Biên tập: Bảo Bảo.
Thiên Uyên Chu Võng.
Đất rung núi chuyển, bụi đất từ trên đỉnh núi rào rạt rơi xuống, trên vách đá bắt đầu xuất hiện những vết nứt lớn ngoằn ngoèo. Có đệ tử hối hả chạy tới bẩm báo: “Chưởng môn, Chu Sào bị hủy! Có kẻ trộm đột nhập, hơn chục đệ tử thương vong.”
“Thì ra ngươi có đồng bọn,” Nguyên Tịch không hề hoảng loạn, hắn nở nụ cười hờ hững, “Khai thân phận của ngươi ra đi, có lẽ ta sẽ cho ngươi được toàn thây, đưa ngươi về môn phái.”
“Mặc dù ngươi không tin, nhưng thực sự cái đứa làm nổ Chu Sào của các ngươi không phải cùng một bọn với ta mà, ta chỉ đơn giản là đi nhầm đường thôi.” Diệp Thanh Minh cà lơ phất phơ chống kiếm, “Đa tạ ý tốt chưởng môn, tại hạ không môn không phái, là một kẻ quê mùa thiếu hiểu biết, lần đầu được mở mang tầm mắt, mới tới Vô Phương của các ngươi, lòng hiếu kỳ trỗi dậy nên cả gan đi dạo một vòng.”
“Ồ? Không môn không phái?” Nguyên Tịch nheo mắt.
“Được rồi,” Diệp Thanh Minh nói, “Thật ra ta đến từ Chung Cổ Sơn, chưởng môn của chúng ta tò mò ngươi có tình nhân hay không nên phái ta tới đây tìm hiểu.”
Các đường nét trên khuôn mặt Nguyên Tịch dần dần trở nên cứng ngắc và lạnh lùng, ý cười trên mặt cũng từ từ phai đi. Dáng vẻ của gã đàn ông trung niên này một khi không cười thực sự âm u như một ác quỷ. Hắn nhìn thi thể của Nguyên Tỉ, đoạn nói: “Vị đạo hữu này, ngươi có biết ta chán ghét môn phái nào nhất không?”
“Ta không đi guốc trong bụng ngươi thì làm sao mà biết được?” Diệp Thanh Minh xỉa răng nói.
“Là Phượng Hoàn.” Nguyên Tịch đứng khoanh tay, khẽ thì thầm, “Đạo pháp truyền thừa hàng nghìn năm, Phượng Hoàn từng là một nhành cây đâm chồi nảy lộc ngần ấy năm. Ngày trước được vạn môn tôn sùng, tiên gia chúc tụng, cảnh tượng ấy huy hoàng biết bao. Thế nhưng một đám con cháu chẳng ra gì tiếp quản môn phái, tiên sơn mênh mông, giờ lại hủ bại đến mức này. Chưởng môn bụng phệ, trưởng lão ham rượu háo sắc, đệ tử ăn nhậu gái gú cờ bạc, từ trên xuống dưới, toàn môn phái không ai có chí tiến thủ.”
“Không có tệ như vậy đâu, ta cam đoan, trưởng lão Phượng Hoàn tuyệt đối không hề háo sắc như Chung Cổ Sơn.” Diệp Thanh Minh xấu hổ.
“Thôi được, dù sao cũng là chuyện riêng của nhà người ta, ta không tiện xen vào.” Nguyên Tịch thờ ơ liếc hắn một cái, đó là ánh mắt nhìn một người chết, “Đáng tiếc, Phượng Hoàn Sơn còn có một khuyết điểm trí mạng.”
“Hửm?”
“Đó chính là,” hắn lạnh lùng nói, “Xen vào việc người khác.”
Một luồng sáng lạnh lẽo xẹt ngang đôi mắt Diệp Thanh Minh như cắt vào mí mắt hắn. Nguyên Tịch đột nhiên xuất kiếm, ánh kiếm tựa như sóng to gió lớn cuồn cuộn áp lên đỉnh đầu Diệp Thanh Minh. Hắn nói: “Ngươi là Thanh Thức, hay là Thanh Minh?”
Diệp Thanh Minh nhẹ nhàng lui về sau một bước, ánh kiếm như thủy triều kia chợt quét qua không khí. Hắn cười nói: “Sao ngươi lại không đoán là Thanh Hòa?”
“Tuy các ngươi xuất sư cùng dòng, nhưng đồng môn này của ngươi như một đóa hoa mọc dưới bùn không nhiễm bụi trần, trên người không có mùi hôi rượu thịt như các ngươi.” Nguyên Tịch nói, “Còn Thanh Thức dù gì cũng là chưởng môn tôn sư, không có lý do gì lại đích thân đến đây cả. Ngươi là Thanh Minh đúng không, lần sau muốn trà trộn vào địa bàn của người khác thì nên tắm rửa xông hương cho sạch sẽ trước khi ra khỏi cửa. Trong ba nghìn tiên môn, chỉ có các ngươi vác thân xác hôi thối vào tiên sơn của ta, làm ô uế môn đình của ta!”
Diệp Thanh Minh tủi thân kêu to: “Có cần xát muối vào trái tim bọn ta như vậy không! Nghe mà buồn muốn chết.”
Nguyên Tịch phất tay, các đệ tử Vô Phương đồng loạt tiến lên. Thanh Minh bấm tay niệm chú, ánh kiếm màu đen chia làm bốn sau đó xuyên qua bọn họ như một cơn gió. Kiếm của hắn tên Tẩy Mặc, một cái tên nho nhã như vậy lại phối với kẻ thô lỗ như Thanh Minh, mỗi lần Thanh Thức nhìn thấy kiếm của hắn sẽ tiếc nuối bảo ‘Quá sai, quá sai’. Các đệ tử xoay người tránh né, bóng kiếm kia chém trúng hư không nhưng vẫn không dừng lại, lập tức lao tới trước mặt Diệp Khô Tàn. Diệp Khô Tàn cả kinh, lão nhanh chóng vẽ một kết giới, bóng kiếm đột ngột quay đầu lại chặt đứt xiềng xích của trư yêu.
Trư yêu kéo cái khóa mõm xuống, ngồi xổm trên giường đá gầm lên, tiếng hô chấn động khắp đất trời. Nó biến về nguyên hình là một con hào trư, nhảy xuống giường đá cắn đứt cổ một đệ tử.
“Khô Tàn trưởng lão,” Nguyên Tịch nâng ống tay áo xoay người rời đi, “Ở đây giao cho ngươi. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì dùng phù truyền âm báo ta một tiếng.”
“Tên khốn kiếp nhà ngươi đừng hòng chạy! Móng heo của ông mày đâm chết ngươi!” Chu Minh Tàng rống to, sau đó lao về phía này như đạn pháo, Nguyên Tịch mở lệnh phù ra, bóng dáng hắn chợt biến mất tại chỗ, đầu Chu Minh Tàng đâm sầm vào vách đá. Tức khắc sơn động rung chuyển, đá vụn rơi lả tả xuống đầu như hoa tuyết.
“Các ngươi chơi vui vẻ nhé, tại hạ đi trước một bước!”
Diệp Thanh Minh thừa lúc hỗn loạn tra dầu dưới lòng bàn chân chuẩn bị chạy biến, bóng dáng của Diệp Khô Tàn đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, lão giơ ngón tay khô quắt lên, “Ta nghe nói kiếm pháp Phượng Hoàn thâm sâu uyên bác, hôm nay cả gan thỉnh giáo.”
Ngón trỏ của lão vẽ một đường, lập tức mấy đệ tử Vô Phương trước mặt lão đồng loạt bị cắt cổ, máu tươi nhỏ tí tách ngưng tụ lại thành rất nhiều dòng máu uốn lượn đổ vào thất khiếu của lão. Diệp Khô Tàn hút máu xong, sắc mặt xám xịt của lão mới hồng hào hơn một chút. Thân thể của mấy đệ tử Vô Phương kia mềm oặt ra rồi ngã xuống đất như bùn nhão. Thanh Minh và trư yêu trợn mắt há hốc mồm, trư yêu lẩm bẩm nói: “Đây là người ư, sao còn tà hơn cả ông đây nữa vậy?”
Diệp Khô Tàn vẽ một bức phù văn giữa không trung, ánh sáng màu lục trên phù văn phức tạp bắt đầu di chuyển. Diệp Thanh Minh nghe thấy âm thanh ‘răng rắc’ vang lên, đó là lớp băng trồi lên từ dưới chân của Diệp Khô Tàn, bắt đầu lan tràn bốn phía. Không quá một nhịp thở, đệ tử Vô Phương ngã xuống trước mặt hắn đã bị đông thành người băng. Sương hoa ngưng kết, mặt đất bóng loáng như gương, lớp băng đã dần đến gần chỗ Diệp Thanh Minh và Chu Minh Tàng đang đứng.
Trư yêu hét lớn một tiếng định xông lên, Diệp Thanh Minh túm chặt nó lại, nói: “Ngươi muốn chết hả!”
“Không thì làm sao bây giờ, ông không muốn biến thành thịt heo đông lạnh!”
Diệp Thanh Minh ngự kiếm tấn công, trước mặt Diệp Khô Tàn xuất hiện kết giới, vững chãi như một tảng đá lớn. Diệp Thanh Minh đành phải chống Tẩy Mặc trước người, mở kết giới chặn băng lan lại. Sương hoa đẹp đẽ ngưng kết tại kết giới, trong chớp mắt toàn bộ sơn động đã đông thành hang băng, băng lăng sinh trưởng trên đỉnh hang động như những tảng băng treo ngược. Ngón tay Diệp Thanh Minh gần như đông cứng, phía sau hắn, trư yêu hóa thành hình người, cố gắng hóp bụng lại, kêu lên: “Ngươi mở rộng kết giới ra chút đi! Bụng ông đây đóng băng rồi nè!”
“Ai bảo ngươi béo!”
Chu Minh Tàng rống to: “Đồ heo nhà ngươi thì gầy lắm!?”
Diệp Thanh Minh nổi cả gân xanh, hô lớn: “Ẻo lả, cứu mạng! Không phải huynh kiến thức uyên bác sao, cái thuật pháp quỷ quái này giải thế nào đây!”
Mạnh Thanh Hòa ngồi trong Tàng Kinh Lâu lắc đầu cười khổ, “Ta đã chuẩn bị lò than cho đệ rồi.”
“Lò than bao lớn? Có xài được không!”
“Đủ đốt vàng mã cho đệ.”
Ngay cả Mạnh Thanh Hòa cũng không có cách, e là hôm nay thực sự phải bỏ mạng tại nơi đây rồi. Diệp Thanh Minh đang do dự có nên phát động phù hủy dung hay không, như thế thì bọn họ sẽ không có chứng cứ bất lợi cho Phượng Hoàn. Hắn mếu máo nói: “Trư huynh, không ngờ Thanh Minh ta lại chết cùng một chỗ với ngươi, tranh thủ thời gian tạo dáng đi.”
“Tạo dáng làm gì?”
“Thì chết cho đẹp một chút.”
Trư yêu: “…”
Đúng lúc này, ánh sáng vàng rực chợt lóe lên trong trận pháp Di Độn, một bóng người mặc áo trắng chậm rãi bước ra. Phù Lam bước lên lớp băng, mặt băng dưới chân y phát ra âm thanh răng rắc, y quay đầu thấy Diệp Thanh Minh thì sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Hai mắt Diệp Thanh Minh sáng lên, muốn rớt nước mắt, “Điệt nhi ngoan! Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây!”
“Mụ nội nó,” trư yêu trợn mắt há hốc mồm, “Sao Quy Nhi này không bị đóng băng vậy?”
Diệp Khô Tàn rùng mình một cái, đôi mắt như hai con ma trơi thoáng kinh ngạc. Dường như lão biết nam nhân này, đã từng gặp ở đâu rồi, đột nhiên lão nhớ ra, y là đệ tử tham gia khóa giảng của lão, lúc nào cũng ngẩn người, thất thần trông ra ngoài cửa sổ, không thì cũng là ngủ gà ngủ gật. Nghe nói y luận kiếm ngộ thương người khác, bị phạt quét rác, thỉnh thoảng đi ngang Huyền Không Giai có thấy y đang rầu rĩ quét tuyết.
Một tên ngốc không có chí tiến thủ, nhưng lại là một đệ tử ngoan ngoãn, đây là ấn tượng của Diệp Khô Tàn đối với y.
“Cháu trai ngoan!” Diệp Thanh Minh kêu to, “Làm thịt lão bất tử này đi!”
Sắc mặt Diệp Khô Tàn đanh lại, lão nhìn chằm chằm nam nhân ôm con mèo mập đi về phía lão. Đôi đồng tử của y đen nhánh, điềm tĩnh như yên thủy[] tháng tư, bình thường những người có đôi mắt ấy tính tình rất tốt, khiến cho người người yêu mến. Y không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng khoảnh khắc Diệp Khô Tàn thấy y đi tới lại có một cảm giác sợ hãi khắc cốt ghi tâm, giống như lông tơ bắt đầu mọc chi chít trên bề mặt xương. Lão nhanh chóng xoay người lại, tay phải vẽ bùa, khí lạnh bò ngoằn ngoèo trên mặt đất như một con rắn, áp lực bên phía Diệp Thanh Minh giảm đi, hắn lập tức thở phào một hơi. Phù Lam dừng bước, khẽ nâng tay vẽ ra một lá bùa y hệt. Diệp Khô Tàn không tin vào mắt mình, này không phải đạo phù mà là vu phù, sao người này lại vẽ được!
[] Yên thủy: khói và nước.
Linh lực màu xanh nhạt di chuyển giữa phù văn diễm lệ, một lớp băng dày lạnh lẽo bắt đầu lan ra từ dưới chân Phù Lam, trong nháy mắt kết giới của Diệp Khô Tàn vỡ nát, lão trơ mắt nhìn băng sương lạnh lẽo đang bò lên cơ thể mình. Trong phút chốc, nửa người lão đã đông thành trụ băng.
Mèo đen nhảy lên vai Diệp Khô Tàn, dùng cái đuôi xù lông quấn quanh cổ lão, hỏi: “Que củi, cái bí chú Khô Tàn này của ngươi với trận pháp cấm địa từ đâu mà có?”
“Đương nhiên là ta tự nghĩ ra.” Diệp Khô Tàn cười lạnh, “Rốt cuộc các ngươi là người phương nào?”
“Lão phu còn chưa hỏi xong, làm gì tới phiên ngươi hỏi ngược lại ta?” Mèo đen chế giễu, “Tự nghĩ ra? Bản mặt của ngươi to vậy à. Thần điện Ba Sơn bí pháp Vu La, với cái đầu đất này của ngươi ba kiếp sau cũng không nghĩ ra được nữa là.”
Nghe thấy bí pháp Vu La, Diệp Khô Tàn cả kinh, nói: “Rốt cuộc các ngươi là người phương nào?”
“Là tổ tông của ngươi,” mèo đen u ám nghiến răng, “Nói mau, mấy cái này ngươi lấy đâu ra?”
Diệp Khô Tàn cười khẩy, mèo đen “chậc” một tiếng, nói: “Không cho ngươi biết thế nào là lễ độ, ngươi cho rằng mèo già ta già thật, tên ngốc ngốc thật.”
Nó nháy mắt với Phù Lam, Phù Lam yên lặng rút thanh đao sau lưng ra, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, Diệp Khô Tàn đau đớn kêu thất thanh, cánh tay phải của lão đột nhiên bị chặt đứt rơi trên mặt đất, máu tươi tuôn ào ào ra như suối.
Mèo đen vỗ vỗ cái đầu trọc lóc của lão, nói: “Một lần nói dối, chặt bỏ một thứ trên người ngươi. Ngươi có thể chọn nói dối, vậy tay chân của ngươi sẽ bị chặt hết, nhưng chúng ta sẽ không giết ngươi, Vô Phương Sơn sẽ cứu sống ngươi, từ nay về sau, ngươi không thể thi chú, không thể hành tẩu, ngươi sẽ ở trong một cái lu lớn, làm một ‘người lợn’ sống.”
Diệp Khô Tàn đau đến mức toát mồ hôi lạnh, lão nghiến răng nói: “Làm sao các ngươi biết ta có nói dối hay không!”
“Dựa vào phán đoán.” Mèo đen nói, “Bây giờ, nói cho lão phu biết, bí pháp Vu La và pháp trận Đại Vu của ngươi, lấy ở đâu ra?”
Diệp Khô Tàn run như cầy sấy, thở hổn hển nói: “Ta không thể nói, ta thật sự không thể nói!”
“Được thôi, vậy để xem chết đáng sợ, hay là sống không bằng chết đáng sợ hơn.”
Phù Lam vung đao lần nữa, ánh sáng lạnh lẽo của thanh đao xẹt qua cánh tay trái của Diệp Khô Tàn, lão suy sụp gào lên: “Ta nói!”
Mèo đen giơ chân, thanh đao chỉ còn cách cánh tay lão một tấc, Phù Lam dừng đao.
“Ba Sơn! Ta lấy ở chân núi Ba Sơn.” Diệp Khô Tàn thở hổn hển nói, tay trái lão lặng lẽ vòng ra sau lưng, ánh sáng rực rỡ chợt lóe nơi đầu ngón tay, “Ta vốn chỉ là một đạo sĩ chân trần, cả đời tầm thường không làm được gì cả, mọi người đều nói thần điện Ba Sơn là nơi ở của thần, có bí pháp vô thượng, có bí bảo đại vu! Ta định vào Ba Sơn thử sức xem sao, không chừng có thể bình yên vô sự đi vào thần điện. Nhưng vị đại nhân kia đã xuất hiện, chính hắn đã trao tặng ta bí pháp Vu La, còn có đồ phổ pháp trận. Nhưng hắn lại không hề nói với ta rằng một khi tu bí pháp này máu thịt sẽ dần dần khô héo, nếu không hút máu tươi, máu thịt trên người ta sẽ khô cạn mà chết! Ta muốn tìm hắn, nhưng ta không tìm được, từ đó về sau, ta chưa từng gặp lại hắn.”
Mèo đen nghi ngờ nói: “Đại nhân? Trông như thế nào, là nam hay nữ?”
“Hắn mặc áo đen, đội mũ choàng, không nhìn rõ hình dáng. Giọng nói là nam, bên cạnh hắn lúc nào cũng có rất nhiều bươm bướm màu tím bay quanh.” Diệp Khô Tàn khốn khổ nói, “Hắn nói hắn là…”
Đôi môi Diệp Khô Tàn run rẩy, sắc mặt lão dần dần tím tái.
“Là gì?” Mèo đen lạnh lùng hỏi.