Vân Chức không có cố ý nói những lời này để kch thích anh, lúc muốn nuốt lại thì đã chậm rồi.
Khóe mắt cô phiếm hồng, bị ép tới giãy giụa không còn đường sống, cắn môi nhẹ giọng nức nở một tiếng, cam nguyện yếu thế, rất ngoan mà nói với anh không dám còn không được sao, anh vẫn như cũ không có giới hạn, ôm cô thật chặt càng thêm nổi điên.
Dù anh có cậy sủng sinh kiêu thế nào đi nữa thì cũng sẽ bởi vì đôi ba lời lơ đãng của cô làm cho tan nát.
Cậy sủng sinh kiêu: Được sủng ái mà kiêu ngạo
Không gian trong xe rất hẹp, lúc ý loạn tình m, Vân Chức đụng đầu vào nóc xe, má cô đỏ bừng, nửa nheo mắt, mê mang che đầu, con ngươi vốn đang hàm chứa ý tứ thất thần mị hoặc nảy lên vẻ vô tội, lại có vẻ ngây thơ trẻ con.
Loại thần thái ngây thơ có chút tan rã này, va chạm vào cảnh tượng dục khí kéo dài, càng làm cho người ta chịu không được dc vọng xâm chiếm chất chồng lên, thiêu đốt lý trí.
Hầm gara nhà mình, cửa lớn đóng chặt, đèn chính không mở, chỉ có hai ngọn đèn cảm ứng mờ mờ, bởi vì thình lình xảy ra động tĩnh lại một lần nữa sáng lên.
Bên cổ Tần Nghiên Bắc có mồ hôi, gân xanh trên mu bàn tay căng cứng dị thường, anh đẩy cửa xe ra, không chút kiêng nể ôm Vân Chức ra khỏi ghế lái chật hẹp, kéo ra cửa xe phía sau, tây trang lót ở dưới thân cô, đặt cô vào xe, sau đó lại càng không biết thu liễm mà xâm chiếm.
Anh cúi người cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô, chấp nhất ép hỏi: "Lặp lại lần nữa, bớt hay không bớt?"
Vân Chức có chút muốn khóc.
Anh ở ngoài rõ ràng cái gì cần có đều có, trước sau lại luôn đối xử với cô cẩn thận nói gì nghe nấy, nhưng khi về tới nhà, ở trong chiếc xe chật hẹp cơ hồ chứa không nổi hai người này, lại sẽ bởi vì một câu thuận miệng của cô mà để ý tới vậy.
Bướng bỉnh cực đoan, lại vô cùng trẻ con đáng yêu.
Cô lại cảm thấy chua xót.
Vân Chức ôm lấy anh, thanh âm phá thành mảnh nhỏ: "Sẽ không bớt, em cũng chỉ yêu mỗi anh thôi, đều cho anh hết rồi, còn bớt thế nào được chứ."
Mồ hôi tinh mịn của hai người hoàn toàn giao hòa, hôm nay anh dã tính không chịu nổi, làm cho cô hơi hơi đau, lại khắc chế thả chậm, thấp giọng nói: "Còn muốn nghe nữa."
Lực chú ý của Vân Chức tất cả đều ở trên người anh, không có tinh lực nói nhiều như vậy.
Anh cố tình lại ác ý tăng vọt, một bên điên cuồng ức hiếp, một bên cắn vành tai hơi mỏng của cô, yêu cầu: "Chức Chức, nói nhiều chút đi em, làm anh nghe một chút."
Chờ Vân Chức rốt cuộc cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh thở ra được một hơi thì đã không nhớ rõ đã qua bao lâu rồi, cô bị Tần Nghiên Bắc ôm từ trong xe ra lên trên lầu, anh thậm chí còn không quên chừa một bàn tay cầm theo hộp giữ ấm của cô.
Vân Chức trải qua vật lộn vài lần như vậy, không còn giống như ban đầu, thể lực dễ dàng bị hụt đến như vậy, lăn lộn thành thế này rồi mà cô vẫn còn có thể thanh tỉnh, cô yên lặng kéo quần áo bên cạnh che lại đầu mình, nghĩ tới sau đó Tần Nghiên Bắc làm thế nào để rửa sạch cái đống dấu vết hỗn độn trong xe, liền xấu hổ tới nỗi mặt toàn là màu đỏ.
Quá đáng thực sự! Một người trước kia thoạt nhìn cao lãnh không dễ tiếp cận, luôn mang một gương mặt cấm dục ngạo kiều như thế, làm thế nào mà lại có thể phóng túng tới mức này!
Nhớ lại cách hành xử lạnh như băng trước mặt người khác của thái tử gia, thật ra cũng không tìm ra chút dấu vết nào.
Hiệu quả của hộp giữ ấm dù có tốt thế nào thì cũng không giữ ấm nổi qua mấy tiếng đồng hồ như vậy, chờ Vân Chức hoàn toàn tỉnh táo, có thể ăn được cơm thì đã có người đưa cơm chiều tới cho cô, mà Tần Nghiên Bắc lại tự mình ở trong bếp nấu lại đồ ăn, đem một số món cô làm để ở bên cạnh đợi nấu lại.
Vân Chức biết, anh hẳn là lo đồ ăn để nguội quá lâu, sợ cô mới vừa lăn lộn xong thì ăn sẽ không ngon, ảnh hưởng tới ăn uống cho nên mới nấu lại cho cô.
Kết quả chính là một bàn đồ ăn được phân chia ranh giới rõ ràng, một nửa bàn là các loại thức ăn dinh dưỡng tốt cho dạ dày cùng vài món xào của cô đã được chế biến lại, một nửa kia là đồ ăn cô để thừa lại ở nhà.
Vân Chức nhìn có chút băn khoăn, kéo bát qua nói: "Cùng ăn với nhau, em thật sự không yếu ớt như vậy đâu, trước kia em..."
Trước kia khi cô còn nhỏ, ở nhà thường xuyên bị đói bụng, có cơm thừa đã là rất tốt rồi, đồ ăn đều là người trong nhà chọn lựa hết xong rồi để thừa lại những món mà cha mẹ và anh trai không thích ăn, mới có thể tới lượt cô, chỉ có anh trai là sẽ ngầm để lại vài miếng ngon cho cô, nhưng cô cũng không dám ăn nhiều, sợ bị phát hiện, cha mẹ sẽ lựa lúc anh trai không có nhà mà mắng chửi cô.
Cho nên cô thật sự... cũng không có yếu ớt như vậy, không cần chăm sóc quá tỉ mỉ.
Trừ bỏ nhu cầu tình cảm của cô cần nhiều ra thì những mặt khác, cô rất dễ được thỏa mãn.
Tần Nghiên Bắc đột nhiên áp xuống hôn cô.
Vân Chức cong mắt, vốn lời nói muốn nói lại bị Tần Nghiên Bắc cắt ngang, cô liền mỉm cười đổi cách nói khác: "Thật ra em rất dễ nuôi, anh không cần quá cẩn thận, coi em trở thành..."
Lần này vẫn cứ chưa nói xong, miệng lại bị lấp kín.
Anh cũng không thâm nhập vào sâu, cứ như vậy, không mang theo bất cứ ý niệm không an phận nào, nhẹ nhàng đụng chạm.
Tần Nghiên Bắc nhéo má cô, hỏi như lẽ đương nhiên: "Nuôi dễ hay không, trở thành cái gì, không phải anh nói mới tính sao?"
Vân Chức nhận thua, không cãi cọ với anh nữa, khoảng thời gian trước lúc anh còn ốc không mang nổi mình ốc, còn mỗi ngày kiên trì đưa cơm tới nhà hoặc là đến trường cho cô, anh cố chấp như vậy, cô cũng không thay đổi được.
Lông mi cô rũ xuống, nhìn về phía đồ ăn phong phú mà bản thân chắc chắn ăn không hết kia, dứt khoát kẹp lên một miếng thịt bò mềm mại cắn lấy, nghiêng đầu nhìn anh, môi hồng nhuận chu về trước, ánh mắt ôn nhu, đáy mắt chứa ý cười, tâm tư nhỏ không hề che giấu, rõ như ban ngày.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô vài giây, trong cổ họng giật giật, quả nhiên bị dụ dỗ cúi người cắn lấy, cắn một nửa kia, môi và môi ấm áp chạm nhau.
Một bữa cơm ăn xong thì đã khuya, Vân Chức luyện tập vẽ phác thảo hai bức tranh của Tần Nghiên Bắc, lại bị anh đòi tiền công làm người mẫu, chờ cô giáo Sin gian nan "trả công" xong, đêm khuya lại bị anh ôm lấy eo ngủ tới mơ mơ màng màng, đột nhiên mơ hồ cảm nhận được tay anh buông ra, nghiêng tới hôn lên trán cô, chăn được xốc lên rất nhẹ.
Bởi vì từng trải qua chuyện tương tự như ở Anh, Vân Chức đã có phản xạ điều kiện, lập tức liền tỉnh táo, khẩn trương ngồi dậy nhìn anh: "Sao thế anh?"
Đôi con ngươi thâm hắc của Tần Nghiên Bắc nhạt đi, xoa xoa đầu cô: "Ngủ tiếp đi, anh phải tới công ty, có chút công việc khẩn cấp."
Anh trấn an vuốt dọc sống lưng của cô: "Chờ sau khi kết thúc việc ra mắt máy bay thì anh sẽ ở nhà mỗi ngày với em."
Cơn buồn ngủ của Vân Chức cũng vì vậy mà tản ra, nghĩ đã gần tới lúc ra mắt sản phẩm rồi, các số liệu về vấn đề này đều phải chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần, căn bản chính là phải vạn vô nhất thất, lúc này mà xảy ra vấn đề thì hơn nửa là người bên ngoài có ác ý rồi.
Vạn vô nhất thất: Hết sức cẩn thận, chuyên chú
Cô nắm ngón tay anh hỏi: "Những công ty lớn bên Châu Âu vẫn chưa từ bỏ ý định hay sao? Sắp tới ngày ra mắt rồi mà còn tìm biện pháp khác để gây phiền toái hả?"
Tần Nghiên Bắc cười cười, đè cô nằm trở lại giường, dùng chăn phủ lên, rũ mắt nhìn gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay tràn đầy sức sống của cô: "Anh sẽ giải quyết, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng không cần sợ, cuộc thi của em cũng sắp tới rồi, gần đây nếu không muốn tới trường thì anh sẽ sắp xếp những chuyên gia kia tới nhà chỉ dạy cho em."
Vân Chức lắc đầu.
Tần Nghiên Bắc cũng không có miễn cưỡng, nhìn cô thật sâu, khom lưng hôn mi mắt cô: "Gặp bất cứ chuyện gì thì phải gọi cho anh đầu tiên, chờ ngày ra mắt, sẽ có món quà nhỏ cho em, sau đó chúng ta chính thức công khai nhé."
Chờ Tần Nghiên Bắc rời khỏi nhà, tiếng xe hoàn toàn đi xa, Vân Chức mới phản ứng lại, thì ra với anh mà nói, ngày đó xem như công khai trên vòng bạn bè không được tính là công khai sao?
Anh không chỉ muốn công khai cô trong vòng bạn bè xã giao của anh mà là muốn đứng trên cương vị người kế nhiệm nhà họ Tần, đem tên của hai người quang minh chính đại viết ở bên nhau, công khai tuyên bố với tất cả mọi người bên ngoài.
Sáng hôm sau, Vân Chức tới trường học, phát hiện người tới Nam Sơn Viện đón cô đã đổi thành vị tài xế quen thuộc lúc trước, xe cũng được chọn loại đơn giản thông dụng nhất, tài xế cười nói: "Tần tổng phân phó, nói tôi mỗi ngày đều tới phụ trách đưa đón cô, cho dù là đi học hay là về KTX, tôi đều sẽ đưa cô tới tận nơi, chiếc xe này không quá khoa trương, tôi cũng sẽ chọn đỗ ở nơi kín đáo, sẽ không để cô bị nghị luận."
Vân Chức nghĩ nghĩ, cũng không có từ chối, hiện tại việc cô nên làm nhất là để cho Tần Nghiên Bắc an tâm, trải qua lần bị thương ngoài ý muốn lần ở Anh, anh hẳn là rất sợ cô lại chịu liên lụy tiếp.
Xe chạy ra đường lớn, mấy group chat trong WeChat của Vân Chức đột nhiên bùng nổ, điện thoại rung không ngừng, cô ấn vào xem, màn hình đổi mới cực nhanh, cô nhạy cảm bắt được một cái tên quen thuộc trong đó, cùng với rất nhiều ảnh chụp mà mọi người lần lượt up lên.
Trong group quá loạn, không thấy rõ nội dung cụ thể, Vân Chức liền đổi sang Weibo xem, nhìn tới mục tin đang vọt lên đứng đầu.
Hôm nay, giờ sáng, ở trung tâm nghiên cứu máy bay quốc gia cử hành buổi tập diễn máy bay mới với quy mô lớn nhất một lần, trong đó có chủ tịch tân niệm của Tần thị, kiêm nhà thiết kế chính của công trình nghiên cứu máy bay độc lập, Tần Nghiên Bắc công khai dự thính.
Phóng viên bên phía kênh chính phủ chụp ảnh cho tới bây giờ cũng không suy xét tới mỹ nhan gì, chỉ lo thể hiện ra hình ảnh rõ ràng khách quan nhất.
Công nhận bên ngoài xinh đẹp bao nhiêu, qua cam VTV cái xấu ngang:)))
Mười mấy bài báo với các góc độ khác nhau, Tần Nghiên Bắc không có mặc tây trang như mọi ngày mà là chế phục màu lam của thiết kế sư bậc cao nhất thuộc viện thiết kế phi hành quốc gia, mang theo một số huy chương quân trang treo ở trước ngực, bên hông thắt lưng, ngực thêu quốc kỳ.
Thân hình anh vốn dĩ đã áp đảo người khác, trong xương cốt lại lộ ra khí thế nghiêm nghị bẩm sinh, hắc đồng tùy ý đảo qua màn ảnh, hàng mi dài hơi hơi đè x uống, cũng đã vô cùng có tính xâm lược rồi.
Vân Chức vừa thấy tấm hình này liền có thể tưởng tượng được bây giờ trang đầu đang có tình huống gì, quả nhiên vừa load lại trang thì cô chú ý tới rất nhiều tài khoản cá nhân và một nhóm tài khoản marketing đang điên cuồng hét loạn, đều bị biến thành spam.
Tuy rằng Tần Nghiên Bắc chưa từng cố ý lảng tránh truyền thông, nhưng rốt cuộc thì việc hoàn toàn công khai bản thân với màn ảnh như thế này cũng vô cùng khác với lúc trước, hơn nữa ác danh của anh cũng được đặt ở đó, mặc dù biết với gương mặt và bối cảnh của Tần Nghiên Bắc thì chỉ cần đăng anh lên thì sẽ ngay lập tức chiếm đầu bảng, nhưng tới nay cũng không có người nào dám tùy tiện khiêu chiến, nhàn rỗi không có việc gì đi đăng ảnh của vị tổ tông Tần gia này lên mạng.
Đây là lần đầu tiên, có thể không cố kỵ, danh chính ngôn thuận chụp ảnh anh.
Cũng là lần đầu tiên chân dung của anh bại lộ hoàn toàn dưới ống kính truyền hình.
Vân Chức đã thấy có một số quần chúng đang kích động gào lên: "Mẹ nó, ông xã này tôi trèo cao không nổi.", cô bất đắc dĩ thoát ra, lại vừa cảm thấy lòng tràn đầy kiêu ngạo, vừa có chút chua xót nho nhỏ, nhanh chóng chạy qua WeChat xem tình hình.
Kết quả lại đụng phải một bình luận từ một bạn học không hề quen biết: [Trước kia anh ấy đúng thật là từng thừa nhận mình là vị hôn phu của Vân Chức, nhưng đã rất lâu rồi cũng chưa từng xuất hiện ở trường nữa, lễ đính hôn cũng hủy bỏ, chẳng lẽ không phải mọi người đều biết là Vân Chức bị đá rồi sao? Còn hâm mộ cô ta làm gì chứ.]
Bên dưới là một đống bình luận đồng tình.
Lúc này Vân Chức mới bùng tỉnh, trước kia những ánh mắt nhìn cô trên đường là có ý tứ gì.
Thì ra lễ đính hôn ở trong nước đã bị hủy, hiện tại trong trường học, phàm là người biết tới quan hệ của Tần Nghiên Bắc và cô, trừ Đường Dao vẫn luôn xin nghỉ ở ngoài bận rộn kinh doanh ra thì tất cả đều cho rằng bọn họ đã chia tay?!
Vân Chức chỉnh chế độ trong nhóm chat thành tắt thông báo, không có trả lời lại, cũng coi như không thấy.
Hiện tại cô xuất hiện thì nói cái gì được? Nói bọn họ đã đính hôn ở Anh, tình cảm vô cùng tốt?
Nếu bị người có tâm tư chụp gửi lên mạng để cọ nhiệt độ, kia không phải chính là giọng khách át giọng chủ sao, đem tâm huyết mấy năm nay của vị hôn phu cô đạp đổ, sự kiện ra mắt máy bay trọng đại mang tính lịch sử như vậy chắc chắn sẽ biến thành một câu chuyện tình cảm nhỏ nhặt.
Vân Chức gửi một tin nhắn WeChat cho Tần Nghiên Bắc: [Tần tiên sinh, ảnh này em lưu rồi nhé, anh mặc chế phục đẹp trai thật sự.]
Qua mấy giây, Tần Nghiên Bắc thản nhiên trả lời cô, [Anh biết mà, sắc tâm của em vẫn không thay đổi, thích nhất xem chế phục.]
Mặt Vân Chức đỏ lên, che trán bật cười.
Rốt cuộc là ai sắc tâm không đổi chứ! Là ai lúc trước ăn mặc quân trang hở hang để cho người ta ngắm hả!
Hiện tại tham dự trường hợp nghiêm túc như vậy, làm chuyện đứng đắn như vậy, còn không quên trêu chọc cô, người này quả thực là ác mà!
Vân Chức đã chuẩn bị tốt tâm lý bị vây xem và nghị luận khi tới trường, cô bảo tài xế đỗ ở trong một góc nhỏ, như bình thường tới phòng vẽ tranh học vẽ, tính cách cô tuy mềm yếu, tính tình thoạt nhìn còn rất tốt, nhưng lúc an tĩnh không nói gì thì cũng rất ít có người nào dám thật sự đi lên trêu chọc cô.
Vân Chức như bình thường vẽ tranh, cảm nhận được những tầm mắt đánh giá trong tối ngoài sáng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nghị luận nho nhỏ, cô cũng không thèm quan tâm.
Thẳng tới lúc chạng vang, tiết học cuối cùng đã kết thúc, lúc cô thu dọn thuốc màu, một nữ sinh phía sau không có giảm bớt thanh âm, khoa trương nói: "Tin tức đầu bảng tin của tớ tất cả đều là Tần Nghiên Bắc đó, trước kia anh ấy tới trường học, tớ cũng ngại không dám nhìn kỹ, vừa thấy tấm ảnh kia thì đúng là đẹp trai tới muốn điên rồi đi, dù sao thì hiện tại anh ấy hẳn vẫn còn đang độc thân, còn rất thích sinh viên trẻ, đó có phải có nghĩa là còn có hy vọng không ~"
Một tràng tiếng cười ái muội náo nhiệt vang lên.
Vân Chức dừng tay một chút, khuyên bản thân đừng để tâm tới, nhanh chóng rời đi, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng mà cô vừa mới đeo túi lên chuẩn bị rời đi, một đám nữ sinh đang tụ lại nói chuyện phiếm liền gọi cô lại, biểu cảm đơn thuần vô tội, mang theo đồng tình chân thành: "Chức Chức, cậu đừng tức giận, chia tay thì chia tay thôi, đều rất bình thường mà, có điều cậu có thể dạy bọn tôi chút kinh nghiệm không?"
Cô ta cười tủm tỉm nói: "Lúc ấy Tần Nghiên Bắc đối xử tốt với cậu như vậy, sao cậu làm được thế? Chia sẻ chút đi, cũng không phải chuyện gì xấu, dù sao với loại gia thế giống như chúng ta, cũng không trông cậy vào việc thật sự có thể có kết quả gì với anh ấy cả, yêu đương một thời gian như cậu cũng được rồi nha."
"Yêu đương với anh ấy ~" Sắc mặt cô ta đỏ lên, nhìn Vân Chức, "Cho dù chỉ có vài ngày, nghĩ lại cũng đều sướng tới điên rồi."
Vân Chức khách khí gật đầu cười, vén tóc ra sau tai, bình tĩnh nói: "Ngại quá, dạy không được."
Cô vừa dứt lời, trên mặt nữ sinh kia nhịn không được vẻ giận dữ đang muốn bùng nổ, bên ngoài tan học trong lúc lộn xộn, hành lang liền có người lớn giọng "Ôi đệch" một tiếng.
Vân Chức đột nhiên bất an, quay đầu nhìn qua, rất nhanh những thanh âm đó liền truyền miệng nhau vang lên, trong phòng học, những bạn học còn chưa rời đi cũng có người lần lấy điện thoại xem, sắc mặt đồng dạng kinh hỉ, liên tục kinh hô, sau đó gửi tin qua cho đối phương.
Sau đó càng ngày có càng nhiều ánh mắt khiếp sợ chuyển tới trên người Vân Chức, biểu tình so với trước kia càng ngày càng vi diệu hơn.
Vân Chức mím môi, trấn định cúi đầu ấn mở điện thoại, không cần cô cố ý tìm kiếm, mấy tin tức mới nhất đang lần lượt thông báo trên trang đầu của cô, tiêu đề khiến người xem rợn người.
[Người kế nhiệm mới nhậm chức của Tần thị, với bức ảnh chụp chân dung sau khi công khai đã trở thành ông chồng quốc dân trên MXH, thế nhưng trong vòng một ngày liền ngã xuống thần đàn?!]
[Nhà thiết kế phi cơ với giá trị nhan sắc bậc nhất bởi vì đoạt quyền mà lục thân không nhận, đem chú ruột đưa lên đoạn đầu đài, khiến tính mạng của ông nội ruột bị đe dọa?!]
Đoạn đầu đài: Mấy cái chỗ dùng để chém đầu ngày xưa ý
[Chấn động! Tân chủ nhân của Tần thị, Tần Nghiên Bắc từng vì yêu mà đánh tình địch tới trọng thương?! Gia thế của đối phương không địch lại, chỉ có thể ngậm chặn miệng chịu oan.]
[Nhà thiết kế thiên tài? Hy vọng lớn nhất trong lĩnh vực chế tạo phi cơ trong nước? Phát minh nghiên cứu độc lập máy bay chở khách? Xin lỗi, có khả năng chỉ là một trận đấu đá gia tộc, mánh lới lợi ích chia cắt mà thôi!]
[Khiếp sợ thật, nhân vật mấu chốt khống chế mạch máu trong lĩnh vực chế tạo máy bay của quốc gia nghe đồn lại là một bệnh nhân tâm thần?!]
[Trăm triệu lần không nghĩ tới, Tần Nghiên Bắc lúc trẻ lại bởi vì tinh thần có vấn đề liền trở thành tội đồ của gia tộc?! Biệt danh "chó hoang lưu lạc" của Tần thị, lúc thượng vị còn mang đầy máu trên người!]
Trong tai Vân Chức đều toàn là tạp âm ong ong, tay cô run lên một chút rồi lại nhanh chóng ổn định.
Không phải hoàn toàn không chuẩn bị gì, tối hôm qua lúc Nghiên Bắc nói những chuyện đó với cô, cô đã làm tốt việc có khả năng sẽ phải đối mặt với bất cứ chuyện gì rồi.
Tác phong của đám người đó trước nay không phải đều như vậy sao? Thủ đoạn trên thương trường không thành công, liền trực tiếp uy hiếp tới tính mạng người khác, hiện tại người đã an toàn trở về nước, lại ám sát hay làm gì tương tự đều không có khả năng, đến lúc sắp ra mắt máy bay, những biện pháp khác đều không thể sử dụng được, cuối cùng cũng chỉ có thể động tâm tư khiến cho dư luận náo động một phen.
Cư dân mạng trong nước dễ dàng bị chịu ảnh hưởng, đặc biệt là tin tức với nhiệt độ cao như thế này, một tin tức xung đột lớn, mọi người liền tự động nguyện ý đi tin tưởng với lời nói càng kch thích hơn.
Vân Chức thậm chí còn không cần nhìn kỹ những thứ đó, chỉ là từ tiêu đề cũng đã có thể tưởng tượng được bên trong có nội dung như thế nào.
Tần Nghiên Bắc ý chí sắt đá, âm hiểm xảo trá, một đứa con hoang bởi vì lợi ích và quyền lợi mà không từ thủ đoạn, nói cái gì mà muốn độc lập tự nghiên cứu phát minh ra máy bay dân dụng chứ, đều chỉ là mánh khóe mà thôi, thực tế là muốn đối nghịch với ông nội và chú tư trong công ty, lấy cớ để muốn lật đổ bọn họ rồi thượng vị mà thôi, tinh thần của anh có vấn đề, khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, vì tranh đoạt một cô bạn gái mà vung tay đánh nhau với người ta, đem người ta biến thành kẻ trọng thương tàn phế.
Một khi ảnh hưởng tới mặt trái dư luận được nháo lớn, lễ ra mắt nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, mấy công ty bên Châu Âu cũng sẽ có thể tiếp tục lũng đoạn thị trường phi cơ trong nước.
Mà lúc này, cái người gọi là Giang Thời Nhất là người bị hại kia, ở một khoảng thời gian dài bị lãng quên, nhà hắn phỏng chừng đã âm thầm không ít lần cấu kết xuất lực ra bên nước ngoài, trước mặt chuyện liên quan tới quốc gia, muốn mượn cơ hội xả hận trả thù Tần Nghiên Bắc, có đúng không.
Đằng sau, đám nữ sinh lúc này còn kêu gào muốn yêu đương với Tần Nghiên Bắc đã hoàn toàn im bặt, Vân Chức nắm chặt điện thoại, đón lấy ánh mắt đánh giá của mọi người tiếp tục đi ra ngoài.
Nhưng hiển nhiên, phong ba cũng không chỉ có như vậy.
Vân Chức mới vừa đi tới cửa phòng học, nam sinh ở bên cạnh vẫn luôn liên tục cập nhật tin tức mới trừng mắt, giơ điện thoại buột miệng thốt ra hỏi: "Vân Chức, việc này của cha mẹ cậu là thật sao? Quá đáng thương đi, sao cậu lại tàn nhẫn như vậy chứ?"
Vân Chức nhíu mày, đè lại nhịp tim đập, ánh mắt chuyển qua.
Trên màn hình điện thoại, là một đôi vợ chồng già nua tiều tụy, đang quỳ bên ngoài cửa sắt của một trung tâm an dưỡng, mặt trời chói trang, mồ hôi bọn họ ướt đẫm, khóc đến thương tâm.
Nội dung văn tự rõ ràng chói mắt...
[Mỹ nữ họa sĩ tranh sơn dầu thanh thuần bạo đỏ sau một tấm poster thoát vòng trên mạng, Vân Chức, thế nhưng lại có hai gương mặt!]
[Mặt ngoài sạch sẽ đơn thuần, nhưng sinh hoạt cá nhân sau lưng lại vô cùng phức tạp, khắt khe với cha mẹ, tục truyền cô ta từng là bạn gái của Tần Nghiên Bắc, phía sau vai chính Tần Nghiên Bắc đả thương tình địch thế nhưng lại chính là vị họa sĩ tiểu thư không dính khói lửa phàm tục này.]
[Cô ta thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tần Nghiên Bắc vung tay đánh nhau vì cô ta, không tiếc hủy hoại tiền đồ của học trưởng cùng hệ tuổi trẻ đầy hứa hẹn.]
[Còn bởi vì thời niên thiếu, gia đình hơi nghiêm khắc với bản thân một chút mà ghi hận cha mẹ thân sinh, nương theo thế lực của Tần Nghiên Bắc trả thù họ, giam nhốt anh trai ruột đầu óc có vấn đề, làm cho hai vợ chồng già nhớ nhung đứa con trai, sống chết cũng không thể gặp nhau?!]
[Thì ra bộ dáng thanh thuần đều là giả, hư hỏng và ác độc mới là bản tính.]
[Loại con gái này, không bằng sớm vứt ra ngoài để cô ta lưu lạc, tự sinh tự diệt đi.]
[Chó hoang lưu lạc và con mèo dơ dáy, thật đúng là trời sinh một đôi.]
Vân Chức nhìn từng chữ một, tầm mắt hướng về phía trước, dừng trên mặt nam sinh kia, môi hồng cong lên, gương mặt dịu dàng xinh đẹp mảy may không có chút yếu ớt sợ hãi nào, ngược lại còn có khí thế lạnh thấu xương.
Cô ôn nhu nói: "Toàn bộ tin tức, chỉ có bốn chữ cuối là chính xác."
Cô và anh, trời sinh một đôi.
Đột nhiên nhớ tới cảnh Tần Nghiên Bắc ở Anh chặn một dao cho cô, thì ra ở trong mắt người bên ngoài, cô và anh đã là một thể, muốn làm anh bị thương, thì nhất định cũng sẽ đâm con dao về phía cô.
Những người dùng thủ đoạn đó, ai cũng biết, muốn đâm bị thương vào điểm yếu của Tần Nghiên Bắc, thì phải nhắm vào cô.
Cô an tĩnh cười, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng may mắn, cô có năng lực cùng tư cách ở bên cạnh anh, cùng anh sẻ chia những giông bão đó.
Vân Chức đẩy đám người ra, làm lơ các loại tầm mắt xung quanh, ổn định đi ra ngoài, nắm chặt điện thoại bắt đầu rung lên điên cuồng, cô nhìn thấy là tài xế, đã gọi được vài cuộc rồi.
"Cô đừng làm gì hết nhé! Bây giờ chỉ cần về nhà thôi! Tần tổng đã sắp xếp tốt rồi, có người ở bên ngoài tầng lầu chờ cô, sẽ không để cô gặp phiền phức gì đâu, ngài ấy đều sẽ xử lý tốt thôi!"
Vân Chức hít sâu một hơi đi ra khỏi tòa dạy học, mới bước ra khỏi cửa kính liền có mấy người đàn ông không ăn nhập với đám sinh viên xung quanh tiến lên, phòng ngừa cô bị quấy rầy quá mức, Vân Chức lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Bên phía tài xế cũng mang theo người, nhanh chóng bước tới đón cô, đè thấp giọng nói: "Có người bên truyền thông tới đây, biết không thể tiếp xúc được với Tần tổng nên muốn tới chèn ép cô, không sao, bọn họ sẽ không động được tới cô đâu."
Giọng nói Vân Chức nghẹn lại, có chút đau, không khí trong phổi như bị chặn lại, có cái gì cứng rắn đang chặn ở nơi đó, tê mỏi trướng đau.
Dựa vào cái gì chứ.
Dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như vậy.
Hiện tại trừ anh, có phải tất cả đều bo bo giữ mình, căn bản sẽ không có người nào đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, vì anh mà nói một câu hay không.
Vân Chức đi xuống bậc thang, xe dừng ở vị trí rất gần, cửa xe đã kéo ra, không biết đám phóng viên đã tụ tập sẵn từ bao giờ, vì đoạt tin tức, tốc độ rất nhanh, cô cơ hồ có thể nhìn thấy những gương mặt nóng lòng.
Sắc mặt tài xế ngưng trọng: "Lên xe đi, hiện tại rời đi là không sao rồi."
Vân Chức ngẩng đầu hỏi: "Năm phút nữa đi, có vấn đề không?"
Tài xế sửng sốt, một hàng người xung quanh bảo vệ an nguy của cô đều dừng lại động tác, không hẹn mà cùng nhìn cô.
Vân Chức nhìn đám người xung quanh, nhìn qua từng gương mặt một, lẳng lặng hỏi: "Chỉ năm phút, đảm bảo không nhiều hơn, tôi chỉ muốn nói vài câu mà thôi, có được không?"
Đám phóng viên xô lại đây, trường thương đoản pháo cũng mang không thiếu, mắt thấy bên người Vân Chức không có quá nhiều người, lại đều là bạn học của cô, nói như vậy, cô đột nhiên gặp phải kch thích, khẳng định muốn đối đầu với trận tuyến rối loạn, ở tại trường hợp này nói ra chuyện gì đó quan trọng.
Sống lưng Vân Chức trước sau vẫn thẳng tắp, biểu tình trên mặt rất nhạt, đứng ở vòng vây, bốn phương tám hướng đều là học sinh Thanh Đại.
Đủ loại vấn đề bén nhọn cao vút quậy vào nhau, mồm năm miệng mười, các phóng viên đều trông cậy vào cô sẽ có cảm xúc không ổn định, khóc lóc kể lể những chuyện mình từng trải qua, hối hận bản thân sao không nhận ra rõ khuôn mặt thật của Tần Nghiên Bắc, khóc lóc thảm thiết hối hận, hy vọng nhận được sự tha thứ của công chúng.
Nhưng càng nhiều vấn đề nhằm vào cá nhân cô như vậy, Vân Chức đều làm lơ hết, ánh mắt cô trước sau vẫn trong vắt, nhưng một khắc mở miệng, vẻ lạnh nhạt trên mặt đột nhiên trở nên sinh động sắc bén, cắt ra mảnh sương mù hỗn độn trong mắt, lộ ra ánh mặt trời vạn trượng.
Cô một câu cũng không nhắc tới bản thân, chỉ nói về Tần Nghiên Bắc.
"Cho dù không biết rõ mọi chuyện thì các vị nhân viên truyền thông đây ít nhất cũng nên dành ra vài giây lên mạng mà tra, đừng có như đám thất học chỉ biết kêu gào ở đây như vậy, bệnh hoang tưởng không phải bệnh tâm thần, đó là chướng ngại tình cảm, có quan hệ với tình cảm và sinh hoạt, tôi sẽ phục trách, không liên quan gì tới công việc của anh ấy cả, các người dựa vào cái gì mà lấy nó ra để làm đề tài câu chuyện chứ?"
"Bởi vì bị bệnh, bản thân anh ấy so với người khác đã phải gánh trọng trách càng nặng hơn rồi."
"Đám người truyền thông mấy người lẫn vòng bạn bè của anh ấy, mỗi một người đều đang phát ra lời chửi mắng đối với anh ấy, nhưng tại giờ phút này, mỗi một lập trường của mấy người đều không xứng để mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi."
"Chỉ bởi vì nhiệt độ thảo luận, tùy tiện bị người ta sai khiến, đi tổn thương người vì không muốn đất nước bị Châu Âu lũng đoạn, không để toàn bộ ngành sản xuất trong nước làm nô lệ cho người ta, mấy năm qua đã hao tổn không biết bao nhiêu tinh lực và tâm huyết, bị chính chú ruột của mình, bị những kẻ vì ích lợi mà gặp uy hiếp tới tính mạng, kiên trì từng chút một xây dựng được nên một phi cơ độc lập chở khách, các người có tư cách nói anh ấy sao!"
"Anh ấy làm vì tôn nghiêm của đất nước, tôi cũng kiêu ngạo thay anh ấy, các người thì sao? Các người đang làm cái gì?!"
Gió tháng sáu đã khá nóng, gào thét thổi loạn tóc mai của Vân Chức.
Hơn mười phút sau, cô dựa vào trên cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài lùi lại, có chút không nhớ rõ bản thân rời khỏi vòng vây đó như thế nào, tài xế còn đang ngồi ở ghế lái lải nhải, hốc mắt đỏ lên, âm thầm liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
Điện thoại dường như vang lên, tim Vân Chức còn chưa ổn định lại, nhất thời hoảng hốt, không phân biệt rõ là của mình hay của tài xế.
Vài giây sau, cô nhìn thấy tài xế nghe máy, quay đầu lại kích động nói chuyện với cô.
Ông ấy nói hai lần, Vân Chức mới nghe rõ: "~ Tần tổng ở ngay phía trước rồi, chỉ cách một giao lộ nữa là sẽ tới cổng trường! Cô xem tin nhắn của ngài ấy đi ~"
Vân Chức chớp chớp đôi mắt chua xót, luống cuông tay chân sờ qua điện thoại đã vang lên vài lần, trước khi mở được tin nhắn WeChat của Tần Nghiên Bắc lên, cô lại trước một bước thấy được thông tin mới nhất được đẩy tới.
Phía Tần thị, mười lăm phút trước đã ra thông báo đáp lại chính thức.
Mười lăm phút trước... đồng thời là lúc cô đối mặt với đám phóng viên.
Ngón tay Vân Chức còn lạnh lẽo, vội vàng ấn vào xem, đầu ngón tay cứng ngắc ấn vài lần mới thành công, cô cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy lời sáng tỏ những lời bôi đen ngày hôm nay của dư luận, cùng với việc truy cứu trách nghiệm của người bịa đặt.
Nhưng mà...
Thật đúng là làm sáng tỏ và truy cứu trách nhiệm, cách thức nghiêm túc, vừa nhìn đều là văn bản dấu đỏ chói mắt.
Nội dung đáp lại, lại không có cái nào liên quan tới Tần Nghiên Bắc, những điều khoản rõ ràng được nêu ra, mỗi một điều đều là cô.
Trước mắt Vân Chức có điểm mơ hồ, nguyên văn quá dài, cô chỉ có thể thấy rõ mấy chữ mấu chốt trong đống văn bản rậm rạp đó.
[Tần Nghiên Bắc tiên sinh, Vân Chức tiểu thư.]
[Cô ấy từ nhỏ đã phải chịu cảnh gia đình tra tấn, bởi vì một cặp cha mẹ ngu muội trọng nam khinh nữ, thẳng đến khi lên trung học còn thương tích đầy mình.]
[Từ ngày đầu tiên cô ấy bắt đầu có thể kiếm tiền, tính tới ngày hôm nay, cô ấy vẫn luôn yên lặng gánh tất cả sinh hoạt phí và tiền thuốc men của người anh trai có vấn đề về não bộ, lại bị đôi cha mẹ tham lam cố ý chiếm đoạt một khoản tiền kếch xù, cô ấy đưa ra lời từ chối, sau đó liền lọt vào những cuộc trả thù trí mạng.]
[Cái người gọi là người theo đuổi cô, vì muốn ép cô xác định quan hệ mà lợi dụng ý đồ của đôi cha mẹ kia tạo thành tổn thương với cô ấy, cô ấy không nên phản kháng sao?]
[Cô ấy lớn lên trong luyện ngục, trưởng thành thành một cô gái ôn nhu nhẹ nhàng, như vậy liền có thể bỏ qua sự thật, chưa đợi tình huống chân thực lộ ra ánh sáng đã bị đám người không liên quan sắp xếp dẫm đạp? Vậy nhưng khổ sở, đau thương cô ấy từng trải qua, ai trả lại cho cô ấy đây?]
[Đám người gõ bàn phím các vị sao?]
Đằng sau là những cái ID bịa đặt câu chuyện và những cái tên thật sự đằng sau, lấy danh nghĩa của Tần thị, bọn họ sẽ từng bước từng bước chính thức khởi tố, ai cũng đừng nghĩ tránh được.
Vân Chức cúi đầu, cánh tay che ở trước mắt, úp điện thoại xuống.
Cô không ủy khuất, cũng không sợ hãi người khác nghị luận, căn bản không để bụng người ngoài bôi nhọ cô thế nào, chỉ cần rửa sạch được bất lợi đối với Tần Nghiên Bắc, cô cũng không vội, sau này lại giải thích cũng được.
Nhưng giờ khắc nhìn thấy những tờ giấy trắng mực đen này, vẫn là giống như băng thiên tuyết địa rơi vào trong biển sâu sôi trào, kín kẽ quấn quanh bao vây.
Vân Chức hoảng hốt cảm giác được xe dừng lại, cánh tay cô còn chưa buông xuống, cửa xe đã bị người bên ngoài kéo ra, có thân hình cao lớn ấm áp tiến vào, ôm lấy cô, vỗ về mái tóc cô, đem mặt cô đè ở bên vai anh, nhẹ nhàng xoa.
Chuyện kiều diễm hơn anh làm qua không ít, ôn tồn trấn an cũng có, nhưng cái động tác nhìn như thực bình thường này lại khiến Vân Chức không thể khống chế nổi mà ôm lấy anh, thấm ướt chế phục màu lam anh còn chưa kịp thay ra.
"Tần Nghiên Bắc, anh này là không phải lãng phí thời gian sao." Vân Chức chịu đựng cảm xúc trút xuống, nắm chặt cánh tay anh, "Anh hẳn là phải làm sáng tỏ cho mình trước mới đúng, những chuyện đó của em thì tính là gì chứ!"
"Anh không vội." Anh cười khẽ, khiến màng tai nhạy cảm của cô chấn động, "Nhưng bà xã của anh không thể chờ."
Tần Nghiên Bắc rũ mắt ôm chặt eo cô, thu vào trong ngực, giống như cố ý chọc cười cô, cũng giống như trước giờ chưa từng mở miệng bộc bạch.
+
"Anh có thể là chó hoang lưu lạc, nhưng em thì không phải."
"Em là cô bé mà con chó lưu lạc ấy đặt ở trong ngực mà nuông chiều từ bé."
"Trên người anh cho dù có bẩn, thì em cũng là ánh trăng, luôn treo ở trên bầu trời của anh."