Chương
Sáng hôm sau, Phương Bạch đúng giờ tới đón.
Cô đứng trước gương, aa hai tiếng, cổ họng vẫn chưa tốt lắm. Phương Bạch đương nhiên biết cô không phải bị bệnh mà khan tiếng, bất lực nói.
“Nếu Bối ca biết chị lén lút chạy tới Quảng Châu xem biểu diễn, chị chết chắc.”
Thịnh Kiều lạnh lùng liếc một cái.
“Bối ca mà biết, khẳng định do cậu nói, chị đây sẽ giết cậu trước.”
“…”
Bạch Bạch đau lòng quá a~
Bối Minh Phàm ngồi trên xe chờ cô, còn chuẩn bị sẵn bữa ăn sáng cho cô. Thịnh Kiều vừa lên xe, Bối Minh Phàm liền hỏi.
“Cổ họng thế nào rồi? Nói nói hai câu tôi nghe xem…”
“A..a…a…”
“…”
Thôi được rồi, cô im lặng cho tôi.
Xe chạy một đường tới studio của Femina. Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh thiết bị ánh sáng, trang phục đã được chuẩn bị xong.
Tạo hình lần này sẽ do tạo hình sư chuyên môn của tạp chí đảm nhiệm. Femina hướng tới thời trang thời thượng, cho nên trang phục cũng toàn là hàng đắt tiền. Chuyên viên trang điểm kéo thẳng mớ tóc quăn của Thịnh Kiều, ép chặt rồi chia ngôi giữa, dùng chì kẻ để kéo dài khóe mắt, biến cô từ một thiếu nữ với vẻ đẹp thanh thuần thành một mỹ nhân với dung mạo sắc bén ma mị.
Thịnh Kiều nhìn mình trong gương, có điểm không quen, ngập ngừng hỏi Bối Minh Phàm.
“Đẹp không?”
“Đẹp! Cô chính là ngầu nhất.”
“…”
Chụp hình bắt đầu. Đối với công tác chụp hình tạp chí, Thịnh Kiều còn chưa quen thuộc, cho nên động tác lẫn biểu hiện của cô rất cứng. May mà nhiếp ảnh gia không nóng vội, từng chút dẫn dắt, dần dần giúp cô thả lỏng, tiến vào trạng thái tự nhiên thoải mái.
Có thể gặp được nhiếp ảnh gia kiên nhẫn như thế, quả thật là may mắn. Sau khi chụp xong, Thịnh Kiều đặc biệt đi tới nói tiếng cảm ơn với người ta. Nhiếp ảnh gia chỉ hơn tuổi, tươi cười ôn hòa nói.
“Không có gì. À phải rồi tiểu Kiều, có thể cho anh xin chữ ký không? Con trai anh rất thích em.”
Thịnh Kiều không nói hai lời đã đồng ý.
“Con của anh bao nhiêu tuổi. Em sẽ viết lời chúc luôn.”
“Bốn tuổi.”
“…”
Thịnh Kiều ban đầu định chúc “công việc thuận lợi” hoặc là “học tập tiến bộ”, hiện giờ chỉ có thể chúc “mau ăn chóng lớn”.
Chụp hình xong thì nghỉ một lát, sau đó qua phần phỏng vấn. Khu vực phỏng vấn đã an bài xong, là phòng uống trà ngay sau lưng studio. Camera đã chuẩn bị đâu vào đó, phóng viên ngồi trên sô pha, thấy bọn họ bước vào liền đứng lên chào. Nghe tiếng Thịnh Kiều khàn khàn, quan tâm hỏi.
“Chị bị cảm sao? Nói chuyện có đau cổ họng không?”
Thịnh Kiều ngồi xuống đối diện, cười cười.
“Không đáng ngại. Chúng ta bắt đầu thôi.”
Các câu hỏi phỏng vấn được soạn sẵn, đã gửi cho họ xem trước, xác nhận không có vấn đề mới có thể tiến hành. Bối Minh Phàm dựa trên câu hỏi đã nghĩ sẵn phần trả lời đại cương. Buổi sáng ở trên xe đã cho Thịnh Kiều đọc qua. Thời điểm phỏng vấn, cô chỉ cần trả lời theo đại cương là ổn, sẽ không phạm sai lầm.
Phỏng vấn đầu tiên hỏi tới tình hình hiện tại của Thịnh Kiều, công tác thế nào, sinh hoạt ra sao, sau đó hỏi tới phần tình cảm. Phóng viên cố gắng nhắm tới việc phô bày trạng thái chân thật nhất của Thịnh Kiều, bởi vì họ biết fan thích xem.
Ngoài ý muốn nhất là từ ngữ mà Thịnh Kiều sử dụng nghe qua rất có tu dưỡng văn hóa, cách cô miêu tả những việc yêu thích hằng ngày, cách nhìn về từng sự kiện xảy ra, có thể thấy được Thịnh Kiều là một người có tư tưởng, có chính kiến.
Phóng viên lúc này đã nghĩ xong tiêu đề cho bài báo.
Câu hỏi cuối cùng, phóng viên cười nói.
“Fan của chị đều nói chị rất sủng fan, sẽ nhận lễ vật họ tặng ở sân bay, sẽ đọc hết lời nhắn của họ. Nghe tin tạp chí đến phỏng vấn, bọn họ liền nhờ chúng em hỏi chị một câu. Fan tuyên bố sẽ yêu chị cả đời, vậy đối với chị thì fan là quan hệ thế nào?”
Bối Minh Phàm đã cho cô một đáp án: “người nhà”, trả lời chung chung như vậy sẽ không sai.
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, quyết định không trả lời theo đại cương. Cô nói.
“Tôi cảm thấy giữa chúng tôi là quan hệ cho nhau ấm áp, giúp nhau trưởng thành. Bọn họ cho tôi cổ vũ và duy trì. Tôi cho họ ánh sáng và dũng khí.”
Phóng viên cảm thấy câu trả lời này rất mới lạ. Đáng lẽ phỏng vấn đã kết thúc, phóng viên nhịn không được lại hỏi thêm một câu.
“Có vẻ như chị rất tán thành quan hệ giữa fan và thần tượng. Vậy chị có suy nghĩ gì về hành vi truy tinh?”
Bối Minh Phàm định mở miệng nhắc nhở, Thịnh Kiều xua tay, ý bảo không việc gì.
Thịnh Kiều nhìn phóng viên, cười cười.
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn lối sống cho riêng mình. Tôi không tán thành cách gọi “não tàn” để định nghĩa về hành vi truy tinh. Fangirl thật ra chỉ là những cô gái ở lứa tuổi còn có thể càn rỡ, còn có thể không màng tất cả, còn có thể mơ mộng, dùng phương thức của chính họ để dốc lòng yêu chân thành một người vĩnh viễn không thể chiếm giữ. Một ngày nào đó, các cô ấy sẽ bước qua thời tuổi trẻ, đối mặt với xã hội bảo thủ mãi không cải tiến. Các cô ấy sẽ tỉnh lại, sau đó thu thập mộng tưởng hoang đường thời niên thiếu để đối diện với hiện thực trần trụi.”
Phóng viên theo bản năng nói.
“Vậy thì thật đáng buồn.”
“Như thế nào lại đáng buồn chứ?” – Thịnh Kiều cười rộ lên – “Bởi vì đã từng theo đuổi một người, cho nên thời thanh xuân không vô vị, trở nên lấp lánh sáng bừng nha.”
Khi về già, hồi tưởng lại những hành động điên cuồng từng làm vì người ấy, nhất định bọn họ sẽ mĩm cười.
Phỏng vấn kết thúc, Bối Minh Phàm bảo Phương Bạch đưa Thịnh Kiều về nhà. Hai hôm nữa cô phải xuất ngoại quay hình cho chương trình Chạy Tới Ngày Mới. Bối Minh Phàm thấy cô nói không ra tiếng, rất đáng thương, bảo cô hai ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không an bài công tác nào khác.
Về đến nhà, Thịnh Kiều lúc này mới có thời gian mở máy tính, đem ảnh chụp hôm qua ra xem.
“Huhu.. ảnh nào cũng đẹp như vậy, không cần chỉnh sửa. Đúng là tiên tử a~”
Cô lăn lộn hoa si một hồi mới mở photoshop, bắt đầu chỉnh ảnh. Dù sao ánh đèn sân khấu thường chiếu thẳng lên mặt khiến ngũ quan phát sáng quá mức, cần giảm một chút. Hơn nữa Thịnh Kiều có phong cách chỉnh ảnh riêng. Những tấm ảnh qua tay cô, ưu điểm sẽ được phóng đại, bức ảnh trông vào càng thêm tinh tế.
Cô ngồi chỉnh ảnh một lần liền ngồi luôn đến tối, ngay cả cơm cũng quên ăn. Sau khi phân loại hình ảnh thành nhóm dựa theo trang phục lúc biểu diễn, cô mở tài khoản Phúc Sở Ý.
Vừa đăng nhập, tin nhắn và bình luận leng keng liên tiếp nhảy ra, có hơn ngàn. Thịnh Kiều hoảng sợ, còn tưởng bị virus, đến lúc mở ra đọc mới thấy đều là tin nhắn thúc giục cô đăng ảnh.
—— chủ po chừng nào mới đăng ảnh… huhu… tui đợi một ngày một đêm rồi
—— chủ po thoát fan rồi sao?
—— A Phúc, bạn đi đâu rồi? Mau đem hình giao ra đây!!!
—— bạn không đi xem diễn lần ba sao?
Thịnh Kiều mau chóng đăng liền bài post dưới dạng cửu cung (kèm tấm ảnh, giới hạn của weibo), mỗi bài là ảnh của một bộ trang phục biểu diễn. Sau đó cô còn viết một lời giải thích.
—— công việc hơi bận, đã làm mọi người đợi lâu.
Rốt cuộc chờ được ảnh chụp chỉnh sửa sắc nét, Hi Quang lập tức sôi trào. Trong vài phút họ đã đem bài post của cô chuyển phát lên top.
—— đại thần chụp ảnh online!
—— thần tiên chụp ảnh cho thần tiên, tui chỉ biết aaaaaaaaaa
—— chủ po có thể truyền thụ bí kíp cướp vé khu trung tâm lần nào trúng lần đó không?
—— ca ca thật là đẹp… huhu… như thế nào lại có người đẹp trai như vậy chứ… huhu…
—— phong cách chỉnh ảnh của chủ po còn tạo được nét cấm dục nữa
—— tỷ muội, cầu mọi người hãy bình luận về chiếc hầu kết này, tui cảm ơn trước!
—— tiên tử khiêu vũ, thần tiên chụp ảnh, tui muốn chết tại chỗ luôn!
Sau khi bị Hi Quang nghi ngờ không phải fan, Thịnh Kiều cơ bản đã khôi phục công tác truy tinh trước kia. Hằng ngày cô sẽ đăng nhập tài khoản, sẽ vào siêu thoại đánh dấu, sẽ đánh bảng, sẽ bỏ phiếu, sẽ phản hắc, nói chung các nhiệm vụ cơ bản đều làm đủ.
Tài khoản Phúc Sở Ý luôn nằm trong nhóm tiền tuyến của việc đánh bảng và bỏ phiếu. Lúc trước có lần cô bạo gan thức đêm để bỏ phiếu, oanh liệt lên top luôn. Hơn nữa cô góp vốn tiếp ứng cũng không ít. Fandom Hoắc Hi có nhóm chuyên môn thống kê số liệu góp vốn của fan. Mỗi lần sau khi kêu gọi đều sẽ công bố danh sách người góp vốn nhiều nhất. Phúc Sở Ý lần nào cũng có tên.
Thịnh Kiều thỉnh thoảng còn đăng ảnh chỉnh sửa tinh xảo, chứng thực thuộc tính fan trung thành, cô nhanh chóng trở thành nhân vật có tiếng nói trong fandom, số lượng người theo dõi tài khoản của cô đã lên hơn ngàn.
Đăng ảnh xong, cô rời khỏi máy tính, đứng lên hoạt động gân cốt một chút. Lúc này mới nhớ tới chuyện đi ăn cơm. Cầm tô cơm, ngồi lại máy tính, mở video của fan quay chụp buổi biểu diễn hôm qua, vừa ăn vừa xem.
Ô ô… rõ ràng tối hôm qua ở ngay đó, hiện tại xem video lại có cảm giác giống như bản thân không ở hiện trường. Thế nào cũng thấy không đủ thỏa mãn a~
Ăn được một nửa, tin nhắn nhảy ra, không ngờ là từ [Tổ tiếp ứng Hoắc Hi] gửi tới.
Tổ đội bán chính thức loại này, là tài khoản V lam, không thuộc đoàn đội nghệ sĩ, hoàn toàn do fan trung thành quản lý, rất nghiêm khắc tuân thủ quy củ của fandom, lấy lợi ích của Hoắc Hi là mục tiêu duy nhất.
Cùng loại còn có [Tổ số liệu Hoắc Hi], [Tổ phản hắc Hoắc Hi], [Tổ khống bình Hoắc Hi], đều là bán chính thức nhưng rất có lực kêu gọi trong fandom.
Thịnh Kiều buông tô cơm, mở tin nhắn, đối phương nói.
Hi Quang, chào bạn. Đây là Tổ tiếp ứng Hoắc Hi. Có một việc muốn thương lượng với bạn. Hai tháng nữa là sinh nhật của bảo bối. Năm nay tổ tiếp ứng quyết định bao thầu một bảng led ở trung tâm thành phố để phát video tiếp ứng sinh nhật. Hiện tại chúng mình đang thu thập tư liệu để làm video. Sau khi sàng lọc, ảnh chụp của bạn có chất lượng tốt nhất, cũng thể hiện phong cách của bảo bối tốt nhất. Cho nên bạn có thể cho phép chúng mình dùng ảnh của bạn để chế tác video được không?
Người chụp ảnh chú trọng nhất là quyền sở hữu (copyright). Rất nhiều ảnh chụp của các trạm tử đều nghiêm cấm chỉnh sửa, nghiêm cấm dùng vào mục đích thương mại. Đối với vấn đề này, tổ đội Hoắc Hi làm rất tốt.
Thịnh Kiều đương nhiên không ý kiến, lập tức đồng ý.
Đối phương gửi qua một tài khoản QQ, để thuận tiện cho việc gửi hình. Thịnh Kiều dùng tài khoản phụ nói chuyện. Đối phương gọi là Thư Tình. Thịnh Kiều dựa theo yêu cầu của Thư Tình, lựa ảnh, nén lại, gửi đi.
Thư Tình rất ngạc nhiên khi thấy Thịnh Kiều sảng khoái đáp ứng như vậy. Rất nhiều người không muốn cống hiến miễn phí ảnh chụp mà họ cực khổ mới có được. Trạm tử phần lớn đều có móc nối lợi ích tiền bạc, đôi khi quan hệ với chính chủ không hài hòa như ngoài mặt.
Thịnh Kiều còn nhắn, tôi còn rất nhiều ảnh, nếu cần thêm, cứ nhắn tin là được.
Thư Tình vui mừng muốn chết. Loại đại thần chỉnh ảnh đẳng cấp thế này, chỉ có thể gặp không thể cầu (khả ngộ bất khả cầu). Thư Tình lập tức nói, mọi người đều rất thích ảnh của bạn, đều muốn sùng bái, có thể kéo bạn vào nhóm chat không?
Thịnh Kiều không ý kiến, chấp nhận vào tổ tiếp ứng.
Trong nhóm chat có hơn người, đang sôi nổi hoan nghênh đại thần gia nhập.
Thư Tình >> Cái tên Phúc Sở Ý, ba chữ này khó kêu quá, về sau, chúng mình gọi bạn là A Phúc nhé.
Thịnh Kiều >> …
Mọi người vui vẻ tám chuyện một hồi.
Sột Soạt >> A Phúc, bạn chỉ truy buổi biểu diễn thôi à? Không gặp bạn ở các hoạt động khác bao giờ.
Phúc Sở Ý >> Ừ, công việc bận quá, chỉ có thể truy buổi biểu diễn.
Hoắc Hoắc >> Tiếc ghê, tạo hình ở thương diễn (event) của ca ca đẹp lắm đó.
Phúc Sở Ý >> Mọi người có thể gửi ảnh qua, tôi giúp chỉnh sửa cho. Tôi đi không được, nhưng xem ảnh đỡ ghiền cũng có thể.
Lời này vừa xuất hiện, QQ lập tức soát một loạt.
[Sột Soạt] xin kết bạn
[Thanh Phong] xin kết bạn
[Yêu nhất Hi bảo bối] xin kết bạn
[..] xin kết bạn
Hơn mười người muốn thêm bạn tốt, Thịnh Kiều nhấn nút chấp nhận từng người. Sau đó cô nhận được tin nhắn kèm ảnh chụp của bọn họ.
Đại thần là khả ngộ bất khả cầu, ai cũng muốn ôm đùi!
Thế là đêm hôm đó, Thịnh Kiều thức trắng để chỉnh sửa ảnh…
Người ngoài không biết, một khi chạm tới căn bệnh hoa si lúc ngắm ảnh là Thịnh Kiều sẽ không muốn dừng tay. Những hoạt động thương diễn kia, cô không tham dự, những tạo hình kia, cô đều chưa xem, aaaaaaaa!!!!!!
Mãi đến hơn nửa đêm, cô mới chỉnh sửa xong mớ ảnh đó, phân biệt gửi trả lại cho từng người, sau đó uống hai viên thuốc hạ sốt, bò lên giường, lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau, cô còn đang ngủ nướng. Bối Minh Phàm đã mang kịch bản tới gõ cửa. Thịnh Kiều với đôi mắt thâm quầng và một cái đầu ổ quạ bước ra mở cửa, sau đó lết về nằm ngã ra ở sô pha.
Bối Minh Phàm trợn mắt hỏi.
“Tối qua đã làm gì? Không phải bảo cô nghỉ ngơi sao? Còn thức khuya. Ngày mai qua Jakarta quay tiết mục, để tôi xem cô làm sao có sức mà quay hình.”
Thịnh Kiều chỉ vào yết hầu, ý bảo đang bảo vệ giọng nói, không thể nói chuyện.
Bối Minh Phàm bất lực lắc đầu, đưa kịch bản, nói.
“Kịch bản này, có thời gian liền đọc nhiều một chút, tìm người nào đó đối diễn. Tháng sau sẽ khai máy, trước đó cô nhớ học thuộc lời kịch đi đã.”
Cùng thần tượng hợp tác bộ phim đầu tiên, không biết là loại kịch bản gì đây!
Thịnh Kiều nhận kịch bản, phấn chấn nhìn hàng chữ ngoài bìa “Không Sợ”
Oa, cái tên vừa nghe liền biết rất đứng đắn nha!
Cô kích động mở ra, mắt đọc lướt qua đoạn giới thiệu giản lược: Nữ chính Nhiếp Khuynh, nghề nghiệp cảnh sát; Nam chính Hứa Lục Sinh, nghề nghiệp luật sư.
Đệch~ Hình tượng luật sư mặc tây trang đeo mắt kính?
Hoắc – văn nhã bại hoại – Hi?
Điên rồi, đây là muốn mạng của cô ư.