Hai ngày trôi qua Lưu Ly không đến lớp, Đám Hoa Thiên và Anh Thảo cảm thấy có gì đó bất an, họ không ngừng gọi điện cho cô bé, nhưng điện thoại của cô đã mất tín hiệu. Hai ngày đó tới nhà Hổ Phách tìm Lưu Ly đều được mấy người giúp việc cho biết cô bé bị bệnh đang ngủ trên phòng không để cho họ lên thăm. Gia Huy cảm thấy có gì đó không ổn. Dường như sau khi Hổ Phách sang Anh đã có chuyện gì không hay xảy ra cho Lưu Ly.
Hổ Phách ở Anh cũng cảm thấy có gì đó bất thường, tất cả tài khoản của cậu đã bị Tử Minh đóng, rắc rối ở công ty chủ cũng không phải chuyện to tát gì khó giải quyết, cậu cảm thấy dường như Tử Minh cố ý đưa cậu sang Anh và giam lỏng cậu ở đây. Cậu gọi điện về cho Lưu Ly, cô bé cũng không bắt máy, mỗi lần liên lạc với Tử Minh đều được người giúp việc cho biết anh ta rất bận không thể nghe máy. Đúng lúc cậu sắp phát điên lên thì cậu lại nhận được điện thoại của Kiến Văn.
- Hổ Phách! Cậu hãy về đây ngay đi! Nghe giọng nói có vẻ lo lắng của đứa bạn, Hổ Phách cảm thấy có gì đó bất an, cậu vội vã hỏi lại.
- Lưu Ly đã xảy ra chuyện gì rồi? Tớ không gọi được cho con bé.
- Lưu Ly không đi học đã hai ngày nay, bọn tớ tới nhà cậu nhưng Tử Minh không để bọn tớ gặp cô bé. Vì cảm thấy anh ta có gì đó bất thường nên Đức Duy và Gia Huy tối qua đã lẻn vào nhà cậu điều tra, rốt cuộc là Lưu Ly không hề có ở đó.
Hổ Phách đứng bật dậy, cậu cảm giác như tim mình đang đập loạn lên vì lo lắng.
- Tử Minh đã đuổi con bé ra khỏi nhà sao? Kiến Văn! Mau nói cho tớ biết các cậu đã biết những gì rồi?
Im lặng trong vài giây. Kiến Văn trả lời một cách khó khăn.
- Anh Thảo cho tớ biết cô ấy gọi điện về nhà và được báo tin: Thành Phong đang chuẩn bị kết hôn. Ông ta sắp cưới Lưu Ly làm vợ. Hổ Phách, dường như Lưu Ly đã bị ông ta bắt về cái thị trấn chết tiệt kia rồi.
- Khốn kiếp! Hổ Phách gào lên. Cậu nắm tay đấm rầm vào tường rồi bật dậy đi ra ngoài.- Các cậu chuẩn bị đi, tôi sẽ về nhà ngay. Chúng ta sẽ tới thị trấn đó.
Chiếc điện thoại bị quăng vào tường vỡ nát. Hổ Phách nghiến chặt răng giận dữ. Thì ra đây chính là kế hoạch của Tử Minh. Anh ta cố tình đẩy cậu sang Anh để ở nhà đuổi Lưu Ly đi. Rồi cậu nhíu mày. Nếu anh ta chỉ đơn giản đuổi Lưu Ly đi thì cô bé không thể bị đám người kia bắt đi được, dù không có chổ nào đi Lưu Ly cũng sẽ tìm đến đám bạn của cậu hoặc Đức Duy để nhờ giúp đỡ, nhưng họ thậm chí không biết cô ấy đã bị bắt. Có khi nào…
Cậu lao ra ngoài, đôi mắt đen thẳm chợt ánh lên sắc lẻm. Chính Tử Minh đã giao Lưu Ly cho đám người đó, anh ta thật sự muốn đẩy cô bé vào chổ chết.
Ở một nơi khác.
Lưu Ly ngồi bên cửa sổ nhìn xa xa ra bầu trời cao vời vợi. Đã hai ngày trôi qua. Thành Phong không có ý định giết cô, ông ta cũng không tới tìm cô khiến cô bớt lo lắng phần nào. Nhưng nếu không nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này cô sẽ phải kết hôn với ông ta. Cô bé thở dài. Kết hôn với người đáng tuổi ba mình, kẻ này còn là người đã hại chết ba mẹ mình, đúng là không có hình phạt nào nặng nề hơn. Thành Phong quả là nham hiểm, biết cách giày vò kẻ khác. Nếu phải làm vợ một kẻ như thế cô tự thấy thà chết đi còn hơn.
Nghĩ đến việc chết Lưu Ly lại cảm thấy mình ngốc nghếch. Đã tự nhủ với bản thân là không được phép bỏ cuộc dễ dàng kia mà. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cô cũng phải chạy trốn khỏi đây, phải chạy trốn và trở về với Hổ Phách. Cô nhìn ra cửa sổ, bóng hoàng hôn phủ lên người cô rực rỡ, rồi đôi mắt trong veo khẽ cử động, cô nhìn thấy Thành Phong bên dưới. Lưu Ly nhíu mày, dường như ông ta định ra ngoài.
- Ăn cơm đi, người đẹp!
Cánh cửa phòng Lưu Ly mở ra, một gã thanh niên bước vào đem một khay thức ăn cho Lưu Ly, đây là bữa tối của cô, hằng ngày Thành Phong vẫn sai người mang cho cô khá sớm. Lưu Ly cũng ngoan ngoãn ăn hết, cô phải đảm bảo bản thân mình thật khỏe mạnh, phải có sức khỏe thì mới chạy trốn được.
- Sắp cưới chồng rồi, cảm giác thế nào hả người đẹp? Gã thanh niên nhìn Lưu Ly chớt nhã.
Lưu Ly không trả lời, cô bé ngồi im bên khung cửa sổ, nơi tràn ngập ánh hoàng hôn đỏ rực, đôi mắt trong veo bình thản nhìn xa xăm bên ngoài. Tên này nuốt nước miếng, không có ai tự chủ được trước một người con gái đẹp như thiên thần này. Nhưng nó cũng không dám có hành động nào xúc phạm đến cô bé, gã hiểu Lưu Ly thuộc về Thành Phong, dù ông ta chỉ coi cô bé như món đồ chơi để trả thù thì nó cũng không thể tùy tiện đụng vào được, nó chưa muốn chết.
- Có cần gì nữa không, người đẹp? Cứ nói với tôi, tôi sẽ đem cho cô. Gã nhìn Lưu Ly cố lấy lòng, nhưng Lưu Ly vẫn hờ hững nhìn xa xăm bên ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên cười.
Gã này thấy cô bé vẫn không thèm chú ý tới mình thì khó chịu đi ra ngoài, nhưng chưa kịp khép cửa gã đã nghe tiếng ngã phịch xuống đất. Gã vội quay lại nhìn. Lưu Ly đang nằm gục dưới đất, hai tay ôm chặt bụng, cả người run rẩy, khuôn mặt cũng nhăn nhó có vẻ rất đau đớn.
- Này…. sao thế?
Gã thanh niên quýnh quáng chạy lại đỡ cô bé lên, mặt nó tái nhợt. Thành Phong đã giao nhiệm vụ cho nó trông chừng cô bé, Lưu Ly mà xảy ra chuyện gì thì mạng nó khó giữ. Đang định quay ra gọi người tới giúp thì Lưu Ly nắm chặt cổ áo nó, cô dùng hết sức kéo ngã gã về phía trước, tên này bị bất ngờ nên ngã nhào ra, còn không hiểu chuyện gì thì Lưu Ly đã giơ tay lên, trên tay cô bé có một chiếc ly thủy tinh khá dầy.
Cô bé giáng hết sức vào đầu gã, tên này gục xuống đất. Không còn ai canh chừng nữa, Lưu Ly vội đứng dậy lao vụt ra ngoài. Thành Phong dường như đã rời khỏi nhà, bây giờ là cơ hội tốt nhất để trốn khỏi đây. Nhưng mới lao ra đến cửa cô đã khựng người lại, một họng súng đen ngòm đang chỉa vào đầu cô. Lưu Ly run rẩy lùi về sau.
- Muốn đi đâu?
Thành Phong cười nhạt, dồn cô bé trở lại phòng. Rồi ông ta liếc qua tác phẩm của cô trong phòng, tỏ vẻ thán phục.
- Ông…ông chủ.
Tên thanh niên bị Lưu Ly đánh bị thương ở đầu, gã thấy hơi choáng, máu chảy xuống nhuộm đỏ một bên mặt. Thành Phong ra hiệu cho nó ra ngoài.
Chỉ còn lại Thành Phong và Lưu Ly, ông ta chăm chú quan sát cô. Đáng lẽ khi nãy ông ta đã định ra ngoài, nhưng có gì đó khiến ông ta tò mò nhìn lên phòng Lưu Ly. Cô bé đang ngồi bên khung cửa sổ dưới ánh hoàng hôn tràn ngập, hình ảnh đó khiến ông ta khựng người lại. Trong mơ hồ ông ta nhớ về một người con gái đã từng khiến ông xao xuyến. Cũng trong một buổi chiều ngập tràn bóng hoàng hôn này ông đã nhìn thấy cô ấy trên cửa sổ, thật đẹp, thật thánh thiện, rồi ông không thể nào gạt được hình ảnh cô ấy ra khỏi đầu mình, cho đến tận bây giờ.
Thế mà chỉ vì ông, cô ấy đã chết, khi đó ông đã thề rằng cuộc đời còn lại của ông chỉ sống để trả thù. Ông phải chính tay giết chết kẻ đã lấy mạng cô gái mà ông yêu thương nhất, phải phá hủy tất cả những gì mà tên đó quý trọng nhất. Nhưng thế lực của kẻ đó quá mạnh, ông đã mất bao nhiêu thời gian công sức vẫn không làm gì được. Cho đến khi Dương Vỹ tới gặp ông ngỏ ý hợp tác, lúc đầu ông ta không tin tưởng người con trai này sẽ giúp được ông, nhưng ông vẫn nhận lời, có lẽ vì mối thù quá lớn khiến ông không muốn bỏ qua cơ hội trả thù nào. Và kế hoạch của hai người đã thành công ngoài mong đợi. Nhưng Dương Vỹ lại giết chết kẻ mà ông muốn giết nhất, nhưng cũng không sao, ông sẽ từ từ trả thù lên đứa con gái cưng của kẻ đó. Thật tàn khốc.
Ánh mắt sắc lẻm liếc về phía khung cửa sổ, nhưng hình ảnh của Lưu Ly đã biến mất. Ông ta quay vào nhà, tự dưng ông muốn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó, bóng dáng lúc nào cũng gợi lại quá khứ đen tối trong tim ông.
Ông ta nhìn Lưu Ly, không hiểu sao lại thấy tim mình đau quặn lại. Ngay lần đầu tiên gặp mặt cô bé này ở buổi đi săn ông đã thấy ngực mình muốn nổ tung rồi. Ông không nghĩ là Ngọc Bích đã chết, ông cứ ngỡ cô ấy đang đứng trước mặt ông, cô đang cười với ông. Nhưng rồi ông cũng ý thức được không phải như vậy. Đứa trẻ đó không phải Ngọc Bích, mà là con gái của cô ấy.
Lưu Ly nhìn thái độ của ông ta hơi khó hiểu. Rồi cô thấy ông ta cất khẩu súng vào túi áo. Vậy có nghĩa là sẽ không giết cô. Cô bé khẽ thở dài, lẽ ra cô nên cẩn thận một chút, bây giờ thì càng khó chạy trốn hơn rồi. Hi vọng ông ta không tức giận mà trói cô lại.
Thành Phong vẫn nhìn cô bé, có gì đó đau đớn phức tạp đang quay cuồng trong mắt ông. Rõ ràng là người con gái đó đang ở trước mặt ông mà, cô ấy chưa hề biến mất, cô ấy chỉ là không muốn gặp lại ông để trừng phạt ông vì đã lừa dối cô ấy. Ông ta chầm chậm đưa tay lên khẽ chạm vào mặt Lưu Ly. Cô bé giật mình vội lùi lại sau. Nhưng không thoát khỏi cánh tay thô bạo trước mặt mình.
- Buông tôi ra!
Lưu Ly vùng vẫy cố thoát ra. Khuôn mặt cô tái nhợt vì sợ. Thành Phong nhếch môi cười nhạt, kéo cô lại gần mình.
- Sợ ta ư? Sao lại sợ? Ngày mai chúng ta kết hôn rồi mà.
- Tôi sẽ không lấy ông. Lưu Ly mím môi cương quyết, cố vùng ra.
- Cô không có quyền lựa chọn. Mạng sống của cô đang nằm trong tay ta, nếu ta muốn, cô sẽ phải nếm chịu cảm giác sống không bằng chết. Tốt hơn là đừng có chọc giận ta, ta không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc đâu.
Thành Phong đưa tay vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của Lưu Ly, bàn tay lạnh ngắt trượt xuống cổ rồi bất ngờ xé toạc mảnh áo sơ mi trên ngực cô, vài chiếc cúc áo bị giật đứt bung xuống sàn. Lưu Ly giật mình. Hoảng hốt đưa tay cào một vệt dài trên mặt ông ta rồi lao ra. Mặt Thành Phong bị móng tay cô bé làm xước một vệt dài. Ông ta tức giận giơ tay lên tát vào mặt Lưu Ly.
Cô bé ngã nhào ra sau, cả người cô xô vào chiếc gương và làm đổ tung những món đồ trên bàn xuống đất, một tiếng động chói tai vang lên, chiếc gương vỡ nát, cánh tay Lưu Ly đè lên vài mảnh vỡ đau nhói. Những giọt máu nóng hổi nhòe ra sàn. Thành Phong vẫn lạnh lùng đứng nhìn, khóe môi khẽ nở nụ cười hài lòng. Rồi ông ta chậm chậm đi lại gần cô. Lưu Ly run rẩy quờ quạng dưới sàn, bàn tay cô chạm vào mảnh gương vỡ, cô vội nắm chặt lấy nó mặc kệ cho nó cứa đứt tay mình.
Rồi Lưu Ly gượng ngồi dậy, Thành Phong đã đứng trước mặt cô, có vẻ như ông ta không muốn dừng lại. Lưu Ly nhìn ông ta căm ghét. Đôi mắt trong veo tràn đầy ánh hoàng hôn đỏ rực. Nếu bắt cô phải chịu sự sỉ nhục này thì cô thà chọn cái chết, bàn tay nắm chặt mảnh kiếng đưa lên định đâm mạnh vào cổ.
Nhưng trước khi Lưu Ly kịp làm hành động này thì cô đã bị Thành Phong đạp mạnh vào ngực ngã vật ra sau. Bàn chân thô bạo sau đó lại dẫm mạnh lên bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt mảnh kiếng của cô, mảnh kiếng nát vụn đâm vào da thịt. Lưu Ly gào lên đau đớn, Thành Phong vẫn không có ý định thả ra. Ông ta nhìn cô đang giẩy dụa cười nhạt. Để Lưu Ly chết bây giờ thì quá uổng phí, ông ta còn chưa kịp làm gì cô cả.
Lưu Ly run run, bàn tay kia cố đẩy chân ông ta ra khỏi tay mình. Thành Phong lại cố tình dẫm xuống mạnh hơn, máu trên tay cô bắt đầu loang ra nhuộm đỏ sàn, Lưu Ly run run, tay cô đau nhói, những mảnh vỡ đang đâm sâu hơn vào da thịt cô, nước mắt cô tràn vào khóe miệng mặn chát. Cô cảm thấy mạng sống của mình lúc này thật rẻ rúng, vậy ra đây là cách mà ông ta thường hành xử kẻ thù sao? Cô không muốn chịu đựng cảm giác đau đớn này, cô muốn rời khỏi đây.
Bàn chân Thành Phong giẫm xuống mạnh hơn khiến cô gào lên đau đớn.
- Ba, dừng lại đi!
Cánh cửa phòng mở tung. Linh Lan lao đến đẩy Thành Phong sang một bên, ông ta nhìn cô con gái cưng nhíu mày không hài lòng. Lưu Ly bây giờ mới thoát được và nhấc cánh tay đẫm máu của mình lên, mấy mảnh thủy tinh vương đầy máu đỏ rực. Cô gượng ngồi dậy thở dốc, cô thấy hơi choáng, mọi thứ trước mặt cứ như nhuộm một màu đen dày đặc.
Linh Lan nhìn bộ dạng thê thảm của cô nhíu mày ái ngại, rồi cô ngước lên Thành Phong có vẻ giận dữ.
- Ba không thấy xấu hổ sao? Con bé chỉ là một đứa trẻ, nếu không thể tha mạng cho nó thì giết nó đi, đừng hành hạ nó tàn nhẫn như vậy.
- Linh Lan, đây không phải chuyện của con.
Hai cha con Thành Phong đang cãi nhau. Lưu Ly nghe tiếng được tiếng không, tai cô ù đi như có gì đó bịt chặt, cô cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng khó chịu, cô run run rút một mảnh kiếng nhọn ra khỏi bàn tay mình, không đau lắm, hay đúng hơn là cô đang mất đi cảm giác đau, chỉ thấy hai mắt muốn nhắm chặt lại. Cô buồn ngủ ư? Lưu Ly đưa bàn tay nhuốm đỏ máu của mình lên trước mặt, dạo này cô hay có cảm giác khó chịu này, không lẽ do cơ thể cô không khỏe, cô vẫn ăn ngủ đầy đủ cơ mà, hay cô đã mất máu quá nhiều?
Lưu Ly không biết, cô cũng không thể nghĩ được gì nữa, cô nhắm chặt mắt và ngã vật xuống sàn nhà lạnh buốt.
Chiếc máy bay hạ cánh, người ta thấy một chàng trai lao vội ra ngoài, không hành lí, không có bất cứ món đồ cá nhân nào được cậu mang theo trong chuyến đi đường dài. Ở bên ngoài đã có một chiếc mô tô chờ sẵn, Hoa Thiên ném cho cậu chiếc nón bảo hiểm rồi rồ ga lao đi. Hổ Phách từ lúc gặp cậu không nói câu nào. Hoa Thiên cũng không dám hỏi cậu chuyện gì. Cả hai đang phóng như bay về nhà Hổ Phách.
- Mắc dịch!!! Vừa thấy bóng cậu nhóc, Đức Duy đã lao ra nắm cổ áo cậu giận dữ.-Mày chết dập chết dúi ở đâu bây giờ mới lết xác về?
Hổ Phách gạt cậu ta sang một bên rồi sãi bước vào nhà. Đức Duy định lao theo tính sổ với cậu nhưng đã bị Hoa Thiên và Gia Huy giữ lại. Cậu nhóc đành nén cơn tức giận xuống. Sau khi Lưu Ly biến mất cậu đã rất lo lắng, rồi cậu được nghe Hoa Thiên kể về những chuyện đã diễn ra và những nguy hiểm mà cô bé đang phải đối mặt, cậu vừa tức giận vừa lo lắng, muốn đến thị trấn đó cứu cô bé nhưng không biết đường, đám Hoa Thiên nhất định không chỉ cho cậu, khăng khăng chờ Hổ Phách về rồi cả bọn sẽ cùng đi, nhưng dường như bây giờ cậu đã hết kiên nhẫn rồi.
Hổ Phách lao đi vào phòng khách. Tử Minh đã biết cậu trở về nên đã ngồi ở đó, tách trà nóng tỏa khói dập dờn trong ánh mắt nâu đen phức tạp của anh. Không ngờ bố mẹ anh đã mở tài khoản lại cho cậu còn giúp cậu lên chuyến bay sớm nhất để về đây. Anh đã ném Lưu Ly cho đám mafia đó để đổi lấy cậu, có lẽ Hổ Phách hận anh lắm.
- Tử Minh! Hổ Phách đá cửa đi vào, ánh mắt sắc lẻm như dao.- Anh đã ném Lưu Ly cho đám người đó sao? Hổ Phách nắm cổ áo anh lên, gằn giọng.
- Anh làm như vậy chỉ vì muốn bảo vệ em. Tử Minh không tỏ ra bối rối.-Dương Vỹ đã tìm đến anh cảnh cáo, nếu em tiếp tục bảo vệ cho cô bé, cả em cũng sẽ bị giết. Đối với anh, em rất quan trọng, anh không thể để em chết.
- Nên anh đã bán đứng Lưu Ly? Hổ Phách nhíu mày, bàn tay cậu thả lỏng buông cổ áo anh ra.
- Anh không còn cách nào khác.
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Tử Minh khiến anh ngã nhào sang một bên. Hổ Phách điên cuồng đạp vỡ tan chiếc bàn kính chắn trước mặt cậu rồi bước đến rút trong túi ra một con dao nhỏ, ánh mắt cậu sắc lẻm.
- Hổ Phách!!!
Tử Minh loạng choạng ngồi dậy, Hổ Phách đã đến trước mặt anh, khuôn mặt lạnh tanh đến ghê người, cậu nắm chặt lấy cổ áo anh ta kéo bật dậy rồi đập mạnh vào bức tường phía sau. Con dao sắc lẻm giơ lên cao. Tử Minh thấy bộ dạng của Hổ Phách lúc này thì vô cùng hoảng loạn, anh vội nắm lấy tay cậu cố gỡ ra.
- Hổ Phách!!! Em định giết anh sao? Tất cả những điều anh làm chỉ đều muốn tốt cho em mà thôi.
Con dao cắm ngập vào tường sát ngay cổ Tử Minh. Anh chàng kia tái mặt, mồ hôi ướt đẫm trán, chưa bao giờ anh thấy Hổ Phách nổi giận như vậy, bộ dạng của cậu nhóc bây giờ cứ như muốn giết anh vậy. Mà đúng là Hổ Phách rất muốn giết anh.
- Hổ Phách…mau dừng lại!
Gia Huy và Hoa Thiên đi đến gỡ tay cậu và đẩy cậu ra sau. Hổ Phách đang nổi điên, nếu không can thiệp có thể cậu ấy sẽ làm những chuyện thiếu suy nghĩ.
- Vì tôi sao? Đồ khốn nạn! Ngay từ đầu anh đã muốn loại Lưu Ly khỏi cuộc sống của tôi rồi. Con bé đã làm gì anh? Nó chỉ là một đứa trẻ đáng thương và lương thiện, tại sao anh hại nó?
- Anh không muốn hại nó…
- Anh sợ tôi sẽ vì cô ấy mà khoát khỏi sự điều khiển của anh sao? Tôi rất biết ơn những gì mà anh và ba mẹ nuôi đã cho tôi. Nhưng những gì mà tôi làm cho gia đình anh chưa đủ hay sao? Sự nghiệp tôi đã đem lại cho anh như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Ngay từ đầu tôi đã không cầu xin sự giúp đỡ của các người, tôi đã làm tất cả để trả ơn lại cho các người, như vậy còn chưa đủ hay sao?
- Hổ Phách…
- Hơn mười năm chung sống dưới một mái nhà, tôi tưởng rằng tôi đã là một trong những thành viên của gia đình, tôi đã thật sự coi anh như anh trai của mình. Vậy mà anh thì sao? Chỉ muốn lợi dụng tôi như một thứ công cụ kiếm tiền. Những gì tốt đẹp tôi đã nghĩ về anh thật uổng phí. Anh khiến tôi quá thất vọng.
- Hổ Phách…Anh chưa từng nghĩ em là công cụ để anh lợi dụng. Mặc dù giữa hai chúng ta có nhiều lúc không hòa thuận nhưng anh luôn coi em là một thành viên trong gia đình, anh luôn coi em là em trai mình. Anh không muốn bán đứng Lưu Ly cho đám người kia, anh hiểu em yêu thương con bé ấy như thế nào, anh cũng rất quý cô bé đó, nhưng anh không muốn em bị liên lụy.
- Im đi!!!! Hổ Phách gào lên.-Anh chỉ là đang ngụy biện cho bản thân mình thôi. Nếu anh thật sự lo nghĩ cho tôi thì anh nên nói với tôi về những gì mà anh biết từ sớm, tôi có thể đem Lưu Ly sang Anh để bảo vệ cho cô bé và bản thân mình khỏi nguy hiểm, nhưng anh đã cố tình không làm như vậy, thực ra ngay từ đầu anh đã muốn giết Lưu Ly rồi. Đồ khốn kiếp! Con bé đã làm gì nên tội? Cô ấy đã làm gì có lỗi với anh, sao anh lại hại cô ấy như vậy. Anh không cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm gì sau chuyện này sao?
Hổ Phách nhìn anh ta căm tức, rồi quay đi. Cậu không muốn ở lại đây tốn thời gian vô ích nữa. Tính mạng của Lưu Ly bây giờ chỉ như ngọn đèn trước gió, cậu phải tới cứu cô bé ngay lập tức. Tử Minh thấy cậu bỏ đi thì giật mình vội chạy theo.
- Hổ Phách…em định đi đâu? Em muốn chết sao? Nơi đó không phải ai cũng vào được đâu.
Mặc kệ sự can ngăn của Tử Minh, Hổ Phách và đám bạn của cậu lập tức lên đường. Cậu phải nhanh chóng tìm lại Lưu Ly, cô bé bây giờ hẳn là đang sợ hãi lắm. Không biết lũ người khốn kiếp đó sau khi bắt được cô bé đã làm gì với cô. Cậu nhớ lại cảnh tượng trước kia khi cậu chứng kiến cô bị thuộc hạ của Thành Phong hành xử, cậu không muốn cô bé sẽ gặp phải cảnh tượng đó một lần nữa. Một giọt mồ hôi trên trán cậu lăn xuống mặt. Hổ Phách không đưa tay gạt nó đi, con đường trước mặt cậu bây giờ chỉ như những vệt sáng lao vụt qua, cũng may cặp kính râm che chắn gió không khiến cho cậu bị cay mắt.
Đột nhiên có một chiếc mô tô ở phía sau cậu lao vụt lên. Đức Duy đang đi song song với chiếc xe của cậu liếc ngang qua ra hiệu. Hai giây sau thì cả hai tăng ga lao vụt đi.
- Hai thằng ngu đó muốn tự sát sao? Kiến Văn thở dài cố tăng tốc bám theo.
- Người ta thường nói thiên tài và những kẻ điên thường rất thích tốc độ.
Mấy chiếc mô tô lao vùn vụt trên đường, cuối cùng cũng đến thị trấn quái quỷ đó. Mọi người cẩn thận giảm tốc độ xuống một chút. Đức Duy là người đầu tiên đến thị trấn này nên tỏ ra rất ngạc nhiên, khắp nơi đều xanh ngát cà phê, sau nông trại cà phê là cánh đồng bắp trải bạt ngàn. Một làn gió ùa qua khiến bông bắp lay động, phấn hoa tản mác khắp nơi. Nông trại này có vẻ rất thanh bình.
Nhưng đi được một đoạn qua cánh đồng bắp thì Hổ Phách thấy chiếc xe hơi lạ, mấy người bạn của cậu cũng có chung cảm giác, cuối cùng họ phải dừng lại và kiểm tra. Phát hiện ra bánh xe của ai cũng cán phải đinh xẹp lép cả. Gia Huy rút chiếc đinh sắc lẻm đâm sâu vào bánh xe của mình cười cười.
- Màn chào hỏi ấn tượng lắm.
Chưa dứt lời thì đã có một đám thanh niên ở đâu vây lấy mọi người, những kẻ này nhìn bề ngoài thì có vẻ giống công nhân trong nông trại, nhưng thực chất là thuộc hạ của Thành Phong được giao nhiệm vụ quan sát và hạ bất kì vị khách không mời nào lai vãng đến đây. Đương nhiên những vị khách không mời đó là nhóm Hổ Phách.
Đám người này nhìn nhóm Hổ Phách đằng đằng sát khí rồi nhất loạt lao vào. Bất chợt một tiếng súng vang lên khiến chúng khựng lại. Từ trong rẫy bắp xanh ngắt, một người thanh niên đẹp trai bước ra, trên tay là khẩu súng bạc tuyệt đẹp. Những tên này thấy anh vội vàng bỏ chạy bạt mạng.
- Anh hai!
- Em đến sớm hơn anh nghĩ đó, mấy đứa không sao chứ? Thiên Dã nhìn nhóm Hổ Phách mỉm cười.
- Anh ta là ai? Đức Duy nhìn anh ta tò mò, rồi cậu nhìn lại gã thanh niên bị anh bắn vào đùi khi nãy, người này là một tay thiện xạ.
- Đó là anh trai ruột của Hổ Phách, anh Thiên Dã.
Hoa Thiên lên tiếng, Đức Duy ngước lên tò mò, nhìn anh ta chớp chớp mắt rồi quay sang Hổ Phách nói bằng giọng không tin nỗi.
- Anh chàng đẹp tuyệt ấy là anh ruột của thằng mắc dịch kia sao? Không lẽ lúc mẹ Hổ Phách đẻ nó ra nó bị biến dị nên không giống người nhà?
Thiên Dã mỉm cười vui vẻ trước lời khen ngợi của cậu nhóc giành cho mình, còn Hổ Phách thì tức muốn điên lên, cậu đi đến nắm cổ áo Đức Duy hằm hè.
- Mày nói gì đó, thằng heo đen?
- Việc gì tao phải nhắc lại, đồ mắc dịch?
Hai cậu nhóc nhìn nhau, đang định lao vào đánh nhau thì Thiên Dã lên tiếng.
- Anh đã dò la được một ít tin tức. Lưu Ly đang bị Thành Phong giam ở nhà ông ta, tên khốn đó muốn cưới con bé làm vợ. Lưu Ly rất liều lĩnh, nếu bị dồn đến đường cùng con bé sẽ làm những việc thiếu suy nghĩ, chúng ta phải nhanh chóng cứu nó đem ra khỏi đây.
Mọi người cùng quay lại gật đầu. Nhưng chưa kịp nói câu gì thì có tiếng súng chát chúa vang lên, một viên đạn xé gió lao vụt qua mặt Hổ Phách, cậu nhóc giật mình quay sang. Từ trong rẫy bắp một đám người ùa ra, trong tay kẻ nào cũng có một cây súng ngắn. Thiên Dã nhíu mày.
- Mau chạy vào rẫy bắp, hết nơi này có một khu rừng, chúng ta sẽ vào đó. Các cậu có điện thoại hết cả, vậy chúng ta sẽ cắt đuôi bọn chúng rồi đi tìm Lưu Ly, ai cứu được cô bé chúng ta sẽ liên lạc với nhau.
Cả đám gật đầu rồi lao vụt vào rẫy bắp trước mặt, nhanh chóng trao đổi số điện thoại và túa ra cắt đuôi mất tay sát thủ đang đuổi theo mình. Xong xuôi mỗi người tách ra chạy theo một hướng lao vào rừng, nhưng xui xẻo thế nào Hổ Phách và Đức Duy lại chạy cùng nhau. Mấy tên phía sau vẫn bắn theo hai người, những viên đạn xợt qua cày tung mặt đất trước mặt. Cả hai cố chạy thật nhanh, nhưng mấy tên kia có vẻ khá chuyên nghiệp, có lẽ lần này Thành Phong và Dương Vỹ đã tung ra đám tay chân thứ thật của chúng.
- Chạy theo tao làm gì, thằng mắc dịch?
Đức Duy nhìn sang Hổ Phách đỏ mặt tía tai, cậu có cảm giác đám người kia cố đuổi theo cậu vì có Hổ Phách bên cạnh.
- Tao mà chạy theo mày à?
Hổ Phách vung tay định đấm cho nó một phát, nhưng có một viên đạn xợt qua mặt cậu khiến cậu phải dừng lại, tập trung chạy. Đến một vạt rừng thưa có một đám khác mai phục sẵn ở đó ùa ra tấn công hai người. Đám người này không có súng, có lẽ vì đánh giáp lá cà nên sợ sẽ gây tổn thương cho đồng bọn. Nhưng chúng khá đông, lại được huấn luyện bài bản nên hai người phải rất vất vã đối phó. Cuộc hỗn chiến nhanh chóng diễn ra.
- Mắc dịch, cẩn thận kìa!
Đức Duy hét lên và phóng một con dao găm về phía Hổ Phách, con dao gim vào vai một tên cầm súng phía sau Hổ Phách, khẩu súng rơi xuống đất.
Nhưng rồi có một tên núp sẵn phía trước lao ra giương súng nhắm vào Đức Duy. Hổ Phách thấy vậy lập tức lao lên đạp văng nó ra, gã này ngã nhào xuống đất, cây súng văng xuống bờ vực thẳm, nhưng Hổ Phách cũng mất đà ngã nhào xuống đó.
- Mắc dịch!!!
Đức Duy giật mình lao lại, nhưng Hổ Phách đã rơi xuống vực, bên dưới là dòng sông chảy siết, chiếc mũ lưỡi trai màu xám cậu nhóc đội trên đầu vướng vào một cành cây ở giữa dòng sông không chảy đi được. Đức Duy sững người, nhìn xuống dưới một chút, hai tay chắp vào nhau, nhắm mắt mặc niệm.
- Mắc dịch! Cậu đã hi sinh để cứu tôi…tôi hứa sẽ cứu Lưu Ly khỏi đây an toàn và đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Hằng năm chúng tôi cũng sẽ nhớ tới viếng mộ cho cậu, vì vậy lên đường mạnh giỏi nhé. Vĩnh biệt.
Đám người kia đuổi đến nơi, thấy Đức Duy đã bỏ chạy, chúng cẩn thận nhìn xuống dòng sông bên dưới, sau khi chắc chắn rằng một kẻ đã rơi xuống vực thì mới hò nhau đuổi theo tên còn lại. Khu rừng đã trở lại yên tĩnh, xa xa còn vọng lại tiếng đấm đá la hét của đám sát thủ, xem ra Đức Duy cũng khó mà thoát khỏi chúng một cách nhẹ nhàng.
- Ngoan ngoãn làm mồi nhử đi nhé, heo đen!
Hổ Phách mỉm cười gian xảo, cậu đang núp trong một hốc đá hẹp bên mép vực, bờ vực này có một đám dây leo rập rạp phủ xuống nên không ai phát hiện ra cậu. Chỉ nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai cậu ném xuống đã vội khẳng định cậu chết rồi, đúng là một đám ngu xuẩn. Chờ cho mọi thứ trở nên yên tĩnh, chắc chắn không còn ai. Hổ Phách mới cần thận nắm lấy mấy sợi dây leo bò lên.
- Đứng im!
Một họng súng lạnh lẽo chỉa vào đầu cậu. Dương Vỹ nhìn cậu cười nhạt, xung quanh anh ta cũng có vài tên thuộc hạ thân tín. Hổ Phách giật mình, dường như chúng đã theo dõi cậu được một lúc rồi.
Phản kháng bây giờ đồng nghĩa với cái chết. Hổ Phách chậm chậm đưa hai tay lên cao. Dương Vỹ nhìn cậu cười nhạt.
- Còn gì muốn trăn trối thì nói đi.
Hổ Phách nhìn anh ta nghiến chặt răng căm tức. Ngón tay Dương Vỹ siết nhẹ cò súng.
“Đoàng”