Chương
Hoắc Hi mang Kiều Tiều về nhà anh, rót cho cô ly nước ấm, sau đó ngồi xuống đối diện.
Kiều Tiều vẫn đang khóc rấm rứt, hai vai nhấp nhô theo từng tiếng thút thít. Cô vừa khóc vừa nghiêng đầu ngó xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Hoắc Hi, dùng sức nhắm chặt mắt lại, khó tin mà thì thào gọi nhỏ.
“Hoắc Hi…”
Hoắc Hi đưa tay day day trán, tiếng nói không nghe ra cảm xúc, hỏi.
“Thịnh Kiều, cô lại muốn làm gì?”
Nghe đến tên này, lòng cô nhói đau, tức khắc nước mắt rơi như mưa, tuôn như suối.
“…”
Khóc một hồi, giống như chợt nhớ ra cái gì, cô ngẩng đầu hỏi.
“Hoắc Hi, màn cửa đã kéo lại chưa? Ngàn vạn lần đừng để bị chụp trộm.”
“…”
Nói xong lại khóc tiếp. Hơn nửa ngày, cô rốt cuộc khóc xong, giọng nghèn nghẹn.
“Hoắc Hi, gặp được anh em thật vui lắm. Nhưng hôm nay xảy ra chút chuyện, những chuyện vượt sức tưởng tượng của em, em không có tâm trạng để mà vui vẻ… hic..”
Idol ngay trước mặt, nhưng cô không phải là chính cô. Tháng trước, cô nghe nói Hoắc Hi mua nhà mới. Không ngờ lại dọn tới cùng tiểu khu nhà cô. Nếu cô còn là Kiều Tiều thì tốt biết bao.
Hoắc Hi không hứng thú muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái trước mặt. Anh nhìn đồng hồ, đứng lên, nhàn nhạt nói.
“Để tôi gọi xe đưa cô về. Đi thôi.”
Đầu óc của Kiều Tiều rối tinh rối mù, chẳng có sức lực, đứng lên lê lết đi theo anh.
Thang máy nối thẳng xuống tầng hầm. Vừa xuống đến nơi đã thấy có xe đang chờ sẵn. Hoắc Hi là cấp bậc minh tinh cỡ nào cơ chứ, công tác bảo an luôn rất nghiêm mật, không sợ sẽ có cẩu tử (phóng viên, paparazzi) lẻn vào.
Hoắc Hi mở cửa xe, nhẹ nhàng nói.
“Về nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô gật đầu, chui vào xe. Cửa xe đóng lại. Hoắc Hi đang muốn quay trở lên, cô đột nhiên xoay cửa xe xuống, ló đầu gọi tên anh.
“Hoắc Hi.”
Hoắc Hi quay người.
Đôi mắt cô hãy còn đỏ ửng, tiếng nói cũng đã khàn khàn, nhưng ánh mắt nhìn anh lại cực kỳ tha thiết.
“Chúc anh ngày mai biểu diễn thuận lợi.”
Anh gật đầu.
“Cảm ơn.”
Kiều Tiều ngồi trở vào xe, báo cho tài xế địa chỉ nhà của Thịnh Kiều.
Về đến nhà, trời đã khuya. Lần thứ hai trở lại ngôi nhà lạnh lẽo xa lạ này, cô nhìn quanh bốn phía, cứ nhìn như thế, rồi đột nhiên không kìm được mà khóc nấc lên.
Cho rằng có thể biến đổi trở về, hoá ra lại không thể được.
Toàn bộ thông tin về Kiều Tiều đều không tồn tại. Không có tài khoản weibo. Không có mặt trong ảnh chụp chung của lớp. Không bạn không bè.
Kiều Tiều, con người này, cứ như vậy mà lặng yên biến mất.
Nhưng trái đất vẫn quay đều như cũ. Thế giới vẫn vận hành như trước. Cuộc sống của mọi người, không bởi vì thiếu mất Kiều Tiều mà thay đổi. Hết thảy mọi chuyện đều bình thường. Mà Kiều Tiều cô… không quan trọng.
Kiều Tiều trùm chăn, không ăn không uống, nằm trên giường chết lặng ngày.
Hai ngày sau, người đại diện Cao Mỹ Linh gọi điện tới, kéo cô về với hiện thực mà cô không muốn đối mặt.
“Phương Bạch đang tới đón cô, mau chuẩn bị một chút.”
Điện thoại cắt ngang, một lúc sau, cô chầm chậm ngồi dậy, đi vào buồng vệ sinh, nhìn vào gương, ngắm thật lâu, thật lâu.
Kiều Tiều đã biến mất rồi. Mà cô, chỉ có thể dùng thân phận của Thịnh Kiều để tiếp tục sống sót.
oo
Trợ lý Phương Bạch bấm chuông cửa, sau đó lễ phép đứng đợi ở bên ngoài. Hắn là người mới, lúc vừa được tuyển dụng đã nghe mọi người cảnh cáo về nhân vật khó hầu hạ nhất của công ty là người quản lý Cao Mỹ Linh và nữ minh tinh Thịnh Kiều. Không biết vì sao hắn lại xui xẻo như vậy, đụng một lúc cả hai người “không nên đụng vào nhất” này.
Thời điểm hắn mới vào làm chính là lúc nữ trợ lý bên người Thịnh Kiều bị Cao Mỹ Linh đuổi việc, nhân viên kỳ cựu của công ty không ai chịu thế chỗ, thời gian cấp bách công ty không thể tuyển dụng người thích hợp, cho nên Phương Bạch bị người ta xách gáy ném qua nhận lấy vị trí trợ lý này.
Một người chị làm việc lâu năm trong công ty đã rất hảo tâm mà nhắc nhở hắn.
“Nói ít làm nhiều. Phải đối xử với hai người họ như bà chủ lớn ấy, như thế sẽ tránh được nhiều chuyện phiền toái.”
Phương Bạch ghi nhớ lời dạy ở trong lòng, hắn luôn giữ thái độ lễ phép chừng mực, quả nhiên đến hôm nay vẫn chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hắn còn nghĩ thầm, hai người “không dễ chọc” cũng đâu đến nỗi đáng sợ lắm đâu nhỉ?!?
Cửa mở. Phương Bạch ngẩng đầu, vừa mở miệng gọi một chữ… “Kiều…” liền hoảng sợ lùi về sau hai bước.
Nữ quỷ trước mặt là chui từ đâu ra?!? Đầu tóc rối bù. Môi trắng bệch. Sắc mặt tiều tuỵ. Còn mặc một cái váy đỏ nhăn nhúm.
Phương Bạch ổn định tâm thần, mở miệng gọi thử.
“Kiều… tỷ?!”
Người trước mặt, ừ, một tiếng, sau đó xoay người đi vào nhà. Phương Bạch chần chừ, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào theo, đứng ở hành lang, hắn hỏi.
“Kiều tỷ, giờ rưỡi chúng ta phải có mặt ở công ty, còn có tiếng thôi.”
Thịnh Kiều đang đứng uống nước, uống liền ba cốc, vẻ mặt hơi sửng sốt một chút, sau đó đi vào phòng.
“Đã biết.”
Giọng nói hơi khàn. Phương Bạch nghĩ chị ấy hẳn là bị bệnh, thầm tính toán trong lòng một lát phải ghé tiệm thuốc tây, nếu có trễ giờ, hắn sẽ chịu tội thay.
Hắn còn đang nghĩ ngợi mông lung, Thịnh Kiều đã đi ra, dùng tay vuốt tóc, chải chải tuỳ tiện rồi cột thành đuôi ngựa, trên người mặc một bộ đồ màu đen, nói với hắn.
“Đi thôi.”
Phương Bạch ngẩn người.
“Cứ như vậy mà ra ngoài sao ạ?!”
“Làm sao vậy?”
Chị là người nổi danh với chuyện trang điểm thay quần áo cũng mất tiếng đồng hồ đó a~ Phương Bạch lắc lắc đầu.
“Không sao. Chúng ta đi thôi.”
Một đường đi vào xe. Thịnh Kiều cũng không mở miệng nói chuyện. Phương Bạch ngồi lái xe ở đằng trước, nhìn kiếng chiếu hậu, cẩn thận quan sát, mở miệng thăm dò.
“Kiều tỷ, chị thấy không khoẻ trong người sao? Có muốn đến bệnh viện không ạ?”
Cô lắc đầu, vô lực nói.
“Không sao. Chỉ là hơi đói.”
Phương Bạch cảm thấy buồn cười, liếc nhìn hai bên đường, sau đó cậu tấp xe vào một chỗ.
“Đợi em đi mua chút đồ cho chị.”
Ở ven đường có rất nhiều quán xá bán đồ ăn sáng. Phương Bạch không biết Thịnh Kiều thích ăn món gì, thế là mua mỗi thứ một ít. Quay trở vào xe, vui vẻ đưa qua.
“Kiều tỷ, còn nóng mau ăn.”
Thịnh Kiều ngửi ngửi. Mùi thơm càng khiến cô thấy đói bụng hơn. Trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười. Nói cám ơn xong liền vùi đầu ăn.
Phương Bạch chỉ mới tiếp xúc với Thịnh Kiều vài ngày. Lúc trước hắn cũng không thường xuyên lên mạng, không biết những chuyện xấu đồn thổi xung quanh Thịnh Kiều. Chỉ là khi hắn vào làm ở công ty thì được đồng nghiệp hảo tâm nhắc nhở mới biết bản thân được điều tới làm trợ lý cho một người toàn tiếng xấu. Nhưng mấy ngày qua không xảy ra chuyện gì, hoặc phải nói là mấy hôm nay Thịnh Kiều đều không để hắn vào mắt. Hôm nay… có thể tính là bắt đầu thân quen rồi sao?
Bản thân hắn cảm thấy Thịnh Kiều là người dễ gần. Nói cám ơn xong còn nhoẻn miệng cười, đuôi mắt cong cong, trông còn xinh đẹp hơn nhiều nữ minh tinh nổi tiếng khác.
Thịnh Kiều ăn no, sắc mặt hồng hào lên không ít, tinh thần hăng hái hỏi.
“Chúng ta hôm nay đến công ty làm gì vậy?”
Công việc của bản thân mình cũng không biết?!? Phương Bạch lễ phép trả lời.
“Buổi sáng có phỏng vấn tạp chí. Buổi chiều phải tiến tổ (vào đoàn phim).”
Thịnh Kiều đang uống sữa đậu nành, thiếu chút nữa thì phun hết ra.
“Tiến tổ gì? Sao tôi không biết Thịnh… à.. tôi có phim mới?!?”
Phương Bạch trợn mắt há mồm không dám tin. Năng lực nghiệp vụ tệ đến mức này sao?!?
“Kiều tỷ, chị không nhớ Phong Ngữ à?”
Thịnh Kiều suy nghĩ nửa ngày.
“Là bộ đam mỹ kia sao, ừ nhớ.” (đam mỹ = truyện/phim về tình yêu nam x nam)
Nàng tốt xấu gì cũng là dân mê đọc truyện. Bộ truyện đam mỹ Phong Ngữ cực kỳ nổi tiếng trên mạng thì làm sao nàng lại không biết cơ chứ.
“Nhưng đoàn phim đã quan tuyên (công bố chính thức trên mạng xã hội) hai diễn viên nam chính rồi mà? Liên quan gì đến tôi nữa?”
Phương Bạch cạn lời nhìn cô.
“Chị là vai nữ chính a~ Chiều nay tiến tổ chụp tạo hình xong sẽ quan tuyên cho chị.”
Thịnh Kiều giật mình đến đập đầu vào thành ghế. Phương Bạch ở phía trước vẫn còn đang nói không ngừng.
“Kịch bản cũ không phải không được Cục xét duyệt sao?! (TQ cấm làm phim truyền hình về tình yêu đồng giới, phim điện ảnh thì được) Thế là đạo diễn quyết định thêm vào nữ chính. Phong Ngữ chính là tác phẩm do công ty chúng ta bỏ vốn đầu tư, lúc mở phiên họp thảo luận, Cao tỷ liền giành vai này cho chị.”
Cao Mỹ Linh là muốn dồn cô vào đường chết hả?
Phim tình cảm nam nam còn muốn thêm vào nữ chính? Diễn thế nào? Cùng nam tranh đoạt nam ? Bây giờ cô thật hoài nghi Cao Mỹ Linh chính là người ra tay hắc Thịnh Kiều thê thảm nhất. (Hắc = tung tin xấu, nói xấu, chê bai, chỉ trích, nói chung là làm những hành động để người qua đường mất cảm tình với một ai đó)
Xe rất nhanh chạy vào tầng hầm của công ty. Toà nhà truyền thông Tinh Diệu nằm ngay trung tâm, rất cao sang, hoàn toàn phù hợp với mục tiêu đào tạo minh tinh của nó.
Thịnh Kiều đi theo Phương Bạch vào thang máy, vừa bước vào liền gặp hai người đang đứng ở trong.
Đứng trước là một ông chú lớn tuổi, người gầy ốm, nhìn qua yếu ớt như có bệnh, cặp mắt dài hẹp như mắt chim ưng, khiến người đối diện vừa nhìn liền có tâm lý sợ sợ. Đứng sau là một thiếu niên trẻ tuổi, trên vai đeo balo, tay cầm máy tính, đang nghiêng đầu nói nói với ông chú bên cạnh.
Thịnh Kiều nhìn thấy hai người kia trong lòng liền kích động. Đó là Bảo ca và Tiểu Đản a~ Chính là người đại diện và trợ lý bên cạnh Hoắc Hi.
Lúc trước khi cô còn là fangirl theo đuổi Hoắc Hi, thường xuyên xuất hiện ở tuyến đầu nên dần dần quen mặt với họ, thỉnh thoảng còn trò chuyện xã giao. Huống hồ, Kiều Tiều thuộc dạng xinh gái, dáng cao gầy, lúc nào cũng khiêng theo đồ dùng chuyên dụng của nhiếp ảnh gia, đứng ở đó thôi cũng là cảnh đẹp ý vui.
Nhiều lần trong lúc đợi Hoắc Hi lấy hành lý ở sân bay, Tiểu Đản còn trò chuyện vui đùa với cô, hỏi thăm máy móc có nặng không, có cần khiêng giúp không. Phòng làm việc của Hoắc Hi cũng nhiều lần liên hệ xin ảnh gốc của cô để dùng làm ảnh tuyên truyền. Dù sao máy ảnh của cô toàn là loại cao cấp mua ở nước ngoài, kỹ thuật chỉnh sửa (photoshop) cũng thuộc hàng cao thủ, phải nói cô chính là trạm tỷ cung cấp ảnh chụp hoàn mỹ nhất trong toàn fandom của Hoắc Hi. (Phòng làm việc = mạng lưới mở rộng của đoàn đội thân cận, là đội ngũ chăm lo/phát triển tất cả các mảng trong sự nghiệp của idol, có thể do công ty quản lý cung cấp mà cũng có thể do chính idol thành lập)
Bảo ca tên là Lôi Bảo. Cái tên vừa quê vừa nghèo, nhưng Bảo ca là người đại diện thâm niên rất có tên tuổi trong Cbiz. Hễ người nào được ông nhìn trúng, không quá ba năm, chắc chắn hoả hồng (nổi tiếng cực kỳ). Ông ấy từng đào tạo qua vài ảnh hậu ảnh đế, hiện giờ người nổi bật nhất trong tay ông chính là Hoắc Hi, người được ông khai quật từ hồi còn là thực tập sinh (đào tạo nghiệp vụ ở nước ngoài), bị ông kéo về nước, một tay bồi dưỡng mà nên.
Đối với fan của Hoắc Hi, trừ bỏ chuyện liên quan đến Thịnh Kiều, năng lực nghiệp vụ của Bảo ca là không có gì để chê trách.
Phương Bạch không rõ vì sao nghệ sĩ nhà hắn đột nhiên phát run. Hắn đương nhiên biết đoàn đội của Hoắc Hi, vội gật đầu chào hỏi, im hơi lặng tiếng kéo Thịnh Kiều che ở sau lưng.
Hai người kia cũng thấy họ. Bảo ca dù sao cũng có vai vế, thái độ còn đỡ, ông lên tiếng chào lại. Tiểu Đản tuổi trẻ sốc nổi, hơn nữa còn là fan Hoắc Hi, không thèm liếc mắt nhìn Thịnh Kiều, khinh thường ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Thang máy dừng ở tầng thứ , Phương Bạch kéo Thịnh Kiều ra ngoài. Cô nghĩ nghĩ, lễ phép quay đầu nói “hẹn gặp lại” với hai người kia.
Cửa thang máy khép lại. Tiểu Đản nghi hoặc hỏi.
“Chúng ta thân quen với cô ta lắm à?”
Tầng .
Hoắc Hi ở trong phòng đang chơi Vương Giả Vinh Diệu (League of Kings, game nhập vai trên điện thoại của Đằng Tấn, mình hông chơi game này nên về sau những chi tiết liên quan đến nó, mình sẽ chém gió)
Lúc Bảo ca vào phòng, anh vừa thực hiện xong tam sát. Nghe thấy cửa phòng mở, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Bảo ca đến gần, quăng xuống trước mặt một túi văn kiện, đốt điều thuốc rồi nói.
“Cầm lấy.”
Hoắc Hi ừ một tiếng. Bảo ca nhìn một lát, hỏi.
“Không có gì muốn nói sao?”
“Không.”
Bảo ca rút điếu thuốc thứ hai, hít vài hơi, phun thành vòng khói.
“Vừa rồi ở thang máy gặp được Thịnh Kiều.”
Ngón tay Hoắc Hi hơi dừng lại.
“Cùng cậu nói không khác biệt lắm. Dường như gặp phải chuyện lớn, cả người tiều tuỵ, còn không trang điểm.” – Liếc mắt nhìn Hoắc Hi một cái, lại nói – “Nhưng mà trông vẫn rất xinh đẹp. Nếu cậu thích cô ta…”
Hoắc Hi buông điện thoại xuống.
“Em không thích cô ấy…”
Bảo ca đập tay vào văn kiện trên bàn.
“Không thích mà nhiều lần ra tay giúp đỡ? Còn dung túng cho cô ta buộc chặt với cậu tạo xì-căng-đan?”
Hoắc Hi ngửa người ra sau, gác tay lên thanh vịn, nói.
“Cô ấy rất đáng thương…”
Nghĩ nghĩ lại bổ sung.
“… cũng không thiệt thòi gì.”
Bảo ca buông tiếng thở dài.
“Cũng may phóng viên lần này là fan của cậu, chụp ảnh xong liền gọi điện hỏi anh trước. Nếu ảnh chụp đêm khuya trong tiểu khu bị truyền ra ngoài, có lẽ trên thế giới này chỉ có Cao Mỹ Linh là người duy nhất vui vẻ thôi.”
Hoắc Hi nghe thấy cái tên “Cao Mỹ Linh” liền chán ghét nhíu mày.
Bảo ca giống như chợt nhớ đến cái gì, tấm tắc hai tiếng.
“Hiệp ước năm, vậy mà cũng có người ký. Một người tàn nhẫn, một người ngu xuẩn. Muốn trách cũng không thể trách ai.”
Hoắc Hi đứng lên, ném qua một cái USB.
“Bản demo ở đây, anh đưa cho Sư Huyên chọn đi.”
Sư Huyên là ca sĩ đang được nâng đỡ của Tinh Diệu. Nàng mở lời muốn nhờ Hoắc Hi viết nhạc. Nói một cách nghiêm túc thì Hoắc Hi không tính là ca sĩ chuyên nghiệp. Mọi người trong giới đều định vị cho anh là hướng phát triển của lưu lượng. Nhờ anh sáng tác nhạc, hơn phân nửa là nhắm vào nhiệt độ của anh.
Mặc dù vậy, Hoắc Hi quả thật rất thích âm nhạc. Người ta dám mời, anh liền dám viết.
“Được rồi. Cậu về chuẩn bị trước đi. Ngày mai đi gặp lão sư, tâm sự bài nhạc lần này.”
Hoắc Hi đưa tay ra dấu OK, xoay người muốn đi. Bảo ca nhớ ra cái gì, liền gọi.
“Này… công ty bỏ vốn cho bộ phim kia, đang tìm người hát bài hát chủ đề, cậu có hứng thú không?”
“Không hứng thú.”
“Nếu không phải lúc trước cậu nói những chuyện liên quan đến âm nhạc đều phải hỏi qua ý kiến của cậu, anh đây đã từ chối thẳng rồi. Bộ phim kia quyết định cho Thịnh Kiều nhận vai nữ chính. Nếu cậu còn hát bài hát chủ đề, không biết Cao Mỹ Linh sẽ còn chế biến ra xì-căng-đan nào nữa.”
Hoắc Hi nghĩ nghĩ, nhíu mày hỏi.
“Kia là… phim đam mỹ?”
“Đúng rồi… cũng không biết Cao Mỹ Linh tính toán cái gì. Phim này ai nhận vai nữ chính đều sẽ bị mắng chửi ngập đầu.”
“Bà ta không phải trước giờ vẫn làm việc nhất quán như vậy sao?” – Hoắc Hi châm chọc – “Vì nhiệt độ, là hắc hồng hay hoả hồng đều được.”
“Cô bé Thịnh Kiều kia…” – Bảo ca thổn thức – “… thật đáng thương. Lúc trước nếu được giao vào tay anh thì đã không đến mức này.”
Hoắc Hi vẫy tay.
“Em đi trước.”
Buổi sáng uống liền hai ly cà phê, Hoắc Hi thuận đường quẹo vào nhà vệ sinh. Mới tới cửa, anh đã nghe thấy bên trong có hai nhân viên đang trò chuyện với nhau.
“Tui đứng ngoài còn nghe nữa là. Cãi nhau rất lớn.”
“Tui lần đầu nhìn thấy Thịnh Kiều công khai tranh luận với Cao tỷ đó. Không phải có tin đồn cô ta rất sợ Cao tỷ sao?”
“Hừ… sợ cái gì… cả hai đều không phải người hiền lành. Đánh nhau càng tốt.”
Hoắc Hi mặt lạnh đi vào. Hai gã công nhân liếc mắt nhìn nhau rồi im miệng. Hoắc Hi giải quyết xong, lập tức đi vào thang máy, ấn nút tầng .
Thang máy chạy đến tầng thì dừng. Cửa mở ra. Thịnh Kiều đứng ở bên ngoài, dáng vẻ hùng hổ doạ người.
Có lẽ thực sự đang rất tức giận, khuôn mặt đều ửng hồng, ánh mắt vẫn còn nét giận dữ chưa tan, lông mày nhíu chặt nhô cao, toàn thân hiện ra dáng vẻ có phần hơi… dữ tợn.
Phương Bạch đi ở đằng sau, tận tình khuyên nhủ.
“Kiều tỷ, chị đừng như vậy. Cãi nhau với Cao tỷ đối với chị không phải là chuyện tốt…”
Thịnh Kiều chửi ầm lên.
“Đệch mợ chuyện tốt…”
Đang nói ngẩng đầu liền thấy Hoắc Hi đứng trong thang máy.
Chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt. Hoắc Hi nhìn thấy toà núi lửa trước mặt, đột nhiên giống như xuân về tuyết tan, nhu hoà như nước, khuôn mặt cười lên rạng rỡ như đoá hoa hướng dương nở rộ.
Cô nhìn anh, đôi mắt loé sáng, khoé miệng cong cong, tiếng nói dịu dàng, hơi có vẻ như đang đè nén sự vui sướng ở trong lòng.
“Hoắc Hi~”
Đây chính là nét cười đẹp nhất của người con gái khi nhìn thấy người mình yêu.