Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau cuộc đấy cả trường đều biết tôi.
Mấy ngàn người làm chứng, Đỗ Hoằng Đình đúng là đã nói là làm.
Ban đầu, suy nghĩ của tôi khá là cứng nhắc. Yêu đương, nghĩa là phải làm theo hình thức.
Ví dụ như đi dạo phố, ăn cơm, xem phim rạp.
Đi dạo phố.
Tiện thể, con người của tôi cũng lạ lùng.
Tôi không thích đi dạo phố.
Nếu thiếu quần áo để mặc thì tôi sẽ đi thẳng vào cửa hàng chọn luôn, còn lười cả thử, mua xong về luôn không thèm ở lại.
Đỗ Hoằng Đình thì hoàn toàn tương phản.
Anh mà mua một món quần áo thì phải đi ít nhất ba cửa hàng, mặc thử từng cái một, mua xong còn chưa đã thèm.
Anh lại đi xem giày.
Anh bảo có quần áo mới thì phải đeo giày zin mới hợp, thử tầm đôi……
Hết chịu nổi.
Sao bọn đàn ông phiền toái thế nhỉ?
Đi dạo được một nửa, anh lại nói khát nước, khát nước thì mua bừa chai Coca không được à?
Anh một hai đòi uống cái gì mà trà sữa tất da chân, Cappuccino, sữa dâu, matcha muối biển……
Không thể hiểu nổi.
(Trà sữa tất da chân: mang tên “tất da chân” do cách lọc và ủ trà cổ xưa của người Trung Quốc. Để làm trà tất da chân, trà đen Ấn Độ và Sri Lanka sẽ được ủ và lọc qua một chiếc tất cotton dài, hoặc tất da chân, rồi liên tục được rót và ép trong phút, sau đó thêm sữa. Những chiếc tất có độ dày hơn giấy lọc trà thông thường, thời gian ủ cũng lâu hơn và đó chính là lý do đem lại hương vị cũng như màu sắc đậm đà hơn cho từng tách trà sữa.)
Ăn cơm.
Trước đấy chúng tôi toàn ăn ở nhà Anh Béo.
Cho nên khi tôi đột nhiên đề nghị ra ngoài đi ăn, anh tưởng tôi bị đam mê hình thức, nên đặt chỗ ở một nhà hàng vô cùng sang chảnh.
Ai dè lúc tới điểm hẹn tôi lại đeo dép lào mặc quần đùi áo ba lỗ.
Sau khi bị từ chối vào nhà hàng, chúng tôi ghét bỏ nhìn nhau.
Tôi: “Trông anh ăn vận thế này…… là để tới đây uống rượu mừng phỏng?”
Anh: “Anh thấy em đến đây đi tắm ấy.”
Nói mát nhau mấy hiệp thì chúng tôi quyết định đi mua quần áo.
Tôi đột nhiên nhớ ra: “Cái váy đợt trước Chu Thái Địch tặng em mặc cũng được lắm, hãng gì ấy nhỉ, Che-nồ (Channel) à?”
Đỗ Hoằng Đình: “Sờ-neo (Chanel) em ạ.”
Sau đó anh khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Tôi thấy anh như thế, bèn hỏi: “Anh có đề cử tốt hơn không?”
Anh Béo: “Em chờ anh một chút.”
Chỉ một chốc sau anh đã quay lại, mua được váy và giày.
Dior.
Đà điểu?
Quả nhiên có cảm giác trâu bò thật.
Tôi lại nhìn giá ——
Không có tag.
Tôi hỏi Đỗ Hoằng Đình: “Chiếc váy này bao nhiêu tiền?”
Đỗ Hoằng Đình: “Không đắt.”
Tôi: “Ồ.”
Giày anh mua là hãng Roger Vivier.
Anh Béo biết thừa loại người như tôi có giới thiệu nhãn hiệu với nhà thiết kế cũng chỉ lãng phí, bèn bảo thẳng luôn: “Giày này rẻ.”
Tôi ngắm nghía đôi tông lào dưới chân: “Rẻ hơn cả cái này hả?”
Đỗ Hoằng Đình: “Kiểu kiểu đấy.”
Bây giờ nhớ lại, Anh Béo thật là đáng yêu.
Anh tưởng tôi giống nữ chính trên phim, nhận được quà đắt là sẽ sợ hết cả hồn sau đó nói không muốn không muốn sao?
Lại còn cố ý tháo tag đi vì lo tôi biết giá!
Em nói anh nghe nè, nếu anh bảo em con váy này nghìn tệ, quả giày này nghìn , em sẽ tuyệt đối không nói không muốn không muốn đâu!
Em sẽ vui vẻ gọi anh là daddy!
Cho nên ngay lúc đó tôi không có phản ứng gì, cũng chỉ hỏi Anh Béo, em mặc có đẹp không?
Anh Béo nói đẹp lắm, đẹp tựa như lần gặp lại sau bao ngày xa cách hồi xưa ấy.
Anh có chắc anh đang khen em không?
Dù gì theo cảm giác của bản thân, tôi cảm thấy mình mặc cái váy bó ngày đấy đi mượn của bà chị cùng phòng trông hơi giống…… gái “ngành”?
Sau đấy chúng tôi vào nhà hàng ăn cơm, do bị ảnh hưởng từ cách ăn mặc vào bầu không khí chỗ đấy nên ai nấy đều rất rụt rè.
Cơm nước xong rời đi, Đỗ Hoằng Đình hỏi tôi, cảm giác thế nào?
Tôi: “Cảm giác không no.”
Sau đó hai chúng tôi tấp vào một quán lề đường gọi hai bát mì bò với hai quả trứng kho.
Ngon đến độ rơi lệ!
Ra rạp xem phim.
Rất nhiều người nói, các cặp đang yêu vào rạp xem phim kinh dị là chuẩn khỏi chỉnh.
Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc chuẩn chỉnh ở đâu, nhưng mọi người đều nói thế thì tôi cũng đi chung với Anh Béo.
Nói thật, đối với tay lọc lõi đã xem vô số phim kinh dị như tôi mà nói, bộ phim chiếu rạp này chỉ như phim thiếu nhi.
Cho nên, từ lúc bắt đầu mở màn tôi đã tìm cơ hội giả vờ sợ sệt để nhào vào lòng Đỗ Hoằng Đình.
Của đáng tội, phim sắp chiếu được một nửa mà tôi vẫn chưa tìm thấy cơ hội.
Rốt cuộc có đoạn hơi rờn rợn rồi.
Tôi vừa mới chuẩn bị xoay người thì đột nhiên tay phải bị người ta tóm lấy!
Lúc ấy tôi còn nghĩ thầm cái Anh Béo này khá biết điều đấy, biết vươn vuốt đúng thời cơ, trấn an bạn gái……
Ai dè anh dí cả người vào vai tôi, đôi mắt híp thành một đường kẻ nhìn màn hình chiếu phim chằm chằm, còn lẩm bẩm trong miệng: “Úi ~~~ sợ thật đấy……”
Tôi: “……”
Bộ phim chiếu hết tôi mới phát hiện ——
Tay phải gãy xương rồi.
Hay lắm, đừng hẹn em đi dạo phố ăn cơm xem phim nữa.
Còn hẹn nữa là gãy nốt tay kia đấy!
Xem như tôi đã hiểu, cái chuyện yêu đương ấy mà, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Chỉ cần yêu nhau, thì cho dù chẳng làm gì, chẳng nói điều chi, vẫn có thể bên nhau thật vui.
Ví dụ như khi anh vùi đầu học hành vất vả, tôi ngồi cạnh đấy chơi game.
Tính tôi vốn dĩ lạc quan, giỏi khai quật ra những điểm sáng trong cuộc đời.
Lúc tôi yêu đương với Anh Béo, thường xuyên có người quan tâm dò hỏi: “Có bạn trai béo là trải nghiệm như thế nào?”
Dịch ra là: Rốt cuộc mày bị cái giống gì thế? Nghĩ quẩn kiểu gì lại yêu một thằng béo ú vậy?
Tôi thường cười lịch sự với những người này.
Trang Tử không phải cá, làm sao biết được niềm vui làm cá?
(Tìm hiểu điển tích về Trang Tử và chú cá: Link.)
Bạn có biết vào ngày đông, được anh ấy cầm tay đặt lên cái bụng của anh ấy sưởi ấm, hạnh phúc thế nào không?
Bạn có biết cảm giác nằm dựa vào anh ấy như bị thoái hóa xương sống không muốn đứng dậy, sung sướng thế nào không?
Bạn có biết xoa xoa cái mặt tròn của anh ấy, chọc vào cái bụng siêu đàn hồi của anh ấy, xoa nắn thịt mỡ trên cánh tay anh ấy, thích chí thế nào không?
Tôi nhớ có lần, một trong những tác giả yêu thích của tôi đến trường đại học của chúng tôi để tiến hành một buổi gặp mặt.
Phòng họp nho nhỏ chật kín những người, tôi bị kẹt ở vòng ngoài cùng, cho dù có nhảy lên cũng chẳng thấy được mặt thật của đại thần.
Anh Béo cao m, nhấc tôi lên một phát đặt tôi trên bả vai phải dày rộng của anh. Chỉ trong nháy máy tôi đã lên được tầm cao mới, ngầu quên sầu.
Ngày đó tôi không chỉ chụp được ảnh toàn cảnh, mà còn được đại thần tán thưởng: “Thể lực của bạn nam kia khá nhỉ.”
Không biết tại sao bọn con trai ở đây lại cười vui thế.
Tôi cũng rất vui: “Đúng vậy ạ, thể lực của bạn trai em siêu tốt!”
Chẳng hiểu sao, các bạn nữ xung quanh tôi đều đỏ mặt.
Tôi cúi xuống thì thấy tai Anh Béo cũng hồng hồng.
Tôi nói sai gì sao?
Béo phì thỉnh thoảng cũng mang đến nguy hiểm.
Nhớ rõ có một lần kia, cuối tuần đấy tôi và Anh Béo đi bộ đường dài lên khu ngắm cảnh trên núi.
Có một đoạn đường phải đi xuyên qua hang núi mới ra ngoài được.
Tôi và Anh Béo chui vào một trước một sau.
Lúc đi được nửa đường, rêu xanh trên đá trơn quá, tôi bất cẩn hụt chân vào khe đá, còn trượt chân, trật cổ chân mãi mà không đứng lên được.
Tôi kêu Anh Béo đợi tôi một chút, chờ tôi đỡ rồi tôi tự chui ra.
Cũng chẳng hiểu sao anh lại cuống lên như thế, một hai đòi đi sang đỡ tôi.
Khe đá hẹp như vậy, anh thì béo ú na ú nần, không biết phí bao công sức anh mới chui vào được.
Lúc đỡ tôi đi ra người anh đã trầy trật xây xát rất nhiều chỗ.
Khi về bôi thuốc tôi vừa trách vừa thương anh: “Lỡ như ngày nào đó bị zombie tấn công, trước mặt chúng ta chỉ có duy nhất một ống thông gió để trốn thoát thì sao? Anh sẽ mất đi cơ hội sống sót duy nhất đấy!”
Anh nhìn tôi, cười rất lâu. Tôi nghĩ thầm trong bụng anh mà còn dám cười em trẻ con nữa, em sẽ quấy dầu thuốc Vân Nam này vào cơm cho anh ăn!
Ai dè anh lại nói: “Nghĩ bằng góc độ khác đi, anh có thể lấp kín ống thông gió, còn có thể để bọn zombie ăn anh thật lâu, giúp em có nhiều thời gian chạy trốn, cũng không tồi mà.”
Tên béo chết tiệt.
Anh đúng là cái đồ phì nhiêu ngọt miệng!
Một hôm nọ, lúc tôi đương đi bộ với Anh Béo sau bữa cơm chiều, tôi nhìn con đường quốc lộ bên cạnh trường học mà nghĩ miên man.
Tôi muốn xem phong cảnh trên con đường này thế nào.
Vừa hay đương là đầu hạ, gió đêm quất vào mặt.
Tôi bèn tưởng tượng một chút, vào lúc h sáng.
Lái một chiếc xe chạy băng băng trên con đường không một bóng người, bật những bài hát tôi thích nhất, lãng mạn biết bao!
Tôi bèn nói vậy với Anh Béo.
Anh Béo nghe xong, không nói gì.
Chẳng mấy ngày sau, anh hẹn tôi ra ngoài lúc nửa đêm, nói anh đã chuẩn bị xong xe đợi tôi rồi.
Tôi cảm động hết sức nhảy nhót như thiếu nữ sến súa cả quãng đường, ra tới nơi thì thấy ——
Em nói này.
Đêm nay trăng sáng mê người, sao chiếu mặt đất, thích hợp đi hóng gió bằng xe mui trần thì đúng rồi.
Nhưng anh xài xe máy điện thì có phải quá đáng quá rồi không?
Nhưng tới cũng tới rồi.
Tôi đành ngồi vào ghế sau ôm eo anh, khởi hành.
Anh Béo nói: “Anh không có bằng lái, không biết đi xe máy, giờ anh đang học đi xe máy điện này.”
Phải nói sớm chứ, cái đồ gà mờ!
Tôi: “Ừ ừ, người ta cảm động ghê lên được!”
Năm phút sau.
Xe kẽo cà kẽo kẹt thong thả bon bon vì không chịu được sức nặng.
Trời thì tối gió thì lộng, hai bên đường đen kìn kịt.
Cảm giác bản thân là một đứa ngu càng lúc càng mãnh liệt.
Quá xấu hổ.
Vì thế tôi lấy di động ra bắt đầu cất cao giọng hát.
Lại thêm ba phút nữa.
Được rồi, tôi công nhận. Đúng là tôi ngu thiệt.
Đỗ Hoằng Đình: “Có muốn……”
Tôi: “Muốn!”
Xe quay đầu, đi ngược về.
Sự ăn ý khó có được, lại vào đúng lúc này.
Lái được một lúc thì xe gặp ổ gà.
Tôi vội dùng hai tay túm chặt lấy đống mỡ quanh hông Anh Béo để mình không bị xóc.
Lạch xạch!
Lúc lái qua ổ gà tôi có cảm giác như mình đang tóm lấy một túi nước, bóng loáng mượt mà rung ra rung rinh.
Tôi: “Ha ha ha ha ha vui quá anh xem phía trước còn ổ gà nữa không chúng mình đi thêm lần nữa đi?”
Đỗ Hoằng Đình: “Cút.”
Chỉ một lát sau xe lại kêu lạch xạch.
Tôi: “Ha ha ha ha ha ha!”
Sau đó tôi xoa tới xoa lui eo anh.
Nhìn dáng vẻ thẹn quá hoá giận của anh, đột nhiên tôi cảm thấy đáng yêu ghê.
Vì thế nhân lúc anh quay đầu lại mắng tôi, tôi rướn lên thơm nhẹ một cái lên mặt anh.
Đầu xe vẹo một cái, suýt thì xe ngã.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, vội tóm lấy anh.
Anh đột nhiên đặt hai chân xuống đất, dừng xe lại.
Tôi: “Anh làm gì thế?”
Anh quay đầu lại, cái mặt đen đúa sầm sì: “Anh cứng rồi……”