Chương
Rốt cuộc mọi người đã biết vì sao tổ tiết mục phải tiết kiệm chi phí, phải lợi dụng trời tối để quay hình rồi.
Khẳng định chi phí đều bị bọn họ dùng để mời hai vị đỉnh lưu!
Trừ bỏ người đã lui vòng là Lạc Thanh, những người ở đây có ai không biết chuyện đấu đá giữa Thẩm Tuyển Ý và Hoắc Hi? Trời ơi, đột nhiên có chút kích động là sao đây?
Tổ đạo diễn cố gắng lắm mới không nhe răng ra cười điên cuồng một hồi.
Kỳ quay hình này còn cần cốt truyện sao? Hoàn toàn không cần. Hoắc – Thẩm hai người xuất hiện chung khung hình đã đủ nổ banh tất cả mạng xã hội rồi!!!
Trước đó không lâu, tổ kế hoạch đem tên Hoắc Hi viết vào danh sách khách quý, tổ đạo diễn còn cho rằng đây là chuyện không có khả năng. Tiền bạc không phải vấn đề, chủ yếu vì Hoắc Hi sẽ không đồng ý a. Ai ngờ nhân viên công tác thử đưa thư mời, Hoắc Hi chỉ trầm ngâm đúng giây liền gật đầu đáp ứng.
Oa~ đúng là ông trời muốn giúp chương trình nổi tiếng mà… bọn họ muốn không nổi tiếng cũng không được nha~
Tất cả mọi người lên tiếng chào hỏi Hoắc Hi, hoan nghênh anh tới tham gia. Thẩm Tuyển Ý liếc mắt một cái, cũng không tỏ vẻ xa cách, bước tới bắt tay. Tới phiên Thịnh Kiều… ủa? Sao tiết mục còn chưa quay mà cô ấy đã run lẩy bẩy rồi?
Hoắc Hi đứng trước mặt cô, vươn tay.
“Xin chào!”
Thịnh Kiều run run.
“Chào… chào…. chào… anh…”
Lúc bắt tay, Hoắc Hi khẽ bóp một cái, giống như nhắc nhở cô đừng có run.
Bởi vì mời được Hoắc Hi nên tổ tiết mục không thèm quan tâm ai là khách quý thứ hai luôn. Nhận sự nhờ vả của nhà đầu tư, tổ tiết mục nhét người mà nhà đầu tư tiến cử vào kỳ thu hình này, đó là một tiểu sinh tuyến . Cậu này chỉ mới diễn vai nam thứ trong một vài phim nổi tiếng gần đây, chính là cái loại minh tinh mà khán giả chỉ nhớ tên phim không nhớ nổi tên diễn viên ấy, gọi Dương Diệp.
Tổ đạo diễn cầm loa nói.
“Tám khách quý tập hợp xong. Hiện tại bắt đầu phân tổ, mỗi tổ hai người, lấy rút thăm quyết định, ai bốc trúng màu giống nhau sẽ tổ đội với nhau.”
Thịnh Kiều cầu nguyện trong lòng: Ngàn vạn lần không cần bốc trúng Hoắc Hi… ngàn vạn lần không cần bốc trúng Hoắc Hi.
Ngẫm nghĩ, chết rồi, không đúng: ngàn vạn lần không cần bốc trúng Thẩm Tuyển Ý… ngàn vạn lần không cần bốc trúng Thẩm Tuyển Ý.
Lại nghĩ nghĩ, hình như vẫn không đúng: ngàn vạn lần đừng để Hoắc Hi và Thẩm Tuyển Ý bốc trúng nhau!!!!
Cái tên dở hơi kia, thường xuyên phá kịch bản, không cần liên lụy bảo bối của cô a~
Mỗi người lần lượt rút trái cầu đựng trong hộp, mở ra, bên trong là một cánh hoa năm cánh với màu sắc khác nhau.
Tổ tiết mục đợi tất cả khách quý mở nắp hết mới công bố kết quả.
Lạc Thanh và khách quý Dương Diệp rút trúng màu vàng. Phương Chỉ và Tằng Minh rút trúng màu đỏ. Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu rút trúng màu tím. Hoắc Hi và Thịnh Kiều rút trúng màu xanh.
Thịnh Kiều: “…”
Thật tốt quá, may mắn của cô chạm nóc luôn rồi nha~
Tổ đạo diễn nói tiếp.
“Mời đội tím tới nhận giá trị sinh mệnh và nhiệm vụ. Sinh mệnh trừ về điểm là tử vong, phải vào hòm.”
Thẩm Tuyển Ý càu nhàu.
“Gọi đội tím thật khó nghe. Tôi với Tiểu Gia muốn được gọi là tổ hợp thần tích. Nơi nào có chúng tôi, nơi đó sẽ xảy ra kỳ tích.”
Kỷ Gia Hữu: “…”
Tổ đạo diễn đầu hàng.
“… được được, cậu muốn gọi cái gì thì gọi cái đó. Tới, tổ hợp thần tích nhận lấy. Đây là giá trị sinh mệnh và nhiệm vụ.”
Sau đó tới phiên Phương Chỉ và Tằng Minh. Phương Chỉ nói.
“Hay là chúng ta cũng đặt tên cho tổ đội đi. Để nghĩ xem nên gọi là gì??”
Tằng Minh phán ngay.
“Tổ hợp Sadako.” (Sadako là nhân vật con ma trong The Ring)
Phương Chỉ: “???”
Cái tên nam nhân này… anh có khiếu thẩm mỹ một chút được không hả?
Tổ đạo diễn nói.
“Mời tổ hợp Sadako tới nhận vật phẩm!”
Phương Chỉ giận.
“Tôi còn chưa đồng ý mà. Tôi không muốn bị gọi là tổ hợp Sadako! Tằng Minh, anh đúng là người phiền toái.”
Dương Diệp đi chung với Lạc Thanh, không dám manh động, rất lễ phép hỏi.
“Lạc lão sư, chúng ta cũng đặt tên sao?”
Lạc Thanh thật ra là người hiền từ, cười nói.
“Đặt chứ. Vì sao không đặt? Chơi chung cho vui với thanh niên trai trẻ nha. Chị thấy chúng ta gọi là tổ hợp Lạc Dương đi, khí chất cố đố ngàn năm không ngã.”
“Tên hay!”
Tiếp theo đến Hoắc Hi và Thịnh Kiều, Thẩm Tuyển Ý ở bên cạnh nói xen vào.
“Huynh đệ, để huynh giúp đệ đặt một cái tên, gọi là…”
Còn chưa nói xong, Hoắc Hi đã lên tiếng.
“Chúng tôi là tổ đội thắng lợi.”
Thịnh Kiều: “???”
Khoan, anh ấy biết chuyện gì à?
Hoắc Hi nhìn mọi người cười cười giải thích.
“Tên này đại cát đại lợi, nói không chừng người chiến thắng cuối cùng sẽ là chúng tôi đó.”
Thẩm Tuyển Ý ban đầu còn thấy cái tên mình đặt thật là hay, nhưng sau khi nghe Hoắc Hi phân tích, hắn tức khắc cảm thấy hình như tổ hợp thần tích lại thua kém tổ hợp thắng lợi.
Haiz… vì sao huynh đệ và đối thủ ghép tên lại có thể gọi là thắng lợi, còn mình và huynh đệ ghép tên chỉ có thể kêu… Thẩm Thẩm?
Sau khi mọi người nhận vật phẩm của tổ tiết mục xong, kiểm tra trang bị đâu vào đó, tổ đạo diễn tuyên bố quy tắc trò chơi.
“Chủ đề kỳ này là tận thế. Đây là ngày cuối cùng trước khi địa cầu bị hủy diệt. Các bạn sẽ có lựa chọn. Lựa chọn một, tìm kiếm biện pháp cứu vớt địa cầu, không thành công sẽ phải hy sinh. Nếu có thể tìm ra biện pháp, tất cả các bạn đều sống, tìm không thấy, những người còn lưu lại đều tử vong. Lựa chọn hai, trong thị trấn có phi thuyền, các bạn có thể rời khỏi địa cầu để bảo tồn huyết mạch cho nhân loại, nhưng phi thuyền chỉ có thể chở người. Hiện tại, mời các tổ đội đưa ra lựa chọn, một khi đã quyết định, nhiệm vụ cốt truyện không được sửa đổi!”
Nói xong, tổ đạo diễn đưa cho mỗi tổ đội một thiết bị, trên giao diện có nút bấm tương đương với loại lựa chọn.
Để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tổ đội phải đưa ra phương án tốt nhất theo ý họ.
Thịnh Kiều lặng lẽ hỏi Hoắc Hi.
“Chúng ta chọn cái nào?”
Hoắc Hi hỏi ngược lại.
“Em muốn chọn cái nào?”
Cô chỉ vào nút số , nói.
“Đập nồi dìm thuyền, tử chiến tới cùng. Nếu là em, em sẽ chọn ở lại. Hoặc là cùng sinh, hoặc là cùng chết.”
Cô vừa nói xong, Hoắc Hi đã ấn nút.
Thịnh Kiều: “…”
Anh đi theo lựa chọn của cô.
Trong tai nghe đinh~ một tiếng, hệ thống nhắc nhở.
“Người chơi lựa chọn nhiệm vụ cứu vớt địa cầu, tiếp theo đây, mời người chơi vì hàng tỷ sinh linh mà nổ lực chiến đấu.”
Hai người họ là tổ đội lựa chọn nhanh nhất. Tổ hợp thần tích bên cạnh còn đang cãi nhau.
Thẩm Tuyển Ý nói.
“Cái tên nhóc này, cậu sao lại thế? Sao cậu có thể chỉ nghĩ đến bản thân mà lựa chọn chạy trốn chứ?”
Kỷ Gia Hữu nói.
“Trong trò chơi, sống sót là mục đích duy nhất. Cho nên dĩ nhiên phải lựa chọn phương pháp tối ưu để sống sót rồi!”
“Vậy cậu mặc kệ đồng bào của mình sao? Cậu có biết yêu thương nhân loại hay không hả?”
“Đứng ở trung tâm thế giới hô hào về tình yêu cũng không thể cứu vớt nhân loại được.”
“Nhưng lựa chọn lên phi thuyền rời đi cũng không có biện pháp để tiếp tục huyết mạch cho nhân loại a cậu bạn nhỏ. Không thấy sao, chúng ta là hai tên đực rựa, ngồi phi thuyền trốn ra ngoài không gian, sống sót rồi cũng không thể sinh con đẻ cái!!!”
“…”
Kỷ Gia Hữu cảm thấy thực đau đầu, vì sao cậu lại tổ đội với cái tên bug này?
Các tổ đội khác lần lượt đưa ra lựa chọn, trong tai nghe đều có lời nhắc nhở của hệ thống.
Tổ đội lựa chọn tìm kiếm phi thuyền dĩ nhiên trở thành đối thủ của nhau. Tổ đội lựa chọn cứu vớt địa cầu ngược lại có thể liên thủ. Nhưng mọi người không ai biết lựa chọn của nhau. Khả năng cao là ai cũng sẽ nói bản thân lựa chọn cứu vớt địa cầu, dấu diếm thân phận mới có thể gia tăng tỷ suất chiến thắng nha.
Mọi chuyện chuẩn bị ổn thỏa, trước khi bọn họ tiến vào thị trấn, tổ đạo diễn đột nhiên thông báo thêm một chuyện.
“À, còn chuyện này quên nói với các bạn. Trong số người, có người mang thân phận khác với người còn lại. Mời người chơi tính toán hành động cho cẩn thận.”
Gì????
Lần này còn có gian tế?
Bốn tổ đội phân biệt tiến vào thị trấn từ bốn hướng khác nhau. Thời gian lúc này đã gần g khuya. Bầu trời đen thẳm, không một vì sao, ánh trăng cũng mờ, chỉ có thể dựa vào ánh đèn pha để mò mẫm trong đêm.
Đây là một thị trấn đổ nát thê lương chuyên dùng đề quay cảnh thảm họa, một nửa kiến trúc hiện đại bị phá hủy, cột điện trên đường bị đánh đổ, nhánh cây đập vào tủ kính, miểng rơi đầy đất.
Thịnh Kiều nhỏ giọng nói.
“Dựng cảnh giống thật ghê, cảm giác giống phim điện ảnh Mỹ, thành phố bị người ngoài hành tinh đánh chiếm.”
Bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân của họ, trong trống rỗng vang xa, ngay cả bóng dáng một con chim cũng không thấy.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngoại trừ hai thợ quay phim đi phía sau, chung quanh họ hoàn toàn không có sinh vật sống nào khác. Tổ tiết mục đúng là chịu bỏ công đầu tư, nơi này thật sự mang tới cảm giác của một ngày tận thế.
Hoắc Hi nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của Thịnh Kiều.
Những lần thu hình trước đều đáng sợ như vầy sao? Lúc trước cô ấy làm thế nào để vượt qua?
Hoắc Hi thấp giọng nói.
“Em thích xem phim siêu anh hùng không?”
“Thích ạ!”
“Avengers quay hình ở Atlanta đó. Nói không chừng chính là thị trấn nhỏ này.”
Thịnh Kiều vui mừng hớn hở.
“Có thật không?”
“Ừm… là thật.”
Nghe Hoắc Hi nói, cô giống như không còn sợ nữa. Nơi này là chiến trường của các siêu anh hùng nha!
Hoắc Hi thấy cô nhẹ bước tiến lên, rũ mắt cười một cái.
Hai người lựa chọn cứu vớt thế giới, cho nên hiện giờ phải tìm kiếm biện pháp để cứu vớt thế giới. Có điều tổ tiết mục chưa nói biện pháp là cái gì. Hai người chỉ có thể vừa đi vừa lưu ý tìm manh mối.
Thịnh Kiều tự nhắc nhở trong lòng, nhất định phải cách xa Hoắc Hi một chút, trước màn ảnh phải giữ khoảng cách an toàn. Không được mở miệng trò chuyện lung tung. Không được xảy ra tai tiếng xấu.
Hoắc Hi đi bên trái. Cô đi bên phải. Ở giữa là nguyên con đường xe chạy.
Vạn năm không mở miệng nói chuyện, thợ quay phim rốt cuộc nhịn không được phải nhắc nhở.
“Hai người đứng xa nhau quá, quay không vào một khung hình được.”
Thịnh Kiều: “…”
Hoắc Hi thu hồi ánh mắt đang quan sát, quay đầu nhìn mới phát hiện cô đã chạy sang bên kia đường, cọ cọ tủ pha lê của cửa hàng, giống như hận không thể dán hẳn lên đó luôn.
Anh vừa giận vừa buồn cười.
Hửm? Tủ kính? Người mẫu trong tủ kính hình như… đang động?
Hoắc Hi biến sắc, gọi.
“Lại đây.”
“Em… đang tìm manh mối…”
“Muốn anh mở miệng mời em qua phải không?”
Haiz…
Cô chạy lăn xăn lại.
Mới vừa tới trước mặt, anh đột nhiên cầm lấy tay cô. Thịnh Kiều còn chưa hiểu chuyện gì, anh đã kéo tay cô, quay đầu chạy như điên. Tủ kính phía sau phanh~ một tiếng, vỡ toang, miểng vụn văng đầy đất. Cô cả kinh quay đầu, phát hiện tủ kính cô đứng dựa lúc nãy, một con ma-nơ-canh đang giãy giụa bò ra, tư thế vặn vẹo quỷ dị.
Má ơi!!!!
Chạy như điên một đoạn, quẹo trái quẹo phải mấy vòng, phía sau không còn nghe động tĩnh nữa, hai người mới dừng lại. Thịnh Kiều mệt đến thở hồng hộc, ngay cả nói cũng nói không ra tiếng. Hoắc Hi thường xuyên luyện tập vũ đạo nên tố chất thân thể tốt hơn cô nhiều, chạy mấy trăm mét mà không hề lấy hơi lên.
Cô thở hổn hển, quay đầu hoảng sợ nhìn ngó xung quanh. Hoắc Hi nói.
“Đã kiểm ra rồi, không có.”
Cô nghĩ tới liền thấy sợ.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Nhân viên công tác mặc trang phục màu da bó sát. Đừng sợ, là giả thôi.”
Tổ tiết mục quá vô nhân đạo! Thủ đoạn hù dọa thế này cũng dám làm!
Giống như bị dọa cho sợ rồi, Thịnh Kiều nhỏ giọng hỏi.
“Vậy chúng ta hiện giờ nên đi đâu?”
Hoắc Hi nhìn về phía xa, đưa tay chỉ một điểm.
“Đi lên đó.”
Ở nơi xa là một tòa cao ốc chót vót đơn độc, vừa nhìn liền biết đó là điểm kích phát cốt truyện.
Huhu… có anh ở đây, cô giống như không cần động não, thật là an toàn a~
Hoắc Hi thấy cô đột nhiên dùng ánh mắt cảm động sùng bái mà nhìn mình, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, đôi mắt không chớp, gió thổi qua, lông mi run run.
Hoắc Hi duỗi tay sờ lên đầu cô, nhẹ nhàng cười.
“Đi thôi.”
Biết được điểm đến, bước chân của họ liền kiên quyết hơn nhiều. Quẹo vào một góc đường, Thịnh Kiều đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt. Hoắc Hi cũng dừng chân, hiển nhiên cũng nghe thấy.
Hoắc Hi bước lên đứng chắn trước người Thịnh Kiều, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Lúc này Thịnh Kiều nức nở hỏi.
“Hoắc… Hoắc Hi… đó là gì vậy?”
Hoắc Hi quay đầu, nhìn theo hướng ngón tay của cô.
Bên cạnh một chiếc xe hơi bị hư hại có một người mặc áo quần tơi tả đang ngồi xổm quay lưng về phía họ. Người kia cúi đầu làm cái gì đó, âm thanh kỳ quái là từ nơi đó phát ra.
Giống như nghe được tiếng nói, người kia quay đầu. Khuôn mặt trắng bệch, lác đác những chốm đen như da thịt bị thối rửa, xung quanh vòm miệng là máu me và huyết nhục. Người kia đang gặm cắn một khối thi thể. Bên dưới thi thể chảy ra một dòng máu đen loang lổ, phần ngực thi thể đã bị khoét một lỗ. Người kia cầm một trái tim rỏ máu trên tay, nhếch mép cười với hai người.
Thịnh Kiều: “…”
Hoắc Hi: “…”
Tổ tiết mục cần gì phải làm như vậy chứ? Diễn viên quần chúng cũng quá cực khổ rồi.
Thịnh Kiều tuy rằng sợ ma, nhưng lại không sợ tang thi (zombie). Cô còn có sức lực mà lớn tiếng nói với Hoắc Hi.
“Mau chạy… mau chạy..”
Vừa nói xong, trong tai nghe của cô đinh~ một tiếng, âm thanh của hệ thống vang lên.
“Người chơi bắt đầu dị biến, tiến độ %”
Thịnh Kiều: “???”
Đây là ý gì?
Đệch mợ nó, tổ tiết mục, mấy người mau lăn ra đây, giải thích rõ ràng cho tôi, cái gì là dị biến?
Tôi sắp dị biến?
Á đù ~ tôi chính là gian tế trong người?
Cô cắn răng, kìm nén sự khẩn trương, cẩn thận quan sát Hoắc Hi.
Hoắc Hi không có vẻ gì khác thường, thấp giọng nói với cô.
“Có lẽ trên đường sẽ còn gặp mấy thứ này nữa… em nhớ cẩn thận một chút.”
Huhu…
Dị biến tới %, có phải cô sẽ biến thành tang thi không?
Đến lúc đó, bọn họ sẽ trở thành địch nhân a~
Không!
Cho dù biến thành tang thi, cô phải là một tang thi có trái tim yêu thương!!!
Cô phải bảo vệ cho anh. Bất luận là dưới thân phận gì.