Cháp :
Nó về nhà là nhảy lên phòng, tắm rửa để chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai. Lôi được quyển vở sử trong cặp ra thì bà quản gia gọi đến giờ ăn cơm thế là nó chạy xuống trên tay vẫn ôm khư khư quyển vở chưa học được chữ nào làm anh trai nó ngạc nhiên
- Tình hình là nhà mình sắp có động đất đến nơi rồi bố mẹ có thấy thế không ạ
- Anh nói thế là có ý j đấy?_Nó liếc xéo Khánh Long
- Thì anh thấy em chăm chỉ đột xuất nên bất ngờ_ Khánh Long thốt câu xanh rờn
- Anh thấy lạ lắm à, hóa ra học cũng là một cái tội_ Nó cãi lại đứng bên cạnh bố để được bênh vực
- Hai đứa con nhà nay cứ gặp nhau ở đâu là cãi nhau ở đấy, đến lạ_mẹ nó nhăn mặt
- Thôi, con gái bố ngồi xuống ăn cơm đi, cả Long nữa nguội hết bây giờ_Ông Dương thấy thế can ngăn không thì cả nhà lại phải ngồi nghe bài thuyết giảng muôn thủa
Hiểu ý bố nên nó và Khánh Long răm rắp nghe lời. Xong bữa nó đứng dậy ra phòng khách ngồi chồm chỗm trên ghế sofa định mở vở ra học: “ Vào ngày / nhóm nhạc Girls’ Generation của xứ sở kim chi sẽ tới Việt Nam tham gia vào đại nhạc hội K-pop Fatsival hứa hẹn rất hoành tráng và thu hút lượng fan khủng. Dự kiến nhóm sẽ biểu diễn ca khúc và đặc biệt trong đó là bản hit đình đám Mr Mr vừa mới phát hành vào đầu năm nay. Sau đây sẽ là lời chào của cô gái xinh đẹp gửi tới các Sone Việt”. Nghe tin về SNSD nó gián mắt vào màn hình tivi, gập vở vào không cần suy nghĩ.
- Học môn j thế nhóc_ Anh nó từ phòng ăn bước ra
- Thôi hết mất rồi_ Nó vẫn còn lưu luyến thông tin nên chẳng nghe anh hỏi gì_- anh hỏi em cái gì ý nhể?
- Thôi không cần, đợi em nghe tiếng chắc anh chết khô ở đây quá_trong lúc nó vẫn còn đang ngơ ngác thì Khánh Long đã kịp xem cái bìa vở nó cầm trên tay
- Anh xin bố mẹ cho em chưa_ Nó đổi giọng ngọt lim, khoác tay Khánh Long
- SNSD chứ gì, anh đặt vé rồi, h thứ bảy lên máy bay, trưa chủ nhật về, được chưa?_ Khánh Long nhìn nó cười hiền
- Sao tự nhiên anh tốt thế_ Nó hoài nghi
- Không thích chứ gì, để anh gọi điện hủy vé cũng được chưa muộn đâu_ Vừa nói Khánh Long vừa lôi cái điện thoại trong túi ra bấm
Nó ôm chầm lấy anh nịnh nọt:
- Ơ, không phải thế, em lúc nào cũng coi anh là người tuyệt vời nhất
- Thế còn bố, con định để đi đâu, uổng công bố lúc nào cũng cưng chiều con nhất_ Bố nó tiến gần lại ghế sofa
Nó buông Khánh Long ra chạy lại chỗ bố, ôm quàng cổ từ đằng sau ghế nói nhỏ: “ Anh Long là nhất còn bố ở vị trí đặc biệt, hơn hẳn một bậc cơ”_ Ông Dương nghe xong bật cười, Khánh Long cũng cười theo vì không cần nghe cũng biết nó nói gì, chuyện này diễn ra như cơm bữa hàng ngày.
- À, phải rồi, ngày mai con đi xe cùng bố đến trường nha_ Ông Dương nhìn Khánh Long
- Vâng, con biết rồi_ Khánh Long vâng lời
- Đến trường làm gì hả bố_ nó tò mò
- Mai bố và anh trai con sẽ gặp chủ tịch tập đoàn World bên Star World_ Ông Dương quay lại giải thích
- Con nghe nói con trai ông ta mới về nước và cũng đang học ở bên đó, em có biết gì không?_ Khánh Long nói và đưa ánh mắt sang chỗ nó
- Tên đó có chết em cũng không quên được_Nó lẩm bẩm
- Con bảo sao_Bố nó hỏi lại
- Dạ không, thôi chết con đi học bài đây, tại bố với anh đấy_ Nói xong nó chạy như bay lên phòng
- Cái con nhỏ này_Bố và anh nó nhìn theo lắc đầu cười
Vào phòng, nó nhảy lên giường mở vở ra học lần và cũng bị cản trở lần thứ nhưng là do tin nhắn của một người nào đó vs nội dung “ Lợn đang lm j đấy, chắc là cắm đầu cắm cổ vào học chứ j”
Ở bên kia đầu dây, sau khi ăn uống, tắm rửa hắn lôi điện thoại ra thực hiện chiến dịch khủng bố.
- “Tên điên nào vậy”_ Nhận tin nhắn trả lời của nó, hắn ngồi nhìn cái màn hình cười một mình
- “Đúng là đồ não lợn, chỉ được đến thế thôi”_Nó đọc xong muốn đập nát đầutên gửi tin nhắn: Lợn, học bài, không phải là hắn chứ, sao hắn lại có số của mình_Nó nghĩ thầm, đầu sắp bốc hỏa
- “Tôi là lợn, thì cậu là cái thứ gì, đồ điên”_Nó dí muốn nát cái điện thoại
- “Là người chăn lợn, tức chủ nhân của cậu đấy’_Hắn chỉ đợi màn hình sáng lên là trả lời ngay
- “Herher não cậu chắc không bằng lợn nên mới phải học cùng tôi”_Nó
- “Sao biết”_hắn hồn nhiên
- “Trăng bảo thế”_Nó còn hơn cả hồn nhiên
- “Bla….bla…@$%^&^&&((%$%%$”_Nó và hắn tin qua tin lại cả buổi tối vứt hết sách vở, không học với hành gì nữa, cuối cùng là sau một thời gian thì lăn ra ngủ
……………
h: tại nhà nó
- Tiểu thư, dậy thôi muộn học rồi_Bà quản gia đứng gõ cửa hơn ’ mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì của nó
- Tiểu thư….
Nó vẫn nhắm mắt, tay với tìm cái điện thoại: h’
- “Chết rồi”_ nhảy dựng dậy nó vào PVS làm công tác cá nhân, mặc đồng phục, ôm vội đống sách, vở trên giường cho vào cặp nhưng bỏ quên một thứ rất quan trọng