Lý Sâm điều tra ra được chuyện Giang Yển sẽ đi dự tiệc tối nên đã dùng quan hệ của bố mình đưa tôi vào.
Người đi cùng Giang Yển là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp lại thanh lịch, cùng với anh ấy giao thiệp thoải mái với mọi người trong giới thượng lưu.
Trên ngón áp út bàn tay phải của mình, cô ấy đeo một chiếc nhẫn kim cương to lấp lánh.
Còn trên bàn tay trái của anh đeo chiếc nhẫn đá quý màu đen mà anh yêu thích.
Bữa tiệc linh đình, tuấn nam mỹ nữ đúng là xứng đôi vừa lứa.
Sau một lúc lâu, Giang Yển cuối cùng cũng đóng máy tính lại.
Anh ấy quay sang nhìn tôi, còn tôi thì nhìn sang chỗ khác.
“Ngưu Ma Vương, ngươi tới phái Liên Sơn của chúng ta làm gì?”
Anh ấy dùng ánh mắt u ám nhìn tôi chằm chằm: “Vì em.”
Tôi nhướng mày: “Hả?”
Có nghĩa gì?
Cả hai chúng tôi đã không liên lạc với nhau trong bảy năm rồi!
“Em muốn biết sao?”
“Ừ!” Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
“Anh không nói cho em biết đâu.”
“Đê tiện!”
Giang Yển đứng dậy, đi về phía tôi.
“Lùi lại, mau lùi lại, đây là địa bàn của ta!” Rồi tôi chỉ sàn nhà, “Ngươi ngủ dưới đất đi!”
Anh ấy nhìn chằm chằm tôi thêm lúc nữa, sau đó dường như có ý muốn nói: “Anh sẽ xử em sau.”
Anh gọi điện thoại cho ai đó.
Chẳng mấy chốc cánh cửa đã mở ra.
Một người đàn ông cao gầy và đẹp trai bước vào cùng với hai vệ sĩ đang khiêng một chiếc giường đơn có thể gập lại.
Người đàn ông kia nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, rồi lại quay sang phía Giang Yển: “Giang tổng, anh cứ chuyên tâm chữa bệnh đi, chuyện của công ty cứ giao cho tôi.”
Chữa bệnh sao?
Giang Yển bị bệnh gì?
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại tôi và Giang Yển trong phòng.
Tôi ngủ trên một chiếc giường lớn còn anh ngủ trên chiếc giường gập kia.
Tôi không quan tâm về bệnh tật của anh nữa.
Chuyện của chồng người khác chả liên quan gì đến tôi.
Tôi kéo chăn lên trùm kín đầu và nhắm mắt ngủ.
Tuy nhiên, dù có khó đi vào giấc ngủ đến đâu, trước khi đi ngủ tôi vẫn nghe thấy tiếng Giang Yển khịt mũi: “Lâm Thanh Thanh, em không có trái tim sao?”
Và bởi vì giấc ngủ chập chờn nên khi tôi đang thiu thiu ngủ liền cảm giác có người hôn mình.
Lúc này tôi còn chưa tỉnh hẳn, mà cũng không được tỉnh.
Tôi giả vờ như mình đang nằm mơ, trở mình đắp chăn chặt hơn!
Thầm mắng Giang Yển mười tám lần trong lòng!
Tôi bị bệnh tâm thần mà anh vẫn bắt nạt tôi như thế này sao?
Giang Yển, anh mới là người không có trái tim.
Sáng sớm hôm sau có người gõ cửa phòng.
"Giang tổng, xin hãy mở cửa."
Đêm qua sau khi người của Giang Yển đi, cửa lại bị khóa lại lần nữa.
Giang Yển bỏ chìa khóa trong túi quần lúc đi ngủ.
Tôi luôn cảm thấy rằng hình như anh ấy thật sự sợ tôi sẽ chạy trốn…
Anh ấy đứng dậy.
Tôi cũng vén chăn ra.
Bởi vì tôi biết người đến là Lý Sâm.
Quả nhiên khi Giang Yển mở cửa ra, viện trưởng Trương đã cười giới thiệu với anh ấy: “Giang tổng, đây là Lý Sâm. Anh Lý là chồng chưa cưới của cô Lâm.”
Tôi đứng phía sau Giang Yển, nghiêng người nhìn anh ấy.
Bàn tay anh đang cầm nắm cửa đột nhiên siết chặt lại, những đường gân nổi trên mu bàn tay anh.
“Ngài Giang, chào anh.” Lý Sâm rất thân thiện đưa tay về phía Giang Yển.
Bang—
Giang Yển đóng sầm cửa lại.
“Chồng chưa cưới?”
Giang Yển nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh, nhưng trông có vẻ sắp bốc cháy tới nơi.
Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc giữ im lặng đây?
Ngay cả khi tôi rất muốn hỏi anh rằng, anh đã có gia đình rồi vậy tại sao lại quan tâm đến chồng chưa cưới của vợ cũ làm gì?
Chuyện đó có liên quan gì đến anh không?
Nhưng tôi đã không hỏi.
Từ giờ trở đi chúng tôi sẽ bước trên những ngã rẽ khác nhau, vậy hà cớ gì lại cứ phải gây thêm tổn thương cho đôi bên.
Dù sao thì Lý Sâm cũng sẽ giải quyết thay tôi.
Hẳn rồi, Lý Sâm lại gõ cửa phòng.
“Anh Giang, tôi không biết giữa anh và vợ chưa cưới của tôi xảy ra chuyện gì, nhưng xin anh hãy để cô ấy đi…Chúng ta hãy giải quyết riêng giữa những người đàn ông với nhau, được không?"
Giang Yển vẫn đứng yên.
Cuối cùng tôi phải đi mở cửa.
Anh ấy không ngăn cản tôi, chỉ lạnh lùng quan sát.
“Sư phụ, huhu, cuối cùng người cũng đến cứu con!” Tôi mở cửa và chạy ngay đến bên vòng tay Lý Sâm.
Khoảnh khắc cơ thể tôi áp sát vào cơ thể anh ta, tay tôi nhanh chóng đút vào trong túi của anh thẻ USB.
“Ngoan, đừng sợ, để ta nói chuyện với Ngưu Ma Vương.” Lý Sâm vỗ vai tôi, đẩy tôi ra.
“Đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi! Quay về Liên Sơn…” Tôi kéo Lý Sâm đi.
Cũng cố gắng phớt lờ ánh nhìn phía sau mình.
Cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng động lớn cùng tiếng hét của viện trưởng Trương: “Gi…Giang tổng!”
Tôi quay người lao vào phòng.
Giang Yển nhấc bàn lên đập nát máy tính, tay nắm lại thành nắm đấm không ngừng đấm vào tường, bàn tay sớm đã bê bết máu...
Trong bộ dạng đó, anh ấy trông giống như một con sư tử nổi cơn thịnh nộ không thể kiềm chế được bản thân.
Lý Sâm lao lên cùng với viện trưởng đè Giang Yển, kẻ đang nổi điên và tự hại mình.
Tôi giả vờ sợ hãi trước sự điên cuồng của Giang Yển.
Lý Sâm nói với viện trưởng rằng anh muốn đi cùng tôi.
Anh ta yêu cầu tài xế đi trước.
Thẻ USB được chuyển giao cho tài xế, cũng là đồng đội của chúng tôi.
Nhanh hơn dự kiến, chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ, đội trưởng Lưu đã đưa người đến thu lưới.
Lần này tôi chủ động đến tìm Giang Yển.
Giang Yển là một bênh nhân mắc chứng rối loạn cảm xúc.
Vết thương ở tay của anh đã được chữa trị.
Anh ấy ngồi trên chiếc ghế xoay, ngước mắt lên nhìn tôi bước vào phòng. Trên khuôn mặt đẹp trai ấy nở một nụ cười vừa lưu manh lại quyến rũ.
Trông giống một tên cặn bã nửa mùa.
“Này, đây không phải là đội trưởng Lâm sao? Em ở đây làm gì?”