Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Báo thù,” Thích Linh Xu thấp giọng nói, “Đệ ấy đi báo thù.”
Đầu bạc (nhất)
Thích Linh Xu vác kiếm, hờ hững liếc đám sơn yêu đó, đoạn hỏi: “Đường nào đến Cửu Cai?”
Đám sơn yêu run như cầy sấy, nhao nhao nói: “Thiếu hiệp tha mạng, bọn ta chỉ là mấy con sơn yêu hoang dã, ngay cả trại Đại Vương cũng chưa từng đi ngang, đừng nói chi là Cửu Cai.”
“Đúng vậy đúng vậy, yêu bướm hoành hành, khắp nơi đều là xác sống, bọn ta không có thức ăn, nhịn đói mười ngày rồi. Bần cùng sinh đạo tặc mới dám dòm ngó mấy vị tiên trưởng này.” Sơn yêu nước mắt nước mũi tèm lem kể lể, “Thiếu hiệp tha bọn ta một mạng đi, sau này bọn ta có đói chết cũng không dám ra ngoài hại người nữa!”
“Không biết, vậy thì vô dụng.” Thích Linh Xu nói.
Luồng khí đen tà ma trên người y bỗng nhiên cuồn cuộn dâng lên rồi lao về phía đám sơn yêu đó. Chỉ trong nháy mắt, máu thịt của bầy sơn yêu đã bị hút khô, biến thành những túi da khô quắt. Vân Tri lắp bắp kinh hãi, hút máu tu luyện là điều tối kỵ, mặc dù yêu ma đạt được cảnh giới rất nhanh, song không khác gì đang bước đi bên bờ vực thẳm, sơ ý một chút là sa ngã, biến thành quái vật mất trí. Sát khí trên người y sừng sững như núi, mơ hồ ẩn chứa điềm xấu màu máu, có lẽ là đã tu luyện được một thời gian.
“Thích Linh Xu, ma đầu nhà ngươi dám vác mặt đến đây à!” Một đệ tử mặt chữ điền đứng bên cạnh cầm kiếm hét to, “Uổng công ngày xưa ta lấy ngươi làm đạo tiêu, treo tranh của ngươi ở đầu giường ngày ngày chiêm ngưỡng. Những bài luận ngươi viết ta đều có thể đọc thuộc làu làu! Bây giờ nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của ngươi xem, ngươi còn mặt mũi gì đến gặp ta, ngày nào đó xuống suối vàng, ngươi có mặt mũi gì đi gặp Nguyên Vi trưởng lão sư tôn của ngươi chứ!”
Thích Linh Xu cau màu, đoạn cười khẩy: “Ngươi là ai, liên quan gì đến ta? Chỉ bằng ngươi mà cũng dám nhắc đến tên sư tôn ta?”
Vừa dứt lời, kiếm Vấn Tuyết lập tức lao ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh lẽo như sương phóng lên cao. Thoáng chốc trong rừng như có một trận gió tuyết thổi qua, ánh kiếm lạnh thấu xương ào ạt rơi xuống. Thế giới đột nhiên trở nên trắng xóa ảm đạm, các đệ tử biến sắc, ánh kiếm diễm lệ như thế, không một ai trong bọn họ là đối thủ của Thích Linh Xu. Vân Tri đau đầu đỡ trán, đã đánh không lại rồi mà còn phải chọc tức người ta mới chịu hả!
Tay phải bấm tay niệm chú, kiếm Hữu Hối gào thét bay ra từ dưới mũi chân, chia thành hai mươi thanh kiếm quấn lấy những ánh kiếm loá mắt kia. Âm thanh keng keng vang lên liên tục, tất cả các ánh kiếm bị chệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó, tre trúc xung quanh bị cắt gọt sạch sẽ.
Vân Tri nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn người thanh niên âm u kia rồi nhếch miệng cười một cái, mặt mày thả lỏng, thần thái xán lạn.
“Đã lâu không gặp, có nhớ ta không, tiểu sư thúc?”
“…” Thích Linh Xu thấy hắn thì có hơi sửng sốt, màu máu dữ tợn của ấn tâm ma tan đi vài phần. Thích Linh Xu cau mày, thấp giọng nói: “Là ngươi.”
Vân Tri đang định mở miệng, đệ tử mặt chữ điền kia lại hét lớn: “Thích Linh Xu, vậy mà ngươi thật sự xuống tay giết người! Ngày xưa ta ngưỡng mộ ngươi bao nhiêu, bây giờ lại hối hận bấy nhiêu! Hôm nay ta nhất định phải thay mặt chính đạo thanh lý môn hộ!”
Sắc mặt Thích Linh Xu chợt thay đổi, y cười khẩy: “Hay cho hai chữ chính đạo!”
Vân Tri chưa bao giờ thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của y như vậy, thằng nhóc Thích Linh Xu này có tiếng là một quân tử, đạo tiêu tiên môn, giữ mình đoan chính, cho dù có tức giận cũng không bao giờ quá phận. Ấn tâm ma trên trán y lập tức đỏ rực như máu, khí đen trên người như thủy triều chảy xiết. Cái tên Chung Cổ Sơn ngu ngốc này, Vân Tri tức muốn hộc máu. Thấy kiếm Vấn Tuyết sắp ra khỏi vỏ, Vân Tri vội rảo bước tiến lên phía trước ngăn giữa y và đệ tử Chung Cổ Sơn, nói: “Tiểu sư thúc, mục đích lần này ta về là để gặp ngươi. Chúng ta mặc kệ đám đần này được không, đi uống rượu nha!”
“Tránh ra.” Ánh mắt Thích Linh Xu lạnh lẽo.
“Không chịu không chịu,” Vân Tri chơi xấu, “Làm sao, không lẽ ngươi định đánh cả ta à? Không có lý lẽ gì hết, ta ngàn dặm xa xôi đến tìm ngươi mà ngươi còn ra tay với cả ta!”
“Tránh ra.” Thích Linh Xu lặp lại lần thứ hai.
Thích Linh Xu của hôm nay hoàn toàn khác với ngày xưa, đôi mắt kia chẳng khác gì đắm trong hồ băng lạnh lẽo, chỉ liếc một cái đã khiến lòng người rét lạnh.
Vân Tri buông tiếng thở dài: “Tiểu sư thúc, nếu ngươi thật sự giết đám người này sẽ không quay đầu được nữa đâu.”
Thích Linh Xu trầm mặc thật lâu, dưới ánh mặt trời, y đứng đó hệt như một gốc trúc cô độc.
“Vân Tri, Phù Lam có tội gì, Thích Ẩn có tội gì? Có ai cho bọn họ cơ hội không?” Thích Linh Xu ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt tiêu điều như có băng tuyết ngàn năm bao phủ, “Ta đã không thể quay đầu được nữa rồi, cũng không muốn quay đầu lại. Niệm tình cảm ngày xưa ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, đánh hay chạy?”
“Đương nhiên là đánh!” Đệ tử mặt chữ điền kia lập tức nhảy ra, gã rút kiếm đứng bên cạnh Vân Tri, “Đạo hữu, ta chiến cùng với huynh!”
Vân Tri bất đắc dĩ ngoái lỗ tai, xoay sang nói với đám ngốc đang đứng dưới tàng cây phía sau lưng: “Các ngươi mau chạy đi, quải tên đần này theo luôn. Lát nữa gã mà mất mạng thì ta không lo nổi đâu.”
Các đệ tử nhanh chóng tiến lên bịt miệng gã nọ lại rồi lôi hắn chạy như bay. Vân Tri xoay mặt lại, chậm rãi rút kiếm ra, kiếm Hữu Hối như thủy ngân chảy róc rách ra khỏi vỏ.
“Tiểu sư thúc, hai ta cứ phải rút kiếm tương tàn sao?” Vân Tri thấp giọng nói.
“Ta và ngươi không chung đường.”
“Thôi được.” Vân Tri ném vỏ kiếm xuống, mũi kiếm dán trên tay như một mảng thu thủy, “Mời!”
Kiếm Vấn Tuyết lần nữa ra khỏi vỏ, ánh kiếm bùng nổ trong khu rừng hệt như những hoa tuyết mịn rơi xuống đầu. Tất cả ánh kiếm đều nhắm về phía một bóng dáng, đó là Vân Tri đang đứng im như một khúc gỗ cách đó không xa. Tên kia giống như ngủ mất rồi vậy, mũi kiếm giấu sau khuỷu tay không hề nhúc nhích. Kiếm Vấn Tuyết lướt sát mặt đất, nơi nào nó đi qua cỏ cây nơi đó bị cắt đứt ngang hông, khi thế kiếm mãnh liệt chỉ còn cách Vân Tri ba bước, đột nhiên chàng trai kia động đậy, kiếm Hữu Hối chấn động làn tuyết đang buông xuống, uốn éo xuyên qua màn mưa tuyết lao thẳng về phía mặt của Thích Linh Xu.
Hắn không có ngủ, cũng không phải ngẩn người, hắn đang đợi khoảnh khắc bóng kiếm tới gần là lúc định được khoảng cách trực diện giữa hắn và Thích Linh Xu, sau đó tấn công!
Không có bóng kiếm lòe loẹt, cũng không có ánh kiếm kinh thế, chỉ duy nhất một thanh kiếm Hữu Hối chợt lóe lên như tia chớp rồi phóng về phía Thích Linh Xu trong nháy mắt. Đây mới là thực lực chân chính của Vân Tri, cái tên chẳng khác gì lưu manh này chưa từng có tiếng tăm tốt đẹp gì trong tiên môn, các trưởng bối nhắc đến hắn toàn là uống rượu dưới trăng nói chuyện phong nguyệt, nói hắn lúc nào cũng hi hi ha ha không chịu làm việc đàng hoàng, cuối cùng còn lau mồ hôi lo lắng thay cho tiền đồ của Phượng Hoàn nữa chứ. Không một ai biết rằng hắn mới là thiên tài kiếm đạo chân chính, thiên phú của hắn thậm chí còn vượt mặt cả Thích Linh Xu!
Đáng tiếc, đối thủ bây giờ của hắn không phải là đạo tiêu tiên môn đứng trên đài Thức Kiếm luận đạo La Thiên vào nửa năm trước, mà là kiếm ma Nhược Thủy, Thích Linh Xu.
Khi cách gương mặt Thích Linh Xu chừng một tấc, kiếm Hữu Hối dừng lại, ma khí vờn quanh người y như thực chất cản trở bước tiến của Hữu Hối.
“Chiêu này không phải kiếm pháp Phượng Hoàn.” Sắc mặt của Thích Linh Xu không hề thay đổi khi đối diện với gió lạnh trước mặt.
“Không sai, là ta tự nghĩ ra.” Vân Tri nói, “Ta cứ một mực đòi về nhân gian, sư phụ trục xuất ta khỏi sư môn, không thể dùng kiếm pháp của thầy, đành phải tự nghĩ ra vậy.”
“…” Thích Linh Xu khẽ cụp mi, “Chiêu này rất hay, nó tên là gì?”
Vân Tri đột nhiên nhướng mày cười bảo, “Nghe hay á, đây chính là đại chiêu mà ta không ăn không uống trầm tư suy nghĩ suốt mấy năm trời đó. Tên đầy đủ là Tiểu Sư Thúc Thập Bát Mô[], ban nãy cái ngươi thấy là thức thứ nhất thức mở đầu – Tóc Mai Của Người.
[] Thập Bát Mô (Mười tám điệu sờ) là một bài thơ trong bộ truyện Lộc Đỉnh Ký của tác giả Kim Dung, được đặc tả qua cảnh Vi Tiểu Bảo vừa đại chiến với mỹ nhân vừa hát Thập Bát Mô (Vân Tri chán sống
vĩnh biệt)
“…” Thích Linh Xu không chịu nổi nữa, trán nổi đầy gân xanh, “Vân — Tri —!”
“Chiêu này của ta còn chưa xong đâu!” Vân Tri nói.
Trái tim Thích Linh Xu hẫng đi một nhịp, kiếm Hữu Hối đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại một lá bùa đang nhè nhẹ rơi xuống. Y chợt phản ứng lại, định xoay người nhưng đã muộn, một luồng ánh kiếm lạnh lẽo từ phía sau đầu gào thét bay tới, âm thanh sắc nhọn cắt rạch không khí nghe như tiếng tơ lụa bị xé rách. Vân Tri chưa hề tìm được cách đột phá bóng kiếm của y, Hữu Hối ban nãy chỉ là ảo ảnh do lá bùa này tạo ra, Hữu Hối chân chính mới ở phía sau y! Kiếm Hữu Hối sượt qua da mặt, kéo theo một vệt đỏ rất nhỏ cùng với lọn tóc mai bị xén đứt, theo luồng gió kiếm bay thẳng vào lòng bàn tay của Vân Tri.
Vân Tri tiếp lọn tóc đen kia, cười bảo: “Ngươi xem, Tóc Mai Của Tiểu Sư Thúc, ta đặt tên nghe hay không nào?”
Trong rừng chìm vào tĩnh lặng.
Kiếm Vấn Tuyết ngang ngược ra khỏi vỏ, chỉ một thoáng ánh kiếm thổi quét toàn bộ khu rừng, trước mắt Vân Tri trống rỗng. Trong lòng lộp bộp mấy tiếng, Vân Tri lật đật xoay người né tránh, vạt áo đón gió bay lật phật, giống như có rất nhiều chú bồ câu vỗ cánh chui vào ngực hắn. Hắn lui ra sau ba thước, hét lớn: “Ngươi chơi thật à!?” Lời còn chưa dứt, ánh kiếm lao vụt tới, Vân Tri vắt giò lên cổ chạy.
“Ta sai rồi ta sai rồi, tha mạng!” Vấn Tuyết dí sát mông Vân Tri, Vân Tri vừa chạy vừa gào thảm thiết, “Được rồi được rồi đừng đánh nữa, ta muốn bàn chính sự. Rất có thể Hắc Tử chưa chết, hắn còn sống!”
Thế kiếm đột ngột dừng lại, Thích Linh Xu nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ý gì!”
Vân Tri đỡ cây thở hổn hền, “Ngươi ấy, ghẹo có vài câu đã cọc, đúng là không biết đùa gì cả. Ta hỏi ngươi, các ngươi đã phát hiện trái tim của Hắc Tử dưới cấm địa đúng không?”
Thích Linh Xu lấy chiếc hộp bạch ngọc bát bảo từ trong túi càn khôn ra, y cụp mắt, che giấu nỗi buồn và đau đớn nơi đáy mắt.
“Trái tim của đệ ấy.” Y khẽ nói.
Vân Tri bị trái tim thối rữa kia dọa cho hết hồn, quan sát kỹ một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi chắc chắn đây là tim của Hắc Tử?”
“Chắc chắn.”
“Vậy thì đúng rồi, tám phần là Hắc Tử không chết đâu. Ngươi có từng nhớ lí do gì mà Nguyên Tịch lại muốn bắt hắn đi không? Bởi vì hắn có huyết mạch của đại thần Bạch Lộc, là người duy nhất trên thế giới này có thể chứa được tim yêu. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ moi tim mình ra, chắc chắn là hắn đã đổi tim với ai đó rồi. Chỗ mà ngươi phát hiện trái tim này ấy, ngoài ra thì có thấy thi thể yêu ma gì đó không?”
“Không có.” Thích Linh Xu chau mày nói, “Trái tim này ở trung điện Bạch Lộc, xung quanh là một đống đổ nát, không có thứ gì cả.” Đang nói, trong đầu như có thứ gì đó lóe lên, Thích Linh Xu chợt nhớ đến nơi đại điện sao trời đổ xuống, cột đồng vỡ nát, còn đó pho tượng bị vỡ của thần Bạch Lộc. Cảnh tượng đó không khác gì động đất, gần như phá hủy toàn bộ thần mộ. Y đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Trung điện trong thần mộ, ngực tượng thần bị thủng.”
“Thấy chưa,” Vân Tri buông tay, “Trong tượng thần Bạch Lộc tám phần là có giấu bảo bối gì đó. Hắc Tử từng nói hắn đã tận mắt diện kiến đại thần Bạch Lộc ở trung điện, nếu đoán không sai, có lẽ là đại thần Bạch Lộc đã giúp Hắc Tử. Đi đi đi,” Vân Tri nhặt kiếm Hữu Hối lên, “Ngươi mau ngẫm lại xem hắn có thể đi chỗ nào nhất, chúng ta đến đó tìm hắn về.”
“Không được.” Sắc mặt Thích Linh Xu cứng ngắt, “Ta và ngươi không chung đường.”
“Ngươi đi tà đạo ta đi oai đạo[], chúng ta khác đường cùng đích.” Vân Tri mặt dày nói.
[] Oai ở đây có nghĩa là nghiêng, lệch, ý chỉ không đứng đắn (chưa tìm được từ thay thế thích hợp:_))
Thích Linh Xu im lặng thật lâu, sau đó quay mặt đi, “Vân Tri, ta thật sự rất ghét ngươi. Vì sao ngươi không thể… cách xa ta một chút chứ?”
Cái người này thật là… Vân Tri bất đắc dĩ, ban nãy tên nhóc này cứ khăng khăng đánh nhau với hắn là để phủi sạch quan hệ giữa mình và hắn trước mặt đám đệ tử Chung Cổ Sơn kia, miễn cho Vân Tri hắn lại đội thêm cái danh chó săn của kiếm ma. Cớ gì phải làm thế chứ, Vân Tri ôm kiếm Hữu Hối nghĩ, danh tiếng đê tiện dâm tặc ngày xưa của hắn có tốt hơn gì mấy so với cái này đâu.
Vân Tri thò mặt đến bên cạnh Thích Linh Xu cười nói: “Tiểu sư thúc à, những gì ta nói ban nãy đều là sự thật á, ta bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn rồi. Ngươi xem, ngươi là phản đồ Vô Phương, ta là phản đồ Phượng Hoàn, hai ta vừa khéo họp thành một nhóm.” Hắn càng nói càng hăng, dần dần không biết chừng mực, “Chúng ta có thể sáng lập ra một Kiếm Ma Tông, Ma Kiếm Tông gì đó. Ngươi làm chưởng môn, ta làm trưởng lão, triệu tập tà ma ngoại đạo khắp thiên hạ, với tên tuổi của ngươi, đến lúc đó nhất định thiên hạ sẽ tụ tập hưởng ứng, sôi nổi đến bái. Chúng ta tính tiền theo đầu người, một người năm lượng bạc, ngươi bảy ta ba, thấy được không?”
“…”
“Tóm lại là ta quay về vì ngươi, ngươi phải lo ăn ở cho ta.” Vân Tri móc túi ra, lộn qua lộn lại trước mặt Thích Linh Xu, “Không còn một cắt.”
Hai người im lặng đối diện nhau, người thanh niên như tùng trúc ngày nào đứng trước mặt giờ có khí đen quấn quanh thân càng tăng thêm vài phần tà khí. Vân Tri nhìn y cười cười, lạnh lẽo như sương thu dưới đáy mắt y dần dần tan rã, ấn tâm ma diễm lệ giữa mày cuối cùng cũng tối đi.
“Tùy ngươi.” Thích Linh Xu xoay người đi vào rừng.
“Lúc mới moi tim chắc chắn sẽ phải trị thương. Ngươi nói xem Hắc Tử sẽ đi đâu?”
“Đã qua nửa tháng, nếu có bí bảo của thần linh, thương thế của đệ ấy có lẽ là đã khỏi rồi.”
Vân Tri lấy huyết la bàn ra, “Đúng rồi, vừa khéo có đem huyết la bàn theo, người thân của hắn không còn trên nhân thế nữa, nhỏ máu vào la bàn có thể xác định vị trí của hắn. Trái tim của hắn còn máu không? Nhỏ một ít vào đi.”
“Không cần.” Thích Linh Xu lấy một chiếc hộp bạch ngọc bát bảo khác nhỏ hơn ra rồi rót một giọt máu xuống. Y nhìn giọt máu kia, ánh mắt buồn bã, “Đây là đệ ấy để lại cho ta, vốn đệ ấy đã chuẩn bị dâng thân thể mình cho Vu Úc Ly, nhờ ta sau khi đệ ấy chết thì giao máu này cho đại thần Bạch Lộc, tạo một đứa trẻ để cho Vân Lam chơi cùng. Không ngờ rằng…”
“Đừng nói nữa.” Vân Tri cắt lời y, “Chuyện thương tâm đừng nhắc tới nữa, bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là phải tìm được Hắc Tử.”
Giọt máu rót vào la bàn, rỉ sét tan đi, hai người chụm đầu lại cùng nhau nhìn chằm chằm kim la bàn kia. Cây kim có hơi nhúc nhích, song lại không chạy.
Trái tim Thích Linh Xu chùng xuống, y nói: “Đệ ấy không còn trên nhân thế nữa rồi.”
“Không, bình thường huyết la bàn chỉ về phía nam, nên kim la bàn mới không chạy thôi.” Vân Tri nâng la bàn lên xoay một vòng, quả nhiên kim la bàn rung rung rồi chỉ về hướng ban nãy. Vân Tri đưa mắt nhìn về trời nam, đó là hướng của biên giới Tỏa Dương, ngọn núi xanh sẫm khổng lồ hệt như một con dã thú đang ngủ đông ngồi chồm hỗm dưới đất. Vân Tri hỏi: “Nam Cương à? Hắn đi đến đó làm gì?”
Hai người nhìn về phía cuối bầu trời hướng nam, gió lồng lộng thổi qua những đám mây, sắc trời màu mai cua ảm đạm như nước.
“Báo thù,” Thích Linh Xu thấp giọng nói, “Đệ ấy đi báo thù.”
Cùng lúc đó, ở một nơi cách chỗ bọn họ hàng ngàn dặm. Bên trong trại Đại Vương bày rượu thịt chậc ních trên bàn tiệc, yêu cơ uốn éo thân thể trần trụi nhảy múa trên bàn, bộ ngực nửa hở đong đưa lên xuống, ánh đèn lồng đỏ rực phủ lên làn da trắng nõn nà như ngọc của các ả. Hương rượu thơm lừng khắp bốn phía, các thủ lĩnh bộ tộc uống đến mức má đỏ hây hây, say khướt mà cười hớ hớ, vươn tay sờ mó cặp chân nuột nà của mấy ả yêu cơ. Chu Minh Tàng ngồi trên vương tọa long cốt, đao thiết cắm bên chân, tay ôm một yêu cơ mỹ diễm, sóng mắt đưa qua đưa lại trông vô cùng quyến rũ.
Tất cả yêu ma đều đang ca hát ăn mừng sinh thần của Chu Minh Tàng.
“Cung chúc tướng quân phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!” Tất cả yêu ma đồng thanh hô lớn.
Chu Minh Tàng hài lòng gật đầu, sau đó kính rượu tứ phía. Phù Lam chết, ma đao trấn thủ Cửu Cai, đạo pháp nhân gian suy đồi, hắn hiển nhiên có thể kê cao gối ngủ ngon lành. Hắn nhếch miệng cười, đoạn giơ chén rượu lên, “Cạn chén nào các vị!”
“Tướng quân,” Tộc trưởng tộc Sơn Tước cầm chén rượu đứng dậy, gã vốn theo phe Phù Lam, bây giờ cần phải tranh thủ thể hiện lòng trung thành của mình, “Ngày trước ta có mắt không tròng, không thấu hiểu được ý chí của tướng quân. Tướng quân nói không sai, Phù Lam kia là một kẻ dị tộc, không phải tộc ta, tất có dị tâm, tiểu yêu sơn tước chúng ta vậy mà lại gửi gắm hi vọng cho y bảo vệ Nam Cương. Giờ y đã bỏ mạng ở Vô Phương, thế cũng tốt. Đạo pháp nhân gian suy đồi, đã đến lúc Nam Cương chúng ta vùng lên! Nếu tướng quân lãnh binh xuất chiến, tộc Sơn Tước chúng ta nhất định sẽ phò trợ, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ!”
Yêu quái bên dưới sôi nổi phụ họa theo, Chu Minh Tàng cười cười, đoạn nói: “Tộc trưởng khách khí rồi, đến lúc đó ta nhất định sẽ ủy thác trọng trách cho tộc trưởng!”
“Ta có một đề nghị, tin chắc là mọi người cũng có suy nghĩ này giống ta,” Sơn Tước nâng chén với bốn phía, “Nam Cương không thể vô chủ, tướng quân đa mưu túc trí, yêu lực thâm hậu, chi bằng chúng ta ủng hộ tướng quân đăng cơ trị vì Nam Cương, chỉ huy nhân gian này!”
“Bệ hạ vạn thọ vô cương!” Có yêu quái mở đầu hô lớn.
Tất cả những yêu quái còn lại sôi nổi rống to: “Bệ hạ vạn thọ vô cương!”
Chu Minh Tàng nheo mắt ngồi giữa muôn vàn tiếng tung hô vạn tuế. Tất cả yêu quái đồng loạt quỳ xuống, trước mặt hắn là đầu người đen nghìn nghịt cùng với vai lưng của bọn chúng, tiếng tung hô ca ngợi như thủy triều cuồn cuộn bên tai hắn. Hóa ra đây là cảm giác làm hoàng đế ư, ngồi trên vương tọa long cốt, tất cả yêu ma cúi đầu xưng thần với hắn. Hắn nắm giữ vận mệnh của bọn họ, nhận lấy sự thần phục của bọn họ. Tư vị nắm quyền lực trong tay còn khiến ta say hơn cả rượu và yêu cơ diễm lệ. Đáng tiếc nhãi ranh Phù Lam kia không hiểu hoàng đế là gì, y có sức mạnh, nhưng lại không có dã tâm, nên chết là đúng, hóa thành bùn đất sau đó chắp tay dâng tất thảy những thứ này nhường cho Chu Minh Tàng hắn.
Đúng lúc này, hắn bỗng trông thấy một người đang chậm rãi bước lên bậc thang đá xanh ở nơi xa. Tiếng hô hào của yêu ma dừng lại, bởi vì bọn họ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo âm trầm hệt như tuyết rơi lả tả vào trời đông kia, như thể chỉ cần hít một hơi thôi thì phổi và lồng ngực lập tức đông cứng vậy.
Yêu cơ ngừng múa, nhóm thủ lĩnh tạm dừng việc ca xướng. Chu Minh Tàng nheo đôi mắt nham hiểm lại nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến này.
Chiếc mũ trùm đầu đen nhánh xuất hiện đầu tiên, sau đó là nửa khuôn mặt bị mũ che khuất. Chỉ nhìn sơ qua dáng vẻ thôi cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và cứng rắn hệt như một cây đao đơn độc của người nọ. Chàng trai ấy bước từng bước về phía trước, đến bậc thang cuối cùng mới xuất hiện trước mặt bầy yêu. Một thân y phục đen tuyền, ngay cả giày cũng màu đen, lưng đeo một cây đao và một thanh kiếm, hắn cúi đầu, im lặng không nói lời nào.
“Ngươi là ai? Tới quy phục sao?” Chu Minh Tàng hỏi, “Vì sao hơi thở của ngươi lại quái dị thế kia?”
Hơi thở này tuy rất xa lạ, song nếu ngửi kĩ sẽ cảm nhận được một hương vị vô cùng quen thuộc, dường như hắn ta đã ngửi qua ở nơi nào đó thì phải.
Một luồng gió thổi qua, mũ choàng của chàng trai bị lật lên, cuối cùng Chu Minh Tàng cũng nhìn thấy rõ mặt của người nọ, tất cả yêu ma đều trố mắt nhìn. Làn da màu lúa mạch, đường nét trên khuôn mặt sắc bén như đao khắc, từng nét từng nét đều in hằn sự lãnh đạm và cô độc. Gương mặt này như thể rất quen thuộc, nhưng lại quá đỗi xa lạ. Bởi vì dưới ánh trăng, tròng mắt của hắn lại có màu xám bạc, cùng với mái đầu bạc trắng như mây.
Hắn chậm rãi ngước mắt lên, dường như có làn tuyết rơi lất phất trong đôi tròng mắt màu xám bạc kia.
“Thích Ẩn, cung chúc bệ hạ vạn thọ vô cương.”