“Alo?”
Bên kia đầu dây có tín hiệu.
- Chào...anh ạ, tôi là bạn nghe đài, tôi muốn gửi bài hát ạ!
“Cậu...cậu lầm sao, studio của chúng tôi đã giải thể từ một năm trước rồi mà?”
- Sao cơ? Nhưng radio của tôi vẫn nghe được mà?-Taehyung tròn mắt.
- Anh này, cho tôi hỏi cô Ami, cô ấy là phát thanh viên kênh này, cô ấy...
“À Ami, có phải là Kim Ami không nhỉ?”
- Vâng!
“Xin lỗi nhưng phải nói với cậu điều này…”
Thẫn thờ ngồi trước chiếc cát-xét cũ, giữa trời đông giá lạnh, khi từng đợt tuyết buốt giá rơi lã chã trên mái nhà, ở nơi ấy chỉ còn mình Taehyung.
"Ami cô ấy mất rồi, khoảng một năm trước. Lần đó ai cũng thương tiếc, có người cũng vừa mới đây gọi tới cho chúng tôi hỏi về cô ấy, như cậu vậy..."
Vậy ra những thứ anh nghe được dạo gần đây là ảo giác ư?
Không, thứ âm thanh hạnh phúc réo rắt nơi tiềm thức này, tựa như bản nhạc trầm bổng không điểm cuối ấy...làm sao có thể là hư ảo?
Taehyung tin nhất vào cảm nhận của riêng mình, phải, chẳng cần ai tin anh cả, anh tin chính mình là đủ rồi.
Phải, tất cả đều đang dối gạt anh, chỉ mỗi cô...anh tin cô.
Tối đó, vào khung tám giờ quen thuộc.
“Xin chào các bạn đây là kênh…”
Vẫn là cô ấy.
“Hôm nay tôi biết có nhiều người trong số chúng ta đang không vui, đang loay hoay bởi chính lo sợ của riêng mình…”
Làm sao mà...?
“..., vì lí do đó, chuyến tàu đêm sẽ ghé thăm bạn ở trạm dừng, cùng bạn lắng nghe những giai điệu vùi sâu trong kí ức xưa cũ, đẹp đẽ nhưng chẳng buồn bã chút nào, sẽ làm bạn rung động, yên vui…”
“Bài hát đầu tiên chính là…”
“Một mình ở nơi này, anh ngã khuỵu xuống.
Nhớ lại lời em nói với anh, anh tự mình đau lòng.
Và em ơi, ngay chính em cũng không nhận ra mình làm điều đó đúng không?
Em đau chứ, vì em là của anh.
Anh muốn là nguồn sáng của em.
Nhưng em cũng hãy trở thành nguồn sáng của chính mình.
Chỉ có vậy, em sẽ không tổn thương, sẽ cười rạng rỡ hơn bây giờ.
Anh muốn trở thành màn đêm của em.
Nhưng em cũng hãy là màn đêm của chính mình.
Chỉ có vậy, đêm tối sẽ yên bình hơn cho chính em...”
Tiếng nhạc như vỗ say lòng người qua bao cơn giông bão...
Tiếng nhạc như dìu say giấc ngủ êm...
Đến yên bình…
Đêm hôm đó, Taehyung ngủ thiếp đi mất trên chiếc ghế đẩu quen thuộc của mình.
Anh như chìm đắm trong lời ca ấy, và vì đặt lòng tin nơi giọng nói trong trẻo kia, anh kết thúc một ngày thật dài.
Để rồi nhận ra vào sáng hôm sau, chiếc cát-xét ấy đã trở lại thành thứ đồ cũ kĩ như trước nó đã từng. Chiếc máy ấy phát ra thứ âm thanh ken két đến chói tai, được một chập chớp tắt cũng chịu im ắng hẳn.
- Đúng là nó chỉ có thể dùng để trang trí, một thứ đồ cổ chẳng thể tái sử dụng!
Yoongi chậc lưỡi nói khi vu vơ đưa tay gõ lên chiếc máy cậu trai vừa đem tới lab..
Taehyung lặng người, giờ đây anh tự hỏi, cái hiện tại đẹp đẽ anh ngỡ sẽ lâu dài ấy, giọng nói êm dịu ấy, cô gái anh đã từng muốn gặp ấy, người dịu dàng an ủi anh sau bao khó khăn vấp ngã…
Phải chăng cô cũng như chiếc máy nghe cũ kĩ này...
Cũng như quá khứ vội xa...
Âm trầm…
Giờ đây anh muốn cám ơn cô, anh nên tìm cô ở đâu bây giờ?
“Tạm biệt, anh vốn dĩ nên yêu chính mình.
Và vì anh tin em tồn tại, thế nên em an nhiên ở đây cùng anh.
Cho đến khi anh lại mỏi mệt.
Cho đến khi hiện thực tàn khốc quật ngã anh không hề thương tiếc, em sẽ trở về.
Chỉ cần anh tin em còn tồn tại, em vẫn sẽ ở đây…chờ anh!”
- --
Đây là fic sinh nhật của Taehyung, được viết vào năm ngoái...
Fic rất buồn có phải không?