Nếu như Eothur không đoán sai, cái âm thanh này hình như xuất hiện từ bụng của cô gái người Elves phía trước thì phải. Nhìn khuôn mặt đỏ chót của nàng, trong lòng hắn hơi chút buồn cười vì thấy được một điều gì đó mới mẻ về vị tiên nữ phía trước này, đang lạnh lùng thế mà,… bụng nàng lại réo lên, trông nàng thật là đáng yêu,…
Trong lòng thì buồn cười, nhưng bên ngoài Eothur vẫn làm khuôn mặt tỉnh bơ, không nói gì về cái âm thanh đó cả.
Ewen im ắng nhìn người phía trước, khuôn mặt nàng đỏ chót như một quả táo chín mọng, chúng hiện rõ trên làn da trắng bệch của nàng, trong lòng thì như nổi lên một cơn bão táp với hàng ngàn ý nghĩ khác nhau xuất hiện.
“ Không thể tin được,… tại sao lại có chuyện thế này xảy ra,… tại tên phía trước kia hết,… nếu không phải đi theo hắn cả ngày trời,… bụng mình sẽ không xuất hiện âm thanh như vậy. “
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của người phía trước, Eothur không chịu nổi, hắn nhếch mép cười mỉm.
“ Đứng yên đó. “ Cây cung vốn đang hạ thấp và giãn ra nay đã được kéo căng ra lại, chĩa thẳng vào người hắn.
Trong mắt Ewen, nụ cười của chàng trai phía trước như đang sỉ nhục thẳng vào mặt nàng, cầm chặt cây cung và mũi tên trên tay, nàng muốn bắn cậu ta thành một “ con nhím “ để thỏa mãn cơn tức giận của mình. Nhưng người Elves đâu hẳn là một người xấu xa quá, mà nàng lại là một người thuộc dòng dõi của Sindar, bản tính hiền lành của nàng không ngừng tỏa ra ánh nắng mùa xuân, trấn áp lại cơn tức giận trong lòng, nó không ngừng đưa ra những lời khuyên nhủ trong tâm trí nàng.
“ Không sao,... không sao,... đối phương chỉ là cảm thấy mình,... xinh đẹp,... “ Càng nghĩ nàng càng xấu hổ thêm, thật là nhục mặt quá đi.
Trong khi Ewen đang suy nghĩ, thì không khí xung quanh hai người thật là im ắng, cả Eothur lẫn nàng đều không nói gì cả, phải mất vài giây sau, hắn cảm nhận tay cầm cung của nàng dịu xuống, mũi tên căng ra nay từ từ được thả lỏng ra một chút, hắn hít sâu vào một hơi rồi lên tiếng.
“ Tôi,... “ Ngay khi một chữ vừa nói ra, nàng ấy cũng lên tiếng.
“ Ngươi,... “ Cả hai dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nhau, đều thấy sự ngại ngùng của người đối diện mình.
“ Ngươi,... có thức ăn chứ? “ Vì ngại ngùng giọng nói Ewen nhỏ nhắn và mềm mại như những lời thì thầm, nếu không phải nhờ giác quan tốt hơn người bình thường, có lẽ Eothur đã không nghe thấy được.
“ Có, để tôi lấy cho cô. “ Eothur lùi bước lại, lấy chiếc túi hành lý nhỏ của mình, tính móc ra mấy miếng bánh mì trắng và một số trái cây.
“ Khoan đã,... “ Ewen cẩn thận nói lớn, nhưng nó lại không chứa sự lạnh lẽo như ban đầu và nhẹ nhàng hơn.
“ Nếu như ngươi dám,... móc ra không phải thức ăn thì ngươi,... “
“ Tôi biết. “ Giọng nói Eothur bình tĩnh và trầm ấm vang lên, cắt đứt câu tiếp theo của nàng ấy.
Cầm thức ăn trên tay, Eothur tính đi tới trao tận tay cho nàng.
“ Dừng lại,... ngươi ném qua đây, ném qua đi. “ Ewen vẫn chưa hết cảnh giác với hắn.
Nghe theo lời, Eothur cũng nhanh chóng ném bánh mì và trái táo đỏ cho nàng, người Elves quả thật rất nhanh nhẹn, và tinh xảo, chỉ bằng một tay nàng đã chụp được thức ăn đang bay trên không trung, rồi xoay người chạy thẳng vào bên trong bóng tối, biến mất không để lại dấu vết gì cả, ngay cả một bước chân cũng không có.
Eothur hơi chút đơ người ra, ánh mắt hắn có chút sự xao xuyến về cái hình bóng mảnh khảnh, linh lung huyền ảo đó, cái hương thơm, mái tóc vàng óng của nàng vẫn còn lưu hiện trong tâm trí hắn, phải mất vài phút sau, hắn mới bình tĩnh trở lại, rồi thở dài, nhặt lấy Bloodblade nhét vào bên hông và ngồi xuống trầm tư.
“ Đây là tiếng sét ái tình sao, hazz,... khỉ thật. “
Còn Ewen, nàng thật ra vẫn chưa bỏ đi, khi ẩn vào trong bóng tối, nàng núp mình sau một cái cây cổ thụ to lớn, mím lấy chiếc môi đỏ hồng mang theo hương vị dâu tây của mình. Thỉnh thoảng nàng lấp ló cái đầu ra, nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ của chàng trai tóc đen ấy, nàng lấy tay sờ vào phần ngực trái nơi chứa đựng trái tim của mình.
Giờ đây nàng có thể cảm nhận nhịp tim của mình đang rung động, nó như báo hiệu cho nàng rằng, chàng trai phía trước đang yêu nàng say đắm, có thể vì nàng mà làm tất cả những gì Beren đã làm cho Luthien trong truyền thuyết cổ xưa,... mất vài giây sau, nàng lắc đầu như đang cố bác bỏ điều gì đó trong đầu mình, nhìn lại chàng trai lần cuối, chạy đi thật nhanh và rời khỏi nơi này.
Ngay thời điểm đó, khi hai người bọn họ đều đang mang trong mình một cảm xúc khó hiểu, một cảm giác chập chờn về cái gọi là tình yêu, không ai nhận ra rằng, người đối diện mình sẽ là người đồng hành trong tương lai của họ, họ không nhận ra. Nhưng các vì sao có thể nhận ra, chúng treo cao trên bầu trời mênh mông, hướng ánh mắt xuống ngắm nhìn mặt đất. Chúng chỉ lối cho những sinh linh mang trong mình những nhân cách tốt đẹp, và chúng cũng đã chỉ lối cho Eothur đến với vận mệnh của mình.
Phía tây xa xôi, hai ngôi sao bạc đang tỏa sáng lấp lánh, chúng ở gần nhau, đối diện nhau, và cùng nhau tô điểm lên cái vẻ đẹp của bầu trời trong tấm màn đen, các vì sao khác như đang vây quanh bọn chúng. Đêm nay, chúng là tâm điểm của cả thế giới Arda.
Và trên một lục địa xa xôi nào đó, cách biệt với miền đất Trung địa, một người phụ nữ mang trên mình là một bộ áo giáp bạc, tỏa ra ánh hào quang mạnh mẽ, ai nhìn thẳng vào bà đều có chung một cảm giác, tất cả các vì sao như đang bủa vây xung quanh cơ thể bà, như bà là người tạo ra chúng.
Người phụ nữ đó ngồi trên chiếc ghế vương quyền làm bằng vàng của mình, ngước đầu nhìn lên các ngôi sao, bà hé miệng mỉm cười, nụ cười đó không thể nào diễn tả bằng ngôn ngữ bình thường được, một nụ cười quý phái, nhân từ,... những cái gì tốt đẹp nhất của vạn vật đều chứa trong cái nụ cười ấy, và cho dù một người đang ở sâu trong vực thẳm đi nữa, nếu người đó chứng kiến được cái nụ cười ấy, trái tim băng giá của người đó sẽ sống lại, cảm nhận cái gọi là hạnh phúc.
...
Vài ngày sau đó, từ đám cây rậm rạp, một thanh niên trẻ tuổi chui ra, cậu ta trong có dáng vẻ khá lôi thôi, mái tóc màu đen thì dính đầy lá, rối xù lên, mặt mũi cũng dính bẩn, khá lem nhem, quần áo cũng tràn đầy cát bụi, cơ thể cậu bốc ra một mùi hôi thối do nhiều ngày không tắm rửa. Nhưng cậu có vẻ như không thèm quan tâm tới chúng, đôi mắt cậu có chút hơi buồn rầu, hiện lên là một hình bóng của người phụ nữ có mái tóc vàng nào đó.
Chàng thanh niên không là ai khác, chính là Eothur, từ cái đêm có cuộc gặp gỡ định mệnh của mình, hắn đã nhiều ngày không ngủ được, cứ mỗi lần nhắm mắt xuống, hình bóng của người con gái đó lại hiện lên, nó làm cho tâm thức hắn không ngừng nhốn nháo, như một đứa trẻ khóc lóc đòi mẹ mình muốn mua một món đồ chơi,...
Ngay cả trái tim của hắn, nó cũng không ngừng thì thầm với những câu chuyện tình yêu về tương lai,... mặc dù đã cố đè nén, nhưng lý trí của hắn cũng đã yếu đuối dần đi theo thời gian, và giờ, nó cũng đã khuyên nhủ hắn hãy theo đuổi cái tình yêu mơ mộng này.
Mở bình nước trên tay, Eothur ngồi dựa vào một gốc cây, uống mấy ngụm, mấy ngày hôm nay hắn đã liên tục lang thang trong khu rừng nhiều hướng khác nhau, không có mục tiêu đích thực,... như đang tìm một kho báu nằm đâu đó ở đại dương mà không có bản đồ, phải, cái ví dụ đó cũng đúng thôi, nàng ấy chính là kho báu quý giá nhất mà hắn đang muốn tìm kiếm của cuộc đời mình.
Chỉ là Eothur không biết gì về nàng cả, ngoài hình dáng, khuôn mặt, đôi mắt, hắn còn biết gì về nàng chứ, nàng là ai, nàng ở đâu, và tại sao nàng lại đi theo hắn ở trong khu rừng vào ngày đó,... vô số câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, nhưng có một câu hỏi đang chiếm lấy % lý trí của hắn về nó, nàng đang ở đâu?.
Càng tìm kiếm, cái khát vọng tình yêu của Eothur ngày càng mãnh liệt, mà buồn cười thêm, song đi cùng với cái khát vọng đó là một nỗi sợ ẩn giấu bên trong tiềm thức, một nỗi sợ hãi được che phủ bằng đám mây hồng hào của những giấc mơ, một nỗi sợ nhỏ bé mà chính hắn nhiều lúc cũng không nhận ra.
Khát vọng và ước mơ, chúng thật là tuyệt vời đúng không?
Đúng, chúng rất tuyệt vời,... nhưng đáng tiếc, chúng chỉ đẹp và tuyệt vời khi vẫn đang nằm trong tâm trí con người ta, hiện thực nó khác hẳn với những gì ta tưởng tượng, đâu phải ta cứ khát vọng, ước mơ là nó trở thành hiện thực, thế giới này đâu phải chỉ là do ta điều khiển, ta chỉ là một cái hình bóng, một sự vật nhỏ bé đang tồn tại bên trong nó.
Và lỡ đâu, những gì hiện thực xảy ra đối lập với những gì ta khát vọng, ước muốn thì sao, lỡ đâu cái tình yêu mà Eothur khao khát ấy chỉ là một mối tình đơn phương, hay cô gái người Elves đó đã có một mối quan hệ khác,... khi đấy hắn sẽ làm sao,... vô số, vô số khả năng xấu có thể trở thành hiện thực.
Đấy là nỗi sợ hãi lớn nhất ẩn giấu bên trong con người Eothur, nhiều lúc, hắn đã phải bật dậy trong giấc mơ, vì cái gọi là thực tế,... nó khó đoán lắm, lúc thì ban cái hạnh phúc, lúc thì lại đưa cho một nỗi đau,... chính hắn ở kiếp trước cũng đã nhiều lần bị cái thứ gọi thực tế vùi lấp, chúng là những ký ức đau đớn, nằm sâu bên trong tận cùng của tâm trí hắn.
Đang ngồi dưỡng sức, Eothur chợt nghe thấy âm thanh của con gấu hoang nào đó gầm thét, tiếng vang dữ dội của nó làm lũ chim đang đậu trên các cây cổ thụ cao lớn phải giật mình, hoảng sợ và bay đi, hắn hơi chút nhíu mày, có vẻ như con gấu điên này cũng chỉ cách hắn khoảng hơn bước chân, vì đang ở trong khu rừng, tầm mắt của hắn cũng bị hạn chế rất nhiều, chỉ phát hiện những thứ trong phạm vi nhỏ.
Lấy sức đứng dậy, Eothur quay đầu đi một hướng ngược lại với cái nơi phát ra tiếng gầm thét đó, dù sao trong khu rừng, lũ sói, gấu, hổ,... chúng gầm lên là chuyện bình thường, ai biết chúng đang làm gì, tấn công, giết chóc lẫn nhau, đó là việc của chúng, quy luật tự nhiên thôi, hắn không cần phải xen vào, hay tò mò quan sát làm gì.
Vừa bước qua một cây cổ thụ, trái tim Eothur tự nhiên nhói lên khiến hắn phải dừng bước, lấy tay chống vào thân cây.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Đây là lần thứ hai hắn có cảm giác rất tồi tệ, giống như trận phục kích ở sông Isen hai năm trước, linh cảm, bản năng như đang nhắc nhở hắn rằng nếu hắn bỏ đi, thì hắn sẽ phải hối hận cả cuộc đời của mình.
Trải qua nhiều sóng gió nguy hiểm, bây giờ Eothur đã cực kỳ tin tưởng vào linh cảm của bản thân mình, hắn xoay người nhìn chăm chú về cái hướng mà tiếng gầm thét của con gấu không ngừng phát ra, trán hắn nhăn lại, dồn hết sức vào đôi chân khỏe mạnh, và bật hết tốc độ chạy về nơi đó.
Vượt qua những đám cây che mắt, cuối cùng Eothur cũng đã nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, một con gấu đen to lớn tràn đầy vết thương đang nổi khùng, nó liên tục tấn công, đẩy mạnh cơ thể va vào một thân cây, lá xanh không ngừng rớt xuống xung quanh nó.
Tuy nhiên có một thứ khiến đồng tử của Eothur phải co lại, người con gái tộc Elves mà hắn đang tìm kiếm nhiều ngày nay đang ở trên cành cây, hai tay của nàng giữ chặt lấy phần thân cây đang rung động dữ dội, nhìn thấy dáng vẻ bất lực, yếu ớt của nàng, một thứ gì đó nhen nhói lên trong trái tim hắn, một ngọn lửa đỏ.
Trong một khoảng khắc chớp mắt, Eothur đã rút ra được Bloodbalde và một con dao, cầm hai thanh vũ khí mỗi tay khác nhau, hắn phóng người tiến công con sinh vật hung dữ trước khi nó kịp nhận ra có kẻ thù ở sau lưng, với một cú bật nhảy lên cao, hắn thét lớn.
“ Chết!!! “