏi quan hệ với Tần Giang Xuyên, hắn vừa gọi vừa thu dọn đồ đạc ra khỏi cửa: "Cậu bình tĩnh chút, đừng làm tôi sợ, Vân Chức đâu? Cô ấy không ở cùng cậu sao?"
Mi mắt Tần Nghiên Bắc rũ thấp, lông mi che lại con ngươi.
Tối hôm qua anh thật sự là không tốt.
Sau khi nôn nóng áp xuống chính là rơi vào hắc động tĩnh mịch.
Không cần cái gì khác, chỉ một suy nghĩ "Chức Chức không cần anh" cũng đã đủ kéo anh xuống vực sâu chết chóc rồi.
Cả người anh đều là nước lạnh, muốn quay lại giường ôm lấy cô, mạnh mẽ đeo nhẫn lên tay cô, ngầm chiếm hữu cô, để cô từ trong ra ngoài đều thuộc về chính mình, nhưng anh sợ dọa tới cô, cho nên cũng chỉ có thể tự mình làm đau mình áp chế xuống, lưu lại chút máu trên cơ thể, như vậy sẽ không để bản thân làm cô bị thương.
Những cái thích đó, anh cẩn thận nâng trong tay, mảy may đều không thể để nó biến mất.
Chứng vọng tưởng không chịu khống chế mà phát tác, trừ lức trước hiểu lầm Chức Chức yêu anh ra thì những thứ anh tự tưởng tượng ra đều là bi quan, bị cô bỏ rơi, bị cô sợ hãi bệnh nặng di truyền, bị ném vào trong bóng tối tuyệt vọng, đều đang không ngừng cắn nuốt anh, nói cho anh, anh hẳn là nên chủ động biến mất đi, đừng làm cô khó xử.
Anh tự làm mình bị thương, dùng công việc làm tê mỏi tinh thần, nhưng vẫn đang lao xuống không ngừng, cuối cùng nhìn thấy Chức Chức yên lặng ở ngoài cửa bồi anh, anh mới hít sâu một hơi, không dám đi ra ngoài chạm vào cô, không dám để cô thấy được sắc mặt khi đó của anh.
Sợ giác quan nhạy bén của cô sẽ nhận ra.
Bạn trai cô, là một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm nhẫn đính hôn chưa từng thực sự được đeo lên tay của mình, bĩnh tĩnh nói với Phương Giản: "Không cần tìm vợ tôi, cũng đừng nói cho cô ấy biết, tôi không muốn cô ấy gả cho một người không bình thường, chờ trị liệu trở về, tôi tự mình nói với cô ấy sau."
"Hai ngày nay cậu lên kế hoạch sẵn đi, một tuần sau xuất phát, trước khi đi, tôi sẽ hoàn thành nối công việc của viện thiết kế, sẽ không ảnh hưởng tới ngày ra mắt phi cơ."
Giọng nói Phương Giản có có chút lạc đi: "Được, cho dù ngày ra mắt phi cơ không ảnh hưởng đi nữa, vậy lễ đính hôn thì sao?! Cậu đếm xem còn mấy ngày nữa chứ!"
Tần Nghiên Bắc thấp giọng cười khẽ: "Tôi hủy lễ đính hôn rồi."
Vợ của anh, không có yêu anh yêu tới muốn mạng, cũng không biết anh luyến tiếc cái danh hiệu vị hôn phu kia bao nhiêu.
Cô chưa từng đồng ý đính hôn với anh.
Tất cả yêu thương.
Đều là tự anh lừa gạt chính mình.