Chương
Hoắc Hi hơi gật đầu xem như đáp lời, tránh sang bước để nhường chỗ. Thịnh Kiều vào thang máy, đôi mắt không chớp nhìn anh chằm chằm, giống như thiếu nhìn vài cái thì cô sẽ chết vậy.
Lông mày này, đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này, cần cổ này, hầu kết này… huhu… cái nào cũng đẹp ơi là đẹp~
Đây là huỷ thiên diệt địa thịnh thế mỹ nhan gì thế? Anh phải chăng chính là tiên tử đang hạ phàm độ kiếp? Vì sao lại lấy mất trái tim thiếu nữ của cô rồi?
Thịnh thế mỹ nhan = nhan sắc đỉnh cao của thời đại. Huỷ thiên diệt địa = diệt trời chém đất. Nói chung đây là một câu khen với các danh từ mỹ miều thường trực xuất hiện trên miệng fangirl, mọi người hiểu đại khái là được rồi.
Hạ phàm độ kiếp = xuống trần gian để trải qua kiếp nạn trước khi thăng cấp trong việc tu tiên.
Mẹ ơi! Chính là ảnh~ Con phải gả cho ảnh~
Trong lòng Thịnh Kiều ngân lên từng đợt từng đợt cầu vồng thí, hoàn toàn không nhận ra bản thân cô hiện giờ chính là dáng vẻ hoa si mê muội, tạo thành áp lực không tốt cho Hoắc Hi. (Cầu vồng thí = tô vẽ màu sắc hoa mỹ cho một thứ gì đó vượt mức bình thường)
Ánh mắt trần trụi như hận không thể lột sạch mình đây là làm sao?
Lúc trước, Thịnh Kiều bị fan Hoắc Hi mắng chửi, có lẽ cũng biết đoàn đội giở trò với Hoắc Hi, cho nên mỗi lần gặp Hoắc Hi đều là dáng vẻ hận không thể chui xuống đất mà trốn, một phần vì bản thân đuối lý, phần còn lại là do khí chất của Hoắc Hi quá lạnh lùng.
Hôm nay ăn gan hùm rồi? Hèn gì dám lên tiếng cãi lại Cao Mỹ Linh.
Phương Bạch đứng bên cạnh, nhịn không được đưa tay kéo kéo, gọi nhỏ.
“Kiều tỷ, hay là chúng ta về trước đi ạ. Hợp đồng đã ký xong rồi. Nếu chị không muốn diễn nữa, vậy đi gặp Cao tỷ để thương lượng xem làm cách nào giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.”
Thịnh Kiều rốt cuộc từ dáng vẻ mê muội phục hồi lại.
Đúng ha~ Hiện tại quan trọng nhất là tìm cách nhả bộ đam mỹ kia ra. Hoắc Hi thì lúc nào cũng có thể gặp, người không thể chạy.
Đến công ty hôm nay, cô vốn định bụng ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng với Cao Mỹ Linh, phân tích điểm lợi điểm hại rồi đẩy bộ đam mỹ này đi. Ai biết, còn chưa kịp nói rõ đã bị Cao Mỹ Linh mắng té tát, vẻ mặt nghiêm khắc bảo cô không cần nhúng tay vào công tác quản lý.
Kiều Tiều trước kia tốt xấu gì cũng từng lăn lộn trong giới fangirls thời gian dài, đối với sự việc trong Cbiz cũng biết ít nhiều. Cô biết mối quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ là quan hệ hai bên cùng có lợi. Cô chưa từng nghe qua có người đại diện nào lại ngang ngược như bà ta, hoàn toàn đem nghệ sĩ trở thành con rối mà giật dây điều khiển.
Cô đâu phải người hiền lành gì, lập tức nổi bão.
Cao Mỹ Linh cũng đồng thời nổi xung thiên. Con thỏ trắng xuẩn ngốc này trước giờ đều không dám cãi lời mình, hôm nay cư nhiên dám học đòi người ta bãi công, đúng là thiếu dạy dỗ mà!
Cao Mỹ Linh ném bảng hợp đồng xuống trước mặt Thịnh Kiều, dáng vẻ “không thể thương lượng”.
“Kịch bản này cô muốn diễn thì diễn, không muốn diễn cũng phải diễn. Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi.”
Thế là Thịnh Kiều ném xuống một câu, “Bà đây không diễn, cùng lắm thì giải nghệ”, sau đó đá cửa đi ra ngoài.
Cô thật không ngờ, Cao Mỹ Linh có thể cường thế như vậy. Nhớ lại những tin xấu của Thịnh Kiều trước đây, hiện giờ cô có thể hiểu được chúng từ đâu mà có rồi.
Thịnh Kiều nghiêm túc vỗ vai Phương Bạch.
“Tiểu Bạch, cậu trở về nói với Cao Mỹ Linh, tôi đã quyết định. Hoặc là không diễn, hoặc là giải nghệ, bà ta tự chọn đi.”
Hoắc Hi đưa mắt liếc cô một cái.
“Kiều tỷ, chị suy nghĩ cẩn thận lại. Có những lời không thể nói bậy.”
Thịnh Kiều còn chưa thích ứng với thân phận mới, đối với hào quang minh tinh gì gì đó hoàn toàn không hiểu, cơ bản là chẳng thèm để ý.
“Không cần. Cậu cứ nói với bà ta như thế. Diễn bộ này xong bị người người mắng cho lăn khỏi vòng giải trí với chuyện tự mình giải nghệ thì có gì khác nhau chứ?!”
Phương Bạch thấy thái độ kiên quyết của Thịnh Kiều, không biết phải khuyên nhủ thế nào, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Khi thang máy xuống đến lầu , Thịnh Kiều đi theo Hoắc Hi ra ngoài, còn quay đầu thúc giục hắn.
“Cậu đi mau đi. Tôi có tính toán của tôi.”
Phương Bạch chỉ có thể nhấn nút thang máy đi trở lên. Lúc cửa thang máy đóng lại, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Kiều tỷ không có xe, vậy đi xuống tầng hầm để làm gì?!?
Thịnh Kiều đi theo Hoắc Hi nguyên một đoạn dài xong mới chợt nhớ bản thân cô không lái xe. Ngày thường đều do Phương Bạch chở cô. Không biết Thịnh Kiều có sở hữu tài sản nào không nhỉ? Đợi về nhà cô cần kiểm kê lại một chút mới được.
Hoắc Hi đi đến chiếc xe màu vàng của mình, quay đầu, hỏi.
“Cô đi theo tôi làm gì?”
Thịnh Kiều cười cười.
“Hoắc Hi, em không có xe.”
“Cho nên?”
Thịnh Kiều điều chỉnh sắc mặt.
“Xin hỏi em có thể vinh hạnh ngồi ghế phụ trên xe anh không?”
“Không.”
Hoắc Hi đưa tay mở cửa xe. Thịnh Kiều vươn tay đè lại.
“???”
Bị thần tượng nhìn thẳng như thế, Thịnh Kiều lúng túng. Vèo ~ một cái đã rút tay ra. Còn sợ thần tượng nổi giận, lập tức ngoan ngoãn lùi về sau bước, sau đó cẩn thận dè dặt hỏi.
“Kia… anh có thể chở em ra khỏi tầng hầm không? Em ngồi ghế sau cũng được. Hoặc là nếu anh không thích, em nằm trong cốp xe cũng được ạ.”
Hoắc Hi nhìn chằm chằm cô một hồi, mặt không cảm xúc, lên xe. Thịnh Kiều đưa mắt trông mong nhìn theo. Xe nổ máy. Hoắc Hi quay cửa kính xuống.
“Còn không lên?!?”
“Lên chứ. Lên chứ.”
Cô vui vẻ hớn hở chui vào xe.
Lúc trước Hi Quang đều biết Hoắc Hi có một chiếc xe màu vàng, bọn họ mỗi người đều từng mơ ước qua sẽ có cơ hội được ngồi trên xe của anh. Đây chính là xe thể thao bảo bối của Hoắc Hi đó. Nếu không thể ngồi, có cơ hội sờ sờ cũng được nha. (Hi Quang = tên gọi chung cho fan Hoắc Hi, từng fandom của idol đều có tên gọi thân mật như vậy)
Thật không ngờ ước mơ kia hôm nay đã trở thành hiện thực. Cô đúng là hình mẫu mẫu mực của giới truy tinh nha~
Hoắc Hi im lặng lái xe, rất nhanh liền ra khỏi tầng hầm, bắt đầu quẹo vào đường lộ. Nhìn qua kính chiếu hậu, Hoắc Hi thấy Thịnh Kiều giống như con chuột, co cụm người chui xuống ngầm ghế.
“… cô lại đang làm gì?”
“Sợ bị chụp được, đem ra hắc anh.”
Thật cảm ơn cô à!
“Địa chỉ?”
“Hả?”
“Địa chỉ nhà cô.”
“À.. à…”
Cô đọc địa chỉ cho anh. Nghĩ nghĩ, vẫn là thần tượng của mình chu đáo nha. Nếu cô ngang nhiên xuống xe ở đây, sẽ dễ dàng bị người khác nhìn thấy, vẫn là chở cô về tận nhà, xuống xe trong tầng hầm là an toàn nhất.
Hoắc Hi nhập địa chỉ vào máy, sau đó tăng tốc. Đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nửa bóng người cũng không có, anh đưa tay chỉnh gương xuống một chút, rốt cuộc nhìn thấy… Thịnh Kiều dùng một tư thế cực kỳ quỷ dị nằm rạp ở dưới sàn xe.
“Không mệt sao?”
“Không mệt. Không mệt. Anh cứ lo lái xe của anh. Không cần để ý đến em.”
Không để cho thần tượng bị hắc chính là nguyên tắc làm người cơ bản nhất của fangirl. Cô mới không muốn bảo bối của cô có xì-căng-đan với bất kỳ nữ minh tinh nào, chính cô cũng không được!!!!!
Qua một lát, eo lưng đau nhức không thôi, lúc này mới nghe Hoắc Hi nói.
“Kiếng xe toàn bộ đều dùng miếng dán thấu thị.”
“Hả?”
“Bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.”
“…”
Thịnh Kiều yên lặng bò dậy, ngồi lên ghế. Khoé môi Hoắc Hi khẽ cong, chỉ chợt loé qua liền khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, hỏi.
“Tiếp theo cô tính làm gì?”
Cô vui vẻ nhìn ngắm tư thế lái xe siêu ngầu của thần tượng, trả lời.
“Không có. Cùng lắm thì em huỷ hợp đồng.”
Hoắc Hi liếc mắt một cái.
“Chỉ sợ không dễ.”
“Trên đời này, tất cả mọi việc đều chỉ có thể đơn giản phát triển theo hai hướng. Một là tan rã không vui. Hai là hảo tụ hảo tán. Cao Mỹ Linh sẽ căn cứ vào giá trị thị trường của em mà phán đoán nên đàm phán thế nào. Em chỉ cần về nhà đợi tin tức là tốt rồi.”
Hoắc Hi có chút kinh ngạc, rũ mi.
Trong kính chiếu hậu, khuôn mặt cô gái sáng bừng lên, ngôn ngữ nói ra trật tự rõ ràng, một chút cũng không giống với ấn tượng trước đây là người ngu xuẩn khiếp nhược, chịu nhiều ức hiếp, đến anh cũng thấy đáng thương.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại thay đổi lớn như thế? Là chuyện đêm hôm ấy sao? Thống khổ thế nào mới có thể khiến cô trưởng thành chỉ sau một đêm?
Hoắc Hi cười mà không cười, nói.
“Cô hiện tại khác rất nhiều so với trước kia.”
Bả vai Thịnh Kiều khẽ run, lại giả vờ như không có chuyện gì, trả lời.
“Em tiến hoá rồi. Con người là sinh vật không ngừng tiến hoá mà.”
“…”
Xe rất nhanh đã đến nơi. Hoắc Hi cho xe đậu lại, nhẹ giọng nói.
“Không thể tiễn. Cô lên nhà đi. Gặp lại sau.”
“Không cần tiễn. Không cần tiễn. Hẹn gặp lại anh.”
Cô hạ kiếng xe, lấm la lấm lét nhìn xung quanh, xác định không có vấn đề gì mới mở cửa, thoáng dừng một chút, ngẩng đầu hỏi.
“Hoắc Hi, tháng sau anh phải chuẩn bị cho tuần biểu diễn phải không?”
Cũng thật biết rõ công tác hoạt động của mình đây mà. Hoắc Hi gật đầu.
“Ừm… rồi sao?”
“Anh cố lên nhé~ Lúc đó em sẽ đi xem anh biểu diễn. Em giành được vé.”
Nói đến đây đột nhiên cô vỗ mạnh lên trán. Có vé cái rắm ấy. Cướp được vé là Kiều Tiều, không phải cô hiện tại. Trời biết vé vào cửa cho buổi biểu diễn của Hoắc Hi khó tranh đoạt đến cỡ nào. Hi Quang đều là ma quỷ có tốc độ bàn tay thần sầu đó.
Vì thế Thịnh Kiều không xuống xe, thụt người ngồi trở vào ghế, ho khan hai tiếng.
“Cái kia… Hoắc Hi… anh hẳn là có vẻ vào cửa đúng không?”
Hoắc Hi sờ sờ tay lái.
“Đương nhiên.”
“Kia… có thể bán cho em một vé không?” – Sợ anh cự tuyệt, còn nhanh miệng bổ sung – “Em có thể mua với giá gấp . Nhất định phải là vé ở khu vực nội tràng, chỗ nhìn tốt nhất.”
Hơn nửa ngày, Hoắc Hi mới lành lạnh lên tiếng.
“Cô tưởng tôi là hoàng ngưu (dân vé chợ đen) sao?”
Thịnh Kiều muốn rơi nước mắt.
“Hoắc Hi, cầu xin anh… tặng cho em một vé đi~”
“Xuống xe.”
Thịnh Kiều vẫn còn cố gắng năn nỉ.
“Nếu không thì… cho em vé trên khán đài a~ Em mà không vào được, sẽ gào khóc ở bên ngoài, khóc chết người thì không tốt lắm đâu~”
Cô tưởng cô là Mạnh Khương Nữ à?
Hoắc Hi nghẹn cười, xoay người nhìn cô.
“Thịnh Kiều, cô muốn đến buổi biểu diễn của tôi để làm cái gì? Chụp hình? Quay phim? Sau đó đăng lên weibo gây xì-căng-đan à?”
Cô sửng sốt, không chớp mắt nhìn anh.
Không gian bên trong xe rất nhỏ, hai người ở cự ly gần nhìn thẳng vào nhau.
Có thể nhìn thấy ảnh ngược của cô trong mắt anh. Có thể nhìn thấy từng sợi từng sợi lông mi rõ ràng. Ngày xưa khi ngồi chỉnh sửa ảnh, cô đều phải phóng lớn để chỉnh từng nét từng nét trên khuôn mặt này. Mà hiện giờ, chính là hình ảnh của anh đã được phóng đại trước mặt cô.
Nửa ngày, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
“Hoắc Hi, em chỉ muốn đến xem anh diễn. Mỗi một lần anh biểu diễn trước đây, em đều tận mắt chứng kiến.”
Em ở xa anh lắm, không phải là bạn bè, không thể là người yêu. Em chỉ là một fan hâm mộ trong hàng vạn fan hâm mộ của anh. Trong cuộc đời này của anh, điều duy nhất em có thể làm, chính là dõi mắt theo anh, nhìn anh trưởng thành từng ngày, nhìn anh toả sáng trên sân khấu, nhìn anh từng bước từng bước đi đến đỉnh vinh quang.
Mà em, sẽ vì anh phất cờ hò reo, cho dù khàn cả giọng, cũng không hề hối tiếc.