Hộc! Hộc.”
Đó là tiếng thở gấp gáp của Hạ Nhược Tâm sau khi cô chạy thật nhanh về nhà. Bởi cô biết nếu mình ở trường dù một phút nào đó, thì sẽ bị hình ảnh một bóng người đẹp trai nào đó nuốt chửng mất. Chẳng lẽ, đây là tình yêu sét đánh mà Hàn Phong đã từng kể cho cô nghe sao?
“Không! Không thể nào, chắc chỉ là có gì đó hiểu lầm thôi. Mình đang ở độ tuổi học hành cơ mà. Sao có thể nghĩ được cái từ yêu đương cơ chứ?”
Đang ngồi suy nghĩ về vấn đề này trên sofa, thì chuông điện thoại của Hạ Nhược Tâm vàng lên, thì ra là cô có tin nhắn. Mở tin nhắn ra, thì ra là Tô Mộc Kha-người bạn mà cô quen biết trên mạng. Tô Mộc Kha và cô chưa gặp nhau bao giờ cả, chỉ do duyên cớ nên cô gọi cậu ấy là gia sư của mình. Tuổi tác của Tô Mộc Kha cho đến nay vẫn là bí ẩn đối với cô, nhưng không sao, cho dù thế nào thì kiến thức của cậu ấy phong phú, đủ để giảng giải cho cô những bài tập khó. Nhưng xét về tổng thể, Tô Mộc Kha vẫn là người bí ẩn đối với cô, bất kể thứ gì của cậu ta, cô không biết. Kể cả mặt cậu ấy ra sao, cô cũng chịu.
Tô Mộc Kha nhắn rằng:
-Ngày mới vui vẻ, hôm nay tôi rất vui. Còn cô?
Tố Mộc Kha này kì lạ thật. Mặt trăng cũng sắp thay thế cho mặt trời rồi mà cậu mới nhắn tin này cho cô. Nhưng dù sao cậu cũng đã mất công nhắn, sao cô lại không thể phản bác nữa chứ:
-Hôm nay là ngày đâu tiên của năm học, sao tôi không thể vui chứ? Tôi được gặp bạn cũ, nay còn có thêm bạn mới. Họ đều là những người bạn tốt.
Tô Mộc Kha trả lời:
-Tôi lại một lần nữa chuyển đi chỗ ở mới, đó là một nơi ồn ào.
Tô Mộc Kha chuyển chỗ ở, đó là chuyện quá bình thường khi cô quen biết cậu. Mặc dù không biết cậu làm gì nhưng cô biết rằng, cậu là một người rất hay di chuyển qua lời kể của cậu.
-Nó ồn ào nhưng vẫn tốt chứ?
Hạ Nhược Tâm hỏi.
-Ừ tốt lắm, cảm ơn cô đã quan tâm. Thôi chào cô nhé, tôi có việc bận. Bài học trên lớp có chỗ nào không hiểu thì cứ bảo tôi.
Biết rằng Tô Mộc Kha bên kia không còn chuyện gì để nói với cô nữa, Hạ Nhược Tâm liền thôi nhắn tin. Đi vào bếp chuẩn bị cơm tối nhưu thường ngày.
Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu
Thiên Tỉ lặng lẽ đi vào căn phòng lanh lẽo của mình, vứt chiếc cặp xuống giường. Như vô thức, anh cũng ngả mình vào giường. Đưa mắt nhìn chằm chằm vào tường trần lạnh giá, anh nghĩ tới chuyển mà mình đã trải qua cả ngày hôm nay ở trường.
Ai nói ngày hôm nay anh im lặng mà không để ý đến chuyện bên ngoài ra sao. Hôm nay, anh cứ nghĩ minh sẽ không vui khi Ái Na mặt dày them bám anh đến tận đây. Nhưng ai ngờ, chuyện anh quan tâm nhất chính là Hạ Nhược Tâm. Theo ánh mắt anh nhận ra, hôm nay cô quá đỗi kì lạ.
Cả người bạn mới chuyển đến nữa,Đường Duệ Thần, cậu ta thật cho anh cái cảm giác kì lạ, khó đoán. Hoa Y Giải kia thì như bao cô gái khác mà anh đã gặp, dịu dàng, hòa nhã. Nhưng cô ấy không có ẩn tượng gì với anh cả.
Hạ Nhược Tâm, sao cô cứ nhìn Đường Duệ Thần vậy? Hắn ta đã làm gì khiến cô cứ đỏ mặt vậy? Tâm trạng anh mỗi lần thấy cô như vậy trong lồng ngực liền nổi lên một cơn thịnh lộ. Nhưng thật may là anh đã kiềm chế được. Hạ Nhược Tâm à, cậu đừng có nhìn hắn ta như vậy được không?
Chẳng lẽ…
Hắn ta có gì mà anh không có sao?
Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu
Ngày thứ hai Hạ Nhược Tâm đi học sau chuỗi ngày hè tạm biệt trường học. Hạ Nhược Tâm đã cố gắng dũng cảm, lấy lại tinh thần cho bản thân mình. Cô tự khuyên mình sẽ không bị sao mỗi khi đứng trước Đường Duệ Thần. Bước nào lớp, tiếng Ái Na trong trẻo vọng đến:
- Hạ Nhược Tâm, chào cậu. Cậu tới rồi!
Sau đó, Ái Na vui vẻ tiến tới nắm tay Hạ Nhược Tâm, lộ vẻ thân thiết.
-Tớ mới tới nơi đây, mọi thứ vẫn còn xa lạ lắm. Cậu nhớ phải giúp đỡ tớ đấy!
Cái nắm tay thật chắt ấy, ai nhìn vào cũng nghĩ rằng họ thân thiết lắm. Nhưng ai biết được chữ ngờ đâu…
Ái Na còn đang bận tạp dựng một hình tượng cô nữ sinh bé nhỏ mới chuyển trường thì từ đâu, một cánh ta nào đó đã hất tay cô ra khỏi tay Hạ Nhược Tâm.
Thiên Tỉ vừa đến lớp, nhìn thấy cảnh tượng diễn kịch không chê vào đâu được của Ái Na, vội vàng tới rạch một vết trong vở kịch. Thiên Tỉ bình tĩnh nói:
- Hạ Nhược Tâm, tớ tưởng cậu đang ốm cơ mà. Người khác chạm vào người khác chạm vào người cẩn thận kẻo ngã.
Mặc dù Thiên Tỉ nói vậy nhưng anh đang năm chặt tay Hạ Nhược Tâm trước mắt mọi người, ai cũng nhìn thấy. nào là Lạc Đình, Ái Na, Hoa Y Giải và cả Đường Duệ Thần nữa. Anh như thế một tuyên bố rằng:
-Đập chậu cướp hoa khó lắm, đừng hòng nghĩ đến.