Ngữ cảnh fict : Đây là chap riêng lẻ. Trong ngữ cảnh này cặp nào đã về cặp ấy, nhà nhà yên ấm, thiên hạ thái bình. Tối đến đóng cửa tắt đèn mó nhau.
Lưu ý trước khi đọc: lưu ý là không có lưu ý gì.
Cảnh báo trước khi đọc: cảnh báo là không có cảnh báo gì.
Thế hén ^^
Cơn mưa của các cặp đôi.
Mùa mưa mà có mưa thì là quá bình thường đi!
Nhưng mưa lớn như thế này đời Can đúng là chưa gặp phải mấy khi nha,
Hạt mưa to như từng quả trứng gà đập xuống lòng đường vỡ bung bét, vung vẩy bắn hết lên cả quần áo.
Khiến cho từng đôi tình nhân chẳng còn một tý nào là lãng mạn nữa. Đều co giò mà chạy.
Dưới sân trường, Từng chiếc ô như những chiếc nấm nhỏ đủ màu sắc rực rỡ, nhanh chóng di chuyển về phía nhà xe và cổng trường nơi trạm xe bus dừng đỗ.
Tan học.
Nhà Tôm lột:
Hôm nay lớp Ae lại tan trễ hơn một xíu so với lớp của Pete. Do đó, ngược lại với cái cảnh mà Ae có thể đến để chờ Pete ở trước cửa lớp, thể hiện được khí khái nam nhi mà che ô cho vợ. Thì Pete lại đã ngập ngừng bung ô dựa cửa chờ Ae:
- À É! Ở đây...
- Pete... đã tan học rồi sao?
Nói rồi, Ae đưa tay lên, vuốt lấy đôi gò má đáng yêu của chú tôm nhỏ:
- Chờ tao có lâu không? Có lạnh không?
- Tao lạnh lắm a.. a.... sờ má tao chút coi? – Pound lên tiếng.
Thằng Pound ở đâu mọc ra đằng sau lưng Ae, tự lấy tay mà vuốt vuốt má, trêu ghẹo thêm:
- Trời lạnh lạnh thế này, được ăn tôm thì còn gì ngon bằng? Tôm hấp bia? Tôm rang muối ớt? hay... tôm lăn giường nhỉ? Ha ha ha!
- Thằng quần!
Ae vội vàng, đạp tới cho Pound một phát, Pound né được, làm cái bộ mặt quỷ rồi ù té chạy. Hiện tại, được trêu chọc cặp Ae Pete là một trong những niềm vui sướng nhất của Pound sexy.
Pete vẫn còn khá ngại với mấy kiểu trêu này, thoáng chốc đã ửng đỏ mặt. Ae đỡ lấy chiếc ô trên tay Pete:
- Tao nhắc lại lần thứ : đối với thằng quần Porn đó, mày không phải ngại. Nó trêu, cứ đạp cho nó phát là xong!.
- Kìa.. À É...
Thực ra thì, Ngoài việc hơi mỏi tay một tý do phải giơ cái ô thật cao lên cho khớp với chiều cao của Pete, còn ngoài ra. Ae thấy được đi với người yêu dưới mưa thế này, cũng tốt đấy chứ!
Nhà TumTar
Còn gì ngọt ngào hơn khi vừa rời bước dưới cơn mưa tầm tã trở về nhà. Tum đã nhận ra được mùi hương thơm lừng từ bếp truyền tới.
Vừa nghe tiếng bước chân, Tar liền đặt vội chiếc thìa mà nhào ra cửa:
- P"Tum...
- Tar...
- Mau mau lại đây, uống một ngụm canh cho ấm, em đã nấu xong rồi...
Tum cởi chiếc áo khoác ngoài, Tar đỡ lấy, treo lên móc,
Múc ra một bát canh còn nóng hổi. Tar thổi một ngụm, đưa đến bên miệng Tum:
- P"Tum..
- Ưm... ngon lắm...
Bát canh chưa kịp vơi, đôi môi ngọt ngào đã quyện lấy nhau..
Là canh kia ngon..
Hay là đôi cánh hồng đào ngon...
Là canh kia thơm..
Hay là mùi hương trên cần cổ thon dài của em... thơm hơn?
Một lần trót say hương của em...
Ngàn đời, không cai nổi....
Nhà KlaTechno
Techno sốt ruột,
Lâu lắm rồi cậu mới thấy thời gian một khắc trôi qua thật lâu, mong chờ tiếng chuông hết tiết.
Kla vẫn còn đang trong khóa quân sự, tức là sao?
Tức là dù trời có đổ mưa vật vã như thế này, cũng có khi không được nghỉ!
Đặc biệt là lần trước Kla đã có vết đen suýt bị kiểm điểm. Thế nên các thầy ghim lắm.
Techno thật sự một đường lo tới suốt ruột...
Trời mưa lạnh thế này... chỉ cần nghĩ tới cảnh Kla đang phải dầm mưa... trong lòng thực sự một trận đau nhói!.
Thế nên, tiếng chuông hết tiết vừa vang lên. Nữ giảng viên trẻ tuổi còn chưa kịp chào lớp, thì Techno lại y như vừa nghe tiếng súng khai mạc môn điền kinh, mà phi như bay!.
Đã thế, lại còn quên mang theo ô!.
Mặc kệ những hạt mưa to như trái trứng gà ấy cứ đập lên má tới rát, làm mái tóc màu khói mới được P"Phan nhuộm cho cứ thế mà dính, ôm lấy khuôn mặt tái nhợt vì mưa lạnh.
Techno một đường thẳng tiến.
- Ha ha ha,
Trái ngược hoàn toàn với những tưởng tượng trong đầu Techno. Tiếng cười nói rộn rã một góc thao trường được căng lều rộng rãi bốn phía đều đủ che mưa gió.
Kla đang ngồi....ăn bánh cùng với một đám năm nhất và các thầy cô. Có cả thằng Nic nữa. Không sai. Cái miệng nhồm nhoàm của nó sao giờ Techno lại nhìn ngứa mắt thế!
Tủi thân a...
- P"No..?
Bóng dáng đơn độc đứng dưới hiên khu nhà tạm của Techno lập tức thu hút được ánh nhìn của cả đám...
Kla một khắc buông nụ cười, Chạy đến.
- P"No? anh sao lại đến đây?
Techno cúi đầu, vương mái tóc ướt nhẹp của mình tránh khỏi phòng tay của Kla:
- Tiện đường...
Kla cởi chiếc áo khoác quân phục ngoài, phủ lên người Techno...
Hơi ấm lập tức như hòa tan vào da thịt.
- P"No ngốc của em.. Nếu như anh bị cảm, có biết..em sẽ đau lòng đến như thế nào không?
- Kla...
- Nào. Em đưa anh về,
- Còn.. huấn luyện?
Kla cười gian manh, không nói. Trầm ấm mà vòng tay qua eo một người nào đó, khẽ siết.
"Mọi thứ trên thế gian này, nếu không phải mua được bằng tiền. Sẽ mua được bằng rất nhiều tiền".
Nghiệp chướng Bumnic
- Anh đến đón em!
- Ai khiến?
- Mưa to lắm, lên xe rồi nói!
- Bum, anh nghĩ anh là ai chứ? Tôi không thèm lên!. xí!
- Vậy thôi. Anh về trước. Em cứ từ từ mà đi bộ!
- Ơ?????
- Rầm!
Cánh cửa xe đóng rầm trước mắt. Nic tức tới sắp xì ra lửa:
- Đồ Bum thối tha!. Tôi bảo anh đi đi, anh lại dám đi luôn?
Bum hơi kéo cửa kính xe, thò ra đôi mắt:
- Nic. Anh chỉ là nghe lời em thôi. Như thế cũng không được?
Nic lấy chân đạp thùm vào cửa xe.:
- Mở cửa!
- Sao cơ? Mưa lớn quá anh không nghe rõ?
- Tôi nói anh mở cửa!
- Em nói sao? Em yêu anh?
- Đồ khốn!
- Sao cơ? Đêm nay muốn ngủ lại chỗ anh?
- ..... Fuck!
Trên xe. Sau khi đã cấu nhéo Bum một thôi một hồi, Nic mới trưng ra cái biểu tình cao thượng:
- Tôi nói cho anh biết nha!. Nể mặt trời mưa tôi mới thèm ngồi vào xe đấy!. Anh còn không biết đường mà cảm tạ ông trời!
- Vâng, Anh xin cảm tạ ông trời.
Cặp dưa muối.
Mưa to quá!.
Good đang loay hoay khoác chiếc áo mưa, thì thằng Can ở đâu thò đầu tới:
- Mày có mang ô không?
- Có! Sao thế?
- Tao lại quên đem ô rồi!
- Vậy lấy ô của tao đi. Đằng nào thì tao cũng có áo mưa đây rồi?
- Thế còn đầu mày thì sao?
- Vậy đội ô chung đi!
Thế là chú ngỗng nhỏ và cục bông gòn lon ton mà bung ô, ngón chân vừa thò ra khỏi hiên. Đã có tiếng gọi giật lại:
- Can!
- Ơ, Tin?
- Định làm gì?
- Mưa thế này, cậu chưa về sao?
Tin kéo Can lại, thoát khỏi cái ô của Good:
- Tôi cũng có!
- Cậu to xác như vậy, chui chung ô với cậu, không phải tôi ướt hết sao?.Tôi muốn chung ô với Good!
Tin chưa kịp trừng mắt, Good đã một đường chạy le te, hòa mình vào cơn mưa chiều vội vã:
- Thôi, Can ơi, tao về trước nha!
- Ơ...
- Dấm này tao ăn không nổi nữa!
- .....???
Can bĩu môi, nhìn Tin:
- Đấy!. Cậu thấy không? Ai cũng sợ cậu như sợ cọp!
- Con rùa đó ngày càng biết điều,
- Sao cơ?
- Không có gì. Đi thôi...
- Kìa Tin... vai áo cậu ướt hết rồi...
Nhìn cách người cầm chiếc ô,
Là biết người ấy có bao nhiêu yêu thương dành cho kẻ đi bên cạnh...
Tin nghiêng vành ô, một đường chỉ muốn che chắn cho Can, mà chẳng cần để ý, tới nửa vai mình bị những giọt nước kia đọng xuống... ướt đầm...
Buổi tối hôm đó. Thứ .
Can nhìn lên vai áo ướt đầm của Tin mà trong lòng có chút cay cay. Bèn nhắn cho Lemon một cái tin.
Dĩ nhiên. Tối hôm nay Can lại đi học nhóm.
Và dĩ nhiên. Đêm nay Can không về.
Vừa bước vào cửa " ngôi nhà hoa hồng" gần trường đó.
Can đã lật đật cởi áo khoác cho Tin:
- Tin, cậu nói xem, có phải cậu bị trí mất cân bằng không?
- Hửm?
- Cái ô cũng to, thế mà cậu che ra sao lại ướt hết nửa người thế này?
- .....!!!!
- Nào, cởi áo ra, mau mau đi tắm,mẹ tôi nói, mưa đầu mùa là dễ cảm lắm đấy!
Cái hành động vụng về của Can, những cử chỉ ngốc nghếch ấy, lại khiến Tin cảm thấy ấm hơn cả dòng nước đang xối vào người...
- Cách!
Tiếng cửa nhà tắm bật mở. Tin hơi giật người, theo phản xạ mà tay chộp lấy chỗ nào đó, che lại:
- Can? Cậu không biết gõ cửa sao?
- Sao cơ? Gõ cửa nhà tắm? Này cũng quá sang đi!
- Cậu...
- Tôi cũng muốn tắm. Tôi cũng không muốn bị cảm a!
- ......!
- Có cái gì mà bịp? Không phải chỉ là con trym thôi sao?
- Can?
- Hử?
Tin bỏ tay ra khỏi chú rồng nhỏ của mình, tiến đến, áp sát vào người Can, mỉm cười:
- Can. Biết thế nào là vuốt râu hùm không?
- Là như thế nào?
- Giống như... cố tình chọc vào một con sư tử đang ngủ say?
- À, là bắn súng vào mặt hồ đang yên ả đó chứ gì?
- Thông minh đấy!
- Ha ha, ưm....
Can còn chưa kịp đắc trí vì được Tin khen thông minh, thì dưới những tia nước ấm áp của vòi hoa sen hắt lên thân thể của hai người..Tin đã trao tới một nụ hôn..
Đôi bàn tay Tin không một chút do dự, tiến tới mà xoa nắn hai cánh mông mềm mại của Can...
Hai chú rồng nhỏ cọ sát lấy nhau, chẳng mấy đã ngẩng đầu phun lửa.
- Tin..
- Hửm?
- Ngày mai cậu đưa tôi đi khám tim đi?!
- ?....????
- Vì mỗi lần bên cậu... như thế này... tim tôi lại đập lung tung cả.. không khéo, rồi bị bệnh tim mà chết sớm!
- Đồ ngốc...
- Ưm....
Một lát sau,
Can nhất định là muốn chăm sóc Tin bù lại cho vụ che ô ướt vai của mình ngày hôm nay. Tin ấy thế mà lại được phen biếng nhác nằm tựa đầu lên đùi Can.
- Tin, tóc cậu mềm quá!
- Sấy cho cẩn thận!
- Ai nha, tôi cũng chưa làm cháy cọng tóc nào của cậu?
- Nóng quá, sắp xoăn hết tóc tôi rồi!
- Á, để tôi lật đầu cậu qua bên này!
- Cậu nướng bánh đó hả?
- Ơ? Nói mới nhớ, sấy tóc với nướng bánh cũng gần giống nhau đó!
- ....!!!!!!!
- Còn nữa. Mai thứ , tôi sẽ đi tìm việc làm thêm!
Tin lập tức nhíu mày, ngồi dậy:
- Làm thêm?
- Đúng vậy!. năm hai rồi, việc học cũng nhàn hơn nhiều, ai mà chẳng đi làm thêm?
- Không được!
- Cứ được!
- Cậu...
- Tôi thì làm sao?
- Can, thương lượng một chút!
- Không thương lượng!. Tin. Nói cho cậu biết, tôi thông báo với cậu thế là để tối nay đừng hòng làm " hiệp hai". Tôi còn muốn giữ mông cho khỏe để mai đi xin việc ấy. Chứ không có lý là tôi muốn thương lượng nha!
- Can?
- Không nghe không nghe!. Cứ đi xin việc! cứ đi làm thêm!
Can bỏ mặc mái tóc sấy dở của Tin. Chạy vô phòng.
Từ ngày yêu Can. Tin cũng không hiểu nổi, vì sao mình lại phải đi tranh luận những chủ đề thật sự là quá con mẹ nó hoang đường như vậy?
Sấy tóc và nướng bánh sao? Còn nữa, làm thêm?
Trời ạ?
Rút cuộc là, giá trị của Can nằm ở đâu?
Tin nhay mi tâm:
Quá con mẹ nó cao giá. Nhưng cơ bản, giá nằm ở đâu. Chính Tin còn không biết!
Nếu tôi hỏi các bạn một câu:
Các bạn trị giá bao nhiêu?
Hay, thô bỉ hơn,
Tôi xin hỏi: bao nhiêu tiền thì mua được bản thân các bạn?
Câu trả lời của các bạn là gì?
Người ta nói, tiền đo được lòng người.
Điều này, là chính xác.
Bạn nhặt được tờ .đ trong lớp. Bạn đứng giữa lớp la toáng lên hỏi: tiền của đứa nào rơi?
Bạn nhặt được tờ .đ trong lớp. Bạn e dè hỏi mấy đứa bạn thân có phải tiền của chúng mày rơi không?
Bạn nhặt được triệu. Bạn đút túi.
Giá trị của bạn, lúc này, là triệu.
Người ta lại nói, tiền đo được tình thân.
Bạn dư triệu, tạm thời chưa cần đến.
Bạn của bạn vay tiền.
Lúc này, bạn cho người kia vay bao nhiêu, chính là thể hiện, tình cảm bạn dành cho người ấy, là bao nhiêu.
Có những người, bạn không thể cho vay một xu nào, kể cả là bạn có dư tỷ chứ không nói tới triệu.
Còn có những người, vô tình mà bạn không những đem " cống nạp" cả triệu ấy, mà còn tặng kèm theo một trái tim sẵn sàng hi sinh vì kẻ may mắn đó nữa.
Kẻ may mắn đó. Chắc chắn, chỉ có thể mang một cái tên: Tình nhân.
Vậy, giá trị của Can, là bao nhiêu?
Sự ngây thơ. Không có giá. Nhưng là vô giá.
Sự ngốc nghếch. Không có giá. Nhưng là vô giá.
Lòng tốt và sự chân thành. Không có giá. Nhưng là vô giá.
Cho nên mới nói, Can có toàn những thứ khó hiểu, khó để mà tìm thấy, khó để mà cảm nhận.
Trong phòng Tul- anh trai của Tin.
Một người mặc vest đen thoạt nhìn bụi bặm tiến lại phía chiếc ghế xoay.
- Nói đi! Người dạo này thường tới ngôi nhà X đó, là ai?
Tul một chân gác lên chân còn lại, xiết mười ngón tay đan vào nhau.
- Dạ, là một thằng nhóc. Tên Can
- Thằng nhóc? Mày vừa nói cái gì vậy?
- ????
- Mày vừa nói: là một thằng con trai sao?
- Chính xác!
- ồ.... Thú vị rồi đây!. Tin methanat thế mà lại ủ trong ngôi nhà đó một thằng con trai. Tin, mày là bi sao?. Hừm..
Tul tách đôi tay, đưa bàn tay lên chiếc bàn nhỏ, khẽ gõ:
- Rồi sao nữa? Là diễn viên? người mẫu?
- Dạ, không, là... là sinh viên bình thường..
- Sinh viên? Bình thường?
- Ảnh đây ạ.
- WTF? – Tul nhìn kẻ trong ảnh đang ngậm cái kẹo mút trên mồm: nhíu chặt mày"
- Cái gì thế này?, Mày có nhìn nhầm người không?
- Dạ chuẩn xác %.
- Tính cách?
- Dạ.... – người mặc áo vest ngần ngừ. Khiến Tul tức giận mà quát lên:
- Nói!
- Dạ... tham ăn, ngốc nghếch, điểm số bét sổ, nói chung là... là... là không được cái điểm gì!
- Bộp!
Tul tức đến nỗi đập rầm một phát tập tài liệu về Can lên bàn:
- Dkm!. Mày tả cái đéo gì vậy? Tao hỏi là: người thằng Tin dấu trong căn biệt thự đó là ai? Người mà nó đang chết mê chết mệt là ai!. Chứ tao không hỏi là thằng mà thằng Tin ghét nhất là cái loại gì!
- Dạ... Sếp. sếp bình tĩnh.. Em cũng nghĩ mãi mà không ra, tại sao cậu Tin lại có thể...Tóm lại là, em lấy đầu mình ra đảm bảo. Quả thực, người cậu Tin đang dấu diếm kia, chính là nó!
- .......!!!!!!!!
- .......!
- Cút!
Ban đầu, cảm giác trong Tul là không thực.
Chuyện vô lý như thế này, bảo một kẻ khôn ngoan như Tul phút chốc chấp nhận cũng là quá đáng tới không thể chấp nhận nổi!
Làm sao có thể?
Coi như nó chán ghét bọn con gái đi,
Coi như nó thích một thằng đực rựa chơi bời đi.
Thì ít nhất, với tính cách của nó, cũng phải cỡ người mẫu diễn viên, nhan sắc rung động lòng người. Chứ làm sao có thể là một kẻ ngây ngốc đang phùng mang trợn má mà mút chùn chụt một cây kẹo chupachup thế kia!
Trời đất ạ! Nếu không phải là Tul chính mình kiểm chứng qua nụ hôn dài của hai thái cực cuộc đời kia. Nhất định, hắn sẽ đánh chết cái kẻ dám đem cái tin vô lý đó đến bán lấy tiền.
Chiếc xe cuối đường, lăn bánh.
- Tin. Đối với ngươi không lại. Ta sẽ có cách khác khiến ngươi phải đau đớn.
Tul mỉm cười, với cái loại người vừa tham ăn, vừa ngu xuẩn.
Giá trị đáng là bao nhiêu?
Tul gọi một cú điện thoại:
- Phily,tới chỗ anh.
Hôm nay là thứ .
Can nhất định không chịu cho Tin đưa đi xin việc.
Lý lẽ của Can rất đơn giản:
Nếu cậu và Tin cùng đi, họ nhất định nhận Tin vào làm thêm chứ không nhận cậu. Thế cho nên, Can tặng cho Tin một nụ hôn dài ngay trước cổng. Với điều kiện:Tin phải ở nhà!.
Sáng hôm sau. Chủ nhật. vẫn trên hành trình đi tìm việc:
- Ai da!
Từ ngày lên năm , bố mẹ Can đã nâng cấp cho cậu hẳn con xe tay ga xịn sò để đi làm thêm. Can vừa mới lò dò lao ra khỏi đường đi chưa được bao lâu thì đã đụng phải một chị xinh đẹp băng qua đường.
Can líu ríu nhảy vội xuống, đỡ lên:
- Ôi chết chết, xe mới nên em đi còn chưa quen lắm!. Chị có sao không?
- Chị không sao!. ôi... đau quá, người con gái kia lấy tay mà xoa lên cặp đùi của mình.
Can nhìn thoáng qua cặp giò nuột nà kia, không thấy bị trầy trước gì, mới yên tâm:
- Phù, may quá! chị đi đâu mà vội thế?
- À, hôm nay quán café của chị tuyển thêm người, chị đã hẹn các bạn tới phỏng vấn mà...
- Còn tuyển không ạ?
- Còn chứ em..
- Vậy.,.. vậy... vậy.. em chở chị tới đó, rồi chị tuyển luôn em được không?
Người con gái đó tỏ qua nhìn Can từ trên xuống dưới, rồi đánh giá:
- Em cần việc làm sao?
- Đúng vậy a!
- Ồ, vậy thì đây đúng là duyên phận rồi!
- Em tên Can, Còn chị ạ?
- Chị tên Phily. Rất vui được làm quen với em!
- Vâng ạ!
Buổi phỏng vấn diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Can được nhận vào làm với một mức lương khá ổn.
Đã thế, quán này còn có thể fix thời gian làm việc nữa!
Chiều tối. Can phi xe tới chỗ Tin. Hào phóng mà mua hẳn cái bánh kem cỡ bự để khao việc.
Kết quả. Một mình Can ăn gần hết cái bánh kem. Nằm phơi bụng như chú mèo lười trên sân thượng:
- Tin, sao cậu không vui vậy?
- Có thể vui sao?
- Đó là công việc đó!. Lần đầu tôi trúng tuyển đó!
- Tôi không thích!
- Tin. Để tôi nói cậu nghe. Cho dù là tôi có hơi ngốc, nhưng tôi không muốn kẻ khác nói rằng tôi yêu cậu là moi tiền của cậu. Tôi muốn chúng ta được bình đẳng. Giống như Good, giống như P"No đó, đều tự đi làm thêm.
- Ừm..
- Tin, cười một cái đi,
- Tôi không cười được.
- Gì nữa?
- Mỗi buổi tối, sau khi tan làm, tôi sẽ đến đón cậu?
- À... ok!. Cái đó thì được!
Can đã làm ở đây được tuần rồi nha.
Đây là một quán café và bánh ngọt.
Đối với các buổi tối mưa nhẹ thì không gian đặc biệt thích hợp dành cho các đôi yêu nhau.
Can đôi khi cũng cảm thấy nhớ Tin. Vì khi đi làm thêm, thời gian ở bên cạnh Tin ít hơn hẳn,
Nhưng điều an ủi cậu rất lớn là chị chủ tên Phily đó cực kỳ cực kỳ tốt.
Luôn luôn cho cậu được ăn thử các loại bánh trong tiệm mới ra lò nha!
Rồi luôn luôn cầm tay cậu chỉ cho cậu từng chút cách thức pha café, cách thức trang trí lên những chiếc bánh ngọt nữa. Thế nên, tay nghề của cậu từ chỗ" không thể nuốt nổi". hiện tại đã tăng lên một đẳng cấp khác gọi là " có thể ăn được "
Can rất quý mến chị chủ này nha!
Một buổi tối, vừa tan tầm,
Phily gọi Can vào trong phòng riêng của chị ấy tại quán.
Cái phòng này ở tận trên lầu ba. Can cũng có mấy lần được chị ấy sai lên lấy vài đồ lặt vặt nên cũng quen lối.
- Là em đó hả Can?
- Vâng ạ!
- Vào đi em!
- Dạ!
- Kéo giúp chị cái khóa nhé?
Can vừa thò đầu vào, Phily đã nghiêng người tới.
Chiếc váy ren mỏng bó sát lấy người, nhưng cái khóa thì đang ở giữa lưng chừng eo, có vẻ như chị ấy không thể với tay tới. Can lập tức vui vẻ:
- Để em kéo cho!
- Xoạt... Xong rồi ạ!
- ......
- Can... Em....
Phily có đôi chút ngạc nhiên, sau đó quay ra, uốn người dựa lên cánh cửa:
- Can này, Em thấy chị,... được chứ?
- Đẹp! chị đẹp lắm lắm luôn á!
- Vậy... em không thích một chút nào sao?
Nói rồi, Phily tiến đến... không mặc áo ngực a! Hai đầu núm ti vừa vặn nhô ra khỏi chiếc váy ren bó sát, vô cùng khêu gợi. Dưới ánh đèn mờ ảo này, nếu rơi trúng bất kì một người con trai nào lúc này. Máu mũi chắc chắn phải nhỏ thành sông. Phily tựa như chỉnh lại chút ngực áo. Một đường khoét sâu giữa hai đôi gò bòng lập tức hiện ra...đốt mắt.
Can gần như chết lặng:
- Chị Phily?
- Ừm... - tiếng rên nhỏ nơi cổ họng, trả lời như có như không.
- Mẹ em nói, trời lạnh thế này, chị mặc như thế dễ bị cảm lắm!
- Hả???
- Cổ khoét sâu thế là dễ bị ho lắm đấy!. Thôi, em về nha!
Nói rồi, Can tung tăng một đường bước xuống lầu, ra về.
Vừa đi còn vừa lẩm bẩm: chị Phily đúng là đáng thương a!
Trời lạnh mà còn không đủ áo mặc nữa!
Thật là, người tốt nên mở quán kiếm cũng không được bao nhiêu hết. Từ ngày mai, chắc chắn mình phải ăn ít lại một chút.
Phily nhíu mày. Chết tiệt. Tiền của tên Tul cũng không dễ ăn một chút nào!
Phải làm sao để đưa được tên nhãi kia lên giường?
Hừ. Không thể cứ như vậy mà để món hời qua tay được!
Lại một tuần nữa trôi qua. Hôm nay là tròn nửa tháng Can tới làm việc. Cũng là ngày đầu tiên được lãnh lương. Can hồi hộp lắm,
Sau khi các bạn đã được phát hết lượt, ra về,
Chị Phily lại gọi cậu vào phòng riêng.Can lập tức hỏi:
- Chị lại cần em kéo khóa áo nữa sao ạ?
- À không.. hôm nay, chị có điều này thú vị lắm...
Khác với ánh sáng mờ ảo ngày hôm trước. Hôm nay, chị Phily lại bật đèn sáng trưng.
Can vừa bước vô phòng, liền giật mình: Một đống tiền bừa bãi trên giường.
Chị Phily mặc chiếc quần sooc ngắn hở ra đôi chân dài miên man đang duỗi thẳng bên đống tiền lộn xộn:
- Can, lại đây.
- Vâng!
- Hôm nay chị hơi mệt, Em tự tính tiền lương của em, rồi lấy đi.
- Vậng ạ!
Can đã tính đi tính lại ở nhà rồi nha!. Còn cẩn thận nhờ Tin bấm lại nữa. Thế nên mau chóng mà rút đủ số lương của mình trong xấp tiền gần nhất ra. Chìa trước mặt Phily:
- Chị đếm lại ạ!
Phily mỉm cười ngọt ngào, cầm lấy bàn tay của Can, áp sát lên đống tiền dưới giường:
- Em chỉ lấy nhiêu đó, thật sao?
- Vâng ạ. hì hì. Em tính đúng mà chị?
- Vậy còn chỗ này? Em có muốn lấy... thêm không...?
Phily đá đuôi mắt với Can. Can rút tay mình lại, đặt lên mắt Phily:
- Chị bị giật mắt sao? Giật mắt trái là có điềm đó!
- ??????
- Can!
Phily dường như đã hết kiên nhẫn, chụp lấy tay Can,:
- Can... chỉ cần em ở lại với chị đêm nay. Toàn bộ số tiền này, là của em!
- Sao cơ?
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Can, Phily chắc chắn, cá đã trúng câu:
- Vừa có người, vừa có tiền. em thấy sao?
Nghe quen quen. Sao giống như phim Hàn Quốc vậy nè? À!, nhớ ra rồi.
Can bỗng dưng bật cười:
- Chị Phily, chị diễn đạt thật đấy!. Em thấy chị nên đi thi làm diễn viên. Cảnh này em có xem qua rồi nha!. ha ha. Cái bộ phim ấy tên là gì ấy nhỉ.. à... vui cực kỳ.. ha ha ha...chị cũng xem phim đó sao??
- Can, chị không đùa! Tất cả số tiền này là của em. Em xem đi. Chỉ cần em chịu, chị sẽ không để em thiệt thòi.
- Sao ạ?
Phily tiến tới, đặt một xấp tiền lên đùi Can:
- Em biết chỗ này là bao nhiêu không? . bath ( khoảng triệu đồng)
- .....???
- Em làm phục vụ sinh, đến khi nào mới có?
Phily mỉm cười, dời bàn tay từ đùi lên đũng quần Can, nhón người dậy, áp sát bộ ngực của mình gần tới trước mặt cậu, thổi nhẹ lên tai Can:
- Sao nào? Đủ chưa?
- Nếu chưa đủ, cứ cho chị một cái giá? Cục cưng..
Can chưa từng gặp tình huống củ chuối như thế này bao giờ, bộ não vẫn còn đang phân tích: là thật? là phim? Chị phily sao lại kỳ như vậy?
- Á!!!!!
Phily vừa nhéo... nhéo... nhéo... lên... lên.... củ cải của cậu a!
Can giật bắn người. Nhảy ra khỏi giường, lắp bắp:
- Chị.. chị... chị...
Phily mỉm cười, nhẹ nhàng bước tới:
Phily nhìn chiếc máy quay trên phía tủ,
Nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc,,....Cổ áo sơ mi dần lộ ra bộ ngực trắng nõn nà:
- Can,em đã thử với con gái khi nào chưa?
Can lúc này mới xác định là mình có nguy cơ bị hiếp a, lắp bắp:
- Chị.. định... định hiếp em sao?
- Can. Nếu thực sự em " lên " không nổi, chị vẫn còn có thuốc...
- Con bà chị!
- ????
Can hất một phát mạnh, khiến Phily ngã chèo queo, cả bộ ngực to lớn lập tức bẹp suống sàn. Can hét lên trước khi bật chạy khỏi cửa:
- Thân của Can trị giá ngàn vàng nha!.
Vâng. Có trị giá ngàn vàng không thì không biết.
Nhưng sống chết không thể để Tin biết được nỗi nhục này a!.
Can một đường phi tới nhà Techno. Vì sao? Vì nhà Techno gần đây nhất a!.
Vác đôi mắt sưng bụp của mình nên tựa đầu vào vai P"no, Can khóc nức nở:
- P"no... em... hức... em... tiếc.. hức.. tiếc.. tiền quá!
- Thôi. Không sao đâu. Ngoan, ăn bánh đi!
- Còn.. còn cái nào.. đâu!
- Hả?
- Em ăn hết nãy giờ rồi!
- Mày.....
Techno cũng không biết phải làm gì hơn với chú mèo nhỏ đang mít ướt này.
Nhưng Kla thì khác. Ngồi bên cạnh. Nhìn tới cháy bả vai của Techno khi Can đang dựa vào. Ấy thế nhưng Kla không thể nào mà xông lên gỡ ra được. Nói gì thì nói, Can cũng là người đã " tác hợp" cho hai người họ vụ vừa qua. Tuy là theo cách chẳng giống ai,
Cũng không muốn đâu.
Thế nhưng đổ dấm một mình là không tốt.
Chỉ một lát sau. Tin cứ như nhận được tin chỉ điểm mà một đường tìm tới.
Can bị lôi đến ngồi trên xe rồi, mà vẫn còn không tin:
- Tin? Là cậu sao?
- Có chuyện gì? sao lại tới đây tìm tên Techno đó nữa?
- Hu hu hu....
Can bất giác như tủi thân lắm lắm, mà đu lấy cánh tay của Tin.
Tin vội vàng táp xe vào lề đường:
- Cậu bám tay tôi như vậy lỡ...
- Hu hu hu...
Can khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem. Thực muốn mắng cho tên này một trận. Nhưng như thế thôi Tin lại không đành lòng, rút chiếc khăn tay, lau lên:
- Được rồi. ngoan. Nói cho tôi biết. Có chuyện gì?
- Không thể nói được.. hức... hức...
- Là chuyện làm thêm?
- Sao cậu biết?
- Rồi sao nữa?
- Không thể nói được... suýt.. suýt bị hiếp... hức hức..
- Cái gì?
Tin nhíu chặt mày, nắm lấy vai Can:
- Là thằng nào?
- Là con nào mới đúng..
- Sao cơ?
- Á???
Can vừa xì mũi xong mới thấy có cái gì đó sai sai. Cậu dậm dậm chân: Tức quá. Cái mồm này! Đã nói nhất chết phải dấu cơ mà....Vừa nãy là chết giả. Chứ bây giờ đối diện với bộ mặt thảm khốc của Tin. Cậu mới xác định: bây giờ là chết thật!
- Á! Đau đau.. buông vai...
- Can! Nói cho rõ? Cậu nói suýt bị ai hiếp?
- À... như... như... như... thế này...
Ngay ngày hôm sau. Quán đó dẹp tiệm. chị Phily đã chạy tới phương trời nào cũng không ai hay.
Chỉ biết rằng. Ngày hôm nay. Can không xuống giường được.
Tối hôm qua. Tin không cho Can đi tắm, bắt để nguyên hiện trạng mà cứ thế vừa hôn vừa lôi vừa kéo một lèo ở trên xe.
Đến khi thật xác định Can quả là không có dấu vết nào của tình ái mới yên tâm mà bế Can lên phòng làm vài hiệp nữa.
Thật quá con mẹ nó khốn khổ mà?
Giá của mình là bao nhiêu cơ chứ?
Không những đi làm thêm chẳng được xu!
Lại còn khuyến mại thêm cái mông đau như vậy!
Thế này thì sợ quá. Thôi. Tốt nhất là ở nhà!
Tâm sự của Tin.
Can của tôi có thể ngốc nghếch.
Nhưng cậu ấy không rẻ mạt.
Một người con gái xinh đẹp không mua nổi cậu ấy.
Một người con gái xinh đẹp và vài trăm ngàn bath cũng không mua nổi cậu ấy.
Tôi còn tin rằng, là dù bao nhiêu tiền, cũng không ai mua nổi cậu ấy cả.
Vì sao?
Vì cậu ấy chính là Can.
Người yêu của tôi.
Vì sao?
Vì trái tim của cậu ấy.
Đang nằm ở đây – ngay trong trái tim tôi.
Vì sao?
Vì đối với tôi. Cậu ấy là vô giá.
//