Giờ ra chơi đã đến! Như thường lệ, Thiên Tỉ sẽ là người tập trung tiền mà Hạ Nhược Tâm và Lạc Đình đưa rồi xuống căng tin mua đồ ăn sáng. Thay vì ăn ở trong lớp, họ lại chọn chốn sân thượng chỉ có họ được vào ấy để nghỉ ngơi.
Sân Thượng
-Liên Hoa Vũ, con đừng làm với em nó như vậy chứ! Nó dù gì cũng là em con!...
-Không được, giọng điệu vẫn còn yếu lắm! Cậu tập trung kĩ lưỡng hơn xem nào …
-Thiên Tỉ à, tớ thấy Nhược Nhược diễn như thế là tốt lắm rồi mà… Sao cậu cứ làm khó cậu ấy thế.
Tiếng của con người cứ thế hòa vào âm điệu những ngày đầu thu. Tiếng nói cười sau bao lâu lại được họ thắp sáng lên.
-Ồ, các cậu đang tập diễn kịch à?
Hạ Nhược Tâm nghe thấy giọng nói này, một giọng nói trầm ấm, mặc dù nghe có thể giống Thiên Tỉ. Nhưng giọng nói này lại mang cho cô một âm điệu khác, một mùa hạ nóng bỏng.
Từ nhà kho trên sân thượng, một bóng hình cao lớn bước ra. Con người này, chính là Đường Duệ Thần, vị bạn học mới đây mà. Lạc Đình tưởng chìa khóa sân thượng này trong trường chỉ có Hạ Nhược Tâm và Thiên Tỉ có thôi mà, cớ sao Duệ Thần lại có. Vì câu hỏi đó, mà mãi tận hồi lâu sau, Lạc Đình mới có câu trả lời chính đáng.
Đường Duệ Thần vẫn như cũ, nở một nụ cười thật tươi. Hạ Nhược Tâm thấy vậy bỗng chốc đỏ mặt lên, cô bẽ lẽ cuối đầu. Mong sao không có ai nhìn thấy được cảnh tượng này. Và tất nhiên, khi ấy chỉ có đúng Đường Thần Duệ là người phát hiện ra. Khóe môi anh hơi cong lên.
Nhưng sau đó, vì chẳng có ai lên tiếng cả nên bầu không khí dần chìm vào căng thẳng nội tâm bùng chiến. Cuối cùng, Đường Duệ Thần đành lên tiếng:
-Hình như các cậu không hề chào đón tôi thì phải. Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp cơ mà.
Giọng anh mang theo một nỗi buồn thui thủi. Y hệt cảnh Hàn Phong tạm biệt Hạ Nhược Tâm lúc anh rời Bắc Kinh về Thiên Tân vậy. Lạc Đình như là người có nhận thức sớm hơn cả Thiên Tỉ và Hạ Nhược Tâm. Cô vui vẻ cười trừ nói:
-Sao chúng tớ lại không chào đón cậu cơ chứ! Cậu ngồi xuống đây chung vui với chúng tớ đi. Chúng tớ mua nhiều đồ ăn lắm, sợ ăn không hết. Coi như làm một bữa tiệc chiêu đãi cậu. Chào mừng đến với team Cười Không Chán của bọn tớ.
Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên che miệng cười. Gì mà cái team Cười Không Chán, Lạc Đình rốt cuộc cậu thừa hơi đâu ra mà đặt tên cho nhóm người chúng ta cái tên chán òm đó vậy. Mặc dù Thiên Tỉ lúc này chưa lên tiếng gì nhưng anh chắc chắn sẽ không thích cái tên này một chút nào.
Đường Duệ Thần dường như không khách sáo, anh ngồi thẳng xuống. Bắt đầu công cuộc nói chuyện vui vẻ như bao câu chuyện khác. Anh bắt nhịp với mọi người rất nhanh. Từ một cậu bạn mới vào nhóm, chỉ phút sau, họ dường như dã trở thành bạn bè thực sự. Nhưng tính ra đó chỉ tính Lạc Đình với Đường Duệ Thần thôi.
Còn Hạ Nhược Tâm, nhấm nháp nhỏ nhẹ hụm CoLa, cô chỉ dám liếc trộm ánh mắt về phía Đường Duệ Thần. Dường như, càng ngày, anh có một sức hút nào đó như lực nam châm vậy, Càng ở gần anh, cô lại càng muốn khoảng khắc ấy như dừng hẳn lại. Giờ học hôm nay, mặc dù đã cố gắng tập trung nhưng cô không tài nào tập trung được. Chỉ vì cậu ấy ở đằng sau cô.
Cò Thiên Tỉ, ảnh im lặng từ nãy không nói gì, vì trong đầu anh nổi nên một tia nghi hoặc. Hạ Nhược Tâm cô hôm nay thật kì lạ. Lúc sắp vào giờ học thì mặt cô đỏ như trái cà chua, vào học thì cô khôn tập trung học bài, bây giờ mặt cũng đỏ lên. Mắt cô cứ liếc nhìn đi đâu đó, là về chỗ Đường Duệ Thần. Sao cô lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt ấy? Chẳng lẽ…Nhưng đó chỉ là suy đóan của anh, sao có thể chắc chắn được.