Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu

có một tình yêu mang tên kla (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là Phan

============================

Ngữ cảnh fict : là sự tiếp nối của fict +

Vui lòng đọc lại từ fict - ( nếu chưa đọc) để tránh khó hiểu

Techno nghe tiếng Phan kêu, liền bật dậy, trên tay vẫn đang cầm lát bánh mì gặm dở.

Sững người....Tiếng trong cổ họng bật ra như muỗi kêu:

- Kla?

- P"no... anh... anh đã làm gì với nó?

Kla nghiến răng, vừa nói, vừa chỉ tay về phía Phan đang bước vào.

Techno thế nhưng lại không lo lắng, không sợ hãi, không biểu tình.

Nghĩ tới những việc tối qua... đính hôn sao...

Thật sự.. cuối cùng.. thì bản thân là cái vị trí gì?

Techno thế mà lại bất giác mỉm cười...

Nhìn thẳng vào mặt Kla, bật ra những tiếng thật nhẹ nhàng:

- Đúng. Anh đã ngủ với cậu ta.

- Anh... anh điên rồi sao? P"no?

- Kla, ai cũng có quyền lựa chọn, đúng không?

Kla lập tức tiến tới, bóp chặt lấy hai vai Techno:

- Nói cho em biết, là nó đã ép anh, đúng không?, đúng không? Là chính nó đã ép anh?!

- Không, là anh tự mình mang tới, không liên quan anh ấy!

- Techno!. Em không tin..

- Em có tin hay không, không quan trọng.

- Không thể là sự thật được!

- Kla.. anh cũng đã từng nghĩ, có một số thứ không thể nào là sự thật được. Nhưng thực tế, lại không phải như vậy...

Techno chậm rãi, gạt bỏ đôi bàn tay cứng ngắc trên vai mình xuống:

- Kla, Ai rồi cũng sẽ thay đổi, hơn nữa, giữa hai chúng ta.... có gì để ràng buộc nhau?

Có gì để ràng buộc nhau ư?

Có gì sao....

Giữa hai thằng đàn ông thì có gì để mà ràng buộc được nhau!

Không đính ước,

Không hôn nhân,

Không con cái,

Không hề có bất cứ sự thừa nhận nào...

Bất quá.... Cũng chỉ là thứ tình yêu mong manh ngu dại...

- Kla. Lời chia tay anh sẽ không nói, vì anh nghĩ rằng... đã không cần thiết nữa rồi...

- ..... P"No...

Kla bắt lấy cằm của Techno, điên dại:

- P"no... nhìn vào mắt em!

- Kla... em về đi.

- Anh giận em sao, P"no... em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi...

Kla bất giác mà ôm chặt lấy thân hình trước mắt,

- P"No, em xin lỗi, em thực sự không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng chỉ cần anh muốn, em lập tức sửa. Về cùng với em, được không?.

- Kla.. Kết thúc rồi. Mọi thứ, đã thay đổi...

- ....

- Buông nhau đi...

Thay đổi sao?. Đôi tay Kla buông thõng rời khỏi vai Techno.

Tiếng nói khàn đục rời rạc cất lên:

- Từ khi nào? Em hỏi anh với nó quen nhau thì khi nào?

- Kla. Anh đã người của anh ấy...

- .....

- Em về đi....

Mỗi ngụm không khí giờ đây... đều trở lên đặc quánh...

Khiến trái tim và lồng ngực của hai con người vừa buông khỏi nhau... đều dường như không thể thở nổi...

Kla xoay bước... Đôi viền mắt phút chốc đã biếm đỏ...

- Được,.... như anh muốn,

Techo khuỵu ngã ngay dưới nền nhà khi bóng dáng Kla vừa khuất.

Bật khóc, cậu khoanh lấy gối khóc như chưa bao giờ được khóc vậy..

- Kla...

- Kla...

- Anh yêu em...

- Kla...

- Anh thật sự vô cùng, vô cùng yêu em,..

- Kla...

- Anh không muốn...

- Anh thực sự là không muốn...

- Nhưng anh có thể làm gì khác đây?

- Em sắp đính hôn rồi... người đi bên cạnh em.. không thể nào là anh nữa...

- Kla... Anh xin lỗi...

- Anh xin lỗi vì anh nghiễm nhiên không phải là một người con gái,

- Anh xin lỗi vì anh cũng không phải là phượng hoàng sinh ra trong một gia đình giàu có như em...

- Anh, chỉ là một thằng sinh viên nghèo....

- Kla...

Chua xót,

Những giọt nước mắt kia có là gì nữa đâu,

Chẳng qua cũng chỉ như vài hạt mưa lạnh nhạt bên thềm nhà, vô tâm,vô phế...

Thế nào là nỗi đau?

Thế nào là yêu đến điên dại...

Buông tay người rồi...

Buông tay nhau thật rồi...

Mọi thứ... như một giấc mơ...

Để rồi đến một ngày, đều phải tỉnh lại...

Kla...

Ở một nơi, có tên là sự tan vỡ...

Một chú sói nhỏ...

Đem dầm mình trong làn mưa lạnh giá...

Bộ lông của chú sói nhỏ.... ướt đầm rồi..... run rẩy rồi.....

Co ro... một góc công viên...

Chú sói nhỏ cô độc.. cứ ngồi đó...

Đau đớn, đến...mỉm cười...

Nơi đây sao?

Cũng cơn mưa này...

Người vùi đầu vào lòng ta mà giận dỗi...

Nơi đây sao?

Vẫn chiếc ghế đá này...

Người, đã không còn...

Có ích gì chăng...

Tổn thương và cô độc..

Techno.

Em một đời yêu anh si dại,

Bao nhiêu năm trời mọi thứ chỉ vì anh,

Ngày hôm nay anh thay đổi tâm mình,

Em còn gì để dựa vào tồn tại?

Sói nhỏ là em, trăm mưu ngàn kế,

Vẫn là cuối cùng thất bại dưới tay anh...

Nỗi đau này em biết phải làm sao?

Phải làm sao để chắt ra nước mắt?

Em không khóc được nữa, P"No..

Nụ cười trong làn mưa lạnh giá này...

Phải chăng,

Là dấu chấm cho cuộc tình kia tan vỡ...

P"no...

Em đã yêu anh....nhiều đến thế....

Kla ngẩng đầu lên, đối diện với bầu trời xám xịt...

Từng hạt mưa nặng nề rơi trên nụ cười đầy chua cay ấy...

Nghẹn đắng.. tới tâm can...

Trong phòng Phan.

Techno khóc tới mức ngủ thiếp đi trên sofa lúc nào không hay.

Phan thật sự không biết nên làm gì hơn cho phải, Cũng chỉ có thể để Techno mượn vai mình mà tựa lấy...

Thật sự.. chuyện tình này, cũng quá đáng thương đi...

Giống như...

Chính chuyện tình của cậu vậy...

Lỡ cuồng dại mà yêu một kẻ mang cái danh là: trai thẳng.

Cũng đã từng đau đớn như vạn mũi kim châm.

Đồng cảm, ấy chính là thứ mà bây giờ Phan dành cho Techno.

Không hơn, không kém.

Nhưng lại đủ để Phan chấp nhận một lời cầu xin: Giả làm bạn trai của cậu nhóc này.

Kla cũng giống y như bao kẻ ngoài kia vậy.

Moi lấy trái tim của mình rồi, cuối cùng vẫn là tìm một người con gái để kết hôn.

Phan cũng bật cười chua xót. Ít nhất, kẻ kia, chưa từng bao giờ nói yêu mình. Thế nên so ra, Cậu vẫn còn may mắn hơn tên nhóc Techno kia nhiều lắm...

Techno quay trở lại trường học,

Công việc làm người mẫu ảnh vẫn tiếp tục.

Phan vẫn vui vẻ mà chào đón cậu " người yêu" trên danh nghĩa này.

So ra, hai kẻ đau khổ, đi bên cạnh nhau, lại bớt đi một chút muộn phiền.

Bum dĩ nhiên không tin anh rể của mình là người thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy, liền cho đàn em theo dõi một chút. Nhưng những tấm ảnh nhận về thật khiến Bum chán ghét. Vẫn là ngày ngày hai kẻ kia sóng bước. Techno và Phan.

Bum chi ra không ít tiền, nhưng rút cuộc về thân thế của người tên Phan kia, vẫn là một con số .

Nói sao cho rõ đây?

Tuy anh em Bum – Kla luôn là một đôi khắc khẩu.

Nhưng nói Bum không quý mến cậu em này thì quả là sai lầm lớn.

Bum cũng đau lòng, dằn vặt, khi Kla ngày qua ngày chìm trong men rượu, thậm chí, là chơi đá.

Nếu không phải Bum phát hiện ra và đánh gãy tay của một thằng dám đưa thuốc cho Kla thử, thì có lẽ, Kla đã không thể vực dậy nổi.

Cái này cũng do lỗi của Bum, một lần vô ý mà để Kla thấy được toàn bộ những tấm ảnh chụp hai kẻ kia... Khiến Kla gần như phát điên...

Một buổi tối, Sau khi được đàn em của Bum đưa về nhà,

Kla say tới độ vịn từng bước mới có thể miễn cưỡng đi về phòng...

Vừa bước vào...mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng lên mũi, khiến cậu ói thẳng trước cửa phòng...

Một thân hình lập tức tiến tới...đỡ cậu dậy... dìu cậu vào trong nhà tắm..

Trong ánh mắt đã mờ mịt của Kla bây giờ,

Thực sự không còn nhận ra ai vào với ai nữa, cứ mặc cái thân hình kia vừa dìu vừa cọ sát lên người cậu...

Maya đỡ Kla lên trên giường...

Mùi rượu tây nồng nặc khiến cô có chút choáng váng, nhưng hơn thế, chính là phút giây chờ mong, cuối cùng cũng đã tới...

Từ trước tới nay, Kla luôn giữ khoảng cách với cô.

Hôm nay, nhất định cô không để Kla thoát..

Maya cởi chiếc áo choàng, lập tức thân thể nóng bỏng theo từng đường gợn của bộ đồ ren lót mỏng manh hiện ra...

Cô nàng đưa tay lên, cởi từng nút áo của Kla...

Vuốt ve đôi môi của Kla,

Hôn xuống...

- P"no... là anh sao?

- Ưm...

Maya vừa nghe thấy tên của một... thằng con trai sao?

Rời khỏi đôi môi của Kla, Maya thì thầm hỏi:

- P"Kla, anh vừa gọi em.. là gì?

- P"no... P"no.... anh.. đừng đi...

Maya mỉm cười:

- Thì ra...Kla anh... là bi sao?

Nhưng... Maya hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Cô không tin, mình lại thua một thằng con trai!

Maya nhanh chóng cởi hết áo của Kla, ném sang một bên,

Hơi lạnh phả tới làm Kla thoáng thanh tỉnh,

Khẽ nhíu mắt...

Là P"no sao?...

Không... không đúng lắm...

- P"Kla... anh có muốn thử không? " Làm" con gái bao giờ cũng sướng hơn...

- Maya...

Một bộ ngực non mềm mại cọ xuống cánh tay của Kla..

Bàn tay Maya luồn xuống dưới đũng quần Kla......

Không đúng,

Kla lập tức lấy tay chộp lấy bàn tay kia, Cố gắng mở to mắt:

- Là cô...

- P"Kla... anh ngoan lắm, đoán đúng rồi đó!

- Cút!

- ...!!!!!

- Ai cho cô vào đây?

Kla đã gần như hoàn toàn tỉnh, nắm lấy cánh tay của Maya, đẩy ra ngoài cửa phòng,

Tóm lấy chiếc áo khoác, ném thẳng lên kẻ đang ngẩn người kia, gằn giọng:

- Maya, mau cút khỏi đây, giữ lấy chút liêm sỉ!

Maya dường như không thể tin vào những gì đang xảy ra. Chưa kịp há miệng nói thêm một lời nào. Cánh cửa phòng trước mắt đã đóng lại:

- Rầm!

Maya ngồi phịch xuống.

Mất một khoảng thời gian, khi đôi bàn tay đã vô thức mà vò nát chiếc áo khoác. Maya bình tĩnh đứng dậy. Cười nửa miệng:

- Kla, anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng gay. Hừ. nỗi nhục ngày hôm nay, tôi sẽ bắt anh trả gấp bội!

Trong phòng Kla.

Kla chao đảo bước vào nhà tắm, ngồi thụp xuống bồn..

Muốn xả hết đi mùi của cô ả Maya kia còn sót lại trên người....

Đưa tay lên lau sạch vết son còn vương trên khóe môi.

Kla cứ thế... mà ôm lấy ngực...

Một giọt nước mắt vừa rơi khỏi khóe mắt...

Theo dòng nước từ trên vòi hoa sen dội xuống...

Nhòe đi...

P"No...

Em thực sự...

Không chịu đựng nổi nữa rồi....

Kla thì sao?

Kla thì phải điên cuồng ư? Phải xông tới mà giành giật miếng mồi của mình ư?

Kla thì phải thông minh lắm lắm ư?. Phải bầy mưu tính kế để mà giăng bẫy giành lại chú thỏ kia ư?

Kla làm sao có thể yếu đuối đến như thế!?

Có sai hay không?

Kẻ đang dìm mình trong bồn nước kia lại chính là chú sói nhỏ Kla...

Sai hết rồi,

Tất cả đã là sai hết rồi!

Người có là sắt là đá, là mưu mô xảo quyệt,

Là chiếm hữu, là buông xuôi,

Người có là cái gì...

Rút cuộc.

Cũng đều bị thất bại bởi một chữ: Tình.

Không vượt qua nổi, không chịu đựng nổi...

Kla không quên được...

Là P"no đã ngủ với anh ta!

Kla cũng không quên được...

Một buổi đêm hôm đó, trốn tập trở về...

Đứng dưới bóng đèn đường trơ mắt mà nhìn Phan mở cửa xe cho Techno...

Kla cũng không quên được...

Là Techno đã chính tay, chặn số điện thoại của cậu...

Để hàng ngàn tin nhắn ấy... theo gió... mà trôi đi...

Kla cũng không quên được...

Nụ cười vui vẻ trong những tấm hình Techno sánh bước bên kẻ khác...

Kla không quên được, không làm được!

Thất bại thật rồi...

P"No... em thất bại thật rồi...

Mất anh... em thực sự mất đi anh rồi....

Cả bọn trong đội bóng,

Đứa nào cũng lờ mờ đoán ra được Techno có sự thay đổi,

Nhưng lại chẳng đứa nào dám hỏi.

Vì mắt Techno ngày nào cũng sưng.

Thằng Can là đứa lắm mồm nhất.

Cũng chỉ dám lẳng lặng đưa tặng P"No yêu quý của nó một lọ thuốc nhỏ mắt.

Nó đoán, Techno là bị đau mắt.

Thế mà bị P"type gõ cho sưng đầu.

P"Type dạo này hung dữ lắm.

P"No tới sân tập nhưng lúc nào cũng như người mất hồn. Thế là P"Type bắt chúng nó chạy ộc khói mấy vòng quanh sân.

Đã thế, còn suốt ngày rảnh ra là đi gõ đầu từng đứa một.

P"Type nói gõ nhiều cho trí thông minh nó lồi ra.

Chứ riết rồi P"type vì độ ngu của chúng nó mà lên cơn sốc tim rồi chết.

Can chỉ thấy đau đầu thôi. Chứ điểm số các môn vẫn lẹt đẹt. Có thông minh ra được tý nào đâu?

Cả bọn mặt đứa nào đứa đấy như đưa đám.

Đứa nọ huých đứa kia. Nhưng không ăn thua. P"no vẫn còn ngơ ngẩn lắm., bao giờ mới trở lại chỉ huy đội bóng chứ.

Cứ để P"Type huấn luyện thế này, đứa nào cũng nhăn nhó a.

Can về hỏi Tin biện pháp. Tin bảo:

- Bệnh đau mắt đó chỉ có Kla mới chữa khỏi được.

- Vô lý!. Kla có phải là bác sĩ đâu!

Can không thèm nghe Tin nói nữa, mò đến chỗ Good. Tóm sống Good đang cùng bạn trai tên P"Face của nó đang tòm tem tóm tem.

- A ha, tóm sống hai người đang hôn trộm nhau!

- A?

Good đỏ ửng mặt, khẽ đẩy Face sang một bên. Can bĩu môi:

- Có cái gì đâu? Tôi với Tin cũng thế!.

- Khụ... ừm...

Face lên tiếng trước:

- Chào Can, em vẫn khỏe chứ?

- Không khỏe! Anh xem.. tróc một lớp da rồi đây!

- Sao vậy?

- Thì đó, P"no bị đau mắt, Cả ngày cứ đơ đơ. Còn giao đội bóng lại trả cho P"type. Suốt ngày anh ấy bắt chạy quanh sân, tróc hết cả da.

Nói rồi, Can nhảy tới chỗ Good, vạch tóc Good ra rồi dí đầu Good tới trước mặt Face:

- Anh xem!. Đầu thằng Good có phải mọc mấy cái sừng không?

- ........Can! – Good lắc lắc cái đầu ra khỏi tay Can

- A? – Face khó hiểu:

- Sừng sao?

- Đó!. bị Type gõ tới mọc u đầy đầu đó!. Tức chết mà!

- À... anh hiểu... hiểu rồi.

Face có vẻ hơi kém nhanh nhậy để bắt kịp lời nói của Can.

Cùng là nói tiếng Thái

Nhưng Can nói,

Good phải dịch lại,

Face mới gật gù hiểu.

Tóm lại, sau khi nghe xong câu chuyện. Đại ý của Can là phải làm sao cho P"No vui vẻ lên để mà ra sân huấn luyện.

Thế nên, mới có bữa tiệc hôm nay.

Good trịnh trọng mời cả đội bóng NHẤT ĐỊNH phải dẫn người yêu tới tham dự một buổi tiệc có tên là ra mắt bạn trai. Đứa nào có rồi mà không dẫn tới sẽ bị cả bọn thanh trừ nha!

Tuy rằng Face cảm thấy khá bối rối nhưng cục bông bảo bối đã đồng ý với Can rồi. Thì dù chuyện có chút hoang đường hay vô cùng hoang đường thì cũng nguyện ý mà gật đầu.

Buổi tối,

Quán X.

Cả bọn đã tới đông đủ

Nhưng người mà Good với Can ngóng mãi thì chưa tới.

Cả bọn nhốn nháo"

- Gớm Kla với Techno nay sao tới trễ thế nhỉ?

- ừ đó, ha ha, chắc đại chiến thêm hiệp phụ!

- Đúng rồi, nghe nói " niên hạ công" là hăng hái lắm!

- Ha ha, đúng là khổ P"No đuối sức tới nỗi không ra nổi sân ha ha.

Tin cười nhếch một bên mép:

- Có khi chia tay nhau rồi cũng nên.

- Ớ?

Cả bọn đang hớn hở chém lên chém xuống. Lại bị Tin chặn họng. Mặt đứa nào đứa nấy như muốn phi dao lên người Can. Can tức quá, nhéo một phát lên eo Tin:

- Tin!

- Tôi nói sai sao? Khóc tới sưng bụp mắt, còn không phải là đã chia tay?

- Anh ấy là bị đau mắt hột. Cậu đúng là,.. làm tôi tức chết!

Can nhéo thêm mấy phát nữa, Tin không tránh, đôi mày khẽ nhíu lại, một đường kéo Can ngồi gọn lên trong lòng.

Cả bọn nhìn hành động đó của Tin, đứa nào đứa đấy nổi hết da gà. Ngọt ngào như Ae với Pete thì chúng nó cũng quen rồi đi... nhưng... cái hình ảnh Tin đặt Can ngồi trọn vẹn lên đùi, trong lòng như thế này... Quả là... khó quen a!

Dưới bao nhiêu con mắt, Can thật sự còn sót lại chút xấu hổ, liền định giãy ra. Tin thế mà trước mặt bao nhiêu người, lại ghim chặt Can vào lòng. Đã thế còn hôn: chụt: lên má, nghiễm nhiên mà nói:

- Người của tôi. Tôi ôm. Sao? Có ý kiến?

À ừ thì, dẫu sao người của cậu ta, cậu ta ôm là chuẩn rồi. Cả bọn liếc nhìn nhau, cấm đứa nào ho he câu gì.

Có người bước tới.

Good lập tức nhao ra đón:

- Giới thiệu với mọi người, đây là P"Nam. Là giám đốc công ty mà tôi đang làm thêm. Cũng là bạn của Tin đó!.

- Chào mọi người!

- A, chào P"Nam.

Face rất lịch thiệp và vui vẻ mà đưa tay tới, tặng cho Nam một cái ôm, bồi thêm:

- Mọi người chắc không biết, Nam chính là: ông tơ" se duyên cho kẻ chúng tôi đây! Buổi tiệc hôm nay làm sao thiếu Nam được chứ!

Nam tươi cười, bắt tay chào với tất cả mọi người.

- P"Nam, bạn gái xinh đẹp của anh đâu? – Good hỏi.

- À, cô ấy bận – Nam thoáng giật mình rồi trả lời cho có lệ.

Đúng lúc ấy,

Techno bước vào,

Good lại tung tăng ra mà đón:

- P"no... K...

Tiếng nói bị chưng hửng giữa chừng... Good cong cong cái môi... nuốt câu còn lại vào trong, bởi người đi theo sau P"No lúc này, lại là một kẻ lạ hoắc.

Phan bước vào trong.

Cả bọn đều chết ngất, trăm bộ não dồn một ý nghĩ:

Buổi tiệc hôm nay chẳng phải là... chỉ dẫn.., người yêu theo sao?

Vậy... Vậy cái kẻ... đi cùng tới Techno... là... là...

Nam là người thất thố đầu tiên,

Sặc nước,

Tiếng ho khù khụ của Nam khiến cả bọn thoáng chốc trở về hiện thực.

Phan đảo mắt qua phía kẻ vừa ho kia. Một mặt không biểu tình, tay lập tức quàng qua eo Techno, kéo sát vào người,

Cái không khí quỉ dị càng tiếp tục triệt để dâng lên cao khi Techno mở miệng giới thiệu:

- Giới thiệu với mọi người, đây là P"Phan. Người yêu của tôi!

- .....Oắt I giờ heo?

- Cái đéo gì vậy?

- Ủa.. mày coi tai tao có bị lủng lỗ nào không?

Hừ, Tin lại cười lạnh, đưa ly nước lên miệng, khẽ nhấp: Có kịch vui để xem.

Face nhận thấy không khí vô cùng sai, liền hắng giọng:

- A,.. vào đi vào đi, chỗ của hai người bên này...

Cả buổi tiệc diễn ra trong không khí cứng nhắc và khó chịu a!

Ae và Pete chốc chốc lại nhìn nhau, khó hiểu.

Type và Tharn thì hết thở dài rồi thở ngắn, nhìn cái tên lạ hoắc kia từ đầu tới chân, từ chân lên đầu.

Face và Good thì cố gắng trò chuyện vui vẻ với mọi người xua đi cái không khí khó chịu kia...

Can thì tức lắm!, nhai nhồm nhoàm nhồm nhoàm.

Không tiêu hóa nổi!

Cái quái gì vậy!

Can không kìm được, liền gào lên:

- P"no... Kla đâu? Cái anh này là anh nào?

- Can. Anh ấy tên Phan. Không phải giới thiệu rồi sao..

- Nhưng,.. nhưng mà... nhưng mà... - Can uất ức chỉ cái dĩa về phía Phan.

Phan vô cùng điểm tĩnh, mà gắp một chút thức ăn, vào bát của Techno, nhìn vào cái dĩa của Can đang chỉ tới:

- Anh là người yêu của N"no.

- Không đúng!.

- Tại sao không đúng?

- Người yêu của P"No là...

- Là anh. Trước kia anh không biết nhưng – Phan quay sang, nựng má Techno một cái – Bây giờ chính là anh!

- Chát!

Tiếng dằn mạnh chiếc bát xuống bàn, Nam ngồi trầm ngâm từ đầu tới cuối, bỗng dưng đứng bật dậy, tiến tới trước mặt Phan, lôi bàn tay đang đặt trên má Techno ra khỏi, nghiến răng từng chữ:

- Tôi muốn đi vệ sinh- Cùng- với –cậu.

Ôi lại cái đéo gì thế này?

Cả bọn hoảng hốt như các bà mẹ bỉm sữa ngồi chầu hẫu mà xem phim Hàn Cuốc. Như các vị bô lão tuổi ngồi xem đại chiến xích bích.. Điên rồi! thế giới này quả thực là quá đáng sợ!

Cả đêm hôm ấy.

Can không ngủ được, cậu ngồi hát tình ca buồn,

Thật may, cái ngôi nhà gần trường đó của gia đình Tin, lại được xây theo kiểu biệt lập.

Nếu không, đảm bảo chó mèo trong dãy phố, khó mà được yên.

Tin sắp chịu không nổi giọng ca " cao vút" bạch bạch đó.

Liền ra ban công, kéo Can vào:

- Cậu định tra tấn tinh thần tôi tới chết thật sao Can?

- Tôi là đang rất buồn đó!

- Chuyện của người khác, cậu quản làm gì?

- Đó là P"No!. P"No chứ không phải người khác!

- Được rồi, được rồi. Bây giờ như thế này: Can. Cậu hứa không hát nữa, tôi sẽ chỉ cách cho cậu? được chứ?

Can mặt đầy nghi ngờ, nhìn Tin:

- Có cách sao?.

- Cậu quên bạn trai cậu là ai rồi sao?

- Ờ ha, nhưng mà... nhỡ P"no yêu cái anh Phan kia thật thì sao?

- Nên tôi mới nói đám các cậu đúng là đồ ngốc hết! Não bỏ đi!

- Hử?

- Nhìn mấy cử chỉ rời rạc mất tự nhiên đó mà cũng gọi là yêu nhau sao?, Mắt các cậu mọc cho vui hay sao vậy?

- Vậy nhưng cũng không thể tự nhiên mà hôn tôi trước mặt mọi người như hôm nay được!

- Tôi khác!

- Hơ?

Can cũng tức lắm, nhưng vì tình yêu bất diệt của Pno và Kla ngoan ngoãn, Can đành cắn răng nhịn xuống. Nở một nụ cười nịnh nọt, xông tới, bóp vai cho Tin:

- Ai nha, đại gia Tin. để iem bóp vai cho ngài

- .....!!!!

Thực ra thì cũng không có gì.

Can dành một buổi tới mè nheo Techno, đu bám không chịu dừng. Như Tin nói đó, cứ hát cho Techno nghe suốt từ sáng tới trưa. Tự khắc Techno phải phun ra sự thật >. Mà khi biết được sự thật rồi, Tin sẽ có cách giải quyết.

Techno gào lên:

- Can!,anh sắp chết rồi, thật đó!

- P"no... nếu anh không nói, em sẽ chết trước anh.

- Can, không phải là anh nói rồi đó sao?

- Nhưng Tin nói là anh nói dối!

- Được rồi, được rồi, anh sợ chú rồi, anh sợ cả thằng Tin luôn,.

Techno sắp bị phiền tới chết.

Type quan tâm hỏi, Techno cũng không nói.

Good nhẹ nhàng hỏi, Techno cũng không nói

Thằng Nic chết bằm dụ dỗ, Techno cũng không nói.

Nhưng với Can. Techno bó tay.

Nó hát trên ban công. Cả xóm sang xem.

Nó nấu ăn, suýt thì cháy bếp.

Nó bâu lấy Techno đến muốn đi đái cũng không được!

Techno kéo ghế, Can lập tức ngồi xuống, dẩu mỏ lên, Tư thế là sẵn sàng hóng hớt %. Hai tai dựng đứng:

- Tin nói đúng, Anh và P"Phan không phải người yêu.

- Á?

- Bịp mồm mày lại trước khi anh đổi ý,

- Ưm...

- Và...

Techno thở hắt ra một hơi, cúi đầu xuống, nghẹn một lúc rồi mới bật thành tiếng:

- Kla, cũng sắp đính hôn.

- Con mẹ nó!

Can vừa nghe hết câu. Mặc kệ là Tin có dặn dò dù sự thật là như thế nào cũng phải kể lại với Tin rồi Tin sẽ giúp cậu gỡ, Câu dặn dò ấy giờ đây lập tức bay bốn trăm dặm.

Techno há hốc mồm không kịp cản..

Can nắm chặt tay, bộ dáng hùng hổ như sẵn sàng giết người,

Không thèm đi xe ôm, Can bắt hẳn một cái Taxi cho sang!.

Mẹ nó chứ!

Dám phụ P"No.

Làm ông mày chịu oan cả tháng trời tập luyện cực khổ!

Bị cốc đầu tới mọc cái sừng!

Kla! Ngươi chết chắc!.

Xông thẳng lên khu năm nhất đang tập quân sự.

Kla sau khi xin nghỉ ốm một thời gian cũng đã bị bắt buộc triệu tập nghĩa vụ.

Can lập tức nhận ra Kla bởi dáng người cao ráo,

Can như ăn phải gan hùm, mặc kệ đang giữa giờ tập luyện, bao nhiêu thầy cô đang ở đó

Một đường xông lên

Nhào tới.

Kla vừa ngoảnh lại, ăn ngay quả thụi vào giữa bụng.

Vì sao? Vì nó cao!. Nếu Can mà đấm vào mặt nó thì phải kiễng lên. Thế thì không được!

Can liên tiếp thọi hết sức mấy phát liền vào bụng Kla.

Mọi người chẳng hiểu ở đâu lai mọc ra cái tên này, sững sờ một lát rồi mới xông tới,

Gỡ người Can ra.

Cả hai bị triệu tập lên Ban giám hiệu.

Can ngu gì!

Vừa bị tóm lên, Can đã nhắn tin cho Tin nha!

Trong phòng, nhân lúc thầy quản lý chưa lên, Can hằm hè:

- Không có người can, tao đấm chết mày luôn!

Thế mà, thằng Kla không đáp trả, lại hỏi lại:

- P"No... có khỏe không?

- Ái dà!. Còn dám hỏi tới P"No?

Can lại tóm cổ Kla:

- Không vì mày sắp cưới vợ sao?. Con mẹ nó!, mắc công tao vẫn nghĩ mày là loại tử tế. Lại dám đá P"No của tao để đi cưới vợ! con mẹ nó!. Dám chê P"No của tao ngực lép đúng không?. Tao đấm!

Can chuẩn bị giơ tay lên, muốn đấm Kla. Kla nhíu mày, giữ tay Can lại:

- Anh nói sao? Cưới vợ?

- Bớt giả vờ!

- ....???

- Techno đã nói với tao rồi. cái gì Phan ý nhỉ?.P"Phan, ơ.. cái gì.. gì.. không phải người yêu.. Tóm lại là do mày sắp cưới vợ nên đầu tao mọc sừng! đau lắm đây này!

Kla đã đau khổ tới u mê...

Kẻ trong cuộc, thực sự bao giờ, cũng là những kẻ ngốc nghếch nhất...

Có những thứ thật rõ ràng, lại tự mình ngớ ngẩn mà hóa ra tự làm tổn thương...

Kla làm sao lại quên... Techno tối hôm đó đã có đến.. và rồi.. liên tiếp mấy ngày hôm sau những người làm trong gia đình xôn xao chuyện cậu đính hôn...

Đối với Kla, chuyện này vốn dĩ chẳng là gì, nên cậu không thèm quan tâm, càng không thèm giải thích với mấy người ấy,

Nhưng tại sao cậu lại có thể quên... nếu như những lời ấy đến tai Techno...

Rồi ngay hôm sau, Techno lại nói rằng đã ngủ với Tên Phan kia...

Lúc mình đến.. đôi mắt anh ấy... còn sưng mọng.. dường như.. đã khóc?!

Kẻ ngốc nghếch như thỏ non ấy... chẳng phải sẽ lại làm ra những điều ngốc nghếch hơn nhiều lần như thế kia chứ...

Kla bỗng chốc như hiểu ra mọi chuyện, Có phải cậu vẫn chưa còn đủ thông minh để gỡ ra cái nút thắt đơn giản đến chừng ấy...

Mỉm cười....Bước chân lập tức như có đà mà bung chạy...

- Ơ....Mẹ mày, chạy đi đâu đấy? Tao còn chưa chửi xong...

- Đợi tao với!

Một lát sau, Thầy quản lý mang hồ sơ tới, Hai kẻ vừa phạm tội thì chẳng thấy đâu,

Lại thấy Tin đang ngồi chau mày khoanh tay trên ghế.

Thầy Quản lý đẩy đẩy gọng kính, nhìn ngó xung quanh. Cười cười:

- Ơ, Em... Tin Methanat đúng không nhỉ?

- Em chỉ muốn hỏi là, tại sao. Em lại phải ngồi đây?

- Thấy cũng đang muốn hỏi là vì sao em lại ở đây đây?

- Ý thấy là sao?

- Ơ...à... ý thầy là... nhầm lẫn! chắc chắn là có nhầm lẫn!

- Vậy thì tốt. Em có thể đi chưa?

- A, dĩ nhiên là được!, đi đi đi.

Khi Tin vừa mỉm cười, bước ra khỏi phòng.

Vị quản lý vẫn đang không hiểu: Là cái chuyện quái gì? Sao bảo là hai thằng nhóc nào khác cơ mà?

Lắc đầu, thôi bỏ đi, Dính vào Tin methannat thì cũng chẳng tốt lành gì.

Nhìn trước nhìn sau,

Bỏ luôn hai tờ giấy kiểm điểm vào thùng rác!

Trong phòng Techno.

Thật may là đuổi được thằng Can đi, cả buổi trưa phải dọn lại đống bếp bừa bộn mà nó bày ra, cả người đều là mùi thức ăn, phải đi tắm một chút...

Techno vừa bước ra khỏi phòng tắm...

Một thân hình lập tức tiến tới, bao chặt cậu vào trong lòng...

Hơi ấm này...., giọng nói này.....

- P"no...

- Kla...?

- Ưm,...

Kla dán chặt nụ hôn của mình nên môi Techno....

Chìm đắm,...

Đôi cánh tay, đôi môi ngọt ngào của Techno thật sự giờ đây không chút nghe lời...

Lý trí không có cách nào chống lại trái tim đang đập rộn rã kia...

Bao nhiêu ngày nhớ mong, bao nhiêu ngày đau khổ,

Nụ cười gượng trên môi ai biết?

Não lòng ta những buổi mưa chiều,

Đi chẳng thể, lòng người đi chẳng thể

Ở chẳng xong, cảnh buộc ép người đi...

Người ta không đành lòng một phút nào rời xa,

Giờ lại đang ở đây..

Ngay lúc này...

Môi kề môi...

Techno không thể nào khống chế con tim mình đừng nhảy nhót... Mọi thứ của những ngày qua, trong một phút giây này... tan biến...

Như chưa từng có thương đau,

Như chưa từng có những sự hiểu lầm...

Đôi mắt Techno khẽ nhắm...

Đưa cánh tay...vòng lên...

Siết chặt lấy lưng của người đối diện...

Đôi cánh môi khẽ mở...

Kla lập tức luồn chiếc lưỡi đang khao khát tới điên cuồng kia vào trong miệng Techno, giọng nói chứa bao nhiêu yêu thương, nhung nhớ, hóa ra thành từng đoạn như nức nở, như vui sướng, lại như ủy khuất:

- P"No...Em nhớ anh đến chết mất....

- Kla... em...

- P"no... anh là đồ ngốc sao?

- Kla...

Kla khẽ buông, Nhìn thẳng lấy gương mặt của Techno:

- Để em nói cho anh biết: Đời này. Em chỉ yêu một mình anh.!

- Kla...

- Cũng chỉ cưới một mình anh!

- Kla....

- Sau này, bất kể chuyện gì, xin hãy nói cho em..

- .... Anh...

- ....Kla...Anh.... anh....Phan..

- Không cần giải thích... em đều hiểu rõ...

Kla hôn lên giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống kia của Techno...

Techno đưa tay lên, chạm lấy chiếc cúc áo đầu tiên trên ngực Kla...

Kla nâng tay, bế thốc Techno tiến tới phía giường ngủ...

Quần áo, từng chiếc được cởi bỏ...

Kla điên cuồng mà xâm lấn, Điên cuồng mà chiếm hữu từng tấc da trên thân thể Techno...

- A...Kla...

- P"no... Em yêu anh... cho em...

- Hựm... Kla... anh cũng... a...... muốn... thuộc về em...

- P"No... P"no....là của em... hựm... tin.. tin tưởng em...

- Được... sẽ,.. ưm.. sẽ.. tin tưởng em...

Tiếng thở dốc...

Mùi của dục vọng...

Mùi của tình ái....

Tràn ngập khắp căn phòng...

Sau cơn đê mê,Kla ôm gọn Techno từ sau lưng,đặt mái tóc lộn xộn của Techno tựa hoàn toàn trong lồng ngực, nghe Techno thì thầm:

- Tình yêu của anh, cũng chỉ có thể mang tên em...Kla..

- Em cũng vậy...

- Kla...Kla... anh.. xin lỗi..

Kla nắm lấy đôi tay của Techno, hôn nhẹ lên mái tóc:

- P"no, anh là đồ ngốc, chỉ có như vậy, lại không chịu nói ra, suýt chút nữa, bức em đến điên rồi...

- Kla.. Liệu.. em đẹp trai như vậy, lại có tiền.. có thể một ngày nào đó..

- Không có ngày nào đó. Chỉ có em yêu anh.

- Giả sử..

- Cũng không có giả sử. Còn nữa, từ sau này, không cho phép anh nói ra lời chia tay.

- Kla...anh..

Kla xoay người Techno lại, bắt lấy gương mặt còn đang ngại ngùng kia, hôn lên tai, thì thầm:

- Trong tim em. Chỉ có anh.

Yêu và hận

Khoảng cách chỉ như một sợi tơ... mỏng manh,

Nhưng nếu chúng ta cứ không bước qua được sợi tơ ấy,

Cứ mặc định mà coi đó như một bức tường thành,

Tự khắc, một sợi tơ hóa bức tường thành.

Ở ngoài cổng nhà Techno:

- Can!

- Ơ? Tin, sao lại tới đây rồi?

- Lên xe!

- Không được, nhỡ đâu thằng Kla làm gì P"no thì sao?

- Sao? Cậu định xem live trym?

- Là sao? Tin, buông tay ra!

Tin thì thầm lên tai Can:

- Nếu muốn xem... chi bằng... cùng đóng đi?

- Hử?

Bonus

Chuyện tình Nam Phan hay Phan Nam?

Trong nhà vệ sinh tối hôm tổ chức tiệc

. Nam một đường kéo tay Phan gần như ném vào. Chốt cửa.

Phan cũng chẳng thèm phản ứng, cứ mặc.

Nam quay lại, nhìn chằm chặp vào cái kẻ đang đứng trước mặt mình:

- Cậu đang làm cái trò gì vậy?

Phan bật cười:

- Tôi làm cái gì sai sao?

- Cậu quên thân phận của mình? Cậu là cảnh sát chìm!. Làm sao có thể làm ra được mấy chuyện vô lý như vậy?

- Ồ, tôi thấy người hiện tại đang vô lý, chính là anh đó!

- Phan. Cậu không cần phải giận tôi tới mức làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy!

- P"Nam. Anh đã quên rồi sao? chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này, tôi cũng đã từng làm qua. Với lại, anh lấy tư cách gì quản tôi?

- Cậu...

- Chí ít. Tôi cũng không bại hoại đến mức thuê một cô người mẫu đóng giả làm người yêu mình như ai đó.

- ...... Phan!

- Hiện tại bây giờ, tôi chính là người yêu của...

- Tôi không cho phép!

Nam tiến tới, áp chặt cơ thể của mình lên người Phan, một đường hôn xuống:

- Ưm...

Phan lập tức đẩy kẻ đang điên cuồng hôn cậu:

- Anh điên sao?

- Tôi... tôi.. không rõ nữa! nhưng...... Phan.. cậu không thể có người yêu...

Phan gượng cười, xoay người về phía cửa:

- P"Nam.. anh vẫn mãi chỉ là một kẻ ích kỷ..

Hai năm trước,

Phan là cảnh sát mới ra trường, gặp Nam khi cùng nhau giải quyết vụ án,

Sau đó Phan say mê Nam, nhưng Nam luôn cho rằng mình là trai thẳng, không chấp nhận được chuyện có một người yêu – là đàn ông.

Nam phũ phàng mà chối bỏ đi tất cả mối quan hệ của hai người...,

Thậm chí thuê một cô người mẫu, định kỳ sẽ xuất hiện bên nhau.. muốn che dấu đi tất cả, muốn phủ nhận đi tất cả...

Không cần phải nói tới, Phan đã đau đớn trải qua quãng thời gian đó như thế nào, Phan vào đội đặc nhiệm, rũ bỏ đi hết toàn bộ bản thân năm xưa. Ôm một nỗi đau trải qua những kỳ huấn luyện.. trở thành một cảnh sát chìm.... Cũng duy chỉ có Nam. Biết được thân phận thực sự của cậu...

Việc vào trong nghề nhiếp ảnh gia này.. cũng là vì một vụ án buôn bán ma túy.. Thật không ngờ.. lại vì thế mà kéo theo biết bao nhiêu chuyện...

Kéo theo... cả vết rách toạc trong tim đã chằng chéo từ bấy lâu nay....

Phan x Nam

Cường công -cường thụ

Luật sư công, cảnh sát thụ.

Đô thị tình duyên, x, ngược trước sủng sau

á há há. cho tác giả tự sướng phát. thông cảm bệnh nghề nghiệp ý mà ^^

Đây là fict dài nhất trong số fict mình đã viết.

Gần như gấp đôi fict khác.

Gãy tay. Bạn nào thương thương đọc xong ngược lên cmt vô fict đuê ^^

Xin cảm ơn và yêu thương. Tym tym.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio