"Radio and u"
- --
Một chuyên mục trên radio gần đây Taehyung thực sự rất thích-Chuyến tàu đêm , được dẫn bởi một giọng nữ rất êm tai.
Taehyung nghe đài bằng chiếc cát-xét ông ngoại cho vào dịp Noel, chiếc cát-xét ấy cũ lắm rồi ông còn chẳng thèm đụng tới, thế mà thằng cháu ông lại thích quá nên ông cũng đành tặc lưỡi cho luôn.
- Cái cát-xét đó lâu lâu cháu nghe sẽ có tiếng rè rè, lâu lâu nó còn rít lên nghe rất chói tai. Không hiểu sao thằng cu nhà ông lại thích thứ đồ già cả này được nhỉ?
Trong khi gói món đồ kia vào hộp giấy cho anh, ông vẫn cứ nhùng nhằng nói.
- Chỉ là...cháu thấy nó thú vị thôi!
Thế mà không, từ dạo đem chiếc cát-xét ấy về, chẳng hiểu sao không cần cắm điện hay sạc pin nhưng Taehyung mở lên lại vẫn nghe được. Lạ hơn nữa là chiếc cát-xét ấy sao chỉ có đài…
Cứ như thế, món đồ cổ từ thời ông nội đã chễm chệ nằm trên chiếc loa thùng đặt ở phòng khách nhà anh. Taehyung cưng nó lắm, cứ dăm ba bữa rảnh rang lại đem khăn ra lau một lần.
Giáng Sinh, cái ngày mà mọi người đều tay trong tay đi dạo ngắm đường phố nhộn nhịp, anh lại ở nhà một mình.
Cái cảm giác lò sưởi ở ngay trước mặt phả ra từng đợt khí ấm áp vẫn không sao làm vừa lòng trái tim đang loay hoay trong lạnh lẽo này, Taehyung uể oải nhấc người từ chiếc ghế đẩu gỗ, đi tới bật cát-xét nghe đài. Bây giờ là tám giờ, còn vài phút nữa là tới chuyên mục “Chuyến tàu đêm ” anh thích nhất rồi.
Đêm giáng Sinh ở nhà tận hưởng âm nhạc, kể ra cũng thú vị mà, không phải sao?
“When your birthday passed and I didn't call
And I think about summer, all the beautiful times
I watched you laughing from the passenger side
And realized I'd loved you in the fall
And then the cold came, the dark days when fear crept into my mind
You gave me all your love and all I gave you was goodbye...”
Sau giáng Sinh vài ngày là sinh nhật anh. Hôm đó, Taehyung kết thúc sớm ca làm nhưng hứng thú tụ tập bạn bè nhậu nhẹt lại chẳng còn nữa, ở cái tuổi nhiệt huyết, cớ gì anh chỉ muốn yên ả sống một cuộc sống thật bình thường, từng ngày trôi qua trong dung dị, đi làm, về nhà, ăn cơm, đi ngủ…
Cuộc sống như vậy rất tẻ nhạt anh ơi...nhưng anh thích thế.
Bởi lẽ guồng quay cuộc đời mọi khi đều hối hả cuốn ta vào vô thức, thế rồi có những người bất đắc dĩ rơi ra khỏi sự sắp đặt kia, có người lại tình nguyện dừng bước.
Cuộc sống không ép buộc ai, chỉ có bản thân tự ép buộc chính mình mà thôi…
“Hyungie lại trốn đâu rồi?”, điện thoại có cuộc gọi đến, là cậu Park, lớn hơn anh hai tháng tuổi, một tên thích lo chuyện thiên hạ.
“Tớ mệt, tớ về trước!”, anh đáp gọn rồi xỏ tay vào túi rời khỏi cổng cty.
“Ơ còn bữa tiệc ở nhà hàng thượng hạng tớ...tổ chức...cho…bíp bíp
Taehyung như tên nghiện âm nhạc từ chiếc cát-xét cũ ấy rồi nhỉ? Ngày nào cũng mở nghe, ngày nào cũng tra đi tra lại một dãy tần số (đài), ngày nào cũng trong khung giờ ấy, bắt đầu nghiêm chỉnh ngồi trên chiếc ghế đẩu đặt trước lò sưởi, chậm rãi nhấp ngụm trà gừng…
Sắp rồi…
“Xin chào các bạn, đây là kênh HZ-có tên gọi riêng là “Chuyến tàu đêm-”, vào mỗi khung giờ tám giờ tối lại vinh hạnh tới đón bạn cùng du hành trên những khoảng trời rộng mở hạnh phúc…”
Lại là giọng nói êm dịu của cô ấy, Taehyung bất giác mỉm cười…
“Tôi là Kim Ami…”
Một cái tên thật đẹp…
“Bài hát đầu tiên được gửi đến là bài…”
“Bên cạnh trạm dừng Gangnam , vô tình xuất hiện bóng dáng một cô gái.
Đôi mắt cô ấy tỏa sáng lấp lánh, tỏa sáng lấp lánh...
Và nếu cứ thế lướt qua...anh nghĩ anh sẽ hối hận chết mất...”
Thứ thanh âm ấm áp ngọt lành phát ra từ chiếc cát-xét tưởng chừng đã cũ nát, thật là điều kì diệu nhỉ? Nhưng không, được biết tới cô phát thanh viên kia và thứ âm nhạc bay bổng cô gợi nhắc, với Kim Taehyung mới chính là may mắn.
Vì anh còn nhớ…
Chính là trước Noel hai ngày, cái ngày mà anh thất thểu đi bộ từ tòa án về nhà ông nội, cái ngày mà mọi nỗ lực níu kéo của anh với gia đình nhỏ năm người từng rất ấm áp ấy bỗng chốc sụp đổ.
Nơi ấy từng có ba, có mẹ, có hai em, có cả đứa con lớn luôn tự hào về gia đình mình, là anh.
Nơi ấy từng có tiếng cười, từng có trăm ngàn mảnh kí ức đẹp đẽ, thế mà bỗng chốc cũng theo cái chạm cáu gắt từ bố, cái nhíu mày hờ hững từ mẹ mà tan biến cả.
Anh, trước Noel hai ngày đã trở thành người không gia đình như thế…
Thế rồi ông cho anh chiếc cát-xét nhỏ, nơi ấy có cô, hằng ngày trò chuyện cùng anh, hằng ngày kể chuyện để anh vơi đi nỗi buồn một mình…
Và hôm ấy, như mọi lần, cô chậm rãi kể một câu chuyện trích dẫn mở đầu cho bài hát được khán giả nghe đài nhắn gởi: “Nhờ nỗ lực của nhiều người mà ngọn nến trong hang động tu viện không bao giờ tắt, giờ mỗi ngày, ngày mỗi năm, dù là ngày hay đêm. Chỉ có một lí do duy nhất để ngọn nến luôn thắp sáng, đó là vì tất cả những người cô đơn sống bên ngoài hang động đó, những người cảm thấy cô đơn và nghĩ rằng bạn đang một mình. Hãy biết rằng có ai đó ngoài kia đang cầu nguyện giờ mỗi ngày cho chính bạn. Xin hãy nhớ điều này. Bạn chưa bao giờ một mình cả, dù chỉ trong giây phút. Và như mọi khi, chúc ngủ ngon".
Rung động…
Ai đó sao lại như nói về anh thế này…
Giọng nói khắc khoải chứa đựng bao tâm tình của cô như ghi khắc toàn bộ vào tâm trí yêu mềm kia.
Taehyung nhíu mày, ngăn không cho sóng mũi mình thêm cay nữa...
Noel năm ấy Taehyung đã rất hạnh phúc, như vậy...
Bấm vào dãy số điện thoại luôn được cô nhắc đi nhắc lại, anh run rẩy tựa như lần đầu gọi điện cho cô bạn lớp trưởng anh thích, tựa như nỗi lo lắng, rằng cô có bắt máy không.
Anh cũng tự hỏi mình rồi, rằng cảm giác bồn chồn này là gì mà kì lạ quá, nó khiến anh mải miết nghĩ về cô, nghĩ không thôi.
Cố gắng giả ngốc bảo mình rằng: “Ừ thì như một bạn nghe đài bình thường, ngẫu nhiên gửi cho cô một bài xem như cám ơn, nhỉ?”
“I got a crush on you…
Em đang ở cạnh bên anh đây…
Phải chăng anh cũng đang chần chừ, do dự như em.
Phải chăng anh cũng đang chờ đợi em?”
-
Đầu dây chậm chạp vang lên tiếng ngắt quãng…
“Alo…”