Vì sao năm đó huynh lại tham gia nội chiến Nam Cương?”
Khứ hương (nhất)
Hôm sau, Nam Cương lại tổ chức một cuộc họp lớn. Yêu ma quỷ quái từ bốn phương tám hướng chạy tới, đại tư tế Cửu Cai Nguyên Như Kỳ cũng phái sứ giả tham dự triều nghị. Mây đen cuồn cuộn áp trên đỉnh trại Đại Vương, giữa trại lại là bầy yêu đang múa may quay cuồng, cửu đầu điểu chở trà quả ríu rít bay loạn trên không trung, nóc nhà tứ phía đầy những yêu quái đầu heo mặt chó đang ngồi. Bên dưới nhà sàn, xung quanh được che bởi mấy tấm màn mỏng, ở giữa trải chiếu trúc bày bàn trà. Các thủ lĩnh bộ lạc đồng loạt ngồi xuống, Thích Linh Xu giao kiếm, ngồi ở bên trái. Phù Lam ôm mèo ngồi trên vương tọa long cốt, gương mặt trắng nõn không có biểu cảm gì, vừa nhìn là biết y đang ngẩn người.
Hai bên ngồi xuống, Chu Minh Tàng đặt trường đao lên bàn, sau đó vỗ tay hai cái. Một đám vũ cơ chậm rãi bước lên, Thích Ẩn thấy những người đó thì sửng sốt. Đám vũ cơ kia đều là phàm nhân, rõ ràng là do bầy yêu ma này bắt từ nhân gian tới đây. Quả nhiên sắc mặt Thích Linh Xu có hơi trắng bệch, vũ cơ uốn éo chiếc eo thon gầy như rắn nước, hai mắt ngấn lệ nhìn về phía Thích Linh Xu với ánh mắt mong chờ được giải cứu. Thích Linh Xu cau mày không nói gì, cánh môi mím lại thành một đường thẳng.
Bên kia Chu Minh Tàng mang theo ý cười nhạo trên mặt, “Nếu Thích kiếm tiên có hứng thú thì cứ nói thẳng, tối nay ta bảo ả đến thị tẩm. Miễn là đã từng hầu hạ ngươi, các ngươi có thể đưa các ả quay về nhân gian.”
Nhóm vũ cơ ngập tràn hi vọng mong ngóng nhìn qua, Thích Linh Xu siết chặt nấm đấm, vẫn không nhúc nhích. Lại có yêu quái cười nói: “Bọn đệ tử đạo gia chú ý thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc. Nếu ngủ với cô nương sẽ phạm vào đại giới. Thích kiếm tiên tuân thủ giới luật nghiêm ngặt, e là những mỹ nhân này không về nhà được rồi.”
Đúng là khinh người quá đáng, Thích Ẩn không ngừng thở dài, hắn cũng là một phàm nhân, ăn nhờ ở đậu, dựa hơi Phù Lam mới không bị đám yêu quái này quấy rối, nên không thể nói chuyện giúp cho Thích Linh Xu được. Phù Lam lại là một tên ngốc, y ngồi chỗ đó không có động tĩnh gì, bàng quan hờ hững, không có vẻ gì là định nhúng tay vào cả.
“Tại hạ đến đây là vì chuyện nghị hòa, thỉnh Chu tướng quân cho nhạc nữ lui xuống.” Thích Linh Xu chắp tay nói.
“Không sao, vừa thưởng thức ca vũ vừa bàn bạc đại sự, cũng có khác gì đâu.” Chu Minh Tàng nói, “Nam bắc nghị hòa, chưa từng có tiền lệ. Yêu ma và phàm nhân chém giết nhiều năm, từ đời này sang đời khác đã rất rất rất lâu rồi, xưa nay đều là huyết hải thâm thù không đội trời chung. Thích kiếm tiên, ngươi nói thử xem, muốn nghị hòa thế nào?”
“Đúng là vì từ đời này sang đời khác đã rất lâu rồi nên mới muốn nghị hòa.” Thích Linh Xu ngồi nghiêm chỉnh, đoạn chắp tay với Phù Lam và Chu Minh Tàng, “Bệ hạ, tướng quân, Nam Cương nhiều núi, đất đai cằn cỗi. Mặc dù có một ít đất đai màu mỡ, song yêu ma không làm nông nghiệp, không biết việc đồng áng, mới hàng năm mạo hiểm ra bắc đốt giết đánh cướp, bắt người để ăn. Nếu nam bắc nghị hòa, nhân gian sẽ phái sứ giả đến hướng dẫn chư vị điền canh nuôi trồng gặt lúa nước, nuôi dê bò, chư vị tự cấp tự túc, không cần phải chém giết với chúng ta để tranh thức ăn. Đây là đôi bên cùng có lợi.”
“Thịt dê bò thì có gì ngon?” Có yêu quái nghiến răng nói, “Thịt người các ngươi mới vừa thơm vừa mềm, trông ngươi cũng khá ngon đó.”
“Các hạ chính là trư yêu tộc Dã Trư Lâm sao?” Thích Linh Xu nhìn gã, ánh mắt lạnh lẽo như sương tuyết trời đông, “Xin hỏi tộc của các hạ một năm có bao nhiêu người chết ở nhân gian? Bao nhiêu người bị giam cầm trong cấm địa tiên sơn? Bao nhiêu người bị giết bởi đồng tộc?”
Yêu quái kia nghẹn họng, không nói tiếng nào.
“Bị vây trong nạn đói, huynh đệ tương tàn, đồng loại tương thực. Chư vị vẫn muốn tiếp tục cuộc sống như vậy sao?” Thích Linh Xu hỏi.
Khắp phía vang lên tiếng xì xầm to nhỏ, ngay cả các yêu quái trên nóc nhà cũng bắt đầu bàn tán. Tiểu sư thúc quả nhiên lợi hại, không ngờ ngày thường huynh ấy chẳng buồn hé răng, đến lúc đàm phán lại dùng cách thức hấp dẫn người ta như vậy. Thích Ẩn thầm vui mừng trong lòng, nhưng lại nghe Chu Minh Tàng lạnh lùng mở miệng: “Nhân gian các ngươi nơi chốn đều là nông dân, chẳng phải cũng không thể chống lại thiên tai sao. Lúc lâm nạn đói cũng sẽ người ăn người thôi. Ngươi làm sao để đảm bảo rằng Nam Cương của ta sẽ không như thế?”
“Linh Xu đương nhiên không thể đảm bảo,” Thích Linh Xu gật đầu nói, “Nhưng cứ so với Nam Cương bây giờ đi. Theo Linh Xu biết, yêu quái Nam Cương khi đến tuổi già thể lực sẽ suy giảm, hoặc bị đồng loại ăn luôn, hoặc chết dưới tay đồng bạn của Linh Xu, cho nên Nam Cương ít gặp yêu quái nào có tuổi cao sức yếu. Ít nhất người già ở nhân gian chúng ta sẽ được phụng dưỡng, sống đến già rồi chết đi. Chư vị cũng có lúc già đi, chẳng lẽ lại muốn chết dưới răng nanh của yêu quía khác giống như bậc cha chú của các vị?”
Hiển nhiên có rất nhiều yêu quái đã bị thuyết phục, chúng liên tục nhìn chằm chằm về phía Chu Minh Tàng. Phù Lam ngồi phía trên vẫn không nói tiếng nào, hệt như một người vô hình. Y là một vật trang trí, tất cả mọi người đều biết người thực sự bàn bạc chuyện này mới là Chu Minh Tàng. Đương nhiên Thích Linh Xu cũng nhận ra điều đó, nên không bắt Phù Lam đưa ra quyết định.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề đi.” Chu Minh Tàng cười khẩy, “Nhân gian các ngươi là vì đạo pháp suy đồi mới đến nghị hòa, đúng chứ? Bây giờ phải đi tới nước này, xem ra các ngươi cũng đã lâm vào bước đường cùng rồi. Chúng ta chỉ cần đợi thêm mấy chục năm nữa, thế là có thể thâu tóm nhân gian gọn trong lòng bàn tay, cần gì phải ở đây nghe ngươi nói nhảm?”
“Đạo pháp suy đồi không đồng nghĩa với việc ngồi chờ chết.” Thích Linh Xu nhìn thẳng vào mắt hắn ta, “Thỉnh chư vị vọng về phía bắc, bách gia tiên môn đang tập kết đệ tử đến Vô Phương trước. Nếu chư vị bất hòa, vậy lập tức đánh! Vô Phương làm tiên phong, chắc chắn huyết tẩy một đường xuống nam, vứt đầu giẫm đạp Hoành Sơn. Dù có chết trận tại Nam Cương cũng phải đổi lấy bình an cho chốn nhân gian!”
Khắp nơi chìm vào im lặng, Chu Minh Tàng trầm mặc thật lâu, sau đó chậm rãi cười rộ lên, “Thích Linh Xu, ngươi đúng là bậc anh hùng. Được, có thể nghị hòa, nhưng ta có điều kiện.”
“Mời nói thẳng.”
“Muốn nghị hòa kết minh, mỗi năm phải cống tiến mười vạn lượng bạc ròng, ba mươi vạn cuộn lụa, hai mươi vạn gánh gạo, mì và thịt tươi.” Chu Minh Tàng nói.
Cống tiến mỗi năm, thế có khác gì cúi đầu xưng thần. Vẻ mặt Thích Linh Xu âm trầm, nắm tay y dần siết chặt lại.
“Sao, không vui à?” Chu Minh Tàng liên tục cười khẩy, “Ngay cả chút thành ý cũng không có mà dám đòi nghị hòa nam bắc?”
“Ba vạn lượng bạc ròng, mười vạn cuộn lụa, tám vạn gánh gạo mì và thịt tươi.” Thích Linh Xu nói.
Vậy mà tiểu sư thúc chịu nhượng bộ kìa! Thích Ẩn rất ngạc nhiên, xem ra đạo pháp nhân gian quả thực suy đồi đến nông nỗi này rồi. Có lẽ nghị hòa này chỉ là tượng trưng, tiên sơn tứ phương nhân cơ hội tranh thủ thời gian nghĩ ra biện pháp khác cứu cánh.
“Cứ theo lời ngươi nói, nhưng ta còn muốn một điều kiện nữa!” Chu Minh Tàng đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt đằng đằng sát khí, “Thích Linh Xu, sư tôn Thích Nguyên Vi của ngươi chém giết vô số yêu ma, ngươi cũng chẳng được nhàn rỗi đâu. Hôm nay tại đây, ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái trước trăm vạn yêu ma của chúng ta. Nam Cương ta sẽ cùng nhân gian các ngươi nghị hòa kết minh ba trăm năm, nếu như có yêu ma nào dám tiến vào một tấc đất của nhân gian, giết không tha!”
Tất cả mọi người nhao nhao lên, yêu quái trên nóc nhà đứng dậy gõ chiêng, hô lớn: “Dập đầu đi! Dập đầu đi!” Âm thanh hò hét nối tiếp nhau vang lên, thoáng cái nơi này hệt như một nồi nước sôi ùng ục.
Sắc mặt Thích Linh Xu tái mét, y mím môi không nói lời nào.
Con heo chết tiệt này, đúng là khinh người quá đáng! Thích Ẩn than một tiếng, sau đó sửa sang lại y phục rồi ôm cây bên cạnh trèo xuống, hắn ném Quy Muội cho đám yêu quái cầm kiếm, đẩy vũ cơ dạt ra rồi rảo bước vào chính giữa. Phù Lam ngẩn ra, hoang mang nhìn hắn. Thích Ẩn nhìn mắt Thích Linh Xu, ý bảo y đừng lên tiếng, sau đó quay đầu sang nói với Chu Minh Tàng: “Có chuyện này ngươi không biết, Thích Thận Vi là cha ruột của ta, ta là con trai ruột của ông ấy. Ngươi muốn dập đầu, ta làm. Để con trai ruột dập đầu chắc là còn tốt hơn cả đồ đệ đúng không?”
“Mẹ ngươi, với cái bộ dạng nhát cấy này của ngươi, ngươi…” Chu Minh Tàng muốn mắng hắn, đột nhiên im bặt. Người thanh niên trước mặt tóc đen mắt đen, đuôi mày đen nhánh hệt như một thanh đao. Bình thường hắn chỉ biết cúi đầu, hoặc là nấp sau lưng Phù Lam hệt một con chó lang thang, đi đến đâu cũng chìm nghỉm giữa biển người mênh mông, vậy mà Chu Minh Tàng không hề phát hiện ra rằng ánh mắt của hắn cực kỳ giống cha hắn. Giờ hắn ngẩng đầu lên, gương mặt ấy lúc nghiêm túc không nói cười dần lộ rõ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Bệ hạ, hắn là sủng thiếp của ngươi, ngươi nên quản thúc hắn, đừng để hắn gây rối ở chỗ này.” Chu Minh Tàng cười mỉa, “Để một hạng vô danh như ngươi dập đầu thì có ý nghĩa gì chứ? Thích Linh Xu, ngươi dập hay không?”
Tên chó khốn nạn này, Thích Ẩn tức giận, vừa định bước lên nói đôi câu, chợt Thích Linh Xu ngăn hắn lại, kéo hắn ra sau lưng mình.
“Ta có thể dập dầu với bá tánh Nam Cương,” Ánh mắt Thích Linh Xu trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Nhưng ta muốn đưa những cô nương này đi.”
“Được!” Chu Minh Tàng nói.
Sau đó trước ánh mắt nhìn chòng chọc của trăm ngàn yêu ma và đệ tử tiên sơn, Thích Linh Xu vén y phục lên, hạ người quỳ xuống. Dù là người hay yêu ma, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, chung quanh im ắng vô cùng. Thích Ẩn mở to mắt nhìn người thanh niên quật cường kia đang chậm rãi cúi người dập đầu mình xuống phiến đá xanh dưới đất. Ba cái dập đầu, không thiếu cái nào. Bình sinh Thích Linh Xu chỉ dập đầu trước tôn sư, trước thiên địa, đây là lần duy nhất y dập đầu trước kẻ địch của mình. Nhóm vũ cơ rơi nước mắt lã chã, ai nấy đều khóc thút thít.
Thích Linh Xu đứng dậy, vầng trán trắng trẻo đỏ ửng một mảng. Thích Ẩn định dìu y, song y khoát tay đứng đó, vai lưng thẳng tắp như một gốc trúc đơn độc, dù có cúi đầu cũng không ai có thể làm lung lay sự kiêu ngạo của chính y.
“Xin tướng quân tuân thủ lời hứa, mười lăm tháng năm, Vô Phương Sơn tổ chức đại điển kết minh nam bắc, chờ bệ hạ và tướng quân đại giá.” Thích Linh Xu chắp tay lạy dài, sau đó xoay người rời đi.
Bóng người tản mác, yêu ma tới lui. Thích Ẩn và Phù Lam đứng hai bên bậc thang hẹp dài màu xanh rêu uốn cong như ruột dê nhìn xuống. Ánh mặt trời lướt qua chiếc đèn lồng treo trên mái hiên rồi chiếu xuống mũi chân Thích Ẩn. Thích Ẩn nhìn Phù Lam qua khóe mắt, trong giọng nói có hơi oán trách: “Ca, sao huynh không nói giúp tiểu sư thúc tiếng nào hết vậy?”
Phù Lam lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ẩn, đây là chiến tranh giữa bọn họ, bọn họ phải tự giải quyết.”
Y trầm tĩnh nghiêng mặt đón ánh mặt trời, gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi như viên ngọc. Thích Ẩn biết, y là người tha hương, vốn không đặt tranh chấp giữa phàm nhân và yêu ma ở trong lòng. Thích Ẩn gãi gãi đầu, đoạn hỏi: “Vì sao năm đó huynh lại tham gia nội chiến Nam Cương?”
Phù Lam khẽ cúi đầu, đưa tay gãi cằm mèo đen. Mèo đen nheo mắt, ve vẩy cái đuôi dài xù lông của nó. Y chậm rãi nói: “Bởi vì sông Gia Lăng rất đẹp, ta không hi vọng nó sẽ tắm máu.”
“Vậy nếu một ngày nào đó nhân gian và Nam Cương khai chiến, huynh sẽ giúp ai?” Thích Ẩn nhỏ giọng hỏi.
“Tiểu Ẩn giúp ai, ta sẽ giúp kẻ đó.”
Chu Minh Tàng nói không sai, tên nhóc này đúng là một hôn quân. Trong lúc lơ đãng xoay đầu sang, hắn thấy Chu Minh Tàng ở đầu cầu bên kia yên lặng nhìn bọn họ, ánh mắt tăm tối không rõ nguyên do. Thích Ẩn cạn lời, cái con heo này, cả ngày cứ bày ra dáng vẻ làm như bị hắn tranh sủng vậy, vừa thấy hắn và Phù Lam dính lấy nhau là sắc mặt tối sầm lại. Thích Ẩn thở dài, nói với Phù Lam: “Ca, huynh đừng như vậy mà. Huynh phải lắng nghe tiếng lòng của mình, nếu huynh muốn giúp ai thì cứ giúp người đó, không cần để ý ta đâu.”
Phù Lam ngẩn người một chút, đoạn cúi đầu rầu rĩ “Ừm” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
———