Giang Yển che mặt, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc: “Sao em lại đánh anh?”
Tôi hỏi lại: “Vậy tại sao ngươi lại hôn ta?”
“Anh…” Đôi mắt Giang Yển dần trở nên u ám, sau đó tức đến nỗi bật cười,”Lâm Thanh Thanh, hẳn là kiếp trước anh đã phạm phải rất nhiều tội lỗi nên kiếp này mới yêu phải em.”
Vậy thì rốt cuộc kiếp trước tôi cũng đã phạm phải bao nhiêu tội mà lại khiến một người đàn ông đã có gia đình nhớ mãi không quên mình?
“Nhưng ta không yêu ngươi!” Tôi đứng lên đột ngột, ném cái cây đang chọc kiến trong tay đi, tức giận nói: “Ngưu Ma Vương, ngươi nghe rõ đây! Mối tình xưa lắc xưa lơ bảy trăm năm trước ta đã quên hết rồi! Còn nữa, ta đã tu được đạo tàn nhẫn, ngươi hãy giữ tự trọng, tránh xa ta ra!”
Mới có mấy năm không gặp mà anh đã học được chuyện chân trong chân ngoài sao?
Hừ.
Đồ cặn bã!
Tôi đã mong rằng Giang Yển sẽ không còn mặt mũi nào đến gặp tôi nữa.
Nhưng mà da mặt anh ấy hình như làm bằng sắt hay sao ấy!
Ngay khi tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh ấy cùng với các y tá lẫn nhân viên bảo vệ đến gõ cửa phòng tôi.
Phòng của bệnh nhân tâm thần sử dụng khóa giả.
Kiểu là cho dù bạn đã khóa chặt thế nào, bên ngoài cũng có thể trực tiếp mở ra được.
Tôi đẩy bàn và ghế ra chặn cửa lại.
"Ông chủ Giang, cô ấy không mở cửa."
“Phá nó đi!” Giang cặn bã ra lệnh.
Anh ấy cũng tự mình làm điều đó luôn.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, xé giẻ lau nhà ra, buộc bàn chải chà nhà vệ sinh vào cán cây lau nhà, giơ ra khỏi cửa sổ đâm anh!
“Con quái vật hôi hám vô liêm sỉ kia, ta đã nói không chơi với ngươi nữa, sao ngươi lại đến tìm ta. Đồ thối tha không biết xấu hổ, không biết xấu hổ…”
Tôi chọc, anh đỡ, tôi lại chọc, anh né…
Cuối cùng anh chộp lấy bàn chải chà nhà vệ sinh của tôi và giật lấy nó cùng với cán cây lau nhà.
“Con quái vật kia, mau trả vũ khí ma thuật lại cho ta…” Tôi hét lên.
Cho dù như thế nào thì hình tượng nhân vật không thể sụp đổ được!
Thật khó quá mà…
Giang Yển điên cuồng đá vào cánh cửa.
Tôi nghĩ…người này ít nhiều cũng khá là điên rồ và bạo lực đấy!
Dựa vào số lượng của họ, cánh cửa phòng tôi rất nhanh đã bị phá!
Ngay trước đó tôi đã chạy vọt vào nhà vệ sinh, vội vàng để lại tin nhắn cho Lý Sâm: “Sư phụ! Tên Ngưu Ma Vương đó điên rồi, ta thật sự không chịu nổi nữa…Người nhanh ra ngoài xem đệ tử một chút đi.”
Giang Yển bế tôi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Mau thu dọn đồ đạc của cô ấy.”
“Vâng thưa chủ tịch!”
Anh ấy vác tôi trên lưng như vác lợn.
Tôi tức giận nắm tóc anh.
“Tạo nghiệt mà!!!”
Anh ấy thậm chí còn đưa tôi đến phòng của mình!
Đồ cặn bã vô liêm sỉ!
Đừng hỏi tôi việc anh ấy quấy rầy tôi như vậy thì có ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác không?
Đương nhiên là không rồi!
Tại bệnh viện tâm thần Montenegro, các phòng khác đều có từ bốn đến sáu người ở chung.
Còn tôi chỉ sống đơn độc trong căn phòng nhỏ.
Ai bảo vị hôn phu của tôi lại giàu có vậy chứ?
Hôn phu của tôi là Lý Sâm.
Bề ngoài anh ta là thiếu gia của Lý thị, nhưng thực chất anh là cảnh sát, cộng sự hoàn hảo của tôi.
Ba năm trước, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tôi bị thương và phải hồi phục hơn một năm.
Sau đó, Lý Sâm và tôi được chuyển từ Đội phòng chống ma túy sang Đội điều tra trọng án.
Sự khác biệt giữa Đội điều tra trọng án và Đội xử lý trọng án là chúng tôi không bao giờ tiếp nhận phỏng vấn, không đưa tin cũng không thông báo ra công chúng.
Những điều lộ ra từ cuộc điều tra sẽ được Đội xử lý trọng án tiếp quản, còn chúng tôi thì che giấu công lao và danh tiếng của mình.
Mặc dù danh tính của chúng tôi không nhất thiết phải là tuyệt mật như các đặc vụ chìm, nhưng chúng tôi cũng được bảo vệ ở một mức độ nhất định.
Vì vậy ngay cả khi Giang Yển biết được một số chuyện trong quá khứ của tôi thì cũng không thể biết được lý do chính xác tại sao tôi lại ở đây!
Hành vi hiện tại của Giang Yển là gì?
Bắt nạt người bệnh là tôi, muốn lừa tôi đi vào con đường không lối thoát với anh sao?
Anh làm thế này không những có lỗi với tôi, với quá khứ của chúng tôi mà lại càng có lỗi với người vợ hiện tại của anh!
Tôi bị anh đưa đến một căn phòng giống phòng ngủ sang trọng hơn, rồi bị ném lên chiếc giường ba mét.
Vốn tính nhanh nhẹn, tôi nhanh chóng bật dậy, cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Giang Yển đi đóng cửa lại và kéo rèm.
Khi bước về phía tôi, anh ấy cởi nút chiếc áo sơ mi trắng của mình.
“…”
Tôi rất lịch sự gửi lời hỏi thăm đến đời tổ tiên của anh ấy!
Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng nếu anh dám chạm vào tôi, tôi nhất định sẽ xé xác anh ra thành từng mảnh!
Anh ấy cởi áo ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào cơ bụng múi gầy gò của anh ấy khi bỏ áo ra, và nuốt nước bọt trong sự thất vọng…
Tuy nhiên Giang Yển lại đi mở tủ và lấy đồ ngủ của mình.
“Anh đi tắm.” Anh ấy quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tối sầm lại, “Nếu em còn dám chạy, anh nhất định sẽ khiến em hối hận!”
Tôi cười khẩy.
Không chạy.
Rồi đợi anh làm gì tôi?
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, tôi đợi hai phút, đoán chắc anh đã cởi sạch, tôi nhảy xuống giường lao nhanh ra cửa…
“Két két két…”
Cửa bị khóa mất rồi!
“Giang Yển! Ta tổ tiên nhà ngươi!” Tôi lao về hướng phòng tắm đá mạnh vào cửa!
Vởi một tiếng rầm…cánh cửa phòng tắm mở ra!
Cảnh trai đẹp tắm nằm trong tầm mắt!
“Chết tiệt! Ngươi thậm chí còn không thèm khóa cửa à?!”
"Ha ha..." Trong phòng tắm truyền ra tiếng cười dâm đãng của người đàn ông.
Tôi giơ tay tự chọc vào mắt mình!
Đôi mắt này, chỉ sợ không xài được nữa!
Đáng nguyền rủa hơn nữa là tôi không thể quên đi cảnh tượng đó, nó khiến trái tim tôi loạn nhịp…
Tôi thừa nhận tội lỗi của mình!
Nhưng Giang Yển đáng tội hơn!
Nếu vợ anh biết chuyện này, nhất định sẽ tức giận mắng chửi: “Hai đồ khốn cặn bã, đi chết đi!”
May mắn thay, sau đêm nay tôi và Giang Yển sẽ mỗi người một ngả, trở về thế giới riêng của mình.
Bảy năm trước, khi tôi quyết định cống hiến cho đất nước và sự nghiệp của mình, tôi đã lựa chọn một con đường khác với anh.
Lý Sâm hỏi tôi, trái tim cô có thấy đau không?
Tôi nói, đau lắm.
Nhưng mà, tôi càng không muốn để anh ấy ở bên và sống trong sợ hãi mỗi ngày.
Những người như tôi đi trong rừng mưa đạn, định mệnh gắn liền với việc không thể ở bên ánh sáng.
Lúc Giang Yển bước ra khỏi phòng tắm đã mặc một bộ đồ ngủ ngắn màu trắng.
Anh ngồi xuống bàn, bật máy tính và làm việc một cách không cảm xúc.
Tôi ngồi trên giường nhìn anh không nói lời nào.
Hai chúng tôi đều ngầm không nhắc đến khoảnh khắc xấu hổ trong phòng tắm vừa rồi…
Ánh sáng ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt điển trai của người đàn ông này.
Ngay cả hình bóng của anh ấy cũng rất quyến rũ.
Đã bao lâu rồi tôi không gặp Giang Yển nhỉ?
Ý tôi là con người thật sự của anh ấy.
Bảy năm ư?
Không phải.
Lần thực hiện nhiệm vụ trước, tôi bị bắn vào bụng, gãy mất hai cái xương sườn.
Sau khi hồi phục sức khỏe, Lý Sâm đã hào phóng sử dụng chuyên cơ riêng của mình đưa tôi ra nước ngoài.
Đúng vậy, tôi cố ý đến tìm Giang Yển.
Cái lúc bị bắn ấy, tôi đã nghĩ mình sẽ .
Tôi nói với Lý Sâm rằng thật tốt nếu tôi có thể gặp lại Giang Yển một lần nữa trước khi đi…
Tôi nhớ anh, nhớ anh ấy nhiều lắm.