Chương
Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi bãi đậu, Đinh Giản và Phương Bạch yểm hộ Thịnh Kiều an toàn lên xe, sau đó liếc mắt nhìn nhau. Nửa ngày, Đinh Giản mới hỏi.
“Cậu xác định đây là truy tinh?”
Phương Bạch ngập ngừng.
“Em hiện tại… cũng không xác định…”
Ở trên xe, như đang chìm trong hũ mật, Thịnh Kiều chăm chăm nhìn Hoắc Hi, ngay cả chớp mắt một cái cũng thấy luyến tiếc.
Huhu… sao anh ấy hôm nay lại ôn nhu như vậy, lại đẹp trai như thế~ không những tới hiện trường cổ vũ cho mình, còn tự lái xe đưa mình về… chẳng lẽ kiếp trước mình là thành viên của lực lượng bảo vệ thiên hà à?
Mà sao mình lớn gan thế, còn dám đưa ra yêu cầu với idol?!?
Hoắc Hi mở miệng hỏi.
“Em học đánh trống lúc nào?”
Thịnh Kiều theo bản năng trả lời.
“Lúc vừa vào cấp .”
Trả lời xong mới phát hiện nói sai, từ trong hũ mật giãy giụa ngoi lên, cắn môi, suy nghĩ làm sao mới có thể cứu vãn tình hình, lại sợ giấu đầu lòi đuôi, bắt đầu luống cuống.
May mà Hoắc Hi không phát hiện, chỉ cười nhẹ.
“Lần sau có thể đến đánh đệm cho anh biểu diễn rồi.”
Thịnh Kiều sợ hãi xua tay liên tục.
“Không… không được… em đã nhiều năm không rèn luyện…”
Nếu cô mà đi, chỉ sợ không thể thoát khỏi sân vận động luôn đó.
Nói xong, lại nghĩ tới cái gì, khẩn trương hỏi.
“Hoắc Hi, anh tới đây, sẽ không bị phát hiện chứ?”
Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn cô.
“Làm sao?”
Cô nhỏ giọng lo lắng.
“Lỡ bị phát hiện… sẽ có người nói ra nói vào, tai tiếng lung tung…” – cô lấy hết can đảm nhìn anh – “Hoắc Hi, về sau anh đừng xuất hiện ở những nơi như thế này nữa, gọi điện hoặc nhắn tin cho em là đủ rồi.”
Hoắc Hi không nói gì.
Xe gầm lên một tiếng, bất ngờ tăng tốc, bay nhanh trên đường. Thịnh Kiều bị quán tính kéo mạnh một cái, trực tiếp đập bụp vào ghế dựa.
Thịnh Kiều: “…”
Huhu… vừa rồi còn ôn nhu mà, sao tự nhiên lại hung dữ rồi?
Nhưng ông xã càng hung dữ càng đẹp trai là sao… huhu… cô thiệt là hết thuốc chữa…
Xe chạy như bay về tới tiểu khu của Thịnh Kiều, tiến vào bãi đỗ xe, Hoắc Hi không tắt máy, chỉ bấm nút mở cửa xe, nói.
“Không thể tiễn em lên được.”
Cô cúi đầu ừ một tiếng, chầm chậm xoay người nhưng nửa ngày vẫn không mở nổi cánh cửa, quay đầu ủy khuất nhìn anh nói.
“Hoắc Hi, anh đang giận em sao?”
Hoắc Hi nhìn tay lái, không nhìn cô, trả lời.
“Không có.”
Cô vươn tay, dùng hai ngón tay nắm lấy góc tay áo, giống như mèo kêu, lí nhí nói.
“Hoắc Hi, em biết anh đang giận. Anh đừng giận em có được không?”
Tiếng nói ủy khuất, giống như sắp khóc, lòng anh liền mềm nhũn.
Cô gái ngốc này, luôn vô thức làm nũng với anh mà còn không tự biết.
Anh buông tiếng thở dài, tắt máy xe, xoay người sờ đầu cô.
“Được rồi, không giận. Anh đưa em lên.”
Đôi mắt cô liền phát sáng.
“Thật sao?”
“Thật.”
Cô rốt cuộc cười rộ lên.
Hoắc Hi không ở lại lâu. Sáng mai anh còn có công tác. Đưa cô lên, chỉ vì muốn cô tin tưởng anh không có giận, để cô an tâm vậy thôi.
Tâm tình thay đổi lên xuống như thủy triều, Thịnh Kiều vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt idol. Cô rửa mặt thay đồ leo lên giường, mở weibo mới biết hình ảnh cô đánh trống đã lên hotsearch.
Có điều hotsearch là… [Thịnh Kiều đáng trống bị chùi đập trúng đầu]
???
Ngạc nhiên là chuyện này lại giúp cô hút thêm một nhóm fan. Mấy người trở thành fan không phải vì tôi đánh trống giỏi mà vì tôi bị chùi đập trúng đầu hả? Thẩm mỹ của cộng đồng mạng quả thực không thể nói nổi a~
Bởi vì Thịnh Kiều lên hotsearch, cp tìm ngựa lúc trước lại bị quần chúng ăn dưa đào lên.
Hoắc Hi đang lướt weibo dưới tên tài khoản phụ, nhìn thấy đề tài này, khẽ khựng lại, mặt lạnh bấm vào xem, lướt lướt một hồi lại bị hấp dẫn bởi một câu nói.
—— Cp tìm ngựa là tà giáo. Thắng Lợi Đảng mới là chính đạo!
Thắng Lợi?
Hoắc Hi vào tường của người phát ngôn, thì ra là một tài khoản phụ. Weibo của người đó chỉ theo dõi đúng hai người: Hoắc Hi và Thịnh Kiều.
Thì ra Thắng Lợi là ý này.
Hoắc Hi cong môi cười, tiếp tục xem. Người này tuy rằng kêu gào rất dữ dội nhưng không dám trực tiếp nói tên hai vị chính chủ, dường như sợ fan hai nhà dẫn chiến tàn sát nhau.
Bài đầu tiên trên weibo cũng mới đăng gần đây thôi, trên đó viết:
——Thắng Lới Đảng, đầu đội trời chân đạp đất. Cp chính đạo không thể hủy!
Số lượng chuyển phát: .
Số lượng lời bình:
Số lượng yêu thích (like):
Là tự quẩy một mình.
Hoắc Hi bấm like một cái, sau đó vào phần bình luận gửi biểu tượng cổ vũ cố lên. Anh đang định tắt máy, nhắc nhở ting~ một cái, bấm vào xem, là chủ tài khoản hồi âm.
—— !!!!! Bạn vì sao lại bấm like? Bạn là Thắng Lợi Đảng sao??????
—— Ừ.
—— Trời của tui ơi! Tui còn tưởng toàn mạng chỉ có một mình tui là Thắng Lợi Đảng. Aaaaa tỷ muội, bạn biết Thắng Lợi Đảng là cp nào sao?
—— Hai người bạn đang theo dõi.
—— Aaaaa tui đã tìm được người thân rồi! Tui không còn cô đơn nữa! Tỷ muội, chúng ta cùng nỗ lực vì Thắng Lợi Đảng nhé!!!!!
—— Được.
Ở đầu bên kia, Lương Tiểu Đường ôm điện thoại, nhảy tưng tưng, vừa nhảy vừa hò hét. Cô tin tưởng! Một tia lửa cũng có thể biến thành đám cháy to. Thắng Lợi Đảng nhất định sẽ có một ngày lớn mạnh khắp năm châu bốn bể!!!
Trong sự vui mừng lẫn ưu tư của mọi người, Chạy Ra Ngày Mới rốt cuộc tới kỳ thu hình thứ tư.
Lần này thu hình ở Atlanta (Mỹ), và bởi vì chỉ có Thượng Hải mới có chuyến bay thẳng nên mọi người tập hợp ở Thượng Hải cùng bay chung.
Thịnh Kiều vừa xuống sân bay quốc tế Phố Đông liền thấy bảng đèn đỏ giăng khắp nơi. Thẩm Tuyển Ý là người Thượng Hải, tiếp ứng ở quê nhà luôn là tốt nhất. Hơn nữa, gần đây Thẩm Tuyển Ý mới ký hợp đồng quảng cáo với một hãng điện thoại, trong ngoài sân bay đều là hình ảnh tuyên truyền của hắn, người ngoài không biết nếu nhìn thấy có lẽ còn nghĩ sân bay này do nhà hắn mở cũng nên.
Sau đó, Thịnh Kiều nhìn thấy bảng đèn đỏ và bảng đèn bạc chen lẫn một chỗ.
Trừng mắt nhìn.
Không mắng chửi, không đánh nhau, chỉ là trừng mắt nhìn nhau, cho nhau ánh mắt khinh thường, ném ra tia mắt hình viên đạn. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ trên người bọn họ đã có mấy chục lỗ đạn rồi.
Cố tình ở giữa chiến trường kịch liệt kia, còn có người không sợ chết mà giăng một bảng đèn ủng hộ “Cp tìm ngựa”!!!
Nói xem, có tức chết hay không!!!???
Fan hai nhà trắng mắt nhìn nhau, đồng lòng đem lửa đạn nhắm vào cpf. Mà cpf này là một cậu thanh niên cao gầy, vừa nhìn thấy Thịnh Kiều liền hô lên.
“Tiểu Kiều, cố gắng tìm ngựa nhé!”
Thịnh Kiều: “???”
Fan Kiều >> Tìm cái đầu ngươi á…
Không lâu sau, Thẩm Tuyển Ý cũng tới. Ý Nhân vây quanh hắn, bốn phía chật như nêm cối. Cố tính cậu chàng cpf lại cực kỳ cao, bảng đèn vì vậy cũng giơ cao nhất, giữa một biển bảng đèn, đặc biệt nổi bật giống như hạc giữa bầy gà.
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu nhìn thấy bảng đèn kết hợp hai màu đỏ bạc, sửng sốt một chút, sau đó bật cười ra tiếng.
Ý Nhân: “Thẩm Tuyển Ý! Không được cười với cpf!”
Trải qua một trận ồn ào ầm ĩ, các vị khách quý cuối cùng cũng lết được vào phòng chờ VIP.
Từ sau khi chương trình phát sóng kỳ đầu tiên, nhân khí của toàn bộ khách quý đều tăng lên. Kỷ Gia Hữu lúc phát sóng chơi game trực tuyến còn bởi vì người vào xem quá đông mà bị nghẽn mạng mấy lần.
Phương Chỉ là người cuối cùng vào phòng, nhìn thấy mọi người liền vui vẻ chỉ ra bên ngoài.
“Tiểu Kiều, Tuyển Tuyển, cpf của hai người đuổi tới sân bay luôn kìa!”
Thịnh Kiều: “…”
Thẩm Tuyển Ý: “Không ngờ tên cp của chúng ta lại đặc sắc như thế.”
???
Lần này thời gian bay dài hơn tiếng, sau khi đăng ký, mọi người nói chuyện phiếm một hồi rồi ngủ dưỡng sức. Thịnh Kiều thì theo lẽ thường lôi kịch bản ra đọc.
Cô cố gắng tập đọc những lời thoại mà cô cảm thấy khó phát âm, sau đó mò qua thỉnh giáo Lạc Thanh. Lạc Thanh thấy Thịnh Kiều có tinh thần học hỏi như vậy, rất là tán thưởng, mỗi lần đều kiên nhẫn hướng dẫn cho cô.
Lạc Thanh còn buôn chuyện hỏi.
“Tiểu Kiều đã yêu qua chưa?”
“… còn chưa…”
Lạc Thanh cười.
“Kịch bản có nhiều cảnh hôn lắm đó.”
Thịnh Kiều tức khắc nhớ tới cái lần đối diễn ở trong nhà với Hoắc Hi, nụ hôn mà cô hoàn toàn không nhớ gì hết.
Nụ hôn đầu đời của cô a~
Sau khi lên cấp , gia đình cấm không cho cô nói chuyện yêu đương, bao nhiêu tình cảm ngây thơ của cô đều là yêu thầm. Đến lúc lên đại học, đang tính toán tới lui có nên yêu đương hay không thì Hoắc Hi ngang trời xuất đạo, thế là hình ảnh của anh chiếm lấy toàn bộ trái tim cô từ đó.
Fangirl không xứng có được tình yêu, cũng không nghĩ đi tìm.
Không ngờ, nụ hôn đầu đời lại giành cho idol.
Thật muốn vì Thịnh-fangirl mẫu mực-Kiều mà vỗ tay khen thưởng nha!
Lạc Thanh nói.
“Diễn cảnh này, nếu càng thẹn thùng lại càng dễ NG (no good), cho nên chị cho em một chủ ý. Hôn xong là hết, đối với diễn viên, hôn môi cũng chỉ là công việc.”
Thịnh Kiều gật đầu.
Lạc Thanh lại nói.
“Chị lần trước đọc tin, diễn chung với em là anh chàng diễn viên… tên cái gì Hoắc Hi phải không? Nghe nói nhân khí cao ngang ngửa Tuyển Ý. Loại minh tinh lưu lượng này không biết tính cách thế nào, em tiến tổ rồi phải chú ý một chút.”
Thịnh Kiều nhanh miệng nói.
“Anh ấy rất tốt.”
Lạc Thanh sửng sốt, cười hỏi.
“Hai người quen nhau sao?”
Thịnh Kiều ngập ngừng.
“Dạ… là… bạn bè. Anh ấy tốt lắm, tính cách tốt, hiền lành lại ôn nhu.”
Lạc Thanh cười cười.
“Nếu vậy thì tốt.”
Thịnh Kiều cầm kịch bản về chỗ. Sắc trời tối sầm. Những người khác đều đã yên vị trên ghế, ngủ ngon lành. Thịnh Kiều ngồi xuống, chuẩn bị đeo bịt mắt. Người bên cạnh cô – Thẩm Tuyển Ý – đột nhiên ngồi thẳng lên, gác tay lên ghế, nghiêng người qua nói.
“Huynh đệ, không ngờ đệ ở ngoài lại nói tốt cho đối thủ của huynh như vậy. Lương tâm của đệ không cắn rứt à?”
“…”
Thẩm Tuyển Ý đau đớn hỏi.
“Nếu có một ngày, huynh và đối thủ đồng thời rơi xuống nước, đệ sẽ cứu ai? Đệ mau trả lời.”
“Cứu đối thủ của anh. Sau đó châm điện vào nước, giật chết anh!”
Thẩm Tuyển Ý: “…”
Haiz…
Chiều hôm sau, phi cơ hạ cánh.
Sân bay ngoại quốc, trừ bỏ Ý Nhân, những người khác đều không có fan tới đón.
Trải qua một đường bay dài, cả người đều mệt muốn chết. Tổ tiết mục phái xe tới đón bọn họ về khách sạn. Ở trên xe, tổ tiết mục thông báo thời gian quay hình sẽ bắt đầu lúc g sáng.
Thẩm Tuyển Ý tức giận nói.
“Lại quay đêm? Mấy người có phải muốn tiết kiệm chi phí nên lợi dụng bối cảnh trời tối hay không vậy?”
Tổ tiết mục: “…”
Đờ mờ nhà cậu!
Tới khách sạn, mỗi người về phòng nghỉ ngơi, đến giờ cơm chiều thì tụ lại cùng nhau ăn, ăn xong đã đến giờ chuẩn bị thu hình.
Bầu trời tối sầm.
Bước xuống khỏi xe buýt, bốn phía đều tối đen, chỉ thấy đèn pha sáng rực. Tổ đạo diễn kiểm tra ba lô, như cũ chỉ cho mang theo món vào trong.
Tổ đạo diễn thông báo.
“Lần này sẽ có vị khách quý gia nhập, cùng mọi người hoàn thành con đường đào vong.”
Oa~ có khách quý.
Mọi người lập tức ngoảnh đầu nhìn.
Thịnh Kiều bị đèn pha chiếu vào mắt, có chút lóa, đang giơ tay lên che, liền thấy trong bóng tối có người ngược sáng bước ra, vành nón kéo thấp, không rõ mặt, chỉ nhìn thấy một cặp môi mỏng.
Tổ đạo diễn hô lên.
“Chào mừng Hoắc Hi tham gia chương trình!”
Thịnh Kiều: “???”
Thẩm Tuyển Ý: “???”
Tiêu đời rồi, không ngờ một câu thành sấm, có cảm giác mình sẽ bị huynh đệ giật điện chết luôn quá!