Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, nhướng mày, ngập ngừng hỏi: “Vậy…em là Thiết Phiến công chúa sao?”
“Sai rồi!” Tôi nghe vậy liền tức giận phản bác: “Ta sao có thể là loại nữ nhân hay ghen tuông đó chứ! Ta là Bạch Liên tiên tử xinh đẹp, đáng yêu, tốt bụng!”
Giang Yển im lặng hồi lâu, sau đó mới hỏi lại: “Vậy quan hệ giữa chúng ta là…”
“Bảy trăm năm trước ta cùng ngươi đính hôn, lúc đó chúng ta còn là người phàm. Nhưng sư phụ bị giết, người gọi ta trở về, ta đành phải bỏ rơi ngươi…Sau đó thì ngươi hắc hóa, trở thành con quái vật sống ở ngọn núi bên cạnh…thường đến giao chiến với ta!”
Giang Yển nhìn tôi chằm chằm, cười khẩy, “Em vừa nói không biết anh.”
Tôi đỏ mặt, “Ta, ta rất xấu hổ khi thừa nhận chuyện đó!”
“Em còn biết xấu hổ sao?”
“…”
Làm sao mà tôi không xấu hổ cho được?
Mặt tôi đâu có dày đâu?
Sau khi ăn xong, trước khi rời đi, tôi quay đầu nhìn về phía Giang Yển nói: "Cho dù ngươi cho ta ăn những món ngon đó, ta cũng sẽ không đối xử tốt với ngươi đâu!”
Cuộc trò chuyện đến đây là hết, chắc anh ấy sẽ không đến tìm tôi nữa.
Dù sao anh ấy cũng đã có một tình yêu khác.
Đối với người vợ cũ đã từng làm mình tổn thương, bây giờ lại còn trở thành một kẻ tâm thần thì bất cứ người bình thường nào cũng sẽ tránh xa mà thôi.
Buổi chiều tôi ngồi nghịch cát và kiến dưới gốc cây đa.
Chỗ đó là chỗ có ít người nhất.
Tôi thích ngồi xổm ở đó đếm kiến, nói những thứ vô nghĩa và cập nhật cho người cộng sự của mình mọi chuyện đang diễn ra như thế nào.
Tuy nhiên khi nhận thấy có người đến gần, tôi sẽ cảnh giác quay đầu lại.
Người đàn ông đang tiến đến mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây đen đơn giản, dáng người cao ráo lại còn đẹp trai một cách quá đáng.
Đúng vậy, là tên chồng cũ oan gia của tôi!
Tôi khịt mũi, quay đầu đi chỗ khác.
“Lâm Thanh Thanh.” Anh ấy đứng phía sau gọi tên tôi.
Tôi bĩu môi, không thèm quay mặt về phía anh, giả vờ không nghe thấy.
Anh ấy đi tới, ngồi xổm cạnh tôi, nhìn tôi ngập ngừng gọi: “Bạch Liên tiên tử?”
Chẳng lẽ người chồng cũ nãy thật sự muốn chơi diễn kịch cùng tôi sao?
Ở phía bên kia, Lý Sâm liên tục hỏi tôi: “Thanh Thanh? Sao em không nói gì nữa?”
“Ngưu Ma Vương! Ngươi lại tới đây làm gì?”
Lý Sâm hiểu ra, ngay lập tức ngắt kết nối.
Giang Yển khẽ cười, xoay người dựa vào gốc cây bên cạnh, nhìn thẳng vào tôi.
“Đi chỗ khác! Ngươi nghiền nát mấy con vật cưng của ta rồi.”
Là đám kiến.
Giang Yển liếc xuống, cuối cùng cũng “giơ gót chân cao quý” lên.
Tuy nhiên anh ấy chẳng những không chịu đi mà còn ra dấu muốn “tâm tình” với tôi.
“Lâm Thanh Thanh, em có biết mấy năm nay không có em bên cạnh, anh đã sống như thế nào không?”
Tôi cúi đầu.
“Mỗi ngày trôi qua anh đều hận em!”
Tôi không nói gì cả.
“Anh hận không thể móc tim của em ra xem, xem tại sao em lại thay lòng đổi dạ.”
Tôi tiếp tục chơi với đám kiến.
“Anh thậm chí còn đang nghĩ mình nhất định phải có cuộc sống tốt, thật tốt, lại còn mong rằng em sẽ không được sống tốt!”
“Em có biết vì sao anh trở lại Hoa Thành không?”
Tôi ngước lên nhìn anh.
Đúng vậy, tại sao anh lại muốn quay lại đây chứ?
Chẳng phải anh đã nói là cả đời này cũng sẽ không quay lại thành phố này với tôi sao?
Giang Yển cũng đang nhìn tôi.
Chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm nhau.
Một lát sau, anh ấy cười gằn nói: “Anh muốn đứng trên đỉnh cao của Hoa Thành, nhìn xem em có hối hận hay không!”
“Ồ.” Cuối cùng tôi cũng đáp lời anh.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp và quyến rũ của anh khẽ nheo lại: “Em đã hiểu chưa?”
Tôi đã sống đúng như sự mong đợi của anh ấy…Tôi lắc đầu!
“Ta đương nhiên là không hiểu gì rồi! Tên ta không phải là Lâm Thanh Thanh, ta là Bạch Liên tiên tử! Đồ ngu ngốc!”
Khuôn mặt đẹp trai của Giang Yển đột nhiên trở nên tái nhợt!
Tuy nhiên có lẽ anh ấy nghĩ đến tình trạng hiện tại của tôi, rất nhanh anh đã buông bỏ..
Thậm chí trong ánh mắt anh còn hiện lên tia hối hận.
“Anh không tra ra được rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với em trong mấy năm qua mà khiến em trở thành người như thế này. Nhưng mà anh nghĩ, nếu năm đó chúng ta không chia tay, hẳn là anh và em đều sẽ không phải tới nơi này.”
Tôi nheo nheo mắt.
Đương nhiên cũng chỉ trong chốc lát, tôi lại cúi đầu đếm kiến như không có chuyện gì.
Đến bệnh viện tâm thần không liên quan gì đến việc lúc đầu chúng tôi chia tay!
Tuy nhiên theo những gì mà nãy giờ Giang Yển nói thì hình như anh ấy đến đây là vì chuyện chúng tôi chia tay?
Người khác chỉ cần thất tình ngày là có thể bình thường trở lại, còn anh đã bảy năm trôi qua rồi vẫn chưa vượt qua được, sao cung phản xạ đau lại dài như thế chứ?
Tôi không thể không nhìn anh ấy thêm lần nữa.
Ây không đúng!
Với tình trạng và bộ dạng hiện tại của anh, có vẻ như không phải bị bệnh tâm thần!
Vậy tại sao anh lại ở đây? Có nghiêm trọng đến mức phải nhập viện không?
Khi tôi đang nghĩ về điều đó thì đột nhiên Giang Yển đưa tay ra đặt lên đầu tôi.
Bạn có biết cái nhìn thương hại dành cho kẻ đại ngốc không?
Ờ, bây giờ anh ấy chính xác là đang nhìn tôi như vậy đấy.
Vì không đoán được mạch suy nghĩ của anh nên tôi chọn cách im lặng, ngay cả biểu cảm cũng có chút đờ đẫn.
Thế giới nội tâm của bệnh nhân tâm thần khác với người bình thường.
Cho nên ngay cả khi tôi không nói và nhìn anh ấy như một đứa ngốc, thì anh ấy cũng sẽ chỉ nghĩ rằng tôi là đồ ngốc thôi!
“Nhưng em khi thấy em sống không được tốt, anh cũng không vui như mình đã mong đợi…” Ánh mắt anh vẫn còn như lúc yêu tôi mấy năm trước.
Tôi thở dài.
Suy cho cùng, anh ấy cũng chỉ là ông chủ tàn nhẫn ở vẻ bề ngoài mà thôi.
Năm ngoái có tin đồn ông chủ Giang hành động rất tàn nhẫn, kiên quyết dứt khoát!
Tôi cũng từng cảm thấy chỉ sau vài năm mà con người lại có thể thay đổi đến như thế…
Nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy rằng anh ấy vẫn là chàng trai tươi sáng và tốt bụng của ngày xưa.
À, cũng không hẳn…
Ít nhất thì mối quan hệ giữa chúng tôi đã thay đổi rồi.
Không bao giờ có thể trở lại như ban đầu được nữa.
Ông chủ doanh nghiệp mới nổi Giang Yển, người đã nhiều lần được xuất hiện trên các mặt báo tài chính, ai mà không biết rằng anh có người yêu chứ?
Thậm chí trên ngón áp út của mình, lúc nào cũng thấy anh luôn đeo một chiếc nhẫn cưới bằng đá quý màu đen sáng bóng.
Tôi vẫn còn nhớ, vào năm thứ tư Đại học, lúc đăng ký kết hôn chúng tôi cũng chỉ đủ khả năng mua chiếc nhẫn bạc trơn mà thôi.
Anh ấy nói, sau này khi có tiền sẽ mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương thật to.
Anh thì thích đá quý màu đen nên muốn đeo nhẫn cưới có đính đá trên đó.
Có vẻ như lời hứa của lúc ấy đã có người cùng anh biến nó thành thật rồi.
Tôi cúi đầu, nghĩ nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn phải thừa nhận!
Chết tiệt! Trái tim tôi thật sự vẫn còn đau!
Xì…
Giang Yển đột nhiên lại cười.
Tôi không thể không hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
Anh nói, “Cười em đó, mới bảy năm không gặp mà em đã trở thành bộ dạng này rồi sao?”
“Lâm Thanh Thanh, anh đã nói rồi, một ngày nào đó em sẽ phải hối hận vì bỏ rơi anh!”
Tôi hừ lạnh.
Giang tổng, đừng quá tự mãn như thế.
Hai ngày nữa rồi anh sẽ kinh ngạc và phải gọi cái tên Lâm Thanh Thanh một cách lịch sự thôi!
Nhưng còn bây giờ, trước sự sỉ nhục của chồng cũ, tôi chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Giang Yển tiến sát lại gần tôi, cúi đầu xuống.
“Hối hận rồi chứ? Giờ em chỉ là bệnh nhân tâm thần…”
Sỉ nhục một bệnh nhân như tôi.
Rồi sau đó, khi không có ai xung quanh, anh ấy lại quay đầu lại lén hôn tôi.
“Không sao cả, cho dù em có bị bệnh anh cũng vẫn yêu em.”
"..."
Viên kẹo ngọt ngào đột nhiên đập thẳng vào mặt làm tôi bị bối rối nên đã mất cảnh giác trước nụ hôn!
“Pa…”
Tôi cũng bất ngờ…thưởng cho anh ấy một cái tát!!
Hôn tôi á!!!
Giang Yển, anh đang làm cqq gì vậy hả?