Chương
Ngủ trưa xong, mọi người lục tục xuống lầu, bắt đầu ngồi thương lượng xem lát nữa nên phân công tiếp đãi khách mời như thế nào. Lúc này, đạo diễn đột nhiên ôm một cái bình thuỷ tinh đến.
Thừa Phong ngồi xổm bên dưới máy quay, cười cười không chút hảo ý.
“Theo biểu hiện của các bạn hôm nay, có thể thấy được nếu để các bạn tự nghĩ cách kiếm tiền là không thể xong. Cho nên, tổ đạo diễn quyết định cung cấp cơ hội kiếm tiền cho các bạn. Ở trong đây chứa hơn nhiệm vụ, mỗi người rút thăm một lần. Nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau, có kỳ hạn, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng bằng hiện kim, làm không xong sẽ bị trừng phạt.”
Trong bình thuỷ tinh là những mảnh giấy đủ màu sắc xếp thành hình con hạc.
Thì ra mấy người này vẫn ngồi ở ngoài xem họ diễn!!!! Nhìn biểu tình đủ biết các nhiệm vụ khẳng định không dễ xơi. Nhưng đến nước này thì tổ đội người cũng chẳng còn biện pháp khác, chỉ có thể nhận mệnh đi bóc hạc giấy.
Chung Thâm là người bốc đầu tiên, dùng tay xáo trộn nửa ngày, cuối cùng bốc con hạc nằm ở dưới đáy. Những người khác chờ hắn chọn xong, mở giấy ra, đọc.
Mời một vị ảnh đế đến làm khách. Khen thưởng: ngàn tệ. Kỳ hạn: ngày. Nếu trong ngày không hoàn thành, khấu trừ ngàn tệ, đồng thời phải ra quảng trường hát và múa bài “Quả táo nhỏ xinh đẹp”.
Chung Thâm vẻ mặt mờ mịt hỏi.
“Mời ai? Ảnh đế nào?”
Đạo diễn trả lời.
“Chỉ cần người từng nhận giải ảnh đế là được. Có thể là ảnh đế của giải văn nghệ trong nước hay thậm chí là giải Oscar, chỉ cần cậu có thể mời tới.”
Chung Thâm quay đầu muốn tìm cái ly.
“Đừng ai cản tôi. Hôm nay tôi phải đập chết ông ta.”
Tổ đạo diễn thấy gian kế đã thực hiện được, vui mừng hớn hở nhìn nhóm người đang cố gắng đè Chung Thâm lại.
Chung Thâm ôm cánh tay của Thịnh Kiều, kêu gào khóc lóc.
“Kiều Kiều, bọn họ khi dễ anh. Anh chỉ là người mới, nào có quen biết ảnh đế. Còn bắt anh đi mời, ảnh đế người ta có biết anh là ai sao? Đây là tổ tiết mục không muốn tốn phí mời ảnh đế tham gia chương trình, đào hố cho anh nhảy a~”
Thịnh Kiều xoa xoa tóc của Chung Thâm.
“Cũng không phải không có biện pháp. Anh hỏi thăm Tiếu Tiếu thử xem, có lẽ em ấy quen biết ảnh đế.”
Nhạc Tiếu tham gia trong vòng điện ảnh mấy năm nay, diễn không ít vai phụ ở các bộ phim đại chế tác, đích thực từng diễn cùng vài vị ảnh đế. Nhưng diễn cùng là một chuyện, có quen biết hay không lại là chuyện khác.
Thịnh Kiều đương nhiên biết chuyện này, mấu chốt vấn đề là do Chung Thâm.
“Nhưng hai ngày nay anh luôn khịa Tiếu Tiếu, có lẽ em ấy sẽ không đồng ý giúp anh đâu.”
Nhạc Tiếu rốt cuộc có được cảm giác thoả mãn khi phong thuỷ luân chuyển (việc gì đó xoay chuyển độ)
“Em càng muốn xem cảnh anh ra quảng trường nhảy bài “Quả táo nhỏ” hơn.”
Chung Thâm gào một tiếng, khóc lớn.
Bên này đang xào xáo, ở đằng kia, Hoắc Hi không tiếng động đi rút một con hạc giấy khác, trên mặt viết.
Tìm một người họ Kiều cùng chụp ảnh và ký tên. Khen thưởng: tệ. Kỳ hạn: ngày. Nếu sau ngày mà nhiệm vụ thất bại, khấu trừ tệ tiền sinh hoạt đồng thời phải làm hết việc nhà trong ngày hôm đó.
Chung Thâm gào lợi hại hơn.
“Vì sao nhiệm vụ của Hoắc Hi lại đơn giản như vậy? Vì sao nhiệm vụ của tôi lại khó như vậy?”
Hoắc Hi trả lời.
“Mệnh không tốt đi.”
Thịnh Kiều nghẹn cười, sau đó đi rút hạc giấy. Cô mang chút tư tâm nên cũng chọn một con hạc màu đỏ giống Hoắc Hi, mở ra đọc.
Cùng khán giả của chương trình trò chuyện trực tuyến trong giờ. Khen thưởng: tệ. Kỳ hạn: ngày. Nếu trong ngày không làm được, khấu trừ tệ tiền sinh hoạt, đồng thời ở chương trình duy trì biểu cảm mặt đơ.
Những người khác thấy nhiệm vụ càng về sau càng đơn giản, vững tin Chung Thâm đã hút hết vận đen rồi nên sôi nổi đi rút hạc giấy.
Nhiệm vụ của Lục Nhất Hàn: hoàn thành một tác phẩm thủ công mỹ nghệ, không dùng danh nghĩa của minh tinh, bán được nó. Khen thưởng: tệ. Trừng phạt: làm công ngày cho tổ tiết mục, đồng nghĩa không thể xuất hiện trong chương trình ngày.
Nhiệm vụ của Phùng Vi: đến cửa hàng thú nuôi tắm rửa cho con chó không cùng chủng loại. Khen thưởng: tệ. Trừng phạt: nguyên một ngày chỉ có thể mặc đồ ở nhà và mang dép lê.
Cuối cùng là nhiệm vụ của Nhạc Tiếu. Cô bé một bên chấp tay cầu nguyện, một bên thò tay vào bình thuỷ tinh, lựa chọn một hồi bốc lên con hạc màu hồng nhạt. Chung Thâm đứng ở bên cạnh chờ không nổi nên lập tức chúi đầu qua đọc.
“Đi công trường khiên gạch ngày… hahahaha…”
Chung Thâm đọc một nửa đã cười ầm lên. Nhạc Tiếu thì ngược lại, rất muốn khóc.
Sao cô lại xui xẻo như vậy a~
Khán giả đang xem chương trình, nghĩ tới cảnh Nhạc Tiếu phải đi làm phụ hồ, quả thật là cười muốn rớt hàm luôn. Đây là tổ tiết mục cố ý đi. Trong bình thuỷ tinh đựng nhiều nhiệm vụ như vậy, cố tình để cho Nhạc Tiếu bốc trúng cái này.
Nhạc Tiếu kéo tay Chung Thâm.
“Em với anh đổi nha. Em giúp anh mời ảnh đế.”
Chung Thâm lúc này không chút nào chê bai nhiệm vụ khó khăn của mình, che giấu tấm giấy như đang bảo hộ của quý.
“Không được… không được. Mời ảnh đế đơn giản lắm a~ Ai mà không có bạn bè quen biết chứ. Cô tự đi khiên gạch đi… hahahaha”
Nhạc Tiếu sinh ra ở gia đình khá giả, từ nhỏ đã được cưng chiều, đừng nói khiên gạch, đến công việc nhà còn không cần nhúng tay vào. Nghĩ đến chương trình đang phát sóng trực tiếp, phải giữ hình tượng, nếu không Nhạc Tiếu đã khóc tu hu một trận rồi.
Tờ giấy màu hồng trên tay bỗng nhiên bị đoạt lấy, trả về một tờ màu đỏ. Tiếng của Thịnh Kiều vang lên.
“Chị đổi với em.”
Nhạc Tiếu hai mắt ngân ngấn nước nhìn Thịnh Kiều, không biết phải nói gì. Thịnh Kiều quay đầu hỏi tổ đạo diễn.
“Nhiệm vụ có thể trao đổi đúng không ạ?”
Đạo diễn gật đầu.
“Vậy tốt rồi.” – cô giơ tay vỗ vỗ đầu Nhạc Tiếu – “Không có việc gì đâu. Được rồi, bắt tay chuẩn bị nồi lẩu tối nay thôi. Khách mời chắc sắp xuất hiện.”
Nhạc Tiếu lúc này mới phản ứng lại, kéo góc áo của Thịnh Kiều, chần chờ nói.
“Kiều Kiều… chị… nếu không thì…”
Thịnh Kiều đoán được cô bé muốn nói gì, nhéo má cô bé một cái.
“Chị học kiến trúc. So với việc ngồi tán dóc với cộng đồng mạng, chị càng thích ra công trường làm việc hơn.”
Nhạc Tiếu cũng không biết lời này là thật hay giả. Nhưng nghĩ tới quang cảnh ở công trường, bản thân quả thật không thể chịu đựng nổi. Thịnh Kiều lại nguyện ý giúp mình, đúng là cầu còn không được.
Lúc bắt đầu, Nhạc Tiếu có chút khúc mắc trong lòng với Thịnh Kiều. Hiện tại, mọi khúc mắc đều tan biến, giọng nói cũng tràn đầy vẻ chân thành tha thiết.
“Cảm ơn chị, Kiều Kiều.”
Thịnh Kiều cất tờ giấy màu hồng vào túi, nói.
“Đi thôi, giúp chị chuẩn bị thức ăn.”
Chung Thâm ở sau lưng, tức giận dậm chân, hận không thể luyện sắt thành thép.
Cộng đồng mạng lúc đầu còn hahaha cười Nhạc Tiếu, giờ phút này bị hành động của Thịnh Kiều làm cho sợ ngây người.
——tui là fan của Nhạc Tiếu, bây giờ có phải tui nên nói cảm ơn không?
——Tiếu Tiếu vừa rồi quả thật sắp khóc luôn
——Thịnh Kiều vỗ đầu Nhạc Tiếu, cảm giác thật là ấm áp, thật là dễ thương a~
——uh, hai ngày này, hành động của Thịnh Kiều đều rất ấm áp
——trước kia bị hắc, thật sự là do Tinh Diệu và người đại diện làm ra đi? Tui sắp bị Thịnh Kiều thu hút muốn thành fan rồi
——nếu là tui, đang là tiêu điểm quan sát của quần chúng, để duy trì hảo cảm người qua đường, tui cũng sẽ đổi nhiệm vụ với Nhạc Tiếu, hai bên đều có lợi
——nàng ta cùng Chung Tâm đổi nhiệm vụ nghe còn có lý, đối với Nhạc Tiếu là người mới quen biết ngày lại tỏ ra tốt bụng như vậy, trừ bỏ đang làm màu (diễn kịch) thì tui nghĩ không ra lý do nào khác
——vừa rồi Thịnh Kiều nói cái gì ấy nhỉ? Học kiến trúc? Muốn chọc cho người ta cười bò sao?
——cấp cũng có lớp kiến trúc à?
——ờ… cấp đã học môn địa, địa lý cũng có thể tính là liên quan đến kiến trúc đó… hahahaha
——cho nên hiện tại là đang muốn diễn vai học bá (học sinh giỏi) thân thiết à?
——chê cười, bằng cấp cũng dám xưng học bá ư
——Thịnh Kiều tình nguyện đi khiên gạch ở công trường cũng không muốn lên mạng nói chuyện phiếm với mấy người, ở đó mà cười cợt, tự thẩm về bản thân một chút được không? Tôi nghĩ Thịnh Kiều đổi nhiệm vụ với Nhạc Tiếu, chẳng phải vì muốn lấy hảo cảm gì cả, chính là không muốn cùng đám ngu ngốc các người nói chuyện đó
——đồng ý với lầu trên
……
Phòng bếp rất rộng, vài người đứng tụ tập bên trong đều không thành vấn đề. Người thì rửa rau, người thì quét dọn, người thì dọn bàn, ai cũng bận rộn đến vui vẻ.
Đang vội vàng, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng người.
“Xin chào, có ai ở nhà không?”
Chung Thâm đang đứng lột tỏi ở gần cửa bếp, thò đầu nhìn ra, quay lại nói.
“Hình như là khách tới. Quán quân kỳ thi tuyển tú, cái gì Sư…”
Nhạc Tiếu hô lên.
“Sư Huyên? Sư Huyên tới rồi?”
Bộ phim mới năm nay của Nhạc Tiếu là do Sư Huyên hát ca khúc chủ đề nên hai người có qua lại thăm hỏi.
Thịnh Kiều cũng buông công việc trong tay xuống.
“Đi thôi, ra đón khách.”
Trong phòng khách, Sư Huyên mặc một thân áo gió dài màu xanh lục, trong tay cầm một rổ trái cây, đứng ở ngạch cửa, môi mỏng thoáng mĩm cười, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, y như trong lời đồn, cả người toả ra khí chất không màn danh lợi, không nhiễm bụi trần.
Sư Huyên là quán quân của chương trình tuyển tú âm nhạc, được Tinh Diệu ký hợp đồng nghệ sĩ.
Lúc trước có một bài viết, [Danh sách các minh tinh nếu không hát hay, không diễn giỏi có thể về nhà kế nghiệp công ty gia đình], Sư Huyên là một trong những người được liệt kê. Sư thị tập đoàn có sản nghiệp trải rộng cả nước, cả trong ngành sản xuất lẫn ngành giải trí, là hào môn hàng thật giá thật.
Fans của Sư Huyên thường nói, Huyên Huyên không thiếu thứ gì, cho nên không quan tâm danh khí, tiến vào giới giải trí là vì muốn chơi đùa cho vui.
Thấy khách mời đầu tiên là Sư Huyên, phần bình luận của chương trình tăng lên không ít. Nhóm fan của Sư Huyên nhanh chóng nghe tin xuất hiện ở chiến trường.
Nhạc Tiếu chạy qua ôm chầm lấy Sư Huyên. Hai người nhiệt tình chào hỏi nhau xong, Sư Huyên lại đi qua bắt tay từng người. Lúc đến phiên Thịnh Kiều, Sư Huyên chỉ chạm nhẹ vào tay cô rồi rút lại rất nhanh, nét tươi cười trên mặt cũng nhạt hơn người khác.
“Xin chào, nghe danh đã lâu.”
Cuối cùng đến Hoắc Hi, Sư Huyên nhìn thấy anh liền cong khoé miệng, giọng nói cũng mềm đi, ẩn chứa sự ấm áp thân thiết.
“Sư huynh, đã lâu không gặp.”
Sư huynh? Tôi đây là sư tỷ của cô nè, sao hồi nãy không gọi? Hiện tại mình không dán lên Hoắc Hi, lại mọc ra vị tiểu sư muội này? Muốn dây dưa gì chứ?
Thịnh Kiều nhìn đến trợn trắng mắt.
Vai bị một người vỗ một cái, sợ tới mức mí mắt muốn lòi ra không thụt về được, quay đầu nhìn, là Hoắc Hi.
“Hình như nước sôi rồi.”
Thịnh Kiều gấp rút chạy vào bếp.
Nhạc Tiếu lôi kéo Sư Huyên đi tham quan một vòng.
“Bọn em nấu lẩu mời chị đó. Tài nấu nướng của Kiều Kiều tốt lắm. Huyên Huyên, đến lúc chấm điểm phải cho chúng em sao nhé.”
Khách mời đã tới, nguyên tổ đội đều ra phòng khách, trong bếp chẳng còn ai, chỉ có Thịnh Kiều là bận rộn tới lui, lúc xoay người tìm mâm đựng thức ăn, phía sau cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay với vào trong tủ lấy cái mâm ra. Hoắc Hi nói.
“Tôi giúp cô.”
“Không cần đâu. Anh ra ngoài tiếp khách đi.”
“Bọn họ đều ở đó. Kém một mình tôi cũng chẳng sao.”
Hoắc Hi cúi đầu nhìn túi khoai tây trên mặt đất.
“Đều phải gọt vỏ sao?”
Thịnh Kiều vội vàng nói.
“Đừng… bên này sắp xong rồi, để em gọt.”
Hoắc Hi ngoảnh mặt làm ngơ, mở vòi sen, đem khoai tây rửa sạch, sau đó cầm dao tước vỏ. Thịnh Kiều mím môi, không nói gì, im lặng làm tiếp việc của mình.
Phòng bếp rơi vào yên tĩnh.
Bình luận trên mạng.
——hình ảnh này thật ấm áp
——Hoắc Hi đúng là nam nhân tốt, không bỏ rơi Thịnh Kiều một mình trong bếp
——Hi của chúng tôi lúc nào cũng ôn nhu, cho dù là đối với người từng tổn thương anh ấy cũng như vậy
——bởi vì quá thiện lương nên mới hay bị dẫm
——may mà năng lực nghiệp vụ cao, nếu không bằng vào tính cách này của anh, sợ là năm cũng không nổi tiếng được
——minh tinh lưu lượng cũng bán thảm hả? thật buồn cười
——chỉ là lưu lượng, còn nhắc tới năng lực nghiệp vụ. Tui thấy năng lực tốt nhất của cậu ta chính là khuôn mặt điển trai kia, chén cơm từ ông trời ban cho
——năng lực của Hoắc Hi mấy người không có tư cách bàn luận, còn chưa xem qua tác phẩm của anh ấy đã mở miệng chê bai thì có thể cút rồi
——lưu lượng thì làm sao? Chẳng lẽ ai cũng có thể trở thành lưu lượng à?
——diễn xuất giỏi thì hãy bàn luận về Hoắc Hi
——đỉnh cấp lưu lượng ở đây, ai tới hắc một cái thử xem
Một câu phát ngôn chê bai liền kéo ra một đám Hi Quang, phần bình luận lập tức bị Hi Quang chiếm trọn, một câu lại một câu, rậm rạp đến cả màn hình đều bị che kín.
Trong tiết mục, Thịnh Kiều cùng Hoắc Hi vẫn đang chuẩn bị đồ ăn. Nhạc Tiếu chạy vào hỏi.
“Kiều Kiều, Huyên Huyên ở phòng nào vậy?”
“Hỏi đạo diễn.”
Nhạc Tiếu ừ một tiếng, chạy đi hỏi đạo diễn, lúc này mới biết gần thang lầu có một lối đi khác dẫn lên tầng gác mái.
Một lát sau, Nhạc Tiếu lại lộc cộc chạy xuống bếp.
“Kiều Kiều, phòng trên gác mái dơ lắm~ hơn nữa không có máy sưởi, vừa lạnh vừa dơ.”
Thịnh Kiều hỏi lại.
“Dơ sao không quét dọn? Không ấm thì mở máy điều hoà lên a~”
Nhạc Tiếu hai mắt trông mong nhìn cô.
Thịnh Kiều nhìn phòng bếp. Nồi lẩu đang sôi, các món thực phẩm khác đều đã cắt xếp xong cả rồi. Cô cởi tạp dề, xoa xoa tay, cầm dụng cụ vệ sinh, bò lên gác mái.
Trong không khí đều là tro bụi, đầu tiên cô mở cửa sổ cho gió lùa vào, sau đó mở máy điều hoà cho không khí lưu thông. Cầm chổi và giẻ lau, bắt đầu quét dọn, chờ đến lúc dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đóng cửa sổ, máy đều hoà đã nóng lên, rốt cuộc căn phòng có chút ấm áp.
Trong tủ quần áo, tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn gối mền và ra giường. Thịnh Kiều sắp xếp đâu vào đó, bỏ thêm chút chất lỏng có mùi hương vào máy phun ở chân giường, lúc này không khí trong phòng đã thơm tho sạch sẽ.
Làm xong đâu đó, cô nói vọng xuống dưới.
“Mang Sư Huyên tới xem phòng đi.”
Mọi người chạy lên xem, Nhạc Tiếu kêu lên.
“Trời ơi, Kiều Kiều, chị là pháp sư có ma pháp à?”
Thịnh Kiều cười cười.
“Chị còn giữ cây chổi nè, có muốn xem không?”