Mệnh suy (nhị)
Bốn ngày trước, Vô Phương Sơn.
Nơi đại điện Vô Phương, những chòm sao chậm rãi chuyển động trên mái vòm, quỹ đạo của các vì sao lấp lánh trùng điệp rồi biến hóa, hàng tỉ tỉ ngôi sao rải rác bên trong, chiếu sáng rực rỡ. Thích Linh Xu ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ, ánh sao rải khắp đầu vai gầy gò. Phía trước y là tinh trận Tứ Phương Huyền Cực đang lặng lẽ vận hành, trận pháp phức tạp tỏa ra chút ánh sáng xanh mỏng manh. Theo vòng quay của trận pháp, giữa đại điện dần hiện ra bóng dáng các chưởng môn trưởng lão của Chung Cổ, Phượng Hoàn và Côn Luân. Tinh trận Tứ Phương Huyền Cực là bí pháp đạo gia, có thể hiển thị ảo ảnh của đối tượng ở các vị trí khác nhau, thường dùng để truyền tin.
Mọi người ngồi quỳ trên đệm hương bồ, tất cả đều là một ảo ảnh màu xanh lá, ánh sao lấp lánh nhảy nhót trên cơ thể, nhấp nháy như những gợn sóng. Nhìn kỹ thì ai ai cũng mang vẻ mặt u sầu, thở ngắn than dài. Dễ thấy nhất là bóng dáng của lão béo Thanh Thức ánh sáng phủ đầy mặt kia, người tiên môn ở đây đa phần chú ý dưỡng sinh, không có nhiều ham muốn, nên ai cũng gầy như cây trúc, chỉ mỗi lão này béo như con heo vậy.
“Đạo pháp nhân gian suy đồi, thế hệ sau kém cỏi hơn thế hệ trước. Mà khí thế yêu ma càng ngày càng hừng hực, hơn nữa bọn họ có một cộng chủ yêu ma Phù Lam mạnh không ai bì nổi, một đám giương giương tự đắc thiếu điều bay lên trời! Hôm trước là Tần Lĩnh đại vương ở sơn thôn Tiểu Bá, toàn thôn đều bị một con ngư yêu bụng lớn ở thượng nguồn sông Gia Lăng nuốt chửng. Ăn xong thì men theo Đông Hà xuôi về phía nam, dọc theo đường đi, huyện Dương, huyện Lưỡng Đương, huyện Huy và hơn chục huyện không thể chịu nổi sự quấy nhiễu của nó.” Chưởng môn Bạch Minh Quân của Chung Cổ Sơn chau mày nói, “Chuyện này có tính là gì. Cửa ải Tỏa Dương là biên giới giữa nhân gian và Nam Cương, bầy yêu phía nam liên tục quấy rối, đánh chiếm một số ngọn núi, hơn mười nghìn pháo đài bị phá hủy, vô số đệ tử tiên môn thương vong. Chúng nó cứ tập kết rồi tấn công nhiều lần, ta thấy ít hôm nữa thôi chúng nó sẽ đến Vô Phương Sơn giương oai đấy. Lý nào lại như vậy chứ?”
“Thanh Thức sư huynh quả nhiên đã tính trước rồi, mua thuyền ra biển, toàn môn phái lánh nạn đời.” Chưởng môn Côn Luân Sơn Nhiếp Trọng Hoa lạnh lùng liếc bóng người mập mạp trong gương, “Ta thấy huynh lòng dạ bao la, thân mình bành trướng, cuộc sống đúng là nhàn nhã nhỉ.”
Thanh Thức rũ mày, cúi mặt nói, “Đúng là lão phu không phải. Phượng Hoàn truyền tới tay lão phu chỉ còn lại già yếu bệnh tật. Ngươi nhìn đi, một đám trẻ con không nên thân thì khỏi nói, ngay cả niềm hi vọng duy nhất là Thanh Hòa sư đệ cũng bất hạnh mất sớm.” Nói đến đây, ông lấy một hũ tro cốt đặt lên đầu gối, “Thanh Hòa sư đệ đáng thương của ta, tuổi còn trai trẻ mà đã quy tiên rồi. Sư đệ à, đệ trên trời có linh thiêng phù hộ nhân gian chấn hưng đạo pháp, sư huynh sẽ đốt vàng mã cho đệ!”
Nhắc đến Mạnh Thanh Hòa, vẻ mặt Nhiếp Trọng Hoa bắt đầu bối rối, bà vội xua tay nói: “Thanh Thức, ý ta không phải là trách huynh, chỉ mong huynh cũng đưa ra chủ ý hay ho nào đó. Đạo pháp suy đồi từ thế hệ này sang thế hệ khác, chúng ta phải nhân lúc còn sức mạnh tập kích Nam Cương khiến chúng thương vong nặng nề, như vậy mới có thể đổi lấy bình yên cho nhan gian!” Bà nhìn về phía Nguyên Khổ, “Chưởng môn Nguyên Khổ, ý ông thế nào?”
Ông lão ngồi đầu im lặng tĩnh tọa, bàn tay gân guốc đặt trên đầu gối. Đây là đôi tay cầm chuôi kiếm mấy chục năm, giống như móng vuốt của mãnh hổ, vừa sắc bén vừa mạnh mẽ. Giới luật trưởng lão Nguyên Khổ ngày xưa giờ đã thành chưởng môn Vô Phương Sơn, thay thế Nguyên Tịch sau khi hắn chết. Mọi người đều biết bình thường ông luôn chủ trương quyết chiến với Nam Cương, ngày trước Nguyên Tịch áp dụng kế sách mềm mỏng lôi kéo khiến ông vô cùng bất mãn. Nếu bàn về kiếm tiên săn yêu ở Vô Phương Sơn, kẻ đệ nhất không phải là chấp kiếm trưởng lão Thích Nguyên Vi chết ở thần mộ, mà là lão già tính tình gàn dở này.
“Lão phu cho rằng…” Ông lão vuốt ve lụa sa tanh trên đầu gối, giọng nói khàn khàn như đá mài vào nhau, “Nên nghị hòa.”
Nhiếp Trọng Hoa sửng sốt, ngay cả Thanh Thức trong gương cũng lắp bắp kinh hãi, hũ tro cốt trượt khỏi tay rơi xuống đất, đậu phộng bên trong lăn lông lốc ra ngoài. Ông vội vàng cúi đầu nhặt lên, “Ui trời, sư đệ rải, sư đệ rải.” May mà gương chỉ chiếu nửa người của ông, các trưởng lão trong đại điện Vô Phương không thấy hũ tro cốt đậu phộng kia.
Thích Linh Xu nhìn mắt ông lão ngồi đầu, im lặng không nói gì.
“Ta già rồi, thử hỏi bây giờ còn ai có thể dẫn đầu đệ tử tiên môn xuất binh đánh Nam Cương?” Nguyên Khổ chậm rãi nói, “Thử hỏi các vị đang ngồi đây có ai có thể đánh bại ma long Cửu Cai? Phù Lam Nam Cương là một quái vật chém liên tiếp hai con ma long. Ngày đó y giả dạng trà trộn vào Vô Phương ta, quậy cho Vô Phương thành thế nào, tuy các ngươi không nhớ, nhưng lão phu nhớ rõ rành rành. Kết giới vỡ nát, yêu ma chạy loạn, ma long ở Băng Hải ngâm dài, Diệt Độ Phong lung lay sắp đổ, đó là cảnh tượng gì chứ! Những kẻ đang ngồi ở đây có ai có thể sống mái một phen với con quái vật này không?”
“Ông sợ à?” Nhiếp Trọng Hoa cười khẩy.
“Sợ?” Nguyên Khổ cười cười, “Lão phu sắp qua tuổi bảy mươi, còn sợ gì nữa? Thứ lão phu sợ không phải là con quái vật kia, mà là đám người trẻ tuổi các ngươi không biết tốt xấu, tự tìm đường chết rồi ra đi một cách vô nghĩa.” Ông than một tiếng, “Lời nói của ta không tính, cứ dựa theo số đông mà quyết định, ai đồng ý nghị hòa, nếu không hơn một nửa thì chúng ta đến chào hỏi Nam Cương chiến đấu một hồi! Cho dù phải hi sinh tính mạng của cả phái Vô Phương Sơn ta cũng sẽ mở đường máu cho chư vị xông thẳng đến Hoành Sơn! Đến lúc đó máu chảy thành sông, nếu lão phu bất hạnh đi trước một bước, chư vị đang ngồi đây phải quyết chiến với Phù Lam một phen.”
Tất cả những người đang ngồi quay sang nhìn nhau, Thích Linh Xu quỳ thẳng người, chắp tay thi lễ dài, “Đệ tử tán thành.”
Y vừa mở đầu, liên tiếp có trưởng lão lên tiếng đồng ý, “Chưởng môn nói rất có lý, Chung Cổ Sơn tán thành.”
“Tự Tại Môn tán thành.”
Thanh Thức cũng nói: “Phượng Hoàn Sơn tán thành.”
Nhiếp Trọng hoa tức giận, nhưng đành phải thuận theo, “Côn Luân Sơn xin nghe theo.”
“Vậy để Linh Xu đi sứ Nam Cương trao đổi nghị hòa đi.” Nguyên Khổ nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi, thoạt nhìn trông ông đã rất già rồi. Có lẽ người già đi nên cũng không còn ý chí chiến đấu.
Trận pháp đóng lại, Thích Linh Xu đang định rời đi, chợt Nguyên Khổ gọi y lại, sau đó đi đến trước mặt y, “Linh Xu, may mà có con. Tuy sư tôn con đã về cõi tiên, nhưng uy danh hãy còn đó. Tuy con nhỏ tuổi, nhưng tiếng nói rất có trọng lượng đó.”
“Sư thúc quá khen,” Thích Linh Xu cụp mi hành lễ, “Lời của sư thúc rất có lý, cứng chọi cứng không phải là con đường lâu dài. Chúng ta không hiểu biết Nam Cương, càng không hiểu rõ Phù Lam, biết đâu chừng Phù Lam cũng không phải cực kỳ hung ác như trong lời đồn đãi. Phù Lam là cộng chủ Nam Cương, nếu y đồng ý nghị hòa nam bắc, dù là nhân gian hay Nam Cương, chỉ cần thế giới bình yên là tốt.”
“Tốt lắm.” Nguyên Khổ mỉm cười khen ngợi, đoạn vươn tay vuốt ve bả vai Thích Linh Xu.
Ngón tay thô ráp cọ xát trên vai, Thích Linh Xu khẽ nhíu mày, y không thích tiếp xúc da thịt với người khác chút nào. Nhẹ nhàng lui ra sau hai bước, Thích Linh Xu hành lễ lần nữa, “Sư thúc còn có chuyện gì không?”
“Con là niềm hi vọng của Vô Phương, mạch kiếm đạo của Vô Phương đều đè nặng trên đầu vai con, sư thúc đặt kỳ vọng rất cao vào con đấy.” Nguyên Khổ nói.
“Sư thúc quá lời rồi.”
“Nếu buổi tối có thời gian rảnh, sư thúc có thể chỉ thêm kiếm kỹ cho con, thấy con gần đây tiến bộ rất nhiều đấy.”
“…” Thích Linh Xu cau mày, không biết vì sao, y lại lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. Thoáng nâng mắt lên nhìn ông lão trước mặt, ánh mắt ấm áp, tựa như một vị trưởng bối hiền từ. Tuy tính tình của Nguyên Khổ lúc nào cũng nóng nảy, nhưng vì Thích Linh Xu tuân thủ giới luật nghiêm ngặt, trong ba nghìn đệ tử Vô Phương chỉ mỗi Thích Linh Xu là được ông dùng sắc mặt hòa hoãn đối xử. Vẻ mặt như vậy không khác bình thường là bao, nhưng Thích Linh Xu vẫn cảm thấy kỳ quái. Y ho nhẹ một tiếng, đoạn nói: “Sư thúc thức khuya dậy sớm, đệ tử không dám quấy rầy, đệ tử cáo lui.”
Sau khi về phòng thay quần áo xong, y vẫn cảm thấy không thoải mái, bèn đến hồ nước lạnh tắm rửa. Thắt đai lưng lại, cổ áo lụa trắng trước ngực chỉnh tề, Thích Linh Xu ngồi trên cái ghế đẩu bằng đá, thắp một trản đèn dầu rồi mở thư Vân Tri gửi đến ra xem. Thằng nhóc này ra biển đã nhiều tháng, vậy mà chỉ gửi có vỏn vẹn một phong thư mỏng tang như vậy. Hôm nay Thanh Thức sư thúc tham dự nghị sự, trong trận cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng người nọ, không biết đang làm gì nữa. Y rất muốn hỏi, nhưng không dám vứt bỏ thể diện.
Trong phong thư còn có một vật cứng thô ráp, y móc ra xem, là một con ốc biển to cỡ bàn tay. Đặt dưới đèn xem thử, nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh trông rất đẹp mắt. Cảm xúc lành lạnh từ lòng bàn tay truyền tới, hệt như một khối băng, vô cùng kỳ lạ. Y lấy hộp gấm ra cất ốc biển vào, sau đó mở thư ra đọc.
“Ra biển hơn một tháng, nơi ở giản dị, mỗi ngày chỉ thấy mỗi biển cả mênh mông. Những khi trông thấy trăng về trên biển, nhớ tiểu sư thúc, dạo này tiểu sư thúc có khỏe không?”
“Ta khỏe.” Vẻ mặt Thích Linh Xu ấm áp hơn nhiều, tiếp tục đọc thư.
“Mồng một tháng tư, có đến một đảo nhỏ, tên Châu Nhược, nhìn thấy tộc giao nhân. Nam thì tuấn mỹ, nữ thì yểu điệu, cực kỳ đặc biệt. Nữ vương thấy ta phong thái lỗi lạc, mời ta ở rể, ta vui vẻ định đồng ý, song nghĩ bụng sư phụ tuổi già sức yếu, cần ta tiễn đưa, đành kìm lòng từ chối. Tuy nhiên, cảm khái trước cảnh đẹp non nước ở Châu Nhược, bèn ở lại mấy hôm, uống rượu ngon, nghe tiếng đàn, có giao nhân bầu bạn, vui vẻ biết bao. Tiếc là tiểu sư thúc lại không kề bên, đành ngắm tiểu sư thúc trên tranh vẽ, giao nhân khắp đảo cả nam lẫn nữ đều muốn trở thành vợ tiểu sư thúc. Đáng tiếc, mồng năm phải đi. Nữ vương cho ta một con ốc biển gửi gắm bao nỗi tương tư, trong ốc có tiếng ca của giao nhân, kề tai nghe thử, đó là món quà đặc biệt tặng cho tiểu sư thúc đấy. Rất muốn trò chuyện với tiểu sư thúc, nhưng lực bất tòng tâm. Không biết Hắc Tử và Ngốc Tử có khỏe không, thay ta gửi lời thăm hỏi. Vân Tri khấu đầu.”
Sau khi đọc thư xong, mặt Thích Linh Xu hoàn toàn đen như đít nồi. Y mở hộp gấm ra, cầm ốc biển lên đưa tay lắng nghe, quả nhiên có tiếng ca loáng thoáng của con gái. Cái tên khốn kiếp trêu hoa ghẹo nguyệt này, lại còn mượn hoa hiến Phật lấy đồ người khác tặng hắn đưa cho y, đúng là một tên khốn không có lương tâm. Thích Linh Xu ném ốc biển ra khỏi thạch thất, sau đó cúi đầu định thổi đèn, chợt nhớ đến chuyện lúc ban ngày. Ánh mắt của Nguyên Khổ cứ trượt lên trượt xuống nơi đầu vai y, cứ nhớ tới là thấy khó chịu. Thích Linh Xu cau mày khoác thêm áo ngoài, cầm bội kiếm rồi thổi đèn ra khỏi cửa. Đi thẳng tới tiểu trúc Vô Cữu của Nguyên Khổ, Thích Linh Xu lặng lẽ lẻn đến phía dưới cửa sổ, xuyên qua khe hở song cửa sổ hoa mai nhìn vào bên trong.
Trướng màn vắt lên, Nguyên Khổ đang ngồi trước gương trang điểm, chốc thì nhìn mặt bên trái, chốc thì nhìn mặt bên phải, cúi cùng xõa búi tóc xuống rồi nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương. Dáng vẻ này vô cùng quỷ dị, lông tơ Thích Linh Xu dựng ngược lên. Bất giác y lui ra sau một bước, không cẩn thận dẫm phải một nhánh cây, âm thanh giòn giã vang lên. Nguyên Khổ bên kia đột nhiên xoay đầu, hung ác nhìn qua.
Ôn Nguyên Khổ lập tức bước nhanh qua đó, tiếng bước chân cộp cộp như nổi trống. Tức khắc một bóng đen dữ tợn in trên cửa sổ, hiên cửa bị đẩy lên, Nguyên Khổ rướn đầu ra ngoài nhìn khắp nơi. Bên ngoài trống trải, lùm cây um tùm chồng bóng lên nhau loáng thoáng như những đốm lửa ma trơi.
“Mọi chuyện là như thế, ta nghi ngờ sư thúc có vấn đề.” Thích Linh Xu ngồi xếp bằng trước lò sưởi, nói với Phù Lam và Thích Ẩn, “Ba ngày sau đó, đêm nào ta cũng ở Tử Cực Tàng Thư Các phía đối diện để giám thị tiểu trúc của sư thúc thì phát hiện đêm nào cũng có đệ tử lén lút đi vào, vô cùng khả nghi. Từ khi Nguyên Tịch sư thúc chết, Vô Phương đã tiêu hủy tất cả tim yêu, nhưng ta vẫn rất lo lắng có người luôn nhìn ngó, ngấp nghé sức mạnh của yêu ma.”
“Ngươi nghi ngờ lão ta mổ tim yêu cấy vào bản thân mình sao?” Mèo đen hỏi.
“Không nhất định là đổi tim, cũng có thể là dùng để ăn, luyện đan, tu luyện cấm thuật…” Thích Linh Xu trầm giọng nói, “Mới khiến ông ấy quái dị như thế.”
“Bây giờ ngươi đến Nam Cương, không sợ lão ta xảy ra chuyện gì sao?” Mèo đen hỏi.
Thích Linh Xu bất đắc dĩ nói, “Không còn cách nào khác, chỉ có ta mới biết thân phận thật sự của Phù Lam sư đệ, người đi sứ Nam Cương chỉ có thể là ta. Ta đã nhờ Chiêu Nhiễm chú ý tiểu trúc Vô Cữu, nếu có chuyện gì xảy ra hắn sẽ dùng gương lưu ly truyền tin cho ta.”
Thích Ẩn gãi gãi đầu hỏi: “Huynh nói tư thái của lão già kia kì quái, có thể nói rõ hơn một xíu là kì quái thế nào không?”
Thích Linh Xu nghĩ một lát, đoạn nói: “Không giống đàn ông, mà cực kỳ giống đàn bà.”
“Những đệ tử vào phòng ông ta có phải đều là nam không?” Thích Ẩn hỏi tiếp.
Thích Linh Xu gật đầu, “Không sai.”
“Lúc ông ta sờ vai huynh có phải giống vầy không?” Thích Ẩn nhéo nhéo vai Phù Lam.
“Không sai.”
“…” Thích Ẩn bày ra điệu bộ muốn nói lại thôi.
“Có gì thì cứ nói thẳng.” Thích Linh Xu nói.
“Huynh mốc meo ở trên núi lâu quá nên quá đơn thuần rồi.” Thích Ẩn đỡ trán nói, “Huynh biết Bạch Minh Quân của Chung Cổ Sơn không, cẩu tặc có từng kể cho huynh nghe về bê bối tình sử của ông ta chưa? Ông ta thu đại đệ tử của mình làm con gái nuôi, thầy trò thành cha con, thật ra là để dễ bề gần gũi.”
“Gần gũi…?” Ánh mắt Thích Linh Xu dần lộ vẻ kinh ngạc.
“Không sai, mạnh dạn đoán là ý đó đó. Sư thúc huynh…” Thích Ẩn cân nhắc từ ngữ, “Ta đoán có lẽ là Nguyên Khổ coi huynh và những sư điệt kia như con nuôi ấy ấy, huynh hiểu ta đang nói gì không? Lão già người ta vất vả lắm mới lên được chức chưởng môn, có thể là muốn nắm lấy cơ hội sung sướng chút chút trước khi nằm xuống quan tài ấy mà.”
Thích Linh Xu đực mặt tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào.
Chuyện này đối với y là một đả kích lớn, Thích Ẩn có hơi xót cho y, chưởng môn tiền nhiệm là một gã khốn kiếp, tân chưởng môn lại là đoạn tụ, còn định làm xằng bậy với y, quả thực ghê tởm hơn cả việc ăn ruồi bọ. Thích Ẩn an ủi đôi câu, sau đó đổi đề tài, “Gần đây cẩu tặc thế nào rồi, có gửi thư nói gì không? Mấy hôm trước ta ở Ba Sơn miết, không biết dạo này ra sao nữa.”
Vừa nhắc tới Vân Tri, vẻ mặt Thích Linh Xu tức khắc thay đổi, không khí chung quanh như bị bao trùm bởi sương giá, Thích Ẩn và Phù Lam đồng loạt run lập cập. Thích Linh Xu lạnh mặt nói: “Đừng có nhắc tới đồ vô sỉ đó.”
———