Lưu Ly giật mình choàng tỉnh dậy, tim cô đập mạnh bất an, dường như cô vừa nghe thấy có tiếng súng, cô chầm chậm đứng dậy đi lại gần cửa sổ, tiếng súng vọng ra từ khu rừng phía trước. Lưu Ly không biết ở đó có chuyện gì xảy ra, cô chỉ nhìn thấy một màu xanh đậm heo hút của những tàn cây rậm rạp.
Cô cúi xuống nhìn cánh tay mình, nó đã được băng bó cẩn thận, xem ra chiều qua lúc cô ngất đi Thành Phong đã cho người chữa trị vết thương cho cô. Vết thương trên tay cô cũng không nặng lắm, nhưng nếu cử động vẫn cảm thấy đau nhói, dường như bàn tay cô bị một mảnh kiếng gim vào hơi sâu. Cô bé nhìn xung quanh, mọi thứ im lìm.
Một vài tiếng súng lại rộ lên, vẫn là phát ra từ khu rừng phía xa. Lưu Ly nhìn chăm chăm vào nó lo lắng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Có khi nào nhóm Hổ Phách đã tìm tới đây cứu cô. Lưu Ly siết mạnh tay lên song cửa. Nếu Hổ Phách tới đây, Thành Phong và Dương Vỹ nhất định sẽ sai người giết anh ấy. Lưu Ly nhắm chặt mắt. Cầu mong sao Hổ Phách và mọi người không biết rằng cô bị bắt tới đây, không, cầu mong mãi mãi họ không biết cô bị bắt tới đây. Cô không muốn họ tới cứu cô, cô không muốn có ai nữa phải chết vì cô, như vậy là quá đủ rồi.
Ở dưới cổng, đám thuộc hạ của Thành Phong đang ùa ra, dường như chúng phải đi thanh toán ai đó, tên nào cũng cầm một thanh kiếm sắc lẻm, nếu không thì là một khẩu súng ngắn giấu trong áo. Hai bàn tay nhỏ cô bé bám chặt lấy song cửa run run. Thành Phong cũng đi ra, ông ta nhìn lên cửa sổ nhếch môi cười. Cô mím chặt môi, đám người kia nhanh chóng lên xe và lao đi, nếu phải huy động từng này người thì chắc chắn ông ta đang phải đối phó một nhân vật tầm cỡ Thiên Dã hay Hổ Phách. Vậy đúng là họ đã tới rồi.
Chợt cánh cửa phòng Lưu Ly hé mở ra, cô bé giật mình quay lại. Linh Lan đi vào, dáng vẻ lạnh lùng. Lưu Ly cảm thấy thái độ của cô có gì đó khác thường, cô lùi về sau cảnh giác. Linh Lan đi lại gần cô hơn.
- Cô thật sự chịu làm vợ ba tôi sao?
Lưu Ly nghe cô hỏi, ngước lên lắc đầu. Linh Lan mỉm cười hài lòng, cô rút ra một con dao găm đi lại gần Lưu Ly.
- Cô chính là lí do duy nhất mà ba tôi không thể sống thanh thản được. Nếu bây giờ cô chết, mọi thứ sẽ kết thúc. Lưu Ly giật mình, Linh Lan vẫn nhìn cô lạnh lùng, đôi mắt sắc lẻm.- Nếu so với việc phải làm vợ ba tôi và bị giày vò cả đời thì một cái chết nhẹ nhàng sẽ tốt cho cô hơn.
- Không! Lưu Ly hoang mang lắc đầu. Cô không muốn chết.
Rồi cô lao ra ngoài, nhưng Linh Lan siết chặt cổ cô, vật ngã xuống giường, một tay cô ta giữ chặt trên cổ cô, tay kia từ từ giơ con dao sắc lẻm lên cao. Lưu Ly hoảng hốt cố gỡ tay cô ra, nhưng vô ích, nếu đấu sức thì cô không thể thắng được Linh Lan.
- Đừng sợ, tôi sẽ giải thoát cho cô, nhanh thôi.
Con dao đâm vụt xuống. Lưu Ly vội nhắm chặt mắt la hét.
- Đừng mà Linh Lan, xin đừng giết em.
Con dao cắm ngập vào gối chệch cổ Lưu Ly một khoảng nhỏ. Linh Lan nắm chặt nó run run. Một giọt nước mắt trong veo nhòe ra từ khóe mắt Lưu Ly. Linh Lan nhìn thấy, cô cảm thấy bối rối, cánh tay siết chặt trên cổ Lưu Ly cũng từ từ buông lỏng ra.
Giết Lưu Ly? Cô không nghĩ là cô làm được điều này. Dù trước đây cô đã từng cùng Dương Vỹ dàn dựng lên vở kịch nhằm giết ông Hạ và đẩy cô bé vào chổ chết, cô đã từng cho rằng chỉ cần giết Lưu Ly là mọi chuyện sẽ được giải quyết, ba cô sẽ được giải thoát khỏi đau khổ suốt bao nhiêu năm qua, nhưng cuối cùng cô nhận ra mình đã sai. Cô nhìn khuôn mặt sợ hãi run rẩy của Lưu Ly thấy hơi nhói trong lòng, rốt cuộc thì cô cũng tàn ác không khác gì ba mình, cô cũng chỉ biết đem lại đau khổ cho kẻ khác. Lưu Ly là một đứa trẻ lương thiện, sao cô có thể giết nó được, ba cô không thể sống thanh thản chỉ vì ông ta không thể gạt bỏ được thù hận trong lòng, đâu phải lỗi của Lưu Ly.
Cô sẽ kết thúc sai lầm bằng cách tạo ra một sai lầm khác? Nếu làm vậy thì chuyện này mãi mãi sẽ không dừng lại được. Cô thở dài, thu lại con dao. Lưu Ly lúc này mới nhận ra mình còn sống, cô từ từ mở mắt ra. Linh Lan đã đứng dậy, dường như cô ta không muốn giết cô nữa.
- Cô chủ, có chuyện gì thế?
Một tên thuộc hạ của Thành Phong nghe tiếng la hét vội vàng chạy vào. Còn chưa hiểu chuyện gì thì Linh Lan đã giáng một cú đấm vào bụng gã, gã gục xuống bất tỉnh.
- Chạy trốn đi, Lưu Ly! Thiên Dã và nhóm Hổ Phách đã đến đây rồi, ba tôi cũng vắng nhà, đây là cơ hội duy nhất của em, mau chạy đi.
Lưu Ly hiểu ra vấn đề, cô vội lao ra, nhưng đến cửa thì dừng lại, rồi quay lại nhìn cô gái đang đứng trong phòng ngập ngừng.
- Linh Lan…cảm ơn chị!
Lưu Ly đã thoát ra khỏi ngôi biệt thự của Thành Phong. Nhưng rồi thuộc hạ của ông ta cũng phát hiện ra cô, chúng lập tức đuổi theo.
Còn ở nơi khác.
- Khốn! Đây là đâu? Đức Duy nhìn xung quanh nhăn nhó.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám sát thủ, giờ lại bị lạc. Cậu chưa đến thị trấn này bao giờ nên không biết nơi giam giữ Lưu Ly ở đâu, thậm chí ngay cả chổ cậu đang đứng cũng kì lạ. Cậu thở dài nhìn về phía trước, có một cây ngô đồng đứng sừng sững trên ngọn đồi xanh rợp cỏ, nơi này mọc rất nhiều loài hoa lưu ly xanh biếc. Ở xa xa có một ngôi mộ nhỏ nằm lẻ loi, cạnh đó cũng có một chiếc hố bị đào nham nhở. Đức Duy dừng lại quan sát, dường như nơi này trước đây đã chôn một ai đó. Nhưng không hiểu sao người ta lại đào nó lên?
Cậu thở dài nhìn xung quanh. Không biết nên kiếm biệt thự nhà Thành Phong ở đâu?
- Này…cậu gì đó ơi! Sao cậu lại ở đây?
Một tiếng nói khàn khàn cất lên. Đức Duy mừng rơn, ông trời quả là ưu ái cậu, mới cầu mong được gặp ai để hỏi thăm thì đã cho cậu toại nguyện. Đức Duy mỉm cười thật tươi quay lại.
- Tôi bị lạc…
Và cậu ngã phịch ra sau, mặt mày tái nhợt run run. Trước mặt cậu bây giờ là hiện thân của nhân vật nổi tiếng nhất trong làng văn học: Thị Nở. Nhưng người này hơi khác hơn một chút, vì nhan sắc có vẻ xấu tàn bạo hơn một chút: Khuôn mặt tròn vo, râu ria lởm chởm, môi tô son đỏ chót, thân hình quá khổ lồng trong bộ váy diêm dúa. Nếu so sánh người này với Thị Nở thì đúng là sĩ nhục Thị Nở. Đức Duy nuốt nước bọt tự trấn an.
- Cậu sao thế? Chị Noong nhìn cậu lo lắng, khuôn mặt đỏ bừng vui mừng vì được gặp một mĩ nam hiếm hoi.
- Tôi không sao. Đức Duy thấy sinh vật kì lạ đó đang tiến lại gần mình thì run rẩy vội xua xua tay khẩn khoản.- Cứ mặc kệ tôi, chúng ta cứ giữ nguyên khoảng cách này nói chuyện đi.
Chị Noong nhìn cậu hơi khó hiểu, rồi cũng giả vờ e lệ gật đầu. Đức Duy giờ mới hoàn hồn. Cái thị trấn này quả thật kì lạ, không chỉ có những người đẹp tuyệt như Lưu Ly và anh chàng Thiên Dã mà còn có những kẻ có bộ dạng khủng bố tinh thần người ta như bà cô này.
- Chị gì ơi. Sau khi lấy lại tinh thần, Đức Duy đi lại hỏi han-Chị có biết ngôi biệt thự của người đàn ông tên Thành Phong ở đâu không?
- Tại sao cậu lại hỏi như vậy? Chị Noong run run nhìn cậu.-Cậu…Cậu tới đây cứu Lưu Ly phải không?
Chị Noong vội vàng chỉ cho cậu con đường nhanh nhất đi đến đó rồi khẩn thiết.
- Xin cậu hãy nhanh chóng cứu con bé. Thành Phong đang muốn lấy nó làm vợ, tôi sợ Lưu Ly cùng đường sẽ tự tìm đến cái chết, tôi không muốn cô bé đó chết, vì vậy tôi van xin cậu.
Cô vừa nói vừa khóc nức nở. Lúc này Đức Duy mới biết cô ta là người quen của Lưu Ly. Nhìn những giọt nước mắt đang tuôn rơi, cậu động lòng rút chiếc khăn mùi xoa ra đưa cho cô ta.
- Chị yên tâm, tôi nhất định cứu được Lưu Ly mà. Đừng khóc nữa.
Chị Noong xúc động cầm lấy chiếc khăn nhìn cậu đắm đuối. Đúng lúc này…
- Thằng nhóc kia, đứng lại!
Đám người đuổi theo Đức Duy khi nãy đã phát hiện ra cậu, cậu vội bật dậy, bây giờ không có thời gian đánh nhau với chúng, đã biết đường tới biệt thự nhà Thành Phong rồi thì cậu sẽ cắt đuôi chúng nhanh nhất có thể. Chị Noong tốt bụng cũng cổ vũ cậu bằng một câu như thế này:
- Cố lên anh chàng đẹp trai. Nếu cậu cứu được cô chủ, tôi tình nguyện lấy tấm thân này báo đáp cho cậu.
Rồi cúi xuống tặng một nụ hôn vào má cậu.
Hành động này có tác dụng rất lớn. Đức Duy sững người, tim ngừng đập trong vài giây. Rồi cậu lao vụt đi. Vận tốc ngang ngửa ánh sáng. Để lại đám người ngơ ngác đằng sau.
- Kì lạ! Rõ ràng mới thấy thằng nhóc mà, nó biến đâu rồi. Một tên nhìn ngó xung quanh khó hiểu. Nhưng dù đã cố căng mắt ra vẫn chỉ thấy bà cô quái vật đang đứng một mình.
Thấy cả đám đang lao xao nhìn mình dò xét, chị Noong đi lại đám kia tươi cười, ý định dùng mĩ nhân kế khiến cả đám hồn xiêu phách lạc mà quên đi nhiệm vụ.
- Các cậu kia…
Đám lao nhao im bặt, run run nhìn chị ta. Quái vật đang hỏi thăm họ, hôm nay là thứ ngày à? Không ai bảo ai mà cả bọn quay lưng chạy bạt mạng về hướng cũ, thế là nhiệm vụ thất bại. Chị Noong vẫn đứng ngơ ngác nhìn theo, không hiểu sao mình còn chưa kịp làm gì mà tụi nó lại bỏ chạy như vậy?
Ở nơi khác.
- Con bé kia, muốn sống thì đứng lại!
Lưu Ly cố gắng chạy thật nhanh, hai chân cô mỏi nhừ muốn gục xuống, ba gã đàn ông to khỏe đang đuổi theo cô, nếu để chúng bắt được cô sẽ bị giết. Lưu Ly cố sức lao về phía trước, mấy hôm nay cơ thể của cô có dấu hiệu không khỏe. Chỉ cần cô làm gì quá sức là cả người nặng trĩu và gục xuống ngất xỉu. Và bây giờ cơ thể đang cảnh báo cô, hai chân cô loạng choạng, mắt mờ đi.
Lưu Ly loạng choạng bước đi chậm dần rồi ngã gục xuống.
Sẽ kết thúc thế này sao? Lưu Ly nghĩ mình sẽ chết, nhưng có ai đó đã đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống đất.
- Lưu Ly! Đức Duy ôm cô vào lòng vỗ về.-Đừng sợ, đã có anh rồi.
Rồi cậu nhanh nhẹn đặt cô ngồi xuống bên vệ đường, quay sang đón tiếp ba tên xấu số đang lao tới. Ba gã này có thể nói là to xác, nhưng chỉ với ba cú đá của cậu thì nằm gục xuống đất. Lưu Ly lúc này mới tỉnh táo một chút, nhịp tim dần đập trở lại bình thường, cơ thể cũng đỡ khó chịu hơn. Đức Duy sau khi hạ gục đám kia thì móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho cả nhóm. Xong xuôi đâu đó cậu cúi xuống đỡ Lưu Ly dậy đi ra ngoài thị trấn, cả hai không đi đường chính mà chọn con đường bên cạnh khu rừng để đi ra. Như vậy sẽ hạn chế gặp kẻ thù.
- Anh Đức Duy! Mọi người vẫn ổn chứ? Lưu Ly cất tiếng hỏi nhỏ.
- Yên tâm! Mọi người đều an toàn. Đức Duy mỉm cười hạnh phúc. Mọi người đều an toàn, chỉ có tình địch của cậu đã rơi xuống sông “ngỏm củ tỏi”.
Lưu Ly thở phào nhẹ nhỏm. Cô và Đức Duy cố đi thật nhanh đến nơi đã hẹn gặp mọi người. Đức Duy thì cảm thấy có chút bực mình. Cậu còn muốn gặp thằng cha háu sắc đòi lấy Lưu Ly làm vợ để đấm cho gã một trận nhừ tử. Đúng là trâu già đòi ăn cỏ non.
Lưu Ly đi bên cạnh cậu, thấy thái độ của cậu, cô bé đoán được cậu đang nghĩ gì trong đầu nên chỉ mỉm cười hiền lành.
Chap : Cha và con
- Linh Lan! Chuyện gì thế này? Thành Phong bước vào nhìn thấy tên thuộc hạ đang nằm gục dưới đất nhíu mày.-Con bé Lưu Ly đâu rồi?
- Con thả đi rồi. Linh Lan nhìn ông, từ từ đứng dậy.
- Con bị điên hay sao? Con có biết khó khăn lắm ta mới bắt được nó không? Thành Phong quát um lên, ánh mắt xám tro nhìn cô giận dữ.
Linh Lan vẫn bình thản.
- Ba thật sự muốn cưới con bé làm vợ sao? Ba muốn con gọi một đứa trẻ còn thua tuổi con là mẹ sao?
- Linh Lan…
- Từ trước đến giờ con luôn tôn trọng quyết định của ba, con làm tất cả những gì có thể khiến ba vui lòng. Còn ba thì sao? Đã bao giờ ba nghĩ đến cảm xúc của con chưa? Đã bao giờ ba quan tâm đến con chưa? Con không phải là con gái của ba sao? Hay chỉ vì con được sinh ra bởi người phụ nữ mà ba không hề yêu thương?
Thành Phong nhìn cô nhíu mày.-Ba làm vậy chỉ vì muốn trả thù. Ba con nó là kẻ đã hại chết Ngọc Bích của ba, ba không thể tha cho chúng được.
Linh Lan cười nhạt.- Ông Hạ đúng là kẻ đã giết chết bà ấy, nhưng kẻ hại bà ấy là ba chứ không phải ông ta.
- Câm miệng đi! Thành Phong hét lên giận dữ. Linh Lan vẫn nhìn ông bình thản.
- Ba! Rốt cuộc thì gia đình này với ba là gì? Con và mẹ đối với ba là gì? Ba có biết nhờ ai mà ba có được như ngày hôm nay hay không? Không phải chính mẹ con đã cho một kẻ tay trắng như ba trở thành người nắm giữ một nửa quyền lực và tài sản trong thị trấn này sao? Còn ba đã làm được gì cho bà ấy? Ba lừa dối bà ấy để tới với một người phụ nữ khác. Lúc ấy mẹ biết, nhưng vẫn không trách ba. Mẹ mất, ba cũng không có một chút thương xót ngay lập tức muốn cưới người phụ nữ khác về nhà, ba có bao giờ cảm thấy có lỗi với mẹ chưa?
Thành Phong cau mày. Linh Lan lạnh lùng đi đến bên cửa sổ, thả đôi mắt buồn lạnh lùng nhìn ra xa xa.
- Con có phải con gái của ba không? Ba có bao giờ quan tâm con yêu ai chưa? Có bao giờ quan tâm con vì sao buồn chưa? Có bao giờ biết rằng con lo lắng cho ba chưa? Hay ba chỉ biết lao vào trả thù và hủy hoại bản thân mình thôi?
Linh Lan nhìn ba mình, ánh mắt buồn da diết. Chưa bao giờ cô thẳng thắn với ba mình như thế này, từ nhỏ cô đã yêu thương ông, cô chưa từng nói một lời nặng nề nào khiến ông phải buồn lòng. Cô biết ông sai, nhưng vẫn cố gắng an ủi bản thân chấp nhận sai lầm của ông, cố gắng giúp trả thù, nhưng bây giờ thì cô không thể chịu đựng được nữa. Cô thấy mệt mỏi và thật sự thất vọng vì ông.
- Linh Lan, ba biết ba có lỗi với mẹ và con. Nhưng ba…
Thành Phong ngập ngừng. Linh Lan cười, nụ cười thật chua chát, rồi cô nhìn lên ông buồn bã.
- Có phải vì con chỉ là một đứa con không nên có?
Thành Phong nhìn cô nhíu mày.-Thôi nào Linh Lan, con đừng giận dỗi trẻ con như thế nữa…
- Vì ba không hề yêu mẹ nên ba cũng không hề mong con được sinh ra phải không? Nếu thế thì ba nên giết chết con ngay từ khi con còn nhỏ, sao lại khiến con lớn lên trong dày vò khổ sở như thế này?
- Linh Lan…
- Con chịu hết nỗi rồi. Linh Lan mệt mỏi khép chặt đôi mắt.
Thành Phong lặng người một lúc, ông nhìn cô con gái trước mặt, giờ ông mới biết mình là người cha vô tâm đến thế này. Ông đi đến ôm lấy con gái vào lòng. Ông thấy hối hận, đúng là từ trước đến giờ ông chưa từng quan tâm đến cô. Khi Ngọc Bích chết, con gái ông là người duy nhất có ý nghĩa trong cuộc đời của ông, mỗi lần ông buồn, cô đều cố nói chuyện làm ông vui, ông không khỏe, cô vội tìm bác sĩ khám cho ông, chăm sóc ông từng ly từng tí, chưa bao giờ cô làm ông phải buồn lòng hay phải suy nghĩ, ông đã cho rằng cô vốn dĩ là thế. Nhưng ông không nhận ra trong thời gian qua đã làm cô tổn thương đến mức nào. Đúng là ông không hề yêu người vợ trước của mình, nhưng ông yêu thương cô, vì cô là giọt máu duy nhất của ông.
Bàn tay Thành Phong nhanh chóng rút con dao dắt ngang lưng Linh Lan rồi đẩy cô ra.
- Ba…Linh Lan nhìn ông ngỡ ngàng.
- Linh Lan, dù thế nào thì ba cũng phải kết thúc chuyện này.
- Ba, dừng lại đi. Linh Lan chạy theo.
Nhưng cánh cửa phòng đã đóng sập lại sau lưng Thành Phong. Linh Lan lao đến đập phá dữ dội, nhưng nó vẫn không mở, bên ngoài có tiếng khóa cửa lạch cạch. Thành Phong đã nhốt cô lại để cô không can thiệp vào chuyện của ông.
Thành Phong lên xe lao ra ngoài, ông ta huy động tất cả thủ hạ đi theo mình. Lưu Ly chắc chắn chưa thể chạy xa, cần phải bắt và giết cô bé trước khi cô thoát ra khỏi thị trấn. Chợt điện thoại của ông đổ chuông. Có một thông báo khiến ông ta mỉm cười hài lòng.
Linh Lan ngồi lặng trong phòng. Cuối cùng thì ba cô vẫn quyết định giết Lưu Ly. Ông ta thật cố chấp, sau tất cả mọi chuyện xảy ra đối với ông vẫn chưa đủ hay sao? Giết Lưu Ly rồi ông ta sẽ được hạnh phúc thật sao? Chính bản thân ông khiến ông đau khổ, ông không thể lấy lại thanh thản chỉ vì giết một ai đó. Tại sao ông ấy không chịu hiểu? Cô thấy thật đau lòng.
Một lúc sau đó thì bên ngoài có tiếng lộn xộn, dường như có ai đó đã đột nhập vào đây. Linh Lan đứng dậy đi ra cửa. Có người vừa mới ngã xuống, rồi chiếc khóa cũng bị đập hỏng. Linh Lan nhíu mày nắm chặt tay. Ngay khi cánh cửa mở ra cô liền tung ra một cú đấm. Người mở cửa khá bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng lách người qua tránh được, sau đó nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh ra và khóa lại phía sau khống chế.
- Là cậu? Linh Lan nhíu mày.
Trong một căn phòng trống nhà họ Lưu.
Hổ Phách gượng dậy cố di chuyển cơ thể lại chổ hai đứa bạn. Gia Huy và Kiến Văn đã bị Dương Vỹ bắt được và đương nhiên nhốt chung với cậu. Cả ba đều bị trói chân và còng cả hai tay ra sau. Ba người nhìn nhau thở dài. Nếu là dây thừng thì còn tìm cách cắt đứt được, nhưng tên khốn kiếp kia lại còng tay họ bằng còng sắt.
Hổ Phách nhìn ra cửa nhíu mày, ở bên ngoài chắc chắn có kẻ canh gác. Dương Vỹ đúng là một người cẩn thận, nhưng cậu không hiểu sao anh ta lại tha mạng cho cậu và hai tên ngốc này. Nhớ lại cảm giác khi viên đạn xợt qua đầu khiến cậu hơi khó chịu, lúc đó Dương Vỹ không giết cậu, có lẽ là muốn dùng các cậu làm mồi nhử Thiên Dã đến đây.
Nhưng điều cậu lo lắng nhất bây giờ là ba chiếc điện thoại của cả ba người đều đã bị Dương Vỹ tịch thu, nếu những người còn lại liên lạc với cậu thì họ sẽ bại lộ tung tích ngay, cần phải mau tìm cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Dường như có chung ý nghĩ với Hổ Phách nên hai người kia cũng đang cố vận dụng hết IQ trong đầu.
- Các cậu có cách gì không? Hổ Phách nhìn hai tên bạn.
- Tớ có một thứ.
Kiến Văn đưa tay vào túi quần mò được một chiếc kim băng. Hổ Phách vội di chuyển lại phía cậu nhận lấy nó, sau đó bẻ cho mũi kim hướng ra ngoài một chút, rồi lần mò xuống lỗ khóa chiếc còng của Kiến Văn lò dò tìm cách mở.
Kiến Văn la lên đau đớn.- Hổ Phách! Cậu đâm vào tay tớ rồi.
Hổ Phách cuống quýt vội đưa lệch mũi kim sang hướng khác mò mẫm, nhưng…
- Cậu lại đâm vào tay tớ rồi.
Sau hai phút thử nghiệm thì Kiến Văn đạp văng cậu ra cửa, hai bàn tay cậu đã bị Hổ Phách đâm chi chít như tổ ong, cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc khi để cho thằng hậu đậu đó mở còng cho cậu. Gia Huy thì nhìn hai đứa bạn thở dài, không thể dùng cách này ra khỏi đây được rồi.
Chợt có tiếng ồn ào ở bên ngoài, dường như đang diễn ra xung đột. Cả ba lập tức ngóc đầu lên đầy hi vọng. Bất ngờ cánh cửa bị đạp tung vào trong, Hổ Phách vì mới lết lại gần nên bị cả cánh cửa đổ ập vào người, sau đó có một người thanh niên ung dung bước vào, trên tay là xâu chìa khóa kêu leng keng.
- Anh…hai! Hổ Phách nằm bên dưới cánh cửa đang bị anh dẫm lên thều thào. Lúc này Thiên Dã mới nhìn thấy cậu mỉm cười vui vẻ.
- Hổ Phách! Em vẫn bình an vô sự, may quá.
- Anh nhìn thế nào mà thấy em bình an? Mau bước xuống khỏi người em, anh sắp dẫm chết em rồi.
Nói về Lưu Ly và Đức Duy. Sau khi chạy được một lúc lâu thì cả hai dừng lại bên một bìa rừng. Bây giờ trời đã trưa, nắng vàng óng trải khắp nơi, mấy con châu chấu cọ hai càng tanh tách trên bãi cỏ xanh mướt. Nơi này có vẻ đã an toàn. Hai người yên tâm đi chậm lại một chút để lấy lại sức. Trên mấy thân cây tùng, cây bách quanh đó, đám ve sầu kêu râm ran. Lưu Ly ngước lên nhìn tán cây xanh um, cũng sắp vào hè rồi.
Nơi này trước đây cô thường hay cùng Anh Thảo đi bắt ve sầu và cánh cam, khi đó cả hai còn rất nhỏ, rong chơi quên ngày tháng chẳng vướng bận điều gì. Lưu Ly khẽ cười, cô ước gì mình được quay lại ngày đó, chỉ một ngày thôi cũng được, vì lúc đó ba cô vẫn còn sống, lúc đó cô có cuộc sống thật yên bình hạnh phúc. Nhưng đây có lẽ là một ước mơ quá xa vời rồi. Nơi này giờ không còn là thiên đường của cô nữa, ở lại càng lâu sẽ càng nguy hiểm.
Con đường mòn xa tít tắp, hai bên vệ đường có những khóm hoa dại đủ màu sắc đang nở rộ, mấy cánh bướm trắng rập rờn bay lượn xung quanh và đậu lên cả gấu váy của cô. Đức Duy nhìn ngắm mọi thứ có vẻ thích thú, cậu nắm chặt tay Lưu Ly hơn.
Chợt Lưu Ly khựng người lại, cô cảm giác có gì đó kì lạ. Đám ve đang kêu âm ỉ phía trước đột nhiên lại im bặt, cô còn nhìn thấy có vài con từ mấy gốc cây gần đó bay vụt ra nơi khác. Đức Duy nhìn cô khó hiểu, dường như cô bé đang lo lắng, rồi cô bất nắm chặt lấy tay cậu kéo đi.
- Chạy mau, anh Đức Duy.
Hai người vội chạy vụt về hướng ngược lại, những con ve im bặt và phải bay đi chổ khác chắc chắn là có người núp ở đó. Một tiếng súng chát chúa vang lên xé tan sự tĩnh lặng của khu rừng, đám ve sầu đang kêu âm ỉ chợt im bặt. Lưu Ly loạng choạng gục xuống đường. Đức Duy vội dừng lại cúi xuống đỡ cô bé dậy.
- Lưu Ly, em có sao không?
Cổ chân Lưu Ly túa máu, viên đạn đã xợt qua để lại một vết thương khá nặng, cô không thể chạy được nữa. Lưu Ly nhăn mặt đưa tay bịt lấy vết thương, rồi cô đẩy Đức Duy ra.
- Đức Duy! Mặc kệ em…anh mau chạy đi.
Đức Duy cau mày, đang định bế cô lên thì một tên lao tới tấn công cậu. Đức Duy bị bất ngờ lên lãnh trọn đòn. Lưu Ly nhìn lên giật mình. Kẻ đang đánh nhau với Đức Duy là Thanh Tùng.
Nếu vậy…
Cô ngước ra sau. Đúng là Dương Vỹ đã tới đây, anh đang ở đầu con đường mòn ung dung bước lại, trên tay là khẩu súng đen ngòm, chính Dương Vỹ khi nãy bắn cô bị thương. Thanh Tùng thấy không thể khống chế Đức Duy thì rút súng nhắm vào đầu cậu.
Đức Duy nhanh chóng lao vào. Khẩu súng bị cậu đá văng đi chổ khác, cánh tay của Thanh Tùng cũng bị hất sang một bên, rồi cậu bồi tiếp một cước lên vai Thanh Tùng, đối thủ của cậu có vẻ khá bất ngờ trước trình độ của cậu nên không kịp thủ thế. Đức Duy không chậm trễ lao đến nắm cổ áo gã, rồi xoay lưng hất tung đối thủ qua vai mình, giáng mạnh xuống đất. Một đòn Judo quá đẹp mắt. Dương Vỹ mỉm cười thích thú. Anh đi lại gần Lưu Ly, cây súng lạnh lẽo nằm im trong tay.
Đức Duy nhìn thấy vội lao vụt đến. Lưu Ly nhíu mày, lẽ ra anh ấy nên chạy đi mới phải. Dù Đức Duy có mạnh đến đâu vẫn không phải là đối thủ của Dương Vỹ, huống hồ gì Dương Vỹ còn mang theo súng. Và đúng như sự lo sợ của cô bé. Dương Vỹ thấy Đức Duy lao vào mình, rất nhẹ nhàng né người tránh được cú đá của cậu, tiện tay vung lên đập mạnh báng súng vào sau gáy cậu. Đức Duy ngã nhào xuống đất, máu trên đầu cậu nhòe ra. Nhưng cậu vẫn đứng dậy lao vào Dương Vỹ.
Một cú đấm giáng mạnh vào bụng cậu. Đức Duy khựng người, gục xuống trước mặt Dương Vỹ, anh ta lạnh lùng đá văng cậu ra đất, sau đó đám thuộc hạ của anh ta lao vào đánh cậu hết sức dã man. Đức Duy đã trúng đòn, không thể gượng dậy được nên chỉ có thể nằm im nhận những trận mưa đòn trời giáng vào người mình.
- Đức Duy!!!
Lưu Ly cố đứng dậy muốn đi đến bảo vệ anh, nhưng chân cô đau nhói, vừa đứng dậy cô đã ngã nhào xuống.
Trước mặt cô, Dương Vỹ mỉm cười hài lòng. Rồi từ xa lại một đám đông khác kéo đến. Lưu Ly nhận ra kẻ đi đầu là Thành Phong. Cơ thể cô bắt đầu run rẩy. Thành Phong bước xuống xe đi lại trước mặt Lưu Ly. Cô ngồi im, mà dù có muốn trốn chạy cũng không thể nữa rồi.
- Muốn chạy thoát ra khỏi đây với đôi chân mảnh khảnh đó sao? Trò vui đến lúc kết thúc rồi. Thành Phong rút súng ra nhắm vào đầu cô.
Lưu Ly nhìn ông ta, đôi mắt trong veo căm hận.
- Dừng lại!!!
Một toán người bất ngờ lao đến. Kiến Văn và Gia Huy lao tới đá bay Thanh Tùng đang khống chế Đức Duy ra. Hổ Phách nhìn Lưu Ly đang ngồi gục dưới đất tức giận. Cậu kéo Linh Lan lên phía trước một cách thô bạo, con dao sắc lẻm đưa lên cổ cô. Linh Lan hơi cau mày.
- Thả Lưu Ly ra ngay! Nếu không tôi sẽ giết cô ta.
Linh Lan đã bị trói chặt hai tay, chính Hoa Thiên đã bắt cô làm con tin sau đó mới họp mặt nhóm Hổ Phách. Thiên Dã đã biết thông tin bị bại lộ, Thành Phong và Dương Vỹ chắc chắn sẽ tóm được Lưu Ly và Đức Duy, anh giao cho Hoa Thiên đi bắt Linh Lan còn mình sẽ cứu nhóm Hổ Phách, nếu thuận lợi có thể dùng Linh Lan làm con tin để cả đám rời khỏi đây.
Hoa Thiên nhìn cô gái đang bị kề dao vào cổ cau mày. Cậu hoàn toàn không muốn dùng cách này với Linh Lan, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Kẻ thù của các cậu quá đông lại được trang bị súng ngắn, nếu đấu sức cả nhóm sẽ gặp nguy hiểm. Dương Vỹ và Thành Phong thấy sự xuất hiện của Thiên Dã và Hổ Phách có hơi bất ngờ, nhưng tình hình lúc này không hề có lợi cho họ. Thuộc hạ của Thành Phong và Dương Vỹ đã vây chặt nơi đây, dù có cứu được Lưu Ly thì nhóm Hổ Phách cũng không rời khỏi đây được.
- Lưu Ly, lại đây với anh! Hổ Phách gọi cô bé, con dao vẫn giữ nguyên trên cổ Linh Lan.
Lưu Ly nghe Hổ Phách gọi, cố gượng dậy đứng lên. Hổ Phách thấy chân cô bé đang bị thương lại càng điên tiết hơn. Lưu Ly cố nén đau bước vội về phía trước, nhưng chưa được hai bước Thành Phong đã nắm tóc cô kéo bật lại. Lưu Ly ngã ra sau, cô bé nhăn mặt đau đớn, hành động này của ông ta khiến mọi người nổi điên lên, đặc biệt là Hổ Phách. Đôi mắt đen thẳm của cậu trợn trừng.
- Buông con bé ra!
- Thả Linh Lan ra! Tao có thể tha cho bọn mày rời khỏi đây.
Thành Phong nhếch môi cười, bàn tay nắm chặt mái tóc Lưu Ly kéo lại gần mình, ông ta không tin Hổ Phách dám ra tay giết người, dù cho ông ta có thật sự giết Lưu Ly thì Hổ Phách chắc chắn cũng không dám giết Linh Lan. Khẩu súng đen ngòm chỉa vào đầu Lưu Ly chuẩn bị bóp cò. Cô bé đau đớn nhìn Hổ Phách.
Trước cảnh tượng này, Dương Vỹ lặng yên mỉm cười.
- Thành Phong. Mau dừng lại!!! Hổ Phách gào lên, con dao trên tay cậu cứa một đường dài vào cổ Linh Lan.-Thành Phong! Nếu ông dám đụng vào Lưu Ly tôi sẽ cắt cổ cô ta ngay lập tức.
Thành Phong giật mình vội vã buông Lưu Ly ra. Hổ Phách đang nổi điên, ông đã nhầm khi cho rằng Hổ Phách không dám làm gì, thằng nhóc sẽ giết chết con gái ông. Con dao trên tay cậu đang kéo dài vết thương trên cổ Linh Lan.
- Dừng lại mau!
Ông ta nhìn Linh Lan hốt hoảng, vết thương trên cổ cô đã có một vệt máu chảy xuống, cô vẫn đứng nhìn ông mỉm cười. Lần đầu tiên cô thấy ba mình lo lắng cho mình như vậy, dù vết thương trên cổ khiến cô đau nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó hạnh phúc.
- Hổ Phách, không được giết cô ấy!!!
Hổ Phách đã nổi điên thật sự, con dao trên tay cậu ngày càng cứa sâu vào cổ Linh Lan. Hoa Thiên không thể đứng im được nữa, anh vội giữ chặt tay cậu và đẩy Linh Lan ra xa.
- Hoa Thiên, cậu làm gì vậy?
Hổ Phách giật mình vì hành động của đứa bạn, cả nhóm cũng giật mình. Linh Lan giờ đã thoát khỏi sự không chế của Hổ Phách. Đám thuộc hạ của Thành Phong lập tức nhắm vào mọi người nổ súng.
Lưu Ly đang chạy lại. Hổ Phách lao đến ôm lấy cô ngã sang một bên đồng thời phóng con dao về phía Thành Phong.
Những viên đạn liên tục được Thành Phong và thuộc hạ của ông ta bắn ra, cánh tay ông ta cũng bị con dao gim trúng để lại một vết thương khá sâu. Hổ Phách và Lưu Ly đã nấp được vào một gốc cây lớn ven đường.
Hoa Thiên, Kiến Văn, Gia Huy mỗi người tìm một gốc cây tránh đạn. Thiên Dã vì phải kéo Đức Duy đang bị thương vào một tảng đá to gần đó nên bị một viên đạn gim vào cánh tay. Đức Duy bị thương khá nặng, không thể bắt cậu bé cùng bỏ chạy khỏi đây được. Anh nhìn lên nhíu mày. Đám thuộc hạ của Thành Phong đang nhắm vào anh, ở bên kia, Lưu Ly và Hổ Phách cũng đang gặp nguy hiểm.
- Trò chơi kết thúc rồi. Chui ra đây đi.
Thành Phong cười nhạt chỉa khẩu súng về gốc cây nơi Hổ Phách và Lưu Ly đang núp. Viên đạn xé gió lao ra cày tung mặt đất sát cơ thể hai người. Đám thuộc hạ của Thành Phong được lệnh lao đến, những con dao sắc lẻm từ trên cao đâm xuống.
Những tên định tấn công hai người lập tức bị bắn hạ. Thiên Dã bên kia tảng đá lớn vừa cố bảo vệ Đức Duy vừa cố giải vây cho Hổ Phách và Lưu Ly chạy thoát. Đám bạn của Hổ Phách cũng liều mạng bắn yểm trợ cho hai người.
- Hổ Phách, mặc kệ chúng tôi. Mau đưa Lưu Ly đi khỏi đây đi.
Một loạt đạn nhất loạt được bắn về phía Thiên Dã. Tảng đá chắc chắn bị bắn lởm chởm những hốc nhỏ. Thiên Dã vội cúi thấp xuống, kẻ thù quá đông. Muốn thoát khỏi đây đã khó, huống hồ gì là phải yểm trợ cho đồng đội. Hoa Thiên và Kiến Văn, Gia Huy ở bên kia cũng đang khốn đốn với kẻ thù.
Ở đằng sau gốc cây. Hổ Phách ôm chặt lấy Lưu Ly. Nếu là một mình cậu thì thừa sức thoát khỏi đây, nhưng bên cạnh cậu lại có Lưu Ly, nếu không cẩn thận cô bé sẽ bị thương. Đức Duy cũng đang bị thương, không thể bỏ cậu ta lại được. Hổ Phách nhíu mày.
- Hổ Phách!!! Coi chừng!!!
Hoa Thiên gào lớn. Hổ Phách giật mình ngước lên, một gã đô con đang lao đến, trên tay gã là thanh mã tấu sắc lẻm đang nhắm vào Lưu Ly. Hổ Phách vội kéo cô bé ra một bên và đạp văng nó ra sau. Nhưng chính lúc đó, những khẩu súng đen ngòm đã chỉa vào hai người.
- Kết thúc rồi. Thành Phong nhắm súng vào cậu bước lại gần hơn.
Một loạt đạn bắn ra chát chúa, mùi máu tanh nồng dưới ánh nắng trưa gay gắt càng trở nên khó chịu. Kiến Văn, Gia Huy, Hoa Thiên lao đến bên cạnh Hổ Phách và Lưu Ly, Thiên Dã cũng đứng chắn trước hai người với khẩu súng bạc lạnh lẽo đang nhắm thẳng vào kẻ thù trước mặt.
- Anh sẽ mở một con đường máu. Thiên Dã nhíu mày, cất giọng lạnh lẽo với đám nhóc phía sau, bàn tay siết chặt khẩu súng bạc.
- Bọn tôi sẽ cản đường chúng. Cậu đưa Lưu Ly chạy đi! Kiến Văn cười nhạt cũng siết chặt khẩu súng trong tay mình hơn.
- Chết vì bảo vệ cho người đẹp cũng là một cái chết ý nghĩa đó. Lưu Ly, nếu có kiếp sau em phải làm vợ anh để trả ơn cho anh đấy nhé. Gia Huy cười nhạt siết chặt khẩu súng ngắn trong tay mình hơn.
- Không!!! Các anh không được làm vậy!!!
Lưu Ly gào lên nhìn những người sắp phải chết vì mình, cô muốn nói họ chạy đi để cô ở lại đây, nhưng chắc chắn họ sẽ không bao giờ nghe lời cô nói.
Hổ Phách nhìn hàng chục khẩu súng đang nhắm vào hai người lạnh lẽo, đôi mày khẽ nhíu lại. Khẩu súng vẫn nhắm thẳng vào Thành Phong. Nếu muốn giết ông ta không khó, nhưng cậu hiểu đồng thời với việc cậu nổ súng bắn ông ta, cả cậu và Lưu Ly cũng sẽ chết dưới làn đạn kẻ thù. Nhưng còn lựa chọn nào khác không? Bàn tay cậu đẫm mồ hôi vẫn siết chặt khẩu súng ngắn. Lần đầu tiên cậu bị dồn vào đường cùng như thế này. Phải làm sao để bảo vệ cho Lưu Ly?
Lưu Ly run rẩy nhìn về phía trước. Cô đã ở trong tay kẻ thù rồi, bị giết chỉ là việc sớm muộn, nhưng cô không muốn Hổ Phách và các bạn anh phải chết ở đây. Nước mắt trong veo nhòe ra. Lưu Ly cảm thấy bản thân mình lúc này thật vô dụng. Cô không thể cứu được ai, chỉ biết khóc khi mọi người quanh mình gặp nguy hiểm.
- Đừng sợ! Hổ Phách ôm cô vào lòng, siết chặt.-Dù có phải chết anh cũng sẽ bảo vệ cho em.
Thành Phong nhếch môi cười nhạt. Hổ Phách quả là một chàng trai bản lĩnh, đáng tiếc cậu nhóc lại là kẻ thù của ông ta.
Lưu Ly khóc. Cô không muốn Hổ Phách chết. Nhưng bây giờ cô có thể làm được gì? Cầu xin Thành Phong tha mạng cho anh và mọi người ư? Liệu ông ta có nhân từ mà làm theo mong muốn của cô hay sẽ muốn giết họ hơn? Cô phải làm sao?
- Ba, Đủ rồi. Mau dừng lại đi.
Linh Lan thấy cảnh tượng trước mắt vội lao ra cản ba mình. Nhưng cô đã bị đám vệ sĩ giữ chặt lại. Thành Phong nhất định không tha mạng cho Lưu Ly.
Đến đây thì thắng bại đã rõ. Việc Lưu Ly và Hổ Phách bị ông ta giết chỉ là vấn đề sớm muộn. Nhưng đúng lúc mọi thứ tưởng chừng như kết thúc lại xảy ra một chuyện khiến mọi người bất ngờ.
- Dừng lại được rồi, Thành Phong!
- Ba!!! Linh Lan nhìn lên hoảng hốt.
Dương Vỹ đang chỉa súng vào đầu Thành Phong. Đám thuộc hạ của ông ta lập tức quay súng nhắm vào anh, rồi thuộc hạ của Dương Vỹ lại chỉa súng nhắm vào những kẻ đó, mọi thứ phút chốc đều bị đảo lộn. Hắt ánh mắt xám tro về kẻ khó đoán bên cạnh, Thành Phong lạnh lùng hỏi.
- Cậu muốn giở trò gì đây?
Dương Vỹ mỉm cười bình thản.- Trò chơi của ông nhạt nhẽo quá, tôi không có hứng thú theo dõi nữa. Dừng lại được rồi.
Lưu Ly hé mắt ra ngạc nhiên, tất cả mọi người cũng cảm thấy ngạc nhiên. Tại sao Dương Vỹ lại ngăn cản Thành Phong? Không phải mọi thứ đều diễn ra theo mong muốn của anh ta hay sao? Rốt cuộc thì Dương Vỹ đang nghĩ gì? Cô không hiểu nổi. Hổ Phách cũng cảm thấy kì lạ.
Chỉ có một người dường như đã đoán được sự việc sẽ diễn ra như vậy nên thở phào nhẹ nhỏm. Đó là Thiên Dã, anh bịt chặt vết thương đang rỉ máu trên cánh tay lặng yên quan sát tình hình.
- Ta không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng đừng xen vào chuyện của ta. Thành Phong cười nhạt.
Thuộc hạ của ông ta đông gấp mấy lần Dương Vỹ, nếu muốn đấu một trận sống còn thì rõ ràng Dương Vỹ yếu thế. Thành Phong cũng là một kẻ liều mạng có tiếng trong thế giới ngầm, nếu không vì vậy thì ông ta đã không trở thành người thứ hai nắm giữ quyền lực ở đây. Dương Vỹ hiểu rõ điều này, anh hạ khẩu súng xuống quay sang nhìn Lưu Ly và Hổ Phách bình thản.
- Ông định giết Lưu Ly thật sao?
- Đúng!
Dương Vỹ cười nhìn ông ta mỉa mai.- Kể cả khi biết nó là con gái ruột của ông hả?
Thành Phong sững người, lời nói của Dương Vỹ giống như một trái bom nổ ngay bên tai ông ta, cánh tay cầm súng run run hạ xuống, ông ta nhìn Dương Vỹ hỏi bằng giọng hoang mang.
- Cậu nói vậy là sao?
- Lưu Ly không phải con gái lão đại, nó là con gái ruột của ông và Ngọc bích.
Thành Phong khựng người nhìn cô, khuôn mặt tái nhợt.
- Nói dối. Con bé đó…không thể nào…
Dương Vỹ có vẻ đã đoán trước được thái độ của ông ta, anh nhếch môi cười.
- Trước khi Ngọc Bích và lão đại kết hôn, hai người đã từng ngủ với nhau, đúng chứ? Ngọc Bích đã có thai trước khi cưới lão đại, và đứa trẻ đó chính là Lưu Ly, những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, nếu không tin thì ông cứ giết nó đi.
Lưu Ly nhìn Dương Vỹ sững sờ, đầu óc cô bỗng dưng quay cuồng, có phải cô đã nghe nhầm rồi không? Có phải Dương Vỹ đang nói dối hay không? Anh ta lại định bày ra trò gì khiến cho mọi người phải quay cuồng theo sự điều khiển của anh ta phải không? Cô bé run run. Hổ Phách vội ôm chặt lấy cô để cô không gục xuống.
- Không thể nào…không thể. Cô lắp bắp, đôi mắt trong veo trống rỗng.
Cô chỉ có một người cha duy nhất, người lúc nào cũng yêu thương lo lắng cho cô, người lúc nào cũng nâng niu trân trọng cô như báu vật, không thể có chuyện kẻ muốn giết cô bỗng dưng là ba ruột của cô, không thể có chuyện kẻ mà cô căm ghét nhất là ba ruột của cô. Không thể.
Thành Phong nhìn Lưu Ly, khóe miệng ông run rẩy. Trước đây yêu nhau, ông và Ngọc Bích đã từng ân ái với nhau, sau đó cô phát hiện ra ông đã lừa dối cô nên đi lấy chồng, ông không biết rằng cô ấy đã mang thai đứa con của ông. Lưu Ly là con gái ruột của ông và Ngọc Bích, vậy trong suốt thời gian qua ông đã tìm cách giết chết con gái mình sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
- Thằng khốn!!! Tại sao mày không nói cho tao biết sớm hơn? Thành Phong nhìn Dương Vỹ tức giận. Đáp lại thái độ này, Dương Vỹ chỉ mỉm cười.
- Vì tôi muốn ông chính tay giết chết đứa con ruột của mình. Để xem cảm giác đó thế nào?
Thành Phong sững sờ, mọi người cũng sững sờ, thì ra đây chính là kế hoạch của Dương Vỹ. Dương Vỹ quả là nham hiểm. Nhưng tại sao đến phút cuối anh ta lại nói ra điều này? Rốt cuộc thì Dương Vỹ muốn gì?
- Thằng khốn!!!
Thành Phong nổi điên giơ súng nhắm vào đầu Dương Vỹ, thuộc hạ hai bên cũng lập tức hành động, trước cảnh tượng này. Dương Vỹ chỉ nhếch môi cười thật bình thản.
- Không được bắn!!! Lưu Ly gào lên vội lao lại.
Hổ Phách sợ cô gặp nguy hiểm nên vội giữ cô lại, rồi cô bé loạng choạng, mọi thứ bỗng trở nên chập choạng. Lưu Ly chóng mặt, đầu cô nặng trĩu và cô thấy khó thở, rồi cô ngã xuống, Hổ Phách vội đỡ lấy cô .
- Lưu Ly!!!
Thành Phong nghe tiếng Hổ Phách gọi cô bé thì dừng lại, đám thuộc hạ hai bên cũng không dám động thủ nữa, đứng nhìn nhau canh chừng. Lưu Ly nhắm nghiền mắt, mặt trắng bệch, tay cũng lạnh ngắt. Hổ Phách biết căn bệnh ung thư tủy quái ác của cô bé đã tái phát. Cậu vội đỡ cô lên rồi quát đám người trước mặt.
- Còn chưa chịu dừng lại sao? Lưu Ly bị thương rồi. Nếu không muốn con bé chết thì gọi bác sĩ mau.
Tất cả dừng lại. Thành Phong nhìn cơ thể nhuốm máu của cô bé giờ mới tỉnh ngộ.