Chương
Mọi người lấy tiền sinh hoạt ra đếm đếm, còn có ngàn. Nhưng ngày hôm qua họ mua nhiều đồ ăn như vậy, có thể đủ ăn trong mấy ngày. Thịnh Kiều vào tủ lạnh nhìn một chút, sau đó hỏi đạo diễn.
“Khách mời có nói muốn ăn món gì đặc biệt không ạ?”
“Không có. Nhưng nhất định phải mang tới cho người đó cảm giác như đang ở nhà.”
Thịnh Kiều suy nghĩ, quay lại nói với nhóm.
“Nếu vậy chúng ta nấu lẩu đi. Rau củ thịt thà đều có, chỉ cần mua nước cốt là được.”
Mọi người sôi nổi đồng ý.
“Tạp tương hôm qua vẫn còn dư, cơm trưa chúng ta ăn tạm món này vậy. Buổi chiều chuẩn bị lẩu, đến tối thì có thể cùng nhau ăn no.”
Mọi người lại nhất trí gật đầu.
Thịnh Kiều lại tìm tổ đạo diễn xin giấy bút, ngồi xổm ở bàn trà, nói.
“Dù sao hiện giờ đang rảnh rỗi, chúng ta ngồi xuống thương lượng xem ngày tiếp theo phải làm gì để kiếm thêm tiền đi.”
Lục Nhất Hàn ôm gối.
“Em còn nhỏ, bắt trẻ em lao động là phạm pháp.”
Mọi người được dịp cười nghiêng ngã. Thịnh Kiều phân tích.
“Dựa theo tình hình này thì có lẽ cứ cách ngày tổ tiết mục sẽ dẫn tới một vị khách. Tiền sinh hoạt còn không đủ cho chúng ta chi tiêu. Vì vậy, muốn chiêu đãi người khác, chúng ta chỉ có thể nghĩ ra cách kiếm thêm tiền mà thôi.” – trên mặt giấy, cô lần lượt viết tên người – “Mỗi người ngẫm nghĩ xem bản thân có biện pháp kiếm tiền nào, nói nói một chút.”
Chung Thâm khó xử, nhăn nhó mở miệng trước tiên.
“Anh chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, trừ bỏ bán thân, anh thiệt không nghĩ ra phương pháp kiếm tiền nào khác.”
Phần bình loạn spam một loạt: hahahahahaha
Thịnh Kiều không thèm để ý đến Chung Thâm. Đột nhiên Nhạc Tiếu đề cử.
“Anh Hoắc Hi có thể ra quảng trường đánh đàn hát rong nè.”
Kỳ thật phương pháp này rất được. Trong người, mỗi Hoắc Hi có thêm thân phận ca sĩ, với khí chất của anh, ra đường đàn hát, một ngày kiếm mấy vạn tệ là không thành vấn đề.
Không nghĩ tới, Thịnh Kiều lớn tiếng phản bác.
“Không được!!!”
Mọi người ngạc nhiên không hiểu sao Thịnh Kiều lại phản ứng dữ dội như thế, đưa mắt kỳ quái nhìn cô.
Trời lạnh như vậy. Bắt idol của cô ra đứng hứng gió lạnh với hát rong hả? Mơ cũng đừng mơ! Không có cửa đâu!
Thịnh Kiều ho khan một tiếng, giải thích.
“Muốn hát rong ít nhất phải có đàn ghi-ta và loa. Bước khởi điểm phải đầu nhập tiền vốn hơi cao. Không ổn.”
Mọi người thấy cũng có lý, đành phải bỏ qua ý tưởng này.
Những người ở đây đều có xuất thân tốt, từ nhỏ đã không lo cơm áo gạo tiền, đặt chân vào giới giải trí rồi càng không có khả năng đi làm công ăn lương, chưa bao giờ vì kiếm tiền lẻ mà phải sầu não như vậy, suy nghĩ muốn trọc đầu.
Quần chúng ăn dưa cũng tham gia thảo luận rất nhiệt tình. Nói tới nói lui, quần chúng cảm thấy với người bọn họ thì trừ bỏ dùng thân phận minh tinh để kiếm tiền, chẳng còn cách nào khác nữa. Cái loại lao động làm công ăn lương đối với người này là hoàn toàn không đáng tin.
Lúc này Thịnh Kiều lại lên tiếng.
“Hay là chúng ta đi dạo một vòng ha, nhìn xem xung quanh đây có công việc gì để làm không?”
Nhạc Tiếu nhăn nhó.
“Phải đi làm công thật à?”
Chung Thâm dường như không khịa Nhạc Tiếu sẽ không vui hay sao đó, lên tiếng mỉa.
“Nếu không thì cô múa một bài cho tổ đạo diễn thưởng thức, xem bọn họ có phát thêm tiền hay không?”
Nhạc Tiếu bị nói đến đỏ cả mặt. Thịnh Kiều cầm gối ôm trong lòng Lục Nhất Hàn, ném vào Chung Thâm.
“Anh còn khi dễ Tiếu Tiếu, buổi trưa khỏi cần ăn nữa.”
Chung Thâm từ dáng vẻ sư tử kiêu ngạo biến thành mèo con uỷ khuất. Nhạc Tiếu thì đắc ý hừ một tiếng.
Mọi người nghĩ không ra biện pháp nào khác, cuối cùng đồng ý cùng nhau đi dạo.
Cộng đồng mạng cảm thấy việc này thật không thể tin nỗi.
——Thịnh Kiều định dẫn bọn họ đi làm công thật sao?!?
——làm công thì có làm sao? Lao động là vinh quang nha
——nói thật ra lợi dụng hiệu ứng minh tinh để kiếm tiền cũng được mà, tui cảm thấy để Hoắc Hi ra quảng trường hát rong cũng tốt
——tốt cái rắm, không phải idol của bạn nên không đau lòng đúng không? Sao không bảo idol nhà bạn ra quảng trường diễn kịch đi
——mọi người có thấy Thịnh Kiều bất tri bất giác đã trở thành quản sự của cả nhóm rồi không?!
——Thịnh Kiều suy xét mọi chuyện tương đối chu đáo, những người khác toàn là kiểu cơm tới há mồm thôi
——sự kiện giải ước kia có nhắc tới gia cảnh của Thịnh Kiều rất khổ, người cha thì thiếu nợ tự sát, người mẹ thì tàn tật, quả nhiên con nhà nghèo sớm biết lo toan
——những người kia không biết giá trị của đồng tiền, chỉ có Kiều Kiều hiểu rõ kiếm tiền cực khổ bao nhiêu
——được rồi, mấy người đang bán thảm đó hả? có để cho người khác xem chương trình hay không?
——nhà đó chỉ chuyên bán thảm thôi
Lại tranh cãi nữa rồi.
Bên này, Thịnh Kiều dẫn mọi người ra cửa. Hôm nay thời tiết không tệ lắm. Tuy lạnh nhưng có ánh nắng sáng sủa, cả bầu trời đều là một màu xanh thẳm.
Khu vực này hẻo lánh, xung quanh hoang vắng. Mọi người đi dạo một vòng cũng không thấy nơi nào đang tuyển người. Dọc đường đi chỉ có rất nhiều công trình đang thi công, máy xúc và cần cẩu chạy rầm rầm khiến bụi mù bay tứ phía.
Thịnh Kiều khi du học ở Luân Đôn là theo khoa kiến trúc. Nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, hết năm này cô sẽ được ông Kiều an bài thực tập ở công trường.
Trong không khí bụi mù, cô ngửi ra mùi bùn đất và mùi thép sắt, hít một hơi, sau đó buông tiếng thở dài.
Nhạc Tiếu thấy Thịnh Kiều cứ đưa mắt nhìn vào công trường với vẻ mặt ngưng trọng, đột nhiên hoảng sợ hỏi.
“Kiều Kiều, đừng nói là chị nghĩ đến chuyện kêu mọi người đi khiên gạch nhé.”
Thịnh Kiều sửng sốt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
“Hình như ý kiến này không tồi nha.”
Những người còn lại: ?????? Sau đó trừng mắt giận dữ nhìn Nhạc Tiếu.
Cộng đồng mạng cũng không bình tĩnh nỗi.
——hahaha Tiếu Tiếu có biết cái gì gọi là tự đào hố chôn mình không?
——không xong rồi, cứ tưởng tượng mấy người này mặt mày đầy bụi bặm ở công trường khiên gạch là tui cười muốn nội thương luôn
——tui cá lúc nãy Thịnh Kiều không hề nghĩ tới chuyện kia, mạch não của Nhạc Tiếu rốt cuộc đi hướng nào vậy trời, chết cười
——Thịnh Kiều nói giỡn đúng không? Làm việc ở công trường không phải nói chơi đâu
Thịnh Kiều cười cười lắc đầu
“Nói giỡn thôi.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, mọi người đi ngang chợ nhỏ mà Thịnh Kiều mua thức ăn lúc trước. Nơi này có thể nói là địa phương náo nhiệt nhất của toàn vùng phụ cận. Hai bên lề đường còn có không ít quán hàng rong bày bán đồ ăn vặt.
Lục Nhất Hàn đúng là trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, nhìn thấy quán thịt nướng liền bị hấp dẫn đứng chôn chân tại chỗ.
“Kiều Kiều tỷ, em muốn ăn cái này, một xâu thôi, có được không chị?”
Trẻ con hai mắt long lanh nhìn bạn nói ra câu này, bạn nỡ cự tuyệt sao? Dĩ nhiên không nỡ.
Thịnh Kiều nói Nhạc Tiếu bỏ tiền mua. Nhạc Tiếu lại không có vẻ mặt “chị em thâm tình” như hôm qua nữa.
“Thịt nướng nhiều dầu mỡ lắm, ăn vào có hại cho sức khoẻ. Đừng ăn.”
Chung Thâm ở bên cạnh nói chen vào.
“Anh đây cũng muốn ăn! Muốn ăn mực nướng!”
“Mực có nhiều ký sinh trùng lắm a~ Nghĩ tới liền thấy ghê rồi. Chung Thâm, em kiến nghị anh đừng nên ăn nó.”
Chung Thâm giận tím người.
“Mới qua có một ngày, cô như thế nào keo kiệt như vậy? Cái gì đã khiến cô thay đổi hả? Là do đạo đức bị chôn vùi hay do nhân tính bị vặn vẹo?”
Nhạc Tiếu nhấc chân đá.
Nháo nháo một hồi, rốt cuộc Nhạc Tiếu vẫn móc tiền ra chi. Mọi người tự đi xung quanh lựa món mà mình thích. Thịnh Kiều mua một túi bánh bột gạo, quay đầu thấy Hoắc Hi đang đút tay vào túi quần, đứng ở bên cạnh có vẻ như không muốn tham gia. Thịnh Kiều không nhịn được hỏi.
“Hoắc Hi, anh muốn ăn gì không?”
Hoắc Hi liếc mắt nhìn một cái. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh kể từ khi chương trình khởi động đến nay. Anh nhàn nhạt trả lời.
“Không. Mọi người cứ ăn đi.”
Mỗi người được cho tệ, đang lưỡng lự chọn lựa tới lui. Thịnh Kiều đưa mắt nhìn các hàng quán xung quanh, sau đó rút tờ tệ trong tay Nhạc Tiếu, chạy đến một quầy bán khoai lang nướng, mua một gói, sau đó chạy trở về đưa cho Hoắc Hi.
“Cho anh này.”
Cô biết Hoắc Hi thích ăn khoai lang nướng, hoặc là những món vừa mềm vừa ngọt.
Khoai lang nướng được bọc trong giấy báo, khói bốc lên đưa theo mùi hương thơm phức, bẻ củ khoai làm đôi, bên trong là một màu vàng rượm.
Hoắc Hi đưa tay tiếp lấy. Cô nghe tiếng tim mình đập thùm thụp, rất muốn quan tâm anh, lại e dè có máy quay bên cạnh nên chỉ dám lí nhí nói.
“Còn nóng, anh mau ăn.”
Sau đó cô quay đầu chạy qua chỗ Phùng Vi, thao thao hỏi.
“Vi Vi, biết món gì ngon không? Tôi đề cử món khoai lang nướng.”
Phùng Vi lắc đầu
“Không được. Món đó ăn nóng người.”
Hoắc Hi bẻ củ khoai, khí nóng bốc lên, Nhạc Tiếu nhìn thấy thì bị hấp dẫn, nhịn không được hỏi xin.
“Hoắc Hi, có thể cho em ăn thử một miếng không?”
Hoắc Hi chuẩn bị đưa qua, ai ngờ Thịnh Kiều xẹt tới, nhanh tay nhét tệ còn dư cho Nhạc Tiếu, bảo.
“Có tệ thôi, em tự đi mua đi, chị cũng muốn ăn, hay là chúng ta chia đôi?”
Nhạc Tiếu vui vẻ chạy đi mua.
Hoắc Hi im lặng rút tay lại, cúi đầu ăn khoai lang. Thật bùi, thật mềm, thật ngọt, anh ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô gái đứng ở phía đối diện, khẽ hạ mi, môi khẽ nhếch.
Mỗi người cầm một xâu đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn rất vui vẻ. Bọn họ toàn là nhân vật lớn nhưng hiện tại ăn mấy món bình dân lại có cảm giác hạnh phúc khó tả. Đúng là hoàn cảnh có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Ở vùng phụ cận không tìm được công việc, muốn vào nội thành phải dùng phương tiện giao thông công cộng, hơn nữa đi đi về về mất hơn tiếng, thời gian và phí tổn quá lớn, không có lợi.
Thịnh Kiều không nhắc tới vấn đề này nữa, chỉ im lặng mua nước cốt lẩu, sau đó mọi người trở về.
Đến giờ cơm trưa, Thịnh Kiều hâm lại món tạp tương, mọi người ăn xong thì lên phòng nghỉ ngơi. Thịnh Kiều một mình ngồi xổm ở bàn trà, viết viết vẽ vẽ.
Cộng động mạng rất tò mò cô đang viết cái gì. Người quay phim hiểu ý, đến gần quay cận cảnh.
Hoá ra là một danh sách các biện pháp kiếm tiền mà Thịnh Kiều có thể nghĩ ra, bên cạnh mỗi mục còn đánh dấu suy xét cái nào có tính khả thi nhất.
——Thịnh Kiều cũng thật hao tâm tốn sức suy nghĩ cho toàn đội nha
——mấy kế hoạch này đều thật bình dân. Hồi tui du học ở Pháp từng làm qua một nửa công việc trong danh sách rồi
——tui cũng vậy nè… du học sinh khóc tiếng Mán luôn
——Thịnh Kiều từng đi du học à?
——lầu trên nói giỡn cái gì vậy. Thịnh Kiều mới học hết cấp thôi
——thật sự không nghĩ tới chuyện lợi dụng hào quang minh tinh để kiếm tiền à? Bán chữ ký cũng được a~
——tui nguyện ý bỏ ra vạn mua chữ ký của Hoắc Hi
——fan lưu lượng thiệt giàu
——chữ của Thịnh Kiều… là thể sấu kim, viết rất đẹp (không rành lắm, nhưng tìm hiểu thì thấy nói thể sấu kim là do vua Tống Huy Tông sáng tạo ra, nét chữ gầy mảnh như sợi chỉ vàng, thẳng tắp và cứng cáp, nhỏ nhọn ở cuối nét nên nhìn sắc như vũ khí, dùng trong thư pháp rất đẹp)
——tui đang luyện thể sấu kim đây… khó ghê luôn, khi nào mới đạt tới trình độ của Thịnh Kiều chứ… huhu…
——không bình luận về nhân phẩm, chỉ muốn khen chữ viết đẹp quá
Chuyện này là đương nhiên rồi, nhớ năm xưa, bà Kiều mời một thầy thư pháp về nhà, ấn đầu bắt Thịnh Kiều học. Cô một phen nước mắt nước mũi chảy ròng. Bà Kiều nói, cô không có khiếu vẽ tranh, vậy ít nhất chữ viết phải đẹp. Người ta có thể viết ba chữ “Thẩm Thanh Vận” đẹp đến dát vàng mà trưng trong nhà, nếu cô ngay cả tên cha mẹ mà còn viết như giun bò, thì có nhục mặt không cơ chứ?!
Hồi còn là du học sinh, Thịnh Kiều không đến nỗi thiếu tiền. Nhưng bởi vì ở chung nhà với bạn bè, có trải nghiệm qua chuyện vừa làm vừa học, xem như có chút hiểu biết. Nhưng mà nơi này quá hoang vu, nghiệp buôn bán còn chưa phát triển, nói chung là không bột đố gột nên hồ. Sau khi liệt kê một loạt kế sách kiếm tiền, không có cái nào hữu dụng, Thịnh Kiều bất đắc dĩ thở dài, vò đầu bứt tai.
Sau khi ngủ trưa một giấc, những người khác bắt đầu rời giường. Nhạc Tiếu là người xuống lầu đầu tiên, nhìn thấy Thịnh Kiều viết viết vẽ vẽ đầy trang giấy, líu lưỡi hỏi.
“Kiều tỷ, chị vẫn còn suy nghĩ sao? Đừng nghĩ nữa, tới xem phim kinh dị với em đi.”
Nói xong liền mở tivi, hứng trí bừng bừng mà lướt tìm phim kinh dị.
Thịnh Kiều từ nhỏ đã sợ quỷ. Hồi bé về quê chơi, nghe mấy người già dùng chất giọng run run kể chuyện ma quỷ nửa thật nửa giả, tạo cho cô bóng ma tâm lý rất nặng. Cho nên mỗi lần đi trên phố gặp đám tang thôi cũng khiến cô bị ác mộng, phim kinh dị càng không dám xem. Hiện giờ lại thêm chuyện hoán đổi linh hồn không thể giải thích xảy ra trên người mình, Thịnh Kiều đối với quỷ thần càng thêm sợ hãi.
Cô đưa tay ngăn Nhạc Tiếu.
“Tối nay có khách, chúng ta vẫn nên thương lượng phải tiếp đãi như thế nào đi.”
“Vừa xem vừa nói cũng được mà.”
Nhạc Tiếu chọn một bộ phim, bấm chiếu.
Màn hình vừa hiện lên, âm thanh khủng bố giống như khí lạnh tràn ra khắp phòng. Thịnh Kiều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào tivi, cứng ngắt cúi đầu.
Hoắc Hi từ trên lầu đi xuống, liếc vào phòng khách, đi tới trước mặt Nhạc Tiếu, cầm lấy điều khiển từ xa, bấm nút tắt.
Nhạc Tiếu ngơ ngác, sau đó trừng mắt nhìn Hoắc Hi như chất vấn. Hoắc Hi nhẹ nói.
“Ồn quá.”
“???”