Chương
Chuyến bay xuất ngoại là lúc giờ sáng.
Lần này thời gian bay dài hơn, tổ tiết mục xem như có tính người, để cho nghệ sĩ ngủ suốt trên chuyến bay dưỡng sức, bởi vì vừa hạ cánh là bọn họ phải xuất phát tới hiện trường quay chụp. Kỳ quay hình này có lẽ sẽ vất vả hơn.
Cổ họng của Thịnh Kiều còn chưa khôi phục, cô cố gắng bớt nói chuyện. Đinh Giản như cũ tới nhà trước một ngày để giúp cô thu thập hành lý. Mặc dù Đinh Giản tận mắt nhìn thấy Thịnh Kiều sắp xếp đồ vật vào vali, nửa đêm vẫn không yên tâm, lén lút bò dậy mở vali kiểm tra thêm lần nữa, phòng ngừa cô lại mang theo kiếm gỗ đào.
Tốt quá, không đem.
Nhưng vì sao trong góc vali lại nhét một thanh chủy thủ có chuôi xâu đồng tiền?
Đinh Giản đen mặt lấy nó ra, giấu dưới gầm giường.
Sáng hôm sau, hai người với hai mắt mông lung chạy tới sân bay. Sáng sớm nhưng fan tới đưa tiễn không hề ít. Fan vây lấy Thịnh Kiều, ai cũng che miệng ngáp liên miên nhưng không quên dặn dò cô phải chú ý an toàn, phải chiếu cố bản thân cho tốt.
Có fan làm hẳn một tấm băng rôn, bên trên là hình ảnh Thịnh Kiều mặc váy màu hồng nhạt đang nhẹ nhàng khiêu vũ. Trời đất, đây không phải là quảng cáo băng vệ sinh sao? Thịnh Kiều bị dọa cho tỉnh ngủ luôn. May mà fan rất chuyên nghiệp, đã cắt bỏ băng vệ sinh, chỉ để lại hình ảnh cô đang khiêu vũ. Cũng thật khó cho họ, chỉ có thể dùng hình chụp này để làm tiếp ứng…
Thẩm Tuyển Ý và Phương Chỉ vì nguyên nhân công tác nên sẽ xuất phát từ thành phố khác. Lúc này Thịnh Kiều, Kỷ Gia Hữu, Lạc Thanh và Tằng Minh đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi trong phòng chờ VIP ở sân bay.
Lâu ngày không gặp, mọi người chào hỏi lẫn nhau. Lạc Thanh trêu.
“Tiểu Kiều, lần này có mang pháp khí gì không đấy?”
“Ban đầu em định mang theo chủy thủ xâu đồng tiền, nhưng bị trợ lý ném ra rồi.”
Đinh Giản đang đứng bên cạnh chơi game: “???”
Sao chị ấy biết?!?
Nghe giọng Thịnh Kiều có chút khàn, Lạc Thanh quan tâm hỏi thăm thân thể không khỏe hay sao. Tằng Minh thì bị cụm từ “chủy thủ xâu đồng tiền” làm cho kinh ngạc, chen miệng hỏi.
“Em từ đâu có được mấy cái pháp khí kỳ quái này vậy?”
Thịnh Kiều cười cười.
“Của fan tặng ạ.”
Xin hỏi, fan của cô đều là dân mê tín dị đoan à?
Trong nhóm người thì Kỷ Gia Hữu xem như có tình hữu nghị cách mạng với Thịnh Kiều nhất, cô rất thân thiết mà ngồi xuống bên cạnh. Cậu nhóc này ngoài mặt lạnh lùng vậy chứ thật ra là một cậu bé rất dễ thẹn thùng. Tuổi , đúng là lứa tuổi khoái tỏ vẻ ngầu lòi. Thịnh Kiều cũng không muốn chọc thủng vỏ bọc này, cười cười hỏi.
“Tiểu Gia, chơi game không? Chị với em còn chưa tổ đội bao giờ nè.”
“Trò Vương Giả ạ? Em xóa rồi.”
Thịnh Kiều kỳ quái hỏi.
“Vì sao?”
“… Tuyển Ý ca ca tìm em…”
“…”
OK đã hiểu.
Tuần rồi Thẩm Tuyển Ý gửi lời mời tổ đội với cô không biết bao nhiêu lần, Thịnh Kiều hết thảy làm lơ. Cậu nhóc này chắc cảm thấy mất hết mặt mũi, có lẽ nghĩ mình bị hố nặng nên mới không luyến tiếc gì mà xóa luôn trò chơi trên điện thoại.
Thịnh Kiều nhẹ giọng nói.
“Vậy mình đi chơi gà đi.” (Pubg, PlayerUnknown's Battlegrounds, nghe bảo từ tiếng Trung của game này đọc tương tự như gà)
Đinh Giản la lên.
“Kiều Kiều, gái ngoan không được chửi tục!”
“???”
Cô có nói tục đâu a~
Không nói chơi gà, vậy người văn minh thì nói làm sao hả trời.
Hai người mau chóng mở hình thức chiến đấu sống còn trên hoang đảo. Thịnh Kiều chơi game nào cũng là cao thủ. Giống như Thẩm Tuyển Ý đem toàn bộ thiên phú chơi game dồn hết vào nghệ thuật thì cô lại dồn hết thiên phú nghệ thuật vào chơi game.
Kỷ Gia Hữu là tay chơi lão luyện, đã lăn lộn hơn năm , từng phát súng đều nhắm ngay đầu đối thủ. Thịnh Kiều cảm thấy bản thân không máu chiến như thế nhưng trận đánh đầu bọn họ vẫn lấy được gà. Tổ đội gồm người, đồng đội khác nhào tới ôm đùi cầu lão đại đừng bỏ đi, đều muốn làm chân chạy vặt cho lão đại.
Cơ mà thời gian đăng ký đã tới cho nên hai người bọn họ không có cách nào khác, phải rời khỏi trò chơi. Kỷ Gia Hữu nói.
“Tiểu Kiều tỷ tỷ, lần sau chúng ta lại tổ đội nha.” – dừng một chút, ngượng ngùng bổ sung thêm một câu – “Nhưng đừng gọi Tuyển Ý ca ca, chúng ta chơi gà thôi.”
“Yên tâm. Cậu ta là thảm họa của trò Vương Giả đã đủ lắm rồi.”
Soát vé xong, mọi người lên máy bay, nói chuyện hàn huyên một chút, suy đoán xem lần này tổ tiết mục sẽ thiết trí hố bẫy thế nào. Khi máy bay vững vàng trên bầu trời, mọi người đều ngồi tại chỗ bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thịnh Kiều ngủ không tới giờ liền tỉnh giấc. Khoang máy bay một mảnh an tĩnh, cô tìm tiếp viên xin ly nước ấm, sau đó mở kịch bản ra đọc.
Ngày hôm qua cô đã đọc qua phần đại cương, đại khái kịch bản Không Sợ kể lại câu chuyện yêu hận tình thù giữa một nữ cảnh sát băng lãnh ít cười ít nói và một nam luật sư đạo mạo tiếu lý tàng đao.
Nữ chính Nhiếp Khuynh xuất thân gia thế mấy đời đều là cảnh sát. Cha nàng hi sinh vì nhiệm vụ. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, nàng tiến vào đội hình cảnh. Dưới sự bồi dưỡng của chiến hữu cũ của cha, nàng trở thành đội trưởng trẻ nhất Cục.
Gia cảnh cùng hoàn cảnh trưởng thành đã tôi luyện ra một Nhiếp Khuynh với tính cách ngoài cứng trong mềm, nàng đối với tội phạm thì không chút nương tay, rất có uy tín trong Cục, nhưng trước mặt nạn nhân thì nàng sẽ lộ ra nụ cười ấm áp, sẽ trấn an và quan tâm họ.
Nam chính Hứa Lục Sinh hoàn toàn tương phản. Hắn lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã xem đủ ấm lạnh tình người, đã nhìn thấu nhân tâm, vì muốn bảo vệ bản thân, hắn học cách giả cười. Mặt ngoài ôn nhuận lễ phép lại khiêm tốn, nhưng kỳ thật hắn là người có tâm hồn cứng rắn, ai cũng không công phá nổi.
Kịch bản mở màn với cảnh Nhiếp Khuynh trăm cay ngàn đắng bắt được một trọng tội, Hứa Lục Sinh ở trên tòa lại giúp tên kia biện hộ. Quan tòa phán vô tội, Nhiếp Khuynh giận dữ, không màng thân phận ra tay hành hung Hứa Lục Sinh tại chỗ, sau đó nàng bị cách chức tạm thời.
Phù… vừa vào phim liền căng thẳng như vậy, mâu thuẫn bén nhọn, biên kịch đúng là nhân tài.
Phi cơ hơi xóc nảy, Lạc Thanh giật mình tỉnh lại. Lạc Thanh tìm tiếp viên xin một lý rượu vang, đứng lên đi lòng vòng thư giãn, nhìn thấy Thịnh Kiều đang đọc kịch bản thì ngồi xuống bên cạnh, ân cần hỏi thăm.
“Kịch bản mới à?”
“Vâng ạ. Tháng sau sẽ khai máy.”
Thịnh Kiều xoay người ngồi thẳng lên, chủ động đưa kịch bản qua. Lạc Thanh đọc lướt, cười nói.
“Câu chuyện khá thú vị đấy. Nhưng mà em đóng vai cảnh sát, phải cắt tóc ngắn nha.”
Thịnh Kiều sờ mái tóc dài lượn sóng của mình, hơi đau lòng, lại tự cổ vũ nói.
“Hy sinh vì nghệ thuật.”
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, muốn nhân cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ Lạc Thanh, cho nên mở miệng hỏi.
“Lạc lão sư, chị có độc môn kỹ xảo nào có thể truyền thụ cho em không?”
Lạc Thanh lui vòng đã nhiều năm, nhưng các vai diễn ngày xưa của cô đều rung động nhân tâm, có thể đoạt được giải ảnh hậu không phải là chuyện đùa. Lạc Thanh quả thực rất thích Thịnh Kiều, không keo kiệt, khẽ cười nói.
“Bí tịch duy nhất của chị chính là… đừng diễn bản thân em, hãy diễn nhân vật.”
Thịnh Kiều mờ mịt không hiểu.
Lạc Thanh giải thích.
“Rất nhiều người khi đóng vai một nhân vật thường tưởng tượng nếu bản thân gặp sự việc này sẽ phản ứng ra sao, từ đó diễn ra trạng thái, nhưng đấy là trạng thái của bản thân họ. Nhân vật không phải em. Bối cảnh, gia cảnh, những sự việc từng trải qua đều không giống em. Khi khóc khi cười, chuyện vui chuyện buồn, đều không thể là em, phương thức nhân vật biểu hiện sẽ không giống em.”
Lạc Thanh chỉ vào lời giới thiệu bối cảnh nhân vật Nhiếp Khuynh, nói tiếp.
“Biên kịch cung cấp rất ít tin tức cho em. Bởi vì kịch bản diễn ra ở thì hiện tại, biên kịch sẽ không tốn nhiều tâm tư vẽ ra quá khứ của nhân vật. Từ lúc nhân vật sinh ra, đến lúc trưởng thành, sau đó bước chân vào xã hội, mỗi một bước ngoặt quan trọng ấy, biên kịch cơ bản đều giản lược hết. Nhưng em thì không thể. Em muốn đóng vai nhân vật này, em phải biến bản thân trở thành nhân vật. Em phải biết rõ nhân vật từ nhỏ đến lớn đã trải qua những chuyện gì. Lúc bé học trường mẫu giáo nào, gặp phải bạn cùng bàn ra sao. Lên cấp thì gặp chuyện phiền não gì của tuổi dậy thì. Cấp có yêu thầm ai không, hoặc có chán ghét ai không. Đậu vào đại học nào, có bị áp lực học tập không, học qua các môn nào, giỏi nhất là môn nào.”
Thịnh Kiều ngây ngẩn, một lúc sau mới chần chờ hỏi lại.
“Ý của chị là em phải viết ra nguyên một tiểu sử của nhân vật à?”
“Không sai, chính là ý này. Biên kịch định ra tính cách chung cho nhân vật, còn em phải tô vẽ xung quanh cái sườn này để giúp nó hoàn chỉnh hơn. Sau đó em sẽ phát hiện ra, em là người hiểu rõ nhân vật nhất, em chính là nàng.”
Thịnh Kiều cầm tay Lạc Thanh, rưng rưng nói.
“Lạc lão sư, chị thật lợi hại. Em ngưỡng mộ chị quá đi!”
Lạc Thanh cười cười, vỗ lên mu bàn tay của Thịnh Kiều.
“Em có ngộ tính cao. Chị tin tưởng em sẽ đạt được thành tựu về sau.”
Trong lòng Thịnh Kiều lập tức bốc lên một ngọn lửa lý tưởng hào hùng.
Máy bay đến buổi chiều mới hạ cánh. Mọi người trải qua khoảng thời gian dài trên máy bay nên đều mệt mỏi. Tổ tiết mục phái một chiếc xe buýt tới đón bọn họ, nhưng xe không hướng về khách sạn mà chở họ thẳng ra bến phà.
Mặt trời chói chang. Thịnh Kiều xuống xe, đã thấy Thẩm Tuyển Ý đang nhoẻn miệng cười còn muốn chói chang hơn cả ánh nắng.
“Huynh đệ, đệ tới rồi.”
“…”
Phương Chỉ cũng từ một chiếc xe khác của tổ tiết mục bước xuống. Đoàn đội vô cùng náo nhiệt chào hỏi nhau. Tổ đạo diễn bên cạnh lên tiếng.
“Các bạn có nửa tiếng để ăn uống và nghỉ ngơi. Nửa tiếng sau, chúng ta sẽ xuất phát đi đảo con cua, bắt đầu quay hình.”
Thẩm Tuyển Ý lên tiếng.
“Mấy người có nhân tính hay không a~ chúng tôi ngồi máy bay đường dài mệt như vậy, không để chúng tôi nghỉ ngơi một đêm được sao?”
Tổ đạo diễn mặt lạnh trả lời.
“Cậu bay từ Hongkong qua, chỉ có tiếng. Lạc lão sư là bay từ Bắc Kinh tới, mất hơn tiếng. Cô ấy có mở miệng yêu cầu nghỉ ngơi sao?”
“Tôi là đang hỏi giúp Lạc lão sư đấy.”
Tổ đạo diễn: “…”
Đệch~ lại là cái bug này.
Tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn thức ăn, mọi người cùng ngồi trên xe ăn cơm, mới nghỉ ngơi một lát đã có tiếng réo gọi ở bên ngoài.
người bước ra. Tổng đạo diễn nói.
“Quy tắc như cũ, mỗi người chỉ có thể mang theo món đồ. Cho xin kiểm tra ba lô.”
Mọi người mở ba lô cho tổ đạo diễn kiểm tra. Đến phiên Thịnh Kiều, tổ đạo diễn nói.
“Giao bao tiền lẻ của cô ra.”
Thịnh Kiều giận nha. Mấy người quản trời quản đất còn muốn quản luôn bao tiền lẻ của cô hả?!?
Đạo diễn nói.
“Bao tiền lẻ tính là một món. Bên trong mỗi một vật cũng phải tính là một món.”
Thịnh Kiều gân cổ cãi.
“Sao có thể tính như vậy chứ? Tôi tính là một con người, vậy chẳng lẽ lục phủ ngũ tạng (ruột gan phèo phổi) trong cơ thể tôi thì không thuộc về tôi à?”
Đạo diễn: “…”
Đệch~ lại thêm một cái bug.
Tổng đạo diễn phất tay, ý bảo thôi bỏ qua. Thịnh Kiều cuối cùng bảo vệ được bao tiền lẻ. Nhưng sau đó tổng đạo diễn ra lệnh cho một nữ nhân viên.
“Soát thân thể cô ấy.”
“…”
Coi như mấy người lợi hại!
Tổ đạo diễn thành công lấy từ trong mũi giày của Thịnh Kiều ra một thanh chủy thủ chuôi xâu tiền đồng.
Đinh Giản: “???!!!” Đờ mờ, chị ấy giấu nó dưới giày khi nào thế?
Sau khi lục soát thân thể và ba lô xong, tổ đạo diễn chỉ vào chiếc ca nô trên bến.
“Mỗi người lên một chiếc, chuẩn bị xuất phát.”
Phương Chỉ hỏi.
“Kịch bản thế nào? Yêu cầu ra sao? Hiện tại đã là buổi chiều, mấy giờ nữa trời sẽ sụp tối rồi, chẳng lẽ chúng tôi phải qua đêm trên đảo sao?”
Tổ đạo diễn trầm mặc.
“Lên thuyền mới nói.”
“…”
Mọi người bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.