Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi làm bộ nghe không hiểu: “Xương cứng à?”
Đỗ Hoằng Đình: “……”
Tôi: “Cánh cứng à?”
Đỗ Hoằng Đình: “Câm miệng!”
Tôi: “Ha ha ha ha ha!”
Anh Béo nói anh muốn bình tĩnh một mình một lúc.
Tôi nhìn bóng lưng yên lặng nhẫn nại của anh mà tràn ngập tiếc nuối trong dạ.
Vào những lúc thế này chẳng lẽ anh không nên nói với tôi là: “Cô gái, em đã đốt lửa thì em phải chịu trách nhiệm dập lửa đi!”
Sau đó xảy ra một số chuyện không thể miêu tả sao?
Bình tĩnh một mình là thế quái nào?
Tôi hỏi anh, một mình thì làm sao “bình tĩnh” được?
Anh nói: “Về ký túc xá, đọc hết một quyển 《 Đại số tuyến tính 》.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình ơi là Đỗ Hoằng Đình, rốt cuộc anh quá đỗi ngây thơ, hay là giả vờ đứng đắn vậy?
Từ giờ khắc ấy trở đi, tôi biết, mình đã không còn là một nhóc thuần khiết nữa.
Ngày hôm sau.
Tôi vào siêu thị mua một đống đồ với Anh Béo.
Anh mua nhiều đồ quá, lại nặng quá nên mỗi tay xách một cái túi to.
Đi lâu vừa nóng vừa khát, dọc đường có một quầy bán quà vặt, tôi đột nhiên muốn ăn kem que.
Nhưng tôi không mang tiền.
Anh nói anh có tiền lẻ, để ở trong túi quần bên trái.
Tôi với tay vào sờ soạng hồi lâu, tìm được hai đồng xu.
Không đủ.
Tôi lại đút tay vào, sờ sờ sờ.
Đủ rồi.
Anh cũng nói: “Đủ rồi.”
Anh mím môi, nỗ lực nhẫn nhịn.
Tôi nhìn xuống túi quần anh ——
Tàn bạo quá, không nỡ nhìn thẳng.
Tôi duỗi tay sờ ví tiền: “Anh có muốn ăn kem que không?”
Đỗ Hoằng Đình xách túi chạy như bay, chẳng hề quay đầu lại: “Anh không ăn! Không có tiền!”
Thế à?
Rõ ràng trong túi anh còn rất nhiều tiền mà.
Vất vả lắm tôi mới đuổi kịp anh, kem que trong tay tôi sắp tan hết tới nơi, nhỏ tí ta tí tách xuống mặt đất.
Tôi liếm đủ độ theo bản năng.
Tôi liếm, tôi liếm, tôi liếm liếm liếm.
Đỗ Hoằng Đình lẳng lặng nhìn tôi một lát, đột nhiên nói: “Mạnh Kỳ Kỳ.”
Tôi: “Hửm?”
“Em có thể vứt que kem đi được không?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh tới vật thể hình trụ nằm trong tay mình.
À.
Chắc hẳn anh nghĩ đến chỗ nào đó rồi chứ gì.
Tôi cố ý xuyên tạc ý anh: “Anh chê tướng ăn của em xấu đúng không?”
Đỗ Hoằng Đình: “Vứt đi!”
Tôi luyến tiếc, ngậm hết vào trong miệng.
Đỗ Hoằng Đình cướp thẳng cây kem của tôi ném đi luôn.
Mẹ nó.
Tôi chỉ ăn một que kem thôi mà.
Tên béo chết tiệt, toàn nghĩ mấy chuyện bậy bạ đen tối.
Để tưởng niệm que kem đã chết mà không nhắm mắt kia,
Tôi quyết định trả thù Anh Béo.
Lúc ăn bánh kem tôi “bất cẩn” trét kem bơ lên ngực, cao giọng bảo: “Ối trời, bẩn mất rồi!”
Làm màu khiến anh chú ý.
Lúc anh liếc sang tôi vừa lau kem bơ vừa lầm bầm lầu bầu: “Quần áo bên ngoài bẩn hết rồi, không biết bên trong có bị bẩn không?”
Sau đó tôi cố ý kéo thấp cổ áo nhìn vào xem, vờ vịt như không nhìn tới.
Ánh mắt anh bắt đầu đã nghiện lại còn ngại.
Ngay lúc này ——
Tôi đột nhiên kéo hết áo lên!
Đỗ Hoằng Đình vội vàng quay mặt qua chỗ khác: “Em làm gì thế!”
Tôi trêu anh: “Không có gì, em chỉ lật áo lên nhìn xem có bị bẩn không thôi mà?”
Ha ha.
Cái dáng anh đỏ mặt trốn vào phòng tắm trông chật vật ghê.
Thật là interesting.
Khoảng thời gian ấy tôi diễn đủ trò để làm anh nghẹn, nghĩ ra đủ cách khiến anh cửng sau đó bỏ trốn không chịu trách nhiệm.
Càng chơi nhiều, càng liều chơi lớn.
Tôi cảm thấy mình đã biến thành một quả xoài.
Bên ngoài vàng.
Bên trong còn vàng hơn.
(Vàng: Hoàng. Nghĩa là chuyện damdang, chuyện bậy bạ. Thể loại hoàng văn là truyện sex của bên Tàu.)
Lúc tới mùa dâu tây, tôi mua mấy cân về mang sang cho Anh Béo.
Ai dè anh đang đọc lập trình phi tuyến tính trong nghiên cứu hoạt động gì gì đó. Thấy tôi tới, anh cũng không thèm ngẩng đầu.
Tôi rửa xong dâu rồi mà anh vẫn thế, trông chẳng có vẻ gì là muốn ăn dâu.
Tôi: “Rốt cuộc anh có ăn dâu tây không đây?”
Anh đọc sách tới mức mê muội, lạnh lẽo đáp: “Ừ.”
Tôi tức giận.
Tôi trồng lên cổ anh một quả “dâu tây”.
(Nốt dâu tây: Dấu hôn, hickey.)
Tôi nhìn anh lần nữa, đầu anh càng cúi thấp hơn.
Gương mặt cũng đỏ như dâu chín.
Cơn tức của tôi tan hết, tôi hỏi anh: “Có ngon không?”
Anh: “…… Ngon.”
Tôi: “Còn muốn ăn trái nữa không?”
Anh ngẫm nghĩ một lát, “Cho anh thêm nửa kí đi.”
Xí!
Đã bảo là anh giả đứng đắn mà!
Có một khoảng thời gian Anh Béo rất mê ăn khoai lát.
Anh còn gáy rất to là có nhắm mắt anh cũng đoán ra được là vị gì, của hãng nào làm.
Tôi có một ý tưởng lớn mật.
Tôi mua mười mấy loại khoai lát mang đến nhà anh.
Sau đó tôi bịt kín mắt Anh Béo lại.
Cho anh nếm loại đầu tiên đã.
Anh Béo ăn xong rồi nói: “Lays vị Vịt quay Bắc Kinh.”
Ô kìa, không sai.
Thêm một miếng khác.
Anh Béo không cần nghĩ ngợi: “Pringles vị sữa chua hành tây.”
Tôi: “Anh mà đoán đúng vị tiếp theo là em thua nè.”
Anh Béo ngồi ngay ngắn, ra vẻ dàn sẵn trận địa đón quân địch.
Bố đây bèn hôn lên môi anh một cái.
Tôi hỏi: “Cái này của hãng nào làm? Vị nào đây?”
Đỗ Hoằng Đình ngơ ngẩn.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Nhà anh làm, vị vợ anh.”
Được rồi, coi như anh thắng.
Tuy rằng tôi và Anh Béo thường xuyên hẹn hò, nhưng ít nhất phải % thời gian là thảo luận chuyện học hành.
Nói thật, tôi cũng không muốn thế đâu.
Làm gì có đứa con gái nào lại muốn thảo luận về đề tài tài chính gì gì đó với bạn trai lúc hẹn hò, sau đó cãi nhau đỏ mặt tía tai, kịch liệt y như bọn sinh viên thi biện luận đâu chứ?
Mấu chốt là tôi với anh không cùng một level, IQ của tôi bị đì hẳn, bố mày chả có cửa phản bác lại gì!
Anh học giỏi khủng khiếp, em lại học ngu, anh vẫn còn là bạn trai em đấy, mẹ kiếp không nhường em một xíu được sao!
Quá là tức.
Nhưng giữa tôi và anh lại có một giao kèo kì cục ——
Chính là cãi nhau thì phải làm hòa ngay và luôn.
Kết thúc bằng cách hôn người kia.
Xấu hổ lắm đấy bạn biết không?
Đang tức chỉ muốn tự tay đâm anh một cái, thế mà vẫn phải hôn.
Vì thế tôi thở phì phì, nhíu mày trừng mắt nhón chân, chụt một cái lên môi anh.
Anh cũng đang nổi nóng.
Anh chống nạnh đi vòng một vòng, rồi mới cúi mạnh xuống hôn tôi một cái.
Hãy còn chưa hết giận.
Tôi kéo cổ anh lại hôn anh thật mạnh.
Tức điên lên được.
Anh ôm mặt tôi, ấn cho mặt tôi biến dạng đi, một cái hôn rất mạnh in lên môi tôi.
Hai chúng tôi hôn qua hôn lại hồi lâu y như đánh nhau.
Điên cuồng trao đổi nước bọt.
Chẳng hiểu vì cái quái gì mà hôn một lúc lại thấy “nắng”.
Hai người chúng tôi thuận thế ngã lên giường, lúc sắp xảy ra chuyện không thể miêu tả tới nơi thì ——
Xin lỗi nhé, tôi trợn trắng cả mắt.
Anh Béo đè lên người tôi, tựa như bị tòa núi to ập xuống.
Nặng quá, lòi cả ruột bố đây rồi này.
Sau đấy tới lượt tôi lên nằm trên.
Anh Béo cực kỳ do dự: “Không được.”
Tôi: “Em cọ tí thôi, không đi vào đâu.”
Anh Béo đè tay tôi lại: “Em đã nói chuyện chúng mình cho bố mẹ em chưa?”
Tôi tiếp tục động tay động chân với anh: “Để sau rồi nói.”
Anh Béo rất kiên trì, bọn đàn ông toàn quan tâm đến danh phận, phiền chết đi được.
Vờn nhau mấy hiệp như thế.
Tôi phát hiện qua kì mấy ngày rồi mà dâu chưa rớt.
Không ổn rồi.
Tôi vụng trộm đến phòng khám rởm đời cạnh trường mua một que thử thai.
Lại còn hai vạch!
Mẹ nó.
Tôi nhìn biển quảng cáo có thể thấy khắp nơi trong trường đại học: “Hôm nay phá thai, ngày mai đi học!”
Hơi hối hận.
Tôi bắt đầu mường tượng linh tinh về quãng đời còn lại.
Anh Béo không muốn nhận đứa bé này, tôi bị bố mẹ đuổi khỏi nhà, sau đó tôi vác bụng bầu chạy vạy khắp nơi, lưu lạc đầu đường xó chợ ăn xin, nhặt rác kiếm sống, tôi nhặt được trong đống rác một cái bánh bao thiu, cũng để con mình ăn trước.
Quá thảm.
Tôi đi ngả bài với Đỗ Hoằng Đình.
Vừa thấy anh là tôi cáu nhặng lên.
Trên tay anh còn cầm hai cốc trà sữa đá.
Tôi nói tình hình sức khỏe của tôi bây giờ không uống đồ lạnh được.
Đỗ Hoằng Đình: “Cái mấy ngày mỗi tháng hở?”
Tôi: “Em mang thai rồi.”
Sau đó tôi đưa que thử thai cho anh xem.
Đỗ Hoằng Đình không nói gì.
Anh lấy tài liệu giảng dạy hiện có, làm mẫu cho tôi xem.
Anh lấy ống hút, chọc chọc chọc trên lớp màng nilon trên miệng cốc trà sữa, không chọc xuyên qua.
Anh nói: “Thế này là chưa làm.”
Sau đó, anh chọc mạnh đánh “Bụp” một phát, ống nút cắm hết vào trong.
Anh nói: “Thế này mới tính.”
Tôi ngơ ngác nhận lấy cốc trà sữa, rút ống hút ra, nhìn chằm chằm cái lỗ rách trên miếng màng nilon, rồi lại nhìn anh.
Đỗ Hoằng Đình lắc lắc đầu, lấy một cốc trà sữa còn chưa chọc ống hút, anh nhìn màng nilon còn bao nguyên, rồi chỉ chỉ tôi.
Y như diễn kịch câm vậy.
Lúc này tôi mới hiểu: “Bố đây vẫn còn zin à?”
Đỗ Hoằng Đình: “Ừ.”