Lang thang trên những cánh đồng cỏ bát ngát, Eothur cảm nhận những cơn gió mạnh thổi ngang qua vai. Dựa vào linh cảm của bản thân, hắn có thể đoán chắc rằng, luồng gió mạnh mẽ này là theo dòng biển thổi vào. Vì cái hương vị, cái sự mặn chát của dòng biển cũng được nó mang theo lên đất liền, nó khiến hắn như có cảm tưởng mình đang đứng ở bãi biển du lịch ở kiếp trước.
“ Chết tiệt,…! “
Lấy tay lau giọt mồ hôi trên trán, Eothur nhìn lên mặt trời đang đứng thẳng trên đầu mình. Cái ánh nắng gay gắt, nóng bỏng của nó chiếu xuống khiến giấc mơ bãi biển của hắn tan tành. Những cơn gió mát mẻ cũng chẳng thể xóa tan đi cái nóng bức, khó chịu mà hắn đang phải chịu đựng. Hắn thật sự rất muốn dừng chân ở đâu đó, nhưng mỗi tội, nơi đây ngoài những đám cỏ dài, làm gì có cái cây nào có thể giúp hắn che khuất tia lửa từ trên cao.
“ Không,… hình như ở xa kia có một cái cây. “ Ngay trong lúc nghĩ quẩn, đôi mắt của Eothur vô tình nhìn thấy được một cây sồi khổng lồ ở phía xa xôi. Nó nằm trên một ngọn đồi nhỏ bé, trông rất kiêu hãnh, cô độc, và lẻ loi khi xung quanh nó không có một thứ gì cả.
Nhìn thấy một chỗ dừng chân thích hợp, Eothur kéo lê bàn chân mình, nhanh chóng tới nơi đó. Vừa bước vào cái bóng râm của cây sồi, cơ thể hắn có cảm giác thật là dễ chịu, và nhẹ nhàng, như đang bay bổng trên không trung, như lặn xuống dòng nước lạnh vào mùa hạ,… một cảm giác khó tả thành lời.
Lấy bàn tay của mình, Eothur từ từ sờ vào thân cây, cảm nhận sự sần sùi của nó bằng xúc giác của mình. Dần dần không chỉ dừng ở đó, trong cái không khí xung quanh, bằng khứu giác, hắn có thể cảm nhận cả cái hương thơm của thiên nhiên. Chính xác là mùi gỗ dịu dàng nhưng lại mang theo sự tinh tế kỳ lạ khác với các loài hoa.
“ Cảm ơn. “
Đúng là kỳ lạ, khi con người ta sống thân quen, gặp biết bao nhiêu thứ mang trong mình là sắc đẹp kỳ diệu, nhưng ta có bao giờ để ý tới chúng đâu. Và khi đến tận cùng của mọi thứ, khi nó sắp xa ta, hay khi nó giúp ta,… ta mới thật sự biết trân trọng đến nó,… Cảm giác của Eothur lúc này cũng vậy, hắn đã gặp biết bao nhiêu loài cây, loài hoa, nhưng hắn chưa bao giờ tận hưởng, quý trọng chúng cả.
Và giờ khi đứng dưới một cây sồi xấu xí, Eothur mới cảm nhận được cái vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên, cái cảm giác kính trọng với một gốc cây hiên ngang, kiên trì, đứng vững giữa một vùng đất “ Đồng không mông quạnh “.
Ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây, Eothur móc ra tấm bản đồ. Ánh mắt hắn nhìn thật là chăm chú, trầm tĩnh và tràn đầy suy tư. Ban đầu hắn tính đi thẳng về phía đông, tới vùng đất xinh đẹp mang tên Rivendell, nhưng khi đi được một đoạn đường, dừng chân tại một hòn đá trắng, hắn ngước nhìn bầu trời tràn đầy ngôi sao tinh tú về đêm.
Ở phía tây có một ngôi sao lấp lánh, tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, cái vẻ đẹp của nó che lấp hết những vì sao xung quanh. Ngắm nó, trong lòng hắn như đang nổi lên một cảm giác khó tả, ngôi sao như đang nhắc nhở hắn, hãy đi theo nó, một lời nhắc nhở đầy thiện ý.
Nhiều ngày liên tục như vậy, cuối cùng Eothur đã quyết định, hắn sẽ đi theo hướng vì sao đã chỉ lối.
Dựa vào bản đồ trên tay, Eothur sẽ tiến về vùng đất cổ xưa, nơi từng tồn tại vương quốc loài Elves mang tên là Lindon.
Lindon nằm ở phía tây của Arnor, cái tên vùng đất này có thể được đặt theo tên của vương quốc loài Elves trước kia. Cũng có thể ngược lại, hắn không rõ ràng lắm, dù sao cái tên cổ xưa của nó cũng phải cách bây giờ mấy thiên niên kỷ, trước cả sự tồn tại của vương quốc Rohan. Và rất ít còn loại sách cổ nào ghi chép lại, mà đa phần thì chỉ người Elves mới nắm giữ.
Nghĩ về điều này, Eothur lục lọi lại ký ức, hắn từng đọc qua một quyển sách viết về nguồn gốc của Lindon mà tác giả là người Elves.
Trước kia Lindon là một vùng đất nằm ở phía đông Beleriand. Sau cuộc chiến thịnh nộ xảy ra, kết thúc thời đại thứ nhất, dưới sức mạnh của các vị Valar và chúa tể bóng tối Morgoth. Cả vùng đất bị phá hủy hoàn toàn, chìm xuống đáy biển đại dương, Lindon là nơi duy nhất không bị nhấn chìm, nhưng địa hình của nó cũng bị biến dạng.
Dưới sự tác động của cuộc chiến, dòng biển mạnh Belegare The geat đã phá vỡ dãy núi Blue Mountains tạo thành vịnh Lhun chia Lindon thành đôi. Tạo ra hai vùng đất ngăn cách riêng biệt Forlindon và Harlindon.
Cũng thông qua cuốn sách này, Eothur biết được dân cư người Elves nơi đó thế nào. Bọn họ là những con người sống sót cuối cùng của Beleriand, đa phần là thuộc dòng Noldor và Sindar. Và khi thời đại thứ hai được bắt đầu, Gil-galad người thừa kế vương quyền của tộc Noldor đã thành lập ra vương quốc Lindon. Cuối cùng nó đã tồn tại được hơn năm cho đến khi cuộc chiến liên minh người và Elves xảy ra. Ông và nhà vua tối cao của loài người, Elendil đều đã qua đời dưới tay Sauron, chúa tể bóng tối thứ hai.
Sau cái chết của Gil-galad, đa phần mọi người tộc Noldor còn lại cũng rời khỏi Trung địa, tiến về vùng đất của các vị thần, Aman. Vương quốc Lindon cũng bắt đầu biến mất theo dòng thời gian, đến nay, nó chỉ được xem là một trong những nơi cư trú người Elves còn sót lại ở trung địa, giống như Rivendell, Lorien.
...
Một khoảng thời gian sau, Eothur cuối cùng đã vượt qua dòng sông ngăn cách giữa Minhiriath và Lindon, bắt đầu hành trình khám phá nơi sinh sống của người Elves. Hắn lang thang ở những cánh rừng nhỏ dưới chân ngọn núi Ered Luin ( Blue Moutains). Khi đến trời tối, thì hắn dừng chân tại một bãi đất trống đâu đó trong cánh rừng.
Yên lặng ngồi nhìn đống lửa, Eothur trầm tư. Mất vài phút sau, hắn thở dài, rồi quay đầu nhìn về một hướng trong cánh rừng và nói lớn.
“ Ai đấy,… Hãy ra đi, tôi không thích bị theo dõi đâu, cả một ngày trời rồi. “ Vào sáng sớm hôm nay, khi Eothur đang thưởng thức đồ ăn, hắn vô tình nghe thấy âm thanh những cành cây gãy xuống hay tiếng chim vỗ cánh bay đi. Ban đầu hắn cứ nghĩ trong lòng đó chỉ là do con chim nào đấy gây ra, tuy nhiên một khoảng thời gian sau, hắn bắt đầu nghi ngờ. Vì đi đến đâu, hắn cũng nghe thấy âm thanh này.
Biết mình đang bị theo dõi, Eothur cứ thể giả vờ, nhiều lúc hắn tạo ra những cái cạm bẫy như mình sơ ý thế này thế kia, vậy mà người theo dõi hắn vẫn không có động tĩnh gì cả, chỉ theo bước đằng sau. Cảm nhận người đó không có ác ý, hắn nghĩ chắc là người Elves nào đấy đang quan sát hắn có phải là kẻ thù của họ không, hoặc người đó là một trinh sát kiểu dân binh phòng vệ vậy…
Đi theo đến cả trời tối, ngồi đây mà vẫn cảm nhận được ánh mắt theo dõi. Cuối cùng Eothur cũng không nhịn nổi và bắt đầu lên tiếng, mời người đó ra.
“ Phập,… “ Đáp trả lại lời mời của Eothur là một mũi tên cắm xuống đất, cách người hắn chỉ hơn một mét. Điều đó khiến hắn hơi bực tức, đứng dậy, rút Bloodblade ra.
“ Bỏ vũ khí xuống. “ Ngay khi Eothur vừa rút lưỡi kiếm ra. Từ trong bóng tối, xuất hiện là một cái bóng người, có dáng vẻ thon thả. Và dựa theo âm thanh, hắn có thể biết đó là “ cô ấy “.
“ Bỏ vũ khí xuống,... “ Đối phương nói bằng ngôn ngữ Sindarin của người Elves lặp lại lần nữa.
Biết người đối diện là phụ nữ, Eothur cũng bình tĩnh lại. Hơn nữa đối phương là người Elves, chắc hẳn cũng không chứa nhiều ác ý quá, hắn vứt thanh Bloodblade sang một bên, mà cho dù đối phương muốn giết hắn đi nữa, với phản xa , người Rohan bình thường. Hắn tin rằng mình có thể kịp né tránh, và nhặt lại vũ khí đang cách ra , mét.
Từ trong bóng tối, cô gái người Elves bước ra nhẹ nhàng, không một âm thanh tiếng động nào xuất hiện khi cô di chuyển. Và quan trọng nhất, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt dáng vẻ của cô.
Cô, không, nàng,… nàng có mái tóc vàng óng dài qua vai, chúng ẩn hiện trong chiếc áo choàng màu đen. Khuôn mặt nàng kiểu dáng V-line thời hiện đại, thứ mà Eothur ít khi gặp được ở người phụ nữ thế giới này, đôi mắt nàng có màu xanh lam nước biển giống với hắn, dáng người cao, thon gọn, mảnh mai và tràn đầy duyên dáng,… Cộng thêm đôi tai nhọn, trông nàng quả thật là một tiên nữ,… khó mà có thể tả được hết thành lời.
“ Ngươi là ai? “ Nàng lại hỏi Eothur bằng ngôn ngữ Sindarin. Giờ đây âm thanh của nàng nghe thật vui tai, như là những nốt nhạc của bản tình ca ngọt ngào, hạnh phúc mà yên bình. Không những thế, chúng từ từ biến đổi, âm thanh đó làm hắn liên tưởng đến những lời thì thầm của thiên nhiên, bầu trời, và mặt đất, như âm thanh của lũ họa mi hót vang trong khu rừng, như tiếng đàn Violon ở kiếp trước,… hàng ngàn lời diễn tả hiện ra trong đầu hắn vào lúc này.
Ngắm nhìn khuôn mặt đó, Eothur tính trả lời lại, cắm hắn từ từ rớt xuống nhưng lại không thốt lên lời, cổ họng cứng ngắc. Cái vẻ đẹp, âm thanh của nàng khiến trái tim hắn đập mạnh “ Thình thịch,… thình thịch “, điều đó làm hắn há mồm đứng bất động vài giây đồng hồ như một tên khờ.
“ Ngươi là ai? “ Nàng ấy hỏi hắn một lần nữa, trái tim hắn lần này như rớt ra ngoài. Trong đầu thì trống rỗng, có cảm giác như đang bay bổng trên trời xanh với các đám mây hồng, bên tai thì là những bài hát tình yêu được cất lên, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
“… Lần đầu tiên thấy em, chỉ mong em thật gần,… chào em thôi,…“
“… Hey cho anh hỏi em có bao giờ
Yêu một người từ cái nhìn đầu tiên? “
…
Ewen cầm chặt cung tên, nàng nhìn chàng trai tóc đen đang bất động ở phía trước. Vẻ mặt đối phương thật kỳ lạ, miệng há hốc ra như lần đầu tiên thấy một món bảo vật quý hiếm gì đó. Ngẫm nghĩ một chút, nàng hiểu ra thứ gì đó trong đầu của mình, hai bên má nàng hơi chút hồng hào trên làn da trắng như tuyết.
Nhưng điều đó không thể khiến nàng hạ cung tên xuống được. Lỡ đâu đây là một cái bẫy của người phía trước thì sao, tâm trí nàng từ từ bình tĩnh lại, hai ánh mắt nhìn chằm chằm như đang nhìn lấy một kẻ thù, cất tiếng hỏi lại một lần nữa.
“ Ngươi,… là ai? “ Lần này giọng nói nàng lạnh hơn trước. Tuy nhiên, nàng vẫn thấy đôi mắt vô hồn của người phía trước, nó khiến nàng phải trầm tư.
“ Chẳng lẽ đối phương không biết tiếng Sindarin, mà tại sao đối phương lại hạ vũ khí xuống được… “
Ngẫm nghĩ một lát, Ewen quyết định hỏi lại bằng ngôn ngữ thông dụng của người Gondor. Nàng học được là nhờ những cuốn sách, tiểu thuyết của loài người và do cha mẹ nàng dạy.
“ Loài người, ngươi là ai? “ Ewen hỏi lặp lại mấy lần như vậy.
…
Eothur giật mình tỉnh lại, hắn nghe thấy âm thanh lạnh như băng giá mùa đông của cô gái người Elves phía trước. Nàng ấy đang hỏi hắn bằng ngôn ngữ thông dụng của loài người.
“ Này, con người kia, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi là,… “
Nhận ra mình đã khá thất thố, Eothur liền cúi người giới thiệu bản thân theo cách của một người đàn ông thân sĩ, và quý tộc. Nhưng chưa kịp để hắn nói một lời nào, đón chào hắn là một mũi tên được bắn ra, may mà hướng của nó lệch về phía bên phải, bay qua vai hắn, rồi cắm thẳng vào một gốc cây xanh.
Hiệu ứng kỹ xảo xuất hiện, đầu Eothur tràn đầy dấu gạch đen,… đàn quạ bay ngang qua đầu. Hít vào một hơi thật sâu, hắn bình tĩnh bắt đầu nói:
“ Tôi là Eothur xứ Rohan, một nhà thám hiểm, phiêu lưu. “
“ Người Rohan,…? “ Eothur nghe được tiếng lẩm bẩm nhỏ nhắn của nàng.
“ À,… tôi nghĩ cô nên cất thứ vũ khí nguy hiểm đó đi. “ Ngay trong lúc nàng ấy trầm tư, Eothur đưa ra một lời nhắc nhở.
Cô gái không hạ vũ khí xuống, cũng không thèm để ý tới lời nhắc nhở của Eothur mà nói.
“ Người Rohan, vậy tại sao mái tóc của ngươi lại đen mượt đến vậy? “
“ Tôi là con lai. “ Ngay khi vừa Eothur vừa trả lời, cũng là lúc có một âm thanh kỳ lạ xuất hiện, nó phát ra từ cô gái người Elves phía trước.
“ Ọt ẹt,… “