Tuổi còn nhỏ mà đã phải lưu lạc ở ngoài, người có cùng họ với anh lại đều sợ hãi và chán ghét nói anh là con chó hoang lưu lạc, sớm muộn gì cũng không thể chết tử tế, anh trà trộn vào trong núi rừng mang mình đầy thương tích mà lớn lên, nhưng vào lúc sinh mạng gần kề cái chết lại ngậm trong miệng một con mèo nhỏ có hơi thỏ thoi thóp.
Không có nhà, không có tiền, còn có lúc đến cơm ăn còn không đủ no, anh liền lên núi hái đào, tiền làm công được dù ít cũng đều để dành cho cô, sau đó nhìn như cái gì cũng đều có, liền dùng những thứ tốt nhất của mình đem cô nâng lên cao tận bầu trời.
Trước kia cả hai bùn lầy đầy người, ở trong tuyệt cảnh không quen biết lẫn nhau nhưng vẫn cách hư không ôm ấp sưởi ấm cho nhau, khi đó thân hình anh không tính là cao lớn, nhưng cũng sẽ dùng móng vuốt đầy vết thương che chở, bảo hộ cô.
Hiện tại đều trưởng thành hết rồi, con mèo nhỏ muốn tự mình xông pha ra làn mưa, dù trên lưng anh có bao nhiêu gánh nặng đi nữa thì cũng muốn ngậm cô trở về, hoàn chỉnh che ở dưới thân mình.
Anh đứng ở chỗ này, sự tồn tại của anh chính là thành lũy, là lá chắn của cô.
Trong xe, điện thoại của hai người vang lên hết đợt này tới đợt khác, nhưng cả hai đều ăn ý xem nhẹ nó, Tần Nghiên Bắc nghiêng người vòng qua dưới đầu gối của Vân Chức, đem cô ôm lên đùi mình, để cô cúi người nằm ở trong ngực anh.
Anh ôm rất chặt, giống như đang ôm lấy toàn bộ sự sống trong thế giới của mình, tóc cô mềm mại, cọ lên cái cằm căng ra của anh, rất ngứa.
Xe tiếp tục đi về phía trước, sớm đã bỏ xa những vòng vây ở phía trường học, hòa vào trong làn xe náo nhiệt ngoài đường lớn, giống như một chiếc xe bình thường đi trên đường tối chạng vạng, nhưng bên trong không gian kín kẽ không kẽ hở, hai bóng hình lẫn trong ánh đèn lúc sáng lúc tối đang ôm lấy nhau, không để bụng tới việc bùn lầy đầy người, bị cả thế giới quay lưng mà an ủi vết máu loang lổ trên cơ thể của nhau.
Tần Nghiên Bắc xoa eo lưng nhỏ gầy của Vân Chức, ép âm lượng rất nhỏ: "Là anh không tốt, dù có chuẩn bị thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn liên lụy tới em, để em chịu ảnh hưởng ở trong trường."
Tim anh nhảy thật sự nặng nề, rung động tới cô hơi hơi phập phồng.
Tâm tình Vân Chức còn chưa có bình phục, giọng mũi nặng đến mức nghe không rõ lắm, nhỏ giọng nói: "Anh muốn phân chia rõ ràng với em tới vậy sao? Chuyện của anh không phải chuyện của em sao?"
"Ừm, không phân chia, chúng ta là một thể, chuyện của em chính là chuyện của anh, vậy vì cái gì mà..." Tần Nghiên Bắc đột nhiên xoay hướng, "Muốn một mình mạo hiểm đối mặt với đám truyền thông đó, vì sao không gọi điện cho anh ngay, để anh giải quyết, em không sợ bị thương tổn, vậy em có từng nghĩ tới, anh sợ hãi hay không?"
Vân Chức ngẩng người lên trước ngực anh, nước mắt snh lý vốn muốn nhanh chóng trào ra, lúc này nhất thời quên mất, chỉ biết phải đi nhìn biểu tình của anh.
Hốc mắt Tần Nghiên Bắc tối tăm, nhìn chằm chằm mắt cô, tiếp tục chậm rãi nói: "Gặp được chuyện lớn như vậy cũng không tìm anh, muốn một mình xử lý, có phải em không tin anh hay không?"
Anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bóp nhẹ cằm cô hơi lắc, cố ý chọc cô: "Có phải không yêu anh hay không?"
Vân Chức vừa tức vừa gấp, dần dần cũng nhìn ra anh căn bản là cố ý, muốn kéo cô thoát khỏi những cảm xúc trái chiều đó.
Cảm xúc kịch liệt của cô thiên hồi bách chuyển nửa ngày, cuối cùng vẫn là bị anh biết rõ còn cố hỏi, [email protected] trụi muốn nghe bộ dáng âu yếm bị chọc cười rồi thổ lộ của cô, cô mím môi, to gan lớn mật lại mềm như bông nói: "Anh nghĩ như vậy, cũng có lý đấy."
Tần Nghiên Bắc tự mình trêu chọc, muốn lừa cô nói ra hai câu dỗ mình, kết quả tiểu A Chức không những không phối hợp mà còn đâm luôn vào điểm yếu của anh.
Anh mím môi, lông mi che lại con ngươi, tay trượt xuống dưới, lúc muốn ôn nhu sờ tới yết hầu cô, cô lại không náo loạn, một lần nữa ôm chặt anh, chôn ở trên cổ anh, hơi thở phất qua vành tai anh: "Tin anh, yêu anh, cho nên mới muốn độc lập, muốn xứng đôi với anh, không muốn đứng ở bên cạnh anh lại bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ..."
Anh bắt chước miệng lưỡi của người xem: "Nhìn cái vị hôn thê này của hắn xem, cái gì cũng không dám, chỉ biết nấp đằng sau."
Vân Chức nghiêm túc nói: "Tần Nghiên Bắc, em cũng có thể che chở anh, anh không phải trời sinh đã nên xông pha lên tuyến đầu, ít nhất còn có một người, tuy rằng so với anh, lớn lên vừa thấp vừa gầy, nhưng cô ấy vẫn muốn dùng khả năng lớn nhất che chở anh ở đằng sau."
Tần Nghiên Bắc rũ mắt, đèn đường ngoài cửa sổ xe vừa mới sáng lên, biến cả thành phố chạng vạng còn chưa hoàn toàn tối hẳn trở thành một dải ngân hà lộng lẫy, ánh sáng chiếu tới đáy mắt đỏ hồng nhiều lần muốn giấu đi của anh.
Tay anh có chút mạnh, xoa loạn tóc dài của cô: "Không bảo vệ được bà xã, anh còn sống để làm gì chứ, em thu liễm chút đi, không cho phép cướp đoạt quyền lợi của anh."
Xe lập tức lái về phía tổng bộ tập đoàn Tần thị, bên ngoài tòa nhà đều là truyền thông tụ tập đông đúc, lượng người còn nhiều gấp bội đám người ở Thanh Đại ban nãy, Tần Nghiên Bắc có thể đi từ đường hầm gara, tránh đi đám người đó, nhưng anh không làm vậy, xe quang minh chính đại dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài tòa lầu, anh cột tóc lại cho Vân Chức, sau đó nắm tay cô thản nhiên bước xuống xe.
Đám truyền thông bị một đám bảo an trấn áp ở hai bên sườn bậc thang, ở giữa lộ ra một lối đi đủ lớn, ánh đèn flash liên tục lập lòe, một loạt câu hỏi cũng liên tục được tung ra, Tần Nghiên Bắc hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, mắt nhìn thẳng, chỉ lo nắm chặt Vân Chức, ở trước mặt đám người đó, thong dong đi lên từng bước một.
Rất nhiều lời nói bén nhọn mang theo mục đích cùng ác ý trắng trợn, tùy ý tung về phía Tần Nghiên Bắc, anh đều không sao cả, thẳng đến khi có người muốn nhiệt độ đến điên rồi, không màng tới thông cáo chính thức mà phía Tần thị mới tuyên bố ra, cao giọng gào lên về phía Vân Chức, anh mới dừng chân lại, quay đầu nhìn.
Không cần phải nói lời nào, tầm mắt anh xuyên qua bóng đêm rơi xuống đám người đó, cũng đã đủ khiến đối phương sợ tới mức im miệng, thậm chí còn theo bản năng chắp tay trước ngực, trắng mặc làm một động tác xin lỗi.
Vân Chức biết, cho tới bây giờ, những lời đáp lại của cô đối với Tần Nghiên Bắc ban nãy là thấp cổ bé họng, căn bản chẳng đáng là gì, nhưng mà đối với cô, phía Tần thị ra công văn truy cứu trách nhiệm có hiệu lực pháp luật, phân lượng hoàn toàn khác biệt.
Một tia hoàng hôn cuối cùng cũng bị nuốt chửng, màn đêm hoàn toàn che phủ xuống, ánh đèn trước tòa lầu Tần thị sáng như ánh đèn trong tuyết, phủ lên thân ảnh một người cao lớn mặc chế phục uy nghiêm, quốc kỳ trước ngực đỏ thẫm, một người vẫn còn là một sinh viên có vẻ ngoài đơn giản sạch sẽ, tóc buộc đuôi ngựa còn là do người đàn ông tự tay cột lên.
Bức họa này khắc ở trên vô số màn ảnh camera, thẳng đến khi có người mở cửa lớn đại sảnh ra cho Tần Nghiên Bắc, ở khoảng cách không xa trong đó, có một tấm ảnh lớn cực kỳ có tính đả động sâu sắc lộ ra.
Vân Chức cũng sửng sốt.
Tấm poster điện ảnh trước kia không biết được dọn đi từ lúc nào, hiện tại lại treo ở đó...
Kích cỡ so với cái trước thì to hơn gấp hai lần, hình ảnh là đêm khuya ở bên bờ biển của một đất nước xa lạ, ánh đèn xung quanh cùng với ánh trăng thấm xuống làn nước biển gợn sóng lăn tăn, hai người ở dưới vầng sáng ôm nhau, tóc dài của cô gái thổi bay, vừa lúc che khuất hai đôi môi đang dán sát ở bên nhau, chỉ lộ ra lông mi sáng lấp lánh.
Mà trên ngón tay của người đàn ông, rất kiêu ngạo cột một dải lụa đơn sơ.
Ảnh chụp đêm đính hôn, được Tần tổng công khai treo ở con đường dễ thấy nhất trong đại sảnh công ty.
Vân Chức theo bản năng siết chặt túi, bên trong là một cặp nhẫn mà sau khi về nước cô liền tìm cơ hội đi mua để lấy lòng người đàn ông này, cô quay đầu nhìn Tần Nghiên Bắc.
Thái tử gia thần sắc nghiêm nghị, dường như không có việc gì quấn quấn lấy ngọn tóc đuôi ngựa của cô: "Văn hóa công ty mà thôi, quen rồi là được."
Trong lòng Vân Chức rất rõ ràng, bất luận là dư luận trên mạng hay là đám truyền thông kích động ở dưới lầu thì đều không phải một lời phản kích là có thể đáp lại.
Dưới ánh đèn sáng lực chớp nháy ở ngoài sảnh lớn, Tần Nghiên Bắc cùng với toàn bộ Tần thị không chỉ phải toàn lực ứng phó với ngày khai trương máy bay quan trọng mà còn phải đối mặt với những thanh âm dồn người ta vào chỗ chết của người ngoài cuộc.
Sau khi lên lầu, Vân Chức không muốn làm Tần Nghiên Bắc phân tâm, vốn dĩ muốn tìm một cái phòng nghỉ ngơi an tâm chờ anh, Tần Nghiên Bắc lại trực tiếp đưa cô tới văn phòng.
Đoàn người ngồi bên trong động tác nhất trí đứng lên, kính cẩn chào hỏi với cô, trong đó có một người trẻ tuổi còn nhất thời kích động, bật thốt kêu lên một tiếng "Phu nhân", ý thức được sai lần, cậu ta liền nhanh chóng che miệng nhìn Tần Nghiên Bắc.
Tần Nghiên Bắc phá lệ tươi cười, thanh âm lại lạnh lùng: "Gọi bậy cái gì."
Còn chưa có chính thức cầu hôn đâu, Chức Chức còn chưa đáp ứng đi lãnh chứng với anh, hiện tại gọi thế, tâm tư sốt ruột muốn thượng vị của anh chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao.
Tần Nghiên Bắc đưa Vân Chức tới ghế làm việc của mình ngồi xuống, điều hòa trong phòng không tính là thấp, nhưng anh vẫn lấy một cái chăn mỏng tới đây chùm lên cho cô, thân thể che cô lại, cọ cọ gương mặt nóng bừng vì một câu xưng hô của cô.
"Nghiên Bắc, em có thể làm gì không..." Vân Chức nhíu chặt mi, nắm lấy cổ tay anh nhỏ giọng hỏi, "Càng kéo dài, thương tổn sẽ càng lớn."
Lòng bàn tay anh vuốt v e giữa mày của cô: "Cái em cần làm chính là ở chỗ này yên tâm xem thôi."
Một tiếng sau, Vân Chức tận mắt chứng kiến chậu nước bẩn được dự mưu từ trước này bị bẻ gãy, nghiền nát, loại bỏ hoàn toàn như thế nào, thẳng đến khi không còn một giọt dư thừa nào.
Lúc này, không phải là phía Tần thị lên tiếng nữa, không dùng tới tất cả khả năng liên quan tới giai cấp cùng với nhân tốc đặc quyền, sạch sẽ trắng trợn dùng một chứng cứ xác thực nhất, thông qua miệng của những tài khoản marketing mà đám cư dân mạng nguyện ý tin tưởng vào nhất, đem chân tướng từng cái từng cái một đào ra.
Trước hết, việc được đưa ra ánh sáng đầu tiên chính là "người bị hại" Giang Thời Nhất, vị học trưởng ôn tồn lễ độ này có thân phận giả tạo thế nào, muốn lừa gạt tình cảm của Vân Chức ra sao, mục đích không thành liền liên hợp với đôi cha mẹ độc ác kia, dùng cách thức phi pháp mạnh mẽ mang Vân Chức đi, khiến cho cô bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng.
Lúc ấy cảnh sát xử lý vấn đề này đã ghi lại rất rõ ràng rành mạch, cùng với ảnh chụp vô cùng chật vật bị bắt đi lúc đó của Giang Thời Nhất, đều được tung cả lên mạng.
Mà Giang Thời Nhất cùng toàn bộ đám người nhà họ Giang, không những không biết hối cải mà còn vào thời điểm quan trọng mang tới lợi ích cho quốc gia, còn vì tư dục của bản thân mà tiếp tay cho giặc.
Lúc này, phía Tần thị lại đăng bài Weibo thứ hai: [Tần tổng nói, người đúng là do ngài ấy đánh, nhưng lúc ấy trên người còn cõng vị hôn thê, cho nên đánh còn nhẹ.]
Viên đá đầu tiên ném vào mặt hồ hiển nhiên là nhấc lên gợn sóng to lớn.
Những bài viết liên quan lập tức thay thế được những tin tức lúc trước, nhanh chóng lên đầu hot search.
Không có thời gian cho bọn họ thở d ốc, theo sát liền có một số tài khoản marketing với lượng fans theo dõi lớn đồng loạt đăng một đoạn video chứng thực.
Trong video là vài đoạn phỏng vấn liên tiếp, một số người vào lúc chạng vạng đã chạy tới khu dân cư mà nhà họ Vân ở, tùy cơ dò hỏi hàng xóm láng giềng, những người này mới đầu ánh mắt còn có chút tránh né, sau đó lại có người không nhịn được mà mở miệng, sau đó liền là không ngừng nói hết mọi chuyện ra.
Những chuyện Vân Chức phải chịu đựng từ lúc nhỏ, ở trong miệng đám người ngoài cuộc là bọn họ chỉ có thể nói ra được một góc của tảng băng chìm, nhưng cũng đã đủ khiến người nghe rợn người.
Sau đó, quá trình ghi chép thẩm tra của cảnh sát lúc cha mẹ Vân bị đưa tới Cục Cảnh Sát cũng được công khai ra.
Ở trong video, đôi vợ chồng đáng thương quỳ dưới trời nắng nóng kia không hề có lòng áy náy, hung tợn nói đứa con gái này đã làm sai, cô xứng đáng phải chịu những hình phạt đó, nguyền rủa cô, nói từ ban đầu lẽ ra không nên sinh cô ra, mắng cô tốt nhất nên sớm chết đi, cũng chính diện thừa nhận bọn họ đã đối xử với cô thế nào, bao gồm quá trình đưa cô vào trường học Thượng Đức kia.
Hiệu trưởng của trường học Thượng Đức bị giam giữ cũng hoàn chỉnh thuật lại tiền căn hậu quả của việc Vân Chức bị cha mẹ đưa tới đây, hiện tại đây đều là chứng cứ phạm tội xác thực không thể chối cãi nhất.
Lại sau đó, vị trí mà cha mẹ Vân quỳ ở kia căn bản không phải là trung tâm an dưỡng gì, đó là cửa sau của một bệnh viện nhi đồng, bọn họ cũng không biết chỗ ở của Vân Hàn, từ đầu tới cuối cúng là cố tình bị chụp lại, muốn nhân cơ hội bức Vân Chức chịu thua.
Cuối cùng là tài khoản online của một trung tâm an dưỡng cao cấp nhất trong nước đăng tuyên bố một đoạn video.
Trong video, người thanh niên có gương mặt có thể sánh ngang với lưu lượng đang hồng hiện nay ngồi ở bên mép giường, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trong ngực ôm con gấu nhồi bông cũ lúc nhỏ của em gái vào trong ngực.
Vân Hàn đã nhận được trị liệu đặc biệt trong một thời gian dài, thần chí so với trước kia thì thanh tỉnh hơn một chút, điệu bộ trẻ con có phần giảm đi, anh ấy nhìn màn hình, thật lâu cũng không nói chuyện, nước mắt lại chảy xuống trước.
Ở trong khung hình có một giọng nữ thanh lãnh nhắc nhở vang lên: "Vân Hàn, đâu là video gửi cho em gái cậu."
Vân Hàn lại cười rộ lên, mắt đào hoa cong cong, nhẹ giọng nói: "Chức Chức, là anh trai sai, anh trai khiến em ăn không đủ no, không hái được đóa hoa kia cho em, không thể bảo vệ em."
"Bây giờ anh đã đỡ bệnh hơn rất nhiều rồi." Anh ấy trịnh trọng đến lạ, giơ con gấu nhồi bông cũ kia lên, "Em xem, mắt rơi rồi, anh đã khâu lại cho em rồi đó, em nhớ tới lấy lại nhé."
Vân Chức rúc ở trên ghế dựa của Tần Nghiên Bắc, kéo chăn che đi nửa khuôn mặt, không nói một lời, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Đến lúc này, nước bẩn trên người Vân Chức đã triệt để được rửa sạch, những ngôn luận trên mạng đã hoàn toàn xoay chuyển, có rất nhiều người từng trải qua những chuyện như vậy, không tới nỗi kinh khủng như cô, nhưng phàm là người lớn lên trong hoàn cảnh tương tự, nhất là mấy cô gái, những người từ khi sinh ra đã phải chịu đủ loại khổ cực liền tự động đứng lên ra mặt bảo vệ cô.
Các cô ấy phần lớn đều đã trưởng thành, nhưng vĩnh viễn đều đeo trên lưng những vết thương không thể xóa nhòa đó.
Tần Nghiên Bắc cúi người lau mặt cho Vân Chức, cô xốc chăn lên, giơ tay qua ôm lấy cổ anh, vết thương chồng chất ngày này qua tháng nọ, vốn muốn theo cô cả đời, vốn nghĩ rằng sẽ có một ngày có thể quên đi, nhưng nó lại vô tri vô giác thay đổi thành một cách khác mà tra tấn cô mỗi giây mỗi phút, lại bởi vì anh, mà cô mới có được một cuộc sống mới.
Bởi vì có Tần Nghiên Bắc ở đây, nên mới có Vân Chức của hiện tại.
Những thứ cô không dám đụng vào, lại được anh vẫn luôn tỉ mỉ bảo quản, chỉ cần có người đem mũi nhọn nhắm về phía cô, anh đều lấy ra toàn bộ những chuẩn bị thầm lặng của mình.
Vân Chức siết nhăn cả áo sơ mi của anh, dần dần cảm thấy có điểm không đúng, cô buông tay ra, ngửa đầu nhìn anh, vội vàng hỏi: "Sao lại đều là chuyện của em thế? Anh thì sao! Đều đã qua mấy tiếng rồi chứ!"
Tần Nghiên Bắc vỗ về đầu cô: "Bà xã vì anh mà nói ra những lời đó, đã bằng mười vạn câu của người khác rồi."
"Về mặt tình cảm, đối với anh như vậy là đủ rồi, còn chuyện khác..." Anh cúi đầu hôn lên trán cô, "Giao cho những người sau lưng buổi lễ ra mắt phi cơ đi."
Buổi tối là thời gian vàng, trên mạng còn đang khí thế hừng hực, còn chưa có tiêu hóa xong sự nghịch chuyển của Vân Chức thì liền có một bài đăng từ tài khoản chính phủ có tích xanh, gọn gàng dứt khoát đăng lên một hàng chữ.
[Vì lợi ích của người đi đầu trong sự nghiệp của ngành hàng không quốc gia, không cho phép có bất cứ hình thức phỉ báng cùng vũ nhục nào.]
Bên dưới là một tấm ảnh chụp, là Tần Nghiên Bắc mười mấy năm trước, so với hiện tại thì có vẻ ngây ngô hơn, mặc chế phục, mang kính bảo vệ mắt, không kiên nhẫn lạnh lùng liếc màn ảnh.
Không tới nửa tiếng, tài khoản Official Weibo mà hầu hết cư dân mạng đều chỉ thấy họ đăng những bản tin thời sự về vấn đề quốc gia lại theo thứ tự mà xuất hiện trên trận tuyến, không cần tô son trát phần, không cần dùng quá nhiều lời, thái độ và định luận chém đinh chặt sắt cũng đã chứng minh hết thảy.
Phi cơ dân dụng của ngành hàng không quốc gia lại bị mấy công ty đầu rồng bên Châu Âu lũng đoạn nhiều năm như vậy, luôn phải nhìn sắc mặt của đối phương, bị bắt chịu đựng điều kiện của bọn chúng vô điều kiện, nhiều thế hệ thiết kế sư phi cơ đều không hề gián đoạn gian khổ và hy vọng, muốn để cho quốc gia của mình có thể ngẩng đầu ưỡn ngực hoàn toàn ở trong cái lĩnh vực này, trải qua nhiều năm, mới có một người cố chấp đến bị bệnh vẫn kiên trì hoàn thành nó.
Đứng ở trước mũi đao ấy, Tần Nghiên Bắc cũng không phải lẻ loi một mình, còn có vô số đôi mắt đang chờ đợi lịch sử tang thương ấy sẽ thay đổi.
Đám người mắng chửi hăng say đó, cho rằng Tần Nghiên Bắc và Tần thị gặp phải chuyện này sẽ ngã xuống, nhưng nào ngờ phía chính phủ lại lên tiếng thay anh, rất nhanh có những tài khoản marketing tổng kết lại, ảnh chụp nhiều không đếm xuể.
Phía Tần thị lại đăng một bài Weibo thứ ba.
[Tần tổng nói, máy bay sẽ mời cô giáo Sin liên danh, thời điểm phục dịch chính thức, hoan nghênh bay!]
Vân Chức nhìn hai lần, xác định bản thân không nhìn lầm, khó hiểu hỏi: "Liên danh?! Sự kiện phi cơ quan trọng như vậy, cả nước đều nhìn chằm chằm vào nó, em liên danh thế nào?! Giá trị của em xứng đáng tới thế sao!"
Tần Nghiên Bắc khẽ cười, thấp giọng "Ừ" một tiếng: "Tranh của cô Sin khó có được như vậy, nếu không phải anh đi cửa sau, còn không có cơ hội nhìn thấy mà."
Anh cong ngón trỏ, đốt ngón tay quát qua đuôi mắt cô: "Có thể phiền cô giáo, phun vẽ cho anh một cái hình vẽ thích hợp lên cái thân máy bay nhỏ kia được không?"
Không kịp chờ Vân Chức trả lời, trợ lý liền gõ cửa đi vào, Tần Nghiên Bắc hiểu ý, giơ tay ý bảo chờ một chút, cúi đầu nói với Vân Chức: "Ở chỗ này chờ anh nhé, anh ra ngoài trả lời truyền thông bên dưới đã, có một số lời vẫn nên ra mặt nói thì tốt hơn."
Trước khi anh đi, Vân Chức kịp thời kéo tay anh lại, đem cái nhẫn ở trong túi lấy ra, nhanh chóng đeo lên ngón giữa tay trái của anh.
Tần Nghiên Bắc nhịn không được dùng sức cuộn chặt nắm tay, mười mấy giây sau mới chậm rãi buông ra: "Chức Chức?"
Vân Chức nâng mặt trịnh trọng nói: "Xứng với vị hôn phu lắm, có điều kiểu dáng có chút hoa lệ... Nhưng mà anh cũng không được nói không thích."
Đúng là có chút hoa lệ.
Vân Chức thừa nhận.
Nhẫn trước kia anh đeo là một cái nhẫn hình tròn đơn giản, nhưng lúc cô di mua, đột nhiên liền cảm thấy kỳ thật con mèo lớn nhà mình nhìn thì có vẻ trầm tĩnh, không chừng là muốn một cái gì đó rêu rao chút, nhất thời nóng đầu nên mua về.
Lúc tặng ra, mới cảm thấy có chút xấu hổ.
Tần Nghiên Bắc trấn định xuống lầu, xuyên qua cửa kính đi ra bên ngoài tòa nhà, một bậc một bậc bước xuống, dừng ở chính giữa, mấy trợ lý phía sau chuẩn bị tư thế ngăn cản truyền thông tới quá gần, từ chối hết những thiết bị thu âm mà đám người kia liều mạng đưa qua.
Nhưng mà giây tiếp theo, thái tử gia một ánh mắt cũng lười cho người khác kia lại bất ngờ duỗi tay trái lên, cầm lấy cái mic gần nhất.
Đám người yên tĩnh trong chớp mắt, bỗng nhiên nổ tung, càng nhiều người liều mạng đưa mic về phía trước.
Tần Nghiên Bắc lại thong thả ung dung cầm lấy một cái nữa, đều cầm ở bên tay trái, năm ngón tay mở ra nắm chặt, ngón tay thon dài trắng muốt cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Sau đó dưới ánh đèn chồng chất, thứ ở ngón tay giữa kia...
Lấp lánh, tinh xảo, chính giữa còn đính một viên kim cương với số cara lớn, ở trong bóng đêm trở nên lóa mắt lại cường thế.
Có phóng viên thử hỏi: "Trên tay trái của ngài..."
"Thấy được?"
Thái tử gia Tần thị trong miệng người ngoài từ trước tới nay đều là cuồng vọng ương ngạnh, không coi ai ra gì, lúc này đứng ở trước một đống ống kính máy quay, rũ mắt cười.
+
"Nhẫn đính hôn mà thôi."
"Vị hôn thê lo lắng tôi ra đây sẽ bị bắt nạt, cho nên cố ý đeo cho tôi."