Biên tập: Bảo Bảo.
Mọi người cướp đường chạy như điên! Con nhện đuổi theo sát nút, Thích Ẩn không kìm được quay đầu nhìn thử, linh hồn bé bỏng của hắn suýt nữa bị dọa cho bay mất. Cái thứ quỷ quái đó đang bám trên trần mộ đạo truy kích với tốc độ cực nhanh, tám tròng mắt đảo qua đảo lại liên tục, móng tay sắc nhọn xẹt qua gạch đồng thau, phát ra âm thanh ken két chói tai. Hoá ra những vết cào trên bức tranh Bạch Lộc Bôn Nguyệt[] là do nó làm ra!
[] Bạch Lộc bôn nguyệt: Bạch Lộc chạy lên mặt trăng (tên bức tranh).
“Chó Con –” Nó tiếp tục gọi, âm thanh yếu ớt nghe vô cùng quỷ mị.
Hai chân Thích Ẩn bủn rủn, thiếu điều quỳ xuống, Thích Linh Xu phải túm hắn mới chạy kịp. Vân Tri vừa chạy vừa moi túi tìm kính lưu ly, lớn tiếng kêu: “Sư thúc, ở đây có yêu tru tâm rồi nhưng vẫn không chết, chuyện gì xảy ra vậy!” Gọi cả buổi trời nhưng kính lưu ly vẫn không hề phản ứng lại, cúi đầu nhìn thử, phát hiện mặt kính đã vỡ, có lẽ là do lúc nãy nhện tinh húc hắn.
Vân Tri mắng một tiếng, ném gương qua một bên, hô lớn: “Hắc Tử, mở kính của ngươi đi!”
Thích Ẩn luống cuống tay chân mà sờ túi càn khôn, túi treo ở sau eo, Thích Ẩn vừa chạy vừa kéo nó ra phía trước, vói tay phải vào mò mẫm.
“Ngươi nhanh lên được không!” Chiêu Minh kêu to.
“Mẹ nó không phải ta đang lấy sao!” Vừa chạy vừa bới đồ đúng là tốn sức, nhất là cái túi càn khôn này bị ca hắn nhét rất nhiều đồ ăn. Ca hắn cũng thật là, coi hắn như heo mà nuôi á! Móc ra hai cái bánh màn thầu tổ chảng, một túi măng đậu đỏ, một túi bánh mật ong lớn, cuối cùng còn lấy ra một quyển 《 Nam Cương yêu sử chú sớ 》nặng như cục gạch, hắn ném tất cả mọi thứ lên đầu con nhện tinh ở phía sau.
Vân Tri quát: “Mang đồ ăn thì thôi đi, mẹ nó tới tìm cha còn mang theo sách!”
Thích Ẩn rống ngược lại: “Ông mày cố gắng đọc sách không được à! Bài tập 《 Yêu sử khảo luận 》 của lão khốn Nguyên Doãn kia ta vẫn chưa có viết! Ta tưởng tới đây rảnh rỗi cũng coi được vài trang.”
“Viết cái rắm, không phải đã dạy ngươi cứ chép trực tiếp rồi à! Lựa mấy bài trước của đệ tử Vô Phương mà chép, mỗi lần Nguyên Doãn luận đạo cho bài tập y xì nhau thôi!”
Thích Linh Xu ở đằng trước: “…”
“Có rồi có rồi!” Cuối cùng cũng tìm được kính lưu ly, Thích Ẩn vui mừng quá đỗi, cầm cán gương lấy nó ra, phía trước có một ngã rẽ, Chiêu Minh chạy sát hắn quá, khuỷu tay không cẩn thận va vào hắn, kính lưu ly lập tức văng ra ngoài.
Con ngươi Thích Ẩn co rụt lại, theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy. Chiếc gương bay lên tạo thành vòng cung, loảng xoảng một tiếng, đáp xuống nền gạch đồng thau ở phía sau, vừa khéo bị con nhện kia cầm lên xem.
Tất cả mọi người sửng sốt, Vân Tri cười nói: “Nhện đại gia, ngài xem ngài hóa thành như vậy, đừng soi gương nữa, càng soi càng đau lòng đó!”
Cổ họng nó phát ra mấy tiếng khàn khạc, móng tay cứng như sắt thép chọc một cái, mặt kính răng rắc vỡ nát.
Vân Tri: “…”
Mọi người tiếp tục co chân chạy trối chết. Bọn họ gần như hoảng loạn chạy đại, không biết đã qua bao nhiêu cái mộ thất, xuống không biết bao nhiêu bậc thang, con nhện khổng lồ ở sau lưng bám theo bọn họ sít sao, thậm chí khoảng cách giữa nó và bọn họ không còn bao xa nữa. Đăng phù lơ lửng mở đường, mộ đạo tối om trải dài về phía trước trong ánh sáng u ám của đăng phù, có cảm giác chạy đến chết cũng không ra khỏi đây được.
“Phía trước có cánh cửa!” Thích Linh Xu hô to.
Mọi người thông qua cánh cửa, Thích Linh Xu hạ cửa, cánh cửa bằng đồng thau nặng trịch rơi xuống, ầm một tiếng đóng cửa lại. Thích Ẩn ngã vật ra đất thở hổn hển, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy nổi. Chạy mới có một nén nhang mà chân thiếu điều muốn gãy. Lăng mộ này đúng là một tên đại tặc, cũng không biết là mộ của đại vu nào mà gần như ngang ngửa với lăng tẩm của hoàng đế. Thích Ẩn chống tay ngồi dậy, thắp đăng phù lên, vừa ngẩng đầu thì thấy một gương mặt to lớn lạnh như băng sương trước mặt mình.
A –” Thích Ẩn sợ hãi kêu một tiếng.
“Kêu la cái gì?” Vân Tri kéo gương mặt kia qua một bên, hóa ra là một pho tượng. Vân Tri búng tay một cái, mấy cái đăng phù đồng loạt thắp sáng, dọc theo mộ đạo chật hẹp bay ra ngoài xua tan bóng tối, bọn họ thấy hai bên mộ đạo là những pho tượng chắp tay đứng yên. Tất cả pho tượng đều đeo mặt nạ Bạch Lộc, toàn thân xăm kín hoa văn, quấn váy đen bạc phếch, trên ngực trần là hoa cỏ đỏ rực đâm chồi nảy lộc.
“Đây là gì?” Phương Tân Tiêu hỏi.
“Nhìn là biết, có lẽ là thần tử của đại vu kia. Ngươi xem những đóa hoa đỏ rực ở trước ngực bọn họ đi, đây là tượng trưng cho lòng son phụng thần.” Vân Tri nói, “Bọn họ xếp hàng ở đây hẳn là để cung nghênh lão đại của bọn họ. Ban nãy chúng ta đi qua đại điện có một cái vạc lớn, phòng ăn nơi đặt vật hiến tế, kho vũ khí trưng bày binh khí, lão đại bọn họ tiếp khách ở đại điện, ăn cơm ở phòng ăn, thưởng thức binh khí ở kho vũ khí. Kế tiếp nên đi ngủ, có lẽ chúng ta cách mộ thất của đại vu không xa nữa.”
Chiêu Minh ngơ ngác nói: “Ban nãy chạy gấp như vậy mà ngươi vẫn nhớ rõ chúng ta từng đi qua những nơi nào ư.”
Vân Tri đau đầu nói, “Cả đường chúng ta vẫn luôn đi xuống, chắc chắn bây giờ cách mặt đất rất xa. Đi lâu như vậy mà cũng không gặp nước, đồ vật trên mặt đất cũng không hư hại gì, ta đoán là nước chỉ trôi bên ngoài khu mộ, đi vào trong chắc chắn là ngõ cụt.” Hắn nhìn cánh cửa đồng thau, bên ngoài truyền đến âm thanh khàn khạc, trên cửa có một khe nhỏ, có thể thấy con nhện đang đi qua đi lại bên ngoài, “Mọi người đừng lên tiếng, đợi lát nữa nó đi rồi thì chúng ta quay về chỗ lúc trước đợi bọn sư thúc tới cứu vậy.”
Phương Tân Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Không tìm Thích trưởng lão sao?”
Chung quanh bỗng nhiên trầm mặc, Phương Tân Tiêu cảm thấy bầu không khí có gì là lạ, quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện tiểu sư thúc vẫn luôn im lặng, tuy bình thường y cũng không nói nhiều, nhưng bây giờ trông rất nặng nề.
Chiêu Minh cũng mở to hai mắt, tựa hồ không hiểu mô tê gì.
Vân Tri ho nhẹ một tiếng, nói: “Chắc các ngươi cũng đoán được Hắc Tử mới chính là Thích Ẩn đúng không, người vừa nãy tên Diêu Tiểu Sơn là biểu ca hắn, gã giả mạo thân phận của Hắc Tử đến Vô Phương.”
Phương Tân Tiêu và Chiêu Minh nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
“Cụ thể ra sao thì ta sẽ không nói, nhưng có một chuyện, ta phải nói cho các ngươi biết.” Thần sắc Vân Tri nghiêm túc hiếm thấy.
Một loại dự cảm xấu trỗi lên trong lòng, trái tim Thích Ẩn hẫng đi một nhịp, hệt như đại họa lâm đầu, có một bóng ma thật lớn áp xuống đỉnh đầu hắn, chỉ cần ngước mắt nhìn lên sẽ bị nghiền thành thịt vụn. Hắn đã đoán được là chuyện gì, nhưng hắn không thể nào chấp nhận được. Con nhện khổng lồ ở bên ngoài cứ bám riết không tha, liên tục cào cửa cào tường, âm thanh rột roạt liên tục khiến cho lòng người phiền muộn.
Thật ra cửa này làm bằng đá, bên ngoài phủ một lớp đồng thau. Ở giữa có một khe nứt nho nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể chọt mấy ngón tay vào. Hắn thấy hai ngón tay trắng bệch của con yêu quái kia xuyên qua khe hở, mảnh khảnh thon dài, nếu không nhìn thấy gương mặt dài ngoằn với tám cặp tròng mắt láo liên ngoài kia, hẳn người ta sẽ nghĩ đây là bàn tay của một lang quân tuấn tú nào đó.
Không biết sao, Thích Ẩn cứ nhìn chằm chằm hai ngón tay kia, chúng nó móc qua khe nứt, móng tay sắc nhọn cào ra mấy vết xước nhỏ.
Vân Tri móc huyết la bàn ra, đặt chính giữa mọi người, kim chỉ nam của la bàn vẫn không nhúc nhích, chỉ về phía cánh cửa. Hắn nói: “Đây là huyết la bàn nhỏ máu tươi của Hắc Tử, công dụng của nó thì chắc các ngươi biết rồi, lấy máu nhập bàn, nó sẽ chỉ ra phương hướng của người có quan hệ máu mủ với hắn nhất. Lúc còn ở ngoài rừng cấm, nó vẫn luôn chỉ về phía mộ địa của Thích sư thúc. Bây giờ, nó lại chỉ cái thứ đang cào cửa bên ngoài.” Hắn ngừng một chút, đoạn nói, “Ta cảm thấy, con nhện lớn này… Rất có thể chính là Thích sư thúc.”
Phương Tân Tiêu và Chiêu Minh nhất thời trừng lớn đôi mắt, nói: “Sao có thể được? Có khi nào… Có khi nào la bàn của ngươi hỏng hay không?”
Thích Linh Xu cất giọng khàn khàn: “Vân Tri, còn khả năng nào khác không?”
Vân Tri im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Thật ra lời này nên hỏi ngươi, tiểu sư thúc.”
Quả thực như vậy, người hiểu Thích Thận Vi nhất chỉ có mỗi Thích Linh Xu, y theo ông mười ba năm, sao lại không nhận ra ông chứ? Thích Linh Xu trầm mặc thật lâu, hành lang dài chìm vào tĩnh lặng, không ai dám cất lời. Hồi lâu sau, Thích Linh Xu khàn giọng nói: “Vết sẹo trên người nó giống hệt trên người sư tôn. Bốn năm trước tiễu trừ sơn yêu Tần Lĩnh, bầy yêu phục kích, để lại một vết trước ngực. Mười năm trước ngàn dặm truy sát yêu nữ Thiên Thủ, để lại một vết sau lưng.” Y ngước mắt lên, ánh mắt nặng nề, “Xưa nay thầy ta trảm yêu trừ ma, bất kể nóng lạnh, bất kể sớm tối, gặp yêu nhất định rút kiếm, gặp ma chắc chắn sẽ ra mặt. Nhìn chung tiên môn bách gia không một ai như người, mình đầy thương tích.”
Chung quanh im lặng.
Mộ đạo lâm vào sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ nghe thấy mỗi tiếng sột soạt cào cửa của yêu quái nọ.
Lừa người đúng không, Thích Ẩn yên lặng nghĩ. Nếu không thì chắc chắn là đang nằm mơ, mẹ nó sao có thể như vậy được? Một người đang sống sờ sờ, vậy mà lại biến thành yêu quái ăn thịt người. Nhưng sương mù mênh mông trong đầu dần dần tản đi, bỗng nhiên hắn hiểu được năm người kia vì sao lại chết. Vì sao thạch thất dính đầy máu, vì sao lại có ngón tay bị đứt? Rất đơn giản, Thích Thận Vi ăn bọn họ.
Hóa ra ban nãy Vân Tri cậy mạnh bị thương vẫn muốn ra trận là vì không muốn Thích Linh Xu phạm tội giết thầy.
Đầu óc Thích Ẩn ong ong, đột nhiên chẳng còn nghe thấy gì nữa cả.
Thật lâu trước kia, hắn đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng mình gặp lại Thích Thận Vi. Có đôi lúc hắn cảm thấy cả đời này bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau, có lẽ một ngày nào đó Thích Thận Vi chết, cáo phó khắp thiên hạ, nơi nơi tranh nhau lập từ đường cho ông. Không một ai biết rằng Thích Ẩn là con trai của kiếm tiên này, hắn lẫn trong đám người đi phúng viếng, đứng xa xa nhìn mấy tấm lụa trắng, nhìn pho tượng ngự kiếm phi thiên, lạy một cái, duyên phận kiếp này của cha con họ kết thúc tại đây.
Có đôi lúc hắn cảm thấy bọn họ vẫn còn cơ hội trùng phùng, có lẽ một ngày nào đó, Thích Thận Vi già rồi, biến thành một ông già khô quắt, không còn ngự kiếm trảm yêu được nữa. Vì thế nên ông sẽ từ trên cao đáp xuống, như một lãng tử lang thang nửa đời người giờ trở về bên cạnh con trai mình. Thích Ẩn vẫn sẽ phụng dưỡng ông, mỗi sáng thức dậy sẽ nghe tiếng ho sù sụ của ông ở đại sảnh, sau đó đi dọn bồn tiểu và bô phân của ông rồi ngồi cọ rửa trên ngạch cửa. Những ngày lễ tết, sẽ có một bầu rượu trên cái bàn nhỏ đặt trên giường đất, cha con hai người ngồi trò chuyện trên trời dưới đất. Rồi một ngày nọ, ông lão nhắm mắt nằm trong quan tài, đắp lên nắm đất cuối cùng, đến đây, dù là ân huệ hay thù hằn giữa hắn và ông, hết thảy oán hận cùng tiếc nuối chưa kịp nói ra đều sẽ quay về với cát bụi.
Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng cha con bọn họ lại dùng phương thức này gặp nhau.
Hai ngón tay nhợt nhạt liên tục ngọ nguậy kia rơi vào tầm mắt hắn, tựa như muốn chạm vào cái gì đó. Quái vật không có thần trí sột soạt bò tới bò lui, ánh sáng ảm đạm của đăng phù len lỏi qua khe nứt, chiếu lên tám đôi tròng mắt chuyển động liên tục của nó.
Hai tay Thích Ẩn run rẩy, chậm rãi nâng lên, nắm lấy hai ngón tay lạnh lẽo kia. Đốt ngón tay lạnh như sương hàn, trên đó có một lớp chai mỏng, do cầm kiếm quanh năm suốt tháng. Mười tám năm, hắn từ Ngô Đường đi đến Phượng Hoàn, sau đó đến Vô Phương, cuối cùng cũng gặp được người đàn ông này, được nắm tay ông. Hắn không cảm nhận được hơi ấm của cha mình, chỉ có nỗi thương tâm dào dạt, tựa như tro tàn phủ đầy cõi lòng lạnh giá.
“Thích Thận Vi,” Thích Ẩn tựa đầu lên cánh cửa đồng thau, nghiến răng nghiến lợi gào lên, “Mẹ nó sao ông lại thành thế này? Mẹ nó ông trả lời ta đi! Đồ rùa đen, đồ bạc tình, cẩu kiếm tiên, một câu ông cũng không nói, bảo ta làm sao tha thứ cho ông được!”
Mọi người giật mình vì tiếng rống đột ngột của hắn, nhao nhao bước tới kéo hắn ra. Móng tay của Thích Thận Vi đâm vào lòng bàn tay hắn, máu tươi nhỏ tí tách xuống nền gạch đồng thau. Thích Linh Xu dùng sức kéo hắn ra sau, lớn tiếng bảo hắn bình tĩnh lại. Vân Tri bước tới gỡ từng ngón tay của hắn ra khỏi ngón tay của Thích Thận Vi.
“Ông nói một câu đi,” Thích Ẩn dùng sức đấm lên cửa, “Thích Thận Vi, ông nói một câu cho ta nghe đi!”
Sau một lúc lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi yếu ớt của yêu quái: “Chó Con –”
Âm điệu quỷ mị lặp đi lặp lại như vẹt, không chút thăng trầm.
Cổ họng hắn nghẹn đắng, cuối cùng nước mắt tuôn trào như mưa rơi.
Hai tay thả lỏng, mọi người chậm rãi lui ra, có người vỗ lưng hắn, có người an ủi hắn. Đầu óc hắn mơ màng, không còn nghe thấy gì nữa cả.
Trái tim hắn trống rỗng, tựa như bị ai đó khoét thủng một lỗ. Hắn vốn đã sẵn sàng hòa giải thật tốt, sẵn sàng đối mặt với những lời nói của Thích Thận Vi. Hắn không phải là một người thích ghi thù, hắn sẽ không thân thiết với nam nhân này, nhưng cũng sẽ không quá khắc nghiệt với ông ấy. Nên phụng dưỡng hắn sẽ phụng dưỡng, nên tiễn đưa hắn sẽ tiễn đưa. Giờ hắn cảm thấy mình như một thằng hề mặc cho cao xanh đùa bỡn, quanh đi quẩn lại cũng không thoát được kết cục bi thảm. Bỗng nhiên hắn nhớ một người, nhớ rất nhiều, nhớ giọng nói, nhớ cả vòng tay ôm ấp của người đó.
“Ca,” hắn dựa vào vách đá, ứa nước mắt nghĩ, “Huynh ở đâu, ta rất nhớ huynh.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Thích nhãi con khóc hu hu TAT.
Hắc Tử là người Giang Nam, thích đồ ngọt, thích màn thầu, măng đậu đỏ, bánh mật ong, tất cả đều ngọt. Người Chiết Giang thật sự rất hảo ngọt, đặc biệt là bên Vô Tích… Có lần từng đến đó chơi, ăn gì thì quên rồi, chỉ nhớ ngọt đến mức khàn cả cổ. Đồ ăn ở Hàng Châu và Nam Kinh thì tạm ổn, trong phạm vi có thể chịu được, cạp cạp.
Nhân tiện, Hắc Tử là biệt danh mà sư huynh không đáng tin cậy đặt cho hắn, màu da của hắn là màu lúa mạch, không phải đen thui thùi lùi! Điểm xuất phát để thăng cấp làm nam chính là phải đẹp trai!
Thích Ẩn: …Điểm xuất phát? Ha hả, ta thấy ta là nam chính của một vở bi kịch thì có, cái loại mà chuyên bị đè đầu xuống đất ấy.
Bảo Bảo: Chương này là cột mốc quan trọng của Thích Ẩn, Thích Ẩn mất đi chấp niệm duy nhất của lòng mình, chỉ còn Phù Lam là chỗ dựa, nên đổi xưng hô gọi Phù Lam là “Huynh” nhé.