“Có muôn vàn chuyện xảy ra trên cõi đời này không hề có lý do, nó đột ngột ập xuống khiến cho người ta trở tay không kịp.”
Kiếm ma (nhị)
Luồng gió ẩm ướt mang theo hương vị mằn mặn thổi qua, ánh mặt trời gay gắt chiếu trên đỉnh đầu hệt như một cái nón có màn lụa che bằng vàng. Vân Tri dừng tay đang khắc lại, đoạn giơ tay lên trán che nắng nhìn về phía cuối biển. Những cơn sóng nhỏ vỗ rì rào lên bờ biển. Mấy chú cua đen bò chậm rì rì lên bãi cát, hút nhả nước bùn trong cát mịn. Đám ruột cỏ xanh mướt đung đưa trong gió rồi cuốn về phía sườn đồi, càng lúc càng nhiều rồi cuối cùng phủ trọn cả triền núi.
Tấm bia đá trong tay Vân Tri đã được khắc xong, bên trên là hai chữ “Phượng Hoàn” rồng bay phượng múa to đùng. Ngay bên dưới viết chi chít những môn quy mà chẳng ai thèm tuân thủ — Không được ngự kiếm, không được ẩu đả, không được uống rượu, không được trộm cướp, không được dâm loạn, không được ra biển. Ở trên đảo được một tháng rồi, cái hòn đảo này cô lập với thế giới bên ngoài, chim không thèm ỉa, chỉ với một đôi chân là có thể đi một vòng quanh đảo. Sư phụ hắn nói đây là tiên đảo hải ngoại mà năm xưa ông phát hiện được lúc ra biển tìm tiên. Lúc đó tiên nhân ở nơi đây, ráng mây như một dải lụa màu đẹp đẽ, thần điểu hót líu lo. Nhưng lúc bọn họ đến chỉ thấy một xác chết nằm trơ trọi trong một hang động ở triền núi phía nam.
Nếu nói như vậy thì lão tiền bối ngay cả quan tài cũng không có này ắt hẳn là tiên nhân trong lời kể của sư phụ rồi. Vân Tri bùi ngùi thở dài một tiếng, đoạn nhặt đao khắc lên, xoay người định trở về. Bỗng nhiên, một tia sáng vàng lướt trên mặt biển bay tới, tạo nên từng gợn sóng nho nhỏ nhưng những đóa hoa bàng bạc rồi bắn vào ngôi nhà tranh trên sườn núi như một mũi tên nhọn. Vân Tri liếc dòng môn quy “Không thể ngự kiếm”, đoạn thu hồi đao khắc rồi khoanh tay đạp lên kiếm Hữu Hối bay theo tia sáng vàng kia.
“Sư phụ, có phải thư của con không?” Vân Tri chống cằm ngoài cửa sổ, lười nhác kêu lên.
“Không phải, đây là thư của sư phụ con.”
Thanh Thức ưỡn cái bụng tròn vo tựa người vào ghế mỹ nhân, phi thiếp ánh vàng từ từ mở ra trước mặt ông, thiếp rất dài, bên trong chi chít những chữ viết như một bầy kiến đang xúm lại. Thanh Thức có một vài người bạn trên đất liền, thỉnh thoảng họ sẽ gửi thư cho ông. Vân Tri có nhìn lén mấy bức, trong đó có một bức bảo rằng quả phụ Từ nương ở Trường Nhạc phường đã tái giá, khiến cho hôm đó Thanh Thức cầm chén trà ủ ê suốt cả ngày.
Vân Tri dựa vào song cửa sổ, thấy vẻ mặt của Thanh Thức càng lúc càng nghiêm trọng.
“Sao vậy, núi ta bị thổ phỉ đóng chiếm à?” Vân Tri buồn chán hỏi.
“Nhân gian xảy ra chuyện lớn, Phượng Hoàn chúng ta bây giờ là chuột cống qua đường, bị mọi người hô hào chém giết.” Thanh Thức đóng thư lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Lạ quá nhỉ.” Vân Tri nhảy qua cửa sổ vào phòng, tùy tiện ngồi trên chân, “Ngày xưa ngài đi khắp nơi lừa gạt ăn chực, vậy mà chúng ta vẫn có một chỗ đứng nhỏ. Giờ chúng ta đi về phía nam lánh đời, không màng thế tục, sao lại bị người ta phỉ nhổ chứ?” Vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên Vân Tri nghĩ đến chuyện gì đó, bèn nhướng mày, “Bọn Hắc Tử xảy ra chuyện à?”
Thanh Thức thở dài nặng nề, “Thôi, lão phu không gạt con làm gì, Phù Lam bị Vô Phương giết chết rồi, Tiểu Ẩn nhảy xuống Diệt Độ Phong, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, còn có tiểu oan gia Linh Xu sư điệt kia của con…”
“Cái gì vậy, trù người ta chết giảm thọ đó sư phụ!” Vân Tri trợn mắt.
“Nhãi ranh, nghe lão phu nói hết đã,” Thanh Thức mắng, “Tiểu oan gia kia của con lâm vào bước đường cùng, tuyệt vọng nên đọa đạo thành ma rồi!”
Vân Tri vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Hắn vươn tay mở phi thiếp ra đọc thật kỹ, ngọn lửa Hồng Liên trên Vô Phương Sơn dường như đang cháy hừng hực trước mặt hắn, tiểu sư đệ như nhành cỏ dại trong ấn tượng của hắn kia lẻ loi bước lên Huyền Không Giai, sau đó nhảy xuống, vĩnh biệt với trần thế này. Có muôn vàn chuyện xảy ra trên cõi đời này không hề có lý do, nó đột ngột ập xuống khiến cho người ta trở tay không kịp. Hắn hiểu được cảm giác của Thích Ẩn, cũng hiểu rõ tâm cảnh của Thích Linh Xu, tai bay vạ gió đã đổ xuống từ khi hắn còn rất nhỏ. Đó là một buổi sớm mai tươi đẹp, hắn mơ màng thức dậy, muốn giơ tay phải lên, song lại phát hiện nó trống rỗng. Đạo pháp cho rằng con người và thế giới này hòa làm một, vạn vật có mối tương quan với con người, nhưng hắn luôn cảm thấy cao xanh rất thờ ơ và tàn nhẫn. Dù đồng loại có gặp nhau thì niềm vui nỗi buồn của mỗi người cũng chỉ có thể tự mình gặm nhấm mà thôi.
Dẫu buồn vui gì cũng không thể nói ra ngoài miệng, cuối cùng hóa thành một hơi thở đục ngầu rồi theo cái thở dài thườn thượt bay ra ngoài. Vân Tri gấp phi thiếp lại, đặt sang một bên.
Thanh Thức sửa ống tay áo, chậm rãi gọi một tiếng: “Vân Tri.”
“Sư phụ,” Đột nhiên Vân Tri vén áo lên quỳ xuống, “Mong sư phụ cho phép con nhập thế.”
Chàng trai ngày thường cà lơ phất phơ đã thu lại bộ dạng bất cần đời, cuối cùng cũng ra vẻ nghiêm túc kiên cường.
“Con vừa mới xuất thế không bao lâu, chẳng lẽ chỉ là ra ngoài tung tăng du ngoạn thôi à?” Thanh Thức hỏi.
“Vậy ngài cứ coi con như tung tăng du ngoạn đi.” Vân Tri cúi đầu nói.
“Nghịch đồ, trước giờ vi sư chưa từng quản giáo con, con coi vi sư như Bồ Tát sống chuyện gì cũng đồng ý à?” Thanh Thức dùng quạt hương bồ gõ gõ đầu hắn, “Con trai à, sống chết có số. Có sinh ra mới có chết đi, có chết đi mới có sinh ra, cứ lặp lại vòng tuần hoàn như vậy đó. Con cần gì phải khư khư giữ lấy chứ? Nếu đã quyết định xuất thế thì sẽ không quay đầu lại được nữa.”
“Vốn là người thế tục, há có thể thoát được chứ? Nhân thế nhân thế, có vài người chạy thật xa rồi cho rằng như vậy là đã xuất thế à?” Vân Tri nói, “Nếu đoán không sai, ngài chạy ngàn dặm xa xôi là được người nào đó khuyên nhỉ.”
Thanh Thức ngước mắt lên liếc hắn một cái, lắc đầu nói: “Tiểu quỷ nhà con, đúng là không giấu được con mà. Không sai, Thanh Hòa sư thúc trước lúc lâm chung đã nói với ta rằng: Nếu ta là sư huynh, ta sẽ giong buồm ra khơi, cầu hỏi đại đạo.” Thanh Thức đứng dậy khỏi ghế mỹ nhân, từ trên triền núi nhìn ra biển rộng xa xa, “Đệ ấy hao tâm tổn sức nhiều năm như vậy, lôi kéo linh khí làm suy yếu đạo pháp nhân gian, nhân gian này từ lâu đã không có thế lực nào địch lại đệ ấy. Đó phải là kế sách tuyệt diệu cỡ nào chứ, lúc con hồn nhiên không hay biết gì đã trở thành bại tướng dưới tay của đệ ấy rồi. Lão phu không phải là một đại năng có bản lĩnh thông thiên triệt địa gì, có thể nuôi sống đám chó con các con đã tạ ơn trời đất. Nếu đệ ấy chịu chừa cho Phượng Hoàn một đường sống, lão phu sẽ ra biển lánh đời theo như lời của đệ ấy, cũng coi như giữ lại một mạch đạo cho nhân gian này.”
Vân Tri ôi một tiếng thật dài, đoạn đứng dậy đi đến bên cạnh ông, “Ngày ấy người nói với Hắc Tử gì mà cùng nhau lánh đời chứ, rõ ràng là biết chắc hắn sẽ từ chối.”
“Đứa nhỏ này một thân một mình, nhân duyên kém, mệnh cô sát, vất vả lắm mới có một huynh trưởng, sao bỏ người ta mà đi được?” Thanh Thức thở dài.
“Sư phụ quả nhiên cao minh, chiêu này có phải gọi là ‘Rùa đen rụt đầu’ không?”
“Nghịch đồ,” Thanh Thức nói, “Nhân lực có hạn, thiên đạo đã định. Nhân tài phái ta tàn lụi, vi sư không cưỡng cầu Phượng Hoàn mãi trường tồn, chỉ mong các con bình an khỏe mạnh, ổn định vững chắc.”
Một già một trẻ đứng bên cửa sổ, một con diệc trắng ngâm dài một tiếng rồi lướt qua nóc nhà tranh. Triền núi vắng vẻ cùng biển khơi mênh mông, cái ky rách nát bị gió thổi bay loạn xạ, ánh hoàng hôn phủ xuống nửa bên mặt, đất trời như thể nhấn chìm trong sắc vàng mờ ảo. Môn phái bần hàn này đã từng có tiên hạc tụ lại, đã từng được vạn môn kính ngưỡng, cuối cùng cũng không tránh khỏi số mệnh kéo dài hơi tàn.
Vân Tri ốm tay chậm rãi nói: “Sư phụ, trục xuất con khỏi sư môn đi.”
“Con vẫn không buông bỏ được, Vân Tri.” Thanh Thức nói.
“Đệ tử không có chí lớn, cũng không có bản lĩnh gì, tu thành một trái tim phàm tục chứ không tu được một trái tim đại đạo. Nếu ngày nào đó còn mạng quay về, con sẽ dưỡng lão tiễn đưa ngài.” Vân Tri nhếch miệng.
“Đi đi.” Thanh Thức nhắm mắt, sau đó chắp tay sau lưng tập tễnh đi vào phòng, “Chào tạm biệt với các đệ đệ muội muội của con một tiếng, mai sau dù là họa hay phúc, là cát hay hung cũng chớ có quay lại. Lão phu sẽ khai trừ con khỏi gia phả của Phượng Hoàn Sơn, sau này núi cao đường xa, vi sư không thể chăm sóc cho con được.”
Vân Tri đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng ông, ánh chiều tà đổ bóng xuống đôi vai còng của ông, ông lê giày, chậm rãi đi vào buông trong. Chẳng biết tự bao giờ, lưng của vị chưởng môn đầu trọc hay cười tủm tỉm này đã gù xuống mất rồi.
Vân Tri cùng với đám Lưu Bạch ráp một chiếc thuyền nhỏ mất bảy ngày. Một nhóm sư đệ sư muội giúp hắn khắc trận phù, còn lấy túi càn khôn của mình ra cống hiến y phục và đồ ăn thức uống cho hắn. Tang Nha cầm một quả dừa lớn nhét vào túi càn khôn, sau đó nói với Vân Tri: “Đại sư huynh, trái dừa này là cho Lam ca ca và Tiểu Ẩn, huynh không được ăn vụng đâu đấy.”
Em ấy còn nhỏ tuổi, mọi người không có nói cho em biết chuyện của Phù Lam và Thích Ẩn. Vân Tri xoa đầu em, thề thốt đảm bảo không lén uống đâu. Chào tạm biệt với từng người xong, Vân Tri lên chiếc thuyền độc mộc, rẽ sóng lướt đi. Diệp Thanh Minh ôm kiếm đứng một bên, lặng lẽ nhìn hắn đi xa. Mọi người nắm tay nhau đứng trên bờ biển dõi theo hắn. Biển khơi vô tận, đất trời bao la.
Vân Tri ngoái đầu vọng lại Phượng Hoàn, hòn đảo nho nhỏ ẩn hiện sau lớp sương mù mênh mang, cách hắn càng lúc càng xa. Đường biển khó tìm, một khi tiên đảo mai danh ẩn tích, muốn quay về Phượng Hoàn khó như lên trời. Vân Tri lưu luyến nhìn hòn đảo xanh ngát lẻ loi kia, sau đó trông thấy những tia sáng trên vòm trời rung chuyển, đó là kết giới tiên đảo Thanh Thức mở ra lần nữa, những gợn sóng ánh sáng chợt lóe lên giữa màn sương rồi biến mất, cả hòn đảo hệt như một ảo cảnh chậm rãi tan biến trong màn sương mù mênh mang, cuối cùng không còn thấy bóng dáng.
Một đường thẳng lên phía bắc, dọc đường thuyền độc mộc không chịu nổi sóng gió, cuối cùng bị lật, Vân Tri đành phải ngự kiếm mở đường. Rong ruổi suốt nửa tháng không ngủ nghỉ, cuối cùng cũng về tới nhân gian. Hắn cập bến ở phủ Đài Châu, sau đó nhanh chóng đi tiếp. Đi ngang qua một quán trà, hắn mệt lả đến mức mồ hôi đầy đầu, chịu không nổi nữa bèn ngồi xuống gọi một bình Mao Tiêm Nhi. Vừa cất kiếm đã nghe thương nhân ngồi bàn đối diện bàn luận viển vông.
“Nguyên Vi đạo trưởng đã tạo nghiệt gì không biết? Bị một thôn phụ tục tằng phá hỏng danh tiết không nói, con trai thì quấn lấy yêu ma, đồ đệ thì đọa đạo thành ma, giết người uống máu. Nhắc tới Thích Linh Xu thì phải nói, tốt xấu gì cũng từng là lang quân tiên môn, kiếm tiên một phương, sao lại sa vào cảnh này chứ? Ôi, Thích đạo trưởng ở trên trời có linh thiêng, không biết sẽ đau lòng cỡ nào ha?”
Một ông lão khác vuốt râu dê lắc đầu nói: “Ngày trước Vô Phương Sơn gặp họa yêu, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nghe nói Nhiếp chưởng môn Côn Luân Sơn đích thân dẫn đệ tử đến Nhược Thủy thay Vô Phương thanh lý môn hộ. Đáng tiếc lúc đi năm mươi người, khi về chỉ còn lại mười mống bị thương nặng.”
“Nhược Thủy?” Vân Tri cười hì hì thò đầu qua, “Ông lão à, Nhược Thủy có nhân vật gì oai phong lắm à?”
“Người trẻ tuổi nhà ngươi cũng thật là, đến cả kiếm ma Nhược Thủy mà cũng không biết?” Ông lão nói, “Nhân vật oai phong gì chứ, chẳng qua chỉ là một nghịch đồ đọa ma thôi. Ung Châu Nhược Thủy, nơi đó có một chiến trường cổ, trước kia gọi là Kiếm Trủng, giờ kiếm ma kia lấy chỗ đó làm nhà, bá tánh trong phạm vi mười dặm đều chạy mất dép hết rồi.”
“Thì ra là thế!” Vân Tri cười nói, “Vừa khéo rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ta đây sẽ đến bái kiến kiếm ma Nhược Thủy này.”
Mọi người nghe thấy thế thì kinh hãi bảo: “Ngươi đừng có mà đi chịu chết. Chưa nói tới việc ngươi có đánh thắng được kiếm ma kia không, chỉ mỗi chuyện ngươi đi về phía tây chắc chắn phải đi ngang qua chân núi Vô Phương. Nơi đó giờ đã biến thành thế giới xác sống rồi, ba thôn mười hai trấn trong phạm vi mười dặm dưới chân núi không có lấy một người sống nào hết. Cho dù ngươi có ngự kiếm đi nữa, nếu bay không đủ cao cũng sẽ bị đám yêu bướm lượn vòng trên trời nuốt chửng mất.”
“Dưới chân núi Vô Phương có tiên gia che chở, sao lại có đám yêu tà này chứ?” Vân Tri lắp bắp kinh hãi.
“Chuyện này kể ra cũng dài dòng, nghe nói ngày ấy Phù Lam nghị hòa đã mang đám yêu bướm này đến. Phù Lam kia rất xảo trá, tuy bị giết chết nhưng vẫn kịp để lại yêu bướm ở Vô Phương. Cũng may Vô Phương có đại trận hộ sơn, cái ngày Phù Lam bị thiêu chết, yêu bướm cũng bị tiêu diệt. Song vẫn có con bị sót lại rồi lao thẳng tới trấn Cẩm Khê. Chúng nó lấy trấn Cẩm Khê làm cứ điểm, sau đó bay sang các trấn lân cận khác. Bá tánh bên dưới chịu tai ương, chỉ trong một ngày một đêm mà dân cư cả trấn đều bị yêu bướm ký sinh lên người, biến thành xác sống.” Ông lão nói.
Có người phụ họa: “Chỗ đó không đi được đâu, yêu bướm thấy người là cắn, bị cắn trúng liền xong đời. May mà chưởng môn Nguyên Khổ cùng với mấy trưởng lão hao tốn linh lực mở rộng kết giới Vô Phương ra, che phủ ba thôn mười hai trấn nên mấy xác sống yêu bướm đó mới không thoát ra được. Nếu không thì chúng ta cũng tới số rồi!”
“Vấn đề cuối cùng, các vị có nghe ngóng được tin tức gì của Thích Ẩn không?”
Mọi người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, “Thằng nhóc kia chết lâu rồi, nhảy xuống từ Diệt Độ Phong cao như vậy, người của Vô Phương Sơn tìm suốt bảy ngày bảy đêm mà vẫn không tìm được cơ mà. Ta nghe người ta nói hắn hóa điên, tự moi tim mình ra. Tim không còn, dù là yêu ma cũng mất mạng thôi.”
Moi tim ư? Vân Tri vuốt cằm ra chiều suy tư.
“Đa tạ các vị, tại hạ còn có việc gấp, đi trước nhé.” Vân Tri bước lên Hữu Hối, khoanh tay phóng thẳng về phía tây.
“Ngươi cũng là tiên nhân!” Người phía dưới thấy kiếm Hữu Hối bèn nhao nhao vây tới, “Xin hỏi tiên nhân thuộc môn phái nào, cao danh quý tánh là gì? Bọn tại hạ có mắt không tròng, nói năng thiếu lễ phép, thỉnh tiên nhân thứ tội!”
Thanh niên trên thân kiếm xoay mặt lại, dây buột tóc màu xanh lá tung bay trong gió, hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Đâu có đâu có, bần đạo là một đạo nhân lôi thôi, tên gọi Vân Tri.”
Dứt lời, một người một kiếm hóa thành một vệt sáng bay về phía chân trời.
Tiểu nhị quán trà sốt ruột dí ra ngoài hô lớn: “Tiên nhân, tiên nhân! Ngươi chưa có trả tiền trà!”
Kiếm Hữu Hối bay đến trấn Cẩm Khê, liếc mắt nhìn xuống, nơi nơi đều là những đống đổ nát hoang tàn. Xác sống lê thân thể rách nát chậm rãi di chuyển, dưới ánh mặt trời, những khuôn mặt bi thảm ấy tái nhợt như tờ giấy và cứng đờ như sắt thép. Có khuôn mặt bị gặm nát chỉ còn lại nửa bên, còn có kẻ kéo theo dải ruột máu chảy đầm đìa di chuyển khắp nơi. Phía chân trời có ánh sáng của kết giới, thoắt ẩn thoắt hiện. Vân Tri lặng lẽ bay vùn vụt trên không, đôi mắt hoa đào ngày thường mang theo ý cười giờ cũng trầm lặng hơn rất nhiều.
Thích Ẩn từng nói Vu Úc Ly có nuôi một loài yêu bướm, nó sẽ ký sinh lên cơ thể người rồi ăn nội tạng. Chẳng lẽ đám yêu bướm này là kiệt tác của vị sư thúc tốt kia của hắn à? Ông ta muốn làm gì? Lòng Vân Tri nặng trĩu như có quả cân đè xuống, nỗi bất an dâng lên trong lòng.
Đương lúc nghĩ ngợi, phía nam khu rừng có một chùm pháo hoa đỏ rực phóng lên. Đệ tử tiên môn dùng pháo hoa đưa tin, pháo hoa màu đỏ chứng tỏ đang cầu cứu. Vân Tri vội đổi hướng, ngự kiếm về phía đó. Còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết liên tục bên dưới. Một đám đệ tử bị sơn yêu bao vây dưới gốc cây đa, mắc kẹt ở đó không nhúc nhích được. Y phục lụa trắng rách rưới bẩn thỉu, nhìn không ra hình dạng vốn có của nó. Kiếm pháp thì hoa hòe lòe loẹt, ánh kiếm cứ xoay chuyển liên tục khiến người ta đau mắt, vừa nhìn là biết ngay Chung Cổ Sơn. Xem ra Vô Phương Sơn thật sự bị thương rất nặng, địa bàn dưới chân núi của mình còn phải nhờ môn phái khác hỗ trợ trừ yêu.
Tổng cộng có hơn hai mươi con sơn yêu, Vân Tri vừa định ra tay đã thấy một luồng khí đen mãnh liệt vụt tới. Những đệ tử Chung Cổ Sơn vừa thấy luồng khí đen này thì hoảng sợ hơn cả gặp sơn yêu, vội vã gào lên: “Kiếm ma tới rồi! Kiếm ma tới rồi!”
Luồng khí đen kia đáp xuống đất, sau đó tản đi như thủy triều rút nước, lộ ra người thanh niên u ám mặc y phục trắng bên trong. Vân Tri thấy thế thì ngơ ngác, chàng trai với luồng khí đen quấn quanh thân kia có khuôn mặt như trăng sáng, đôi mày nhíu chặt nom hệt như băng tuyết ngàn năm. Chỉ là trên đó có thêm một dấu ấn đỏ chói mắt, sát khí tràn ngập tươi đẹp như một ngọn lửa giận, cũng sắc bén như máu kiếm.
Vân Tri biết, y không còn là thủ đồ Vô Phương, mà là kiếm ma Nhược Thủy, Thích Linh Xu.
———