Gả Ma

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Bảo Bảo.

Bỗng nhiên cả người Diệp Khô Tàn chấn động, từng tấc da thịt trên khuôn mặt khô quắt của lão co rút lại, dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt, tựa như một trang giấy cũ kỹ đang bị thiêu cháy, tro tàn bay lả tả. Mèo đen khiếp sợ, cuống quít nhảy khỏi người ông ta. Ngay sau đó, toàn thân Diệp Khô Tàn bùng lên một ngọn lửa lớn rồi hóa thành một người lửa. Diệp Khô Tàn thảm thiết gào lên: “Đại nhân, ta sai rồi! Ta sai rồi! Tha cho ta, ta không có nói ra tên của ngài! Ta không nên hi vọng vào vận may, ngài thực sự có mặt ở khắp mọi nơi, cầu xin ngài tha cho ta!”

Máu thịt của lão dần dần bốc hơi như hơi nước giữa trời nắng, thân thể lão biến thành bộ xương cháy khét, hai mắt phun lửa, điên cuồng đâm đầu loạn xạ.

Đại điện Vô Phương.

Phù truyền âm lơ lửng giữa không trung, ánh sáng vàng rực nhấp nháy, bên trong truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết như hóa điên của Diệp Khô Tàn. Những vì tinh tú lấp lánh trên mái vòm, đệ tử Vô Phương hệt như những con rối sứ lặng lẽ đứng sau lưng hắn, vạt áo trắng tinh lạnh lẽo như ánh trăng bàng bạc. Trán Nguyên Doãn rịn một lớp mồ hôi lạnh, hắn nói: “Rốt cuộc Phượng Hoàn Sơn đã thỉnh cao nhân phương nào mà ngay cả Khô Tàn trưởng lão cũng không thắng nổi bọn họ vậy?”

Một đệ tử vội vã bước vào trong điện, thấp giọng nói: “Sư tôn, tám trưởng lão đang sửa chữa kết giới rừng cấm, cũng đã trấn an các đệ tử của các trưởng lão. Chúng ta chỉ nói là có yêu tặc xông vào rừng cấm, cũng không ai nghi ngờ. Nhưng Nguyên Khổ trưởng lão cứ ầm ĩ đòi xuống cấm địa đích thân tróc nã yêu tặc.”

“Hắn muốn đi cứ để hắn đi.” Nguyên Tịch nghe thấy tên Nguyên Khổ thì đau đầu day huyệt thái dương. Vị giới luật trưởng lão này xưa nay cương trực, ghét yêu như thù, hoàn toàn trái ngược với hắn. Trước đây lúc xây dựng Thiên Uyên Chu Võng, hắn cố gắng giấu nhẹm chuyện này với tám vị trưởng lão, ngoại trừ chưởng môn, Khô Tàn, Nguyên Doãn, cùng với vị đan dược trưởng lão tu dưỡng sau núi và bốn đệ tử cùng lứa với Linh Tự, không một ai biết đến sự tồn tại của Thiên Uyên Chu Võng, giờ xem ra đúng là quyết định sáng suốt.

“Đúng rồi, Chiêu Nhiễm có đến, nói đêm qua có một đệ tử Phượng Hoàn trượt chân rơi xuống Huyền Không Giai, Linh Xu sư đệ dẫn người đi tìm, đến giờ vẫn chưa về.”

“Đệ tử Phượng Hoàn?” Nguyên Tịch nheo mắt, đoạn hỏi, “Tên gì?”

“Vân Lam.”

“Vân Lam…” Nguyên Tịch cúi đầu trầm ngâm, “Ta nghe nói mấy tháng trước Phượng Hoàn mới thu hai đệ tử mới, một đứa là Vân Ẩn, người còn lại là Vân Lam. Lúc bọn họ nhập môn vừa khéo là thời điểm tiểu chất Thích Ẩn nhập môn Vô Phương ta.” Nguyên Tịch nở nụ cười sáng tỏ, “Thanh Thức là bạn thân của Nguyên Vi, ta còn từng thắc mắc vì sao tiểu chất Thích Ẩn nhập môn nhưng hắn lại không hề đến thăm. Khó trách Thanh Hòa muốn gõ cửa Tàng Kinh Lâu của ta, hóa ra là có chủ ý này. Nếu ta đoán không sai, người Linh Xu dẫn đi cùng là đệ tử Phượng Hoàn đúng không?”

“Không sai, đúng là hai người Vân Tri Vân Ẩn.”

Nguyên Doãn nhíu mày hỏi: “Sư đệ, hai người bọn họ có huyền cơ gì sao?”

“Huyền cơ đúng là rất lớn, e rằng vị Vân Ẩn sư điệt này mới thực sự là Thích Ẩn. Lòng dạ Thanh Thức tàn nhẫn thật, biết rõ Vô Phương ta là đầm rồng hang hổ, vậy mà nỡ lòng nào đưa đứa con trai duy nhất của Nguyên Vi đến đây.” Nguyên Tịch ngẩng đầu nhìn đại trận trên khung đỉnh, vươn tay nói, “Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ họ Thích, phụ thân hắn không nhận được tim yêu, phỏng chừng hắn cũng không có huyết mạch như vậy. Thôi, mặc kệ đi, bọn họ vào đó rồi thì vĩnh viễn cũng không ra ngoài được đâu. Truyền lệnh của chưởng môn ta, đóng trận pháp băng của Thiên Uyên Chu Võng, bảo các đệ tử mở lệnh phù cấp tốc quay về Diệt Độ Phong, cho người mở kết giới băng diện ra, cho dù là yêu quỷ hay là người cũng đừng hòng thoát khỏi Băng Hải Thiên Uyên. Đồ nhi, con đích thân đến nhìn Thanh Hòa trưởng lão một cái.” Nguyên Tịch bày ra dáng vẻ hào sảng, hắn nở nụ cười, “Nếu Phượng Hoàn Sơn đã nhọc lòng muốn biết chúng ta đang làm gì, vậy cứ để bọn chúng tận mắt nhìn đi.”

Đệ tử chắp tay nói: “Vâng.”

“Vậy… còn Linh Xu thì sao?” Nguyên Doãn chần chờ nói.

“Ừ, phải xử lý đứa nhỏ này thế nào đây?” Trong mắt Nguyên Tịch lộ ra chút bi thương, “Bí mật Vô Phương không thể để lộ với người khác, nên việc hi sinh là điều khó tránh khỏi. Thôi được, để cho nó ở cùng chỗ với sư tôn nó, âu cũng là thỏa mãn tâm nguyện của nó thôi. Ta sẽ đích thân viết một điếu văn cho nó, chọn một nơi phong thủy tốt lập kiếm chủng y quan.” Hắn nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một hơi, “Tiếc cho một hạt giống tốt, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Cùng lúc đó, mèo đen ở trong sơn động kêu to, “Cẩn thận, đừng đến gần ông ta!”

Mọi người nhao nhao tránh đi, bước chân Diệp Khô Tàn lảo đảo, lão lớn tiếng xin tha, ngọn lửa thiêu cháy cả cơ thể lão không kiểm soát được, cuối cùng lão hóa thành một nắm tro, biến mất không để lại dấu vết gì, trên mặt đất chỉ còn lại một vệt nước do băng tuyết tan chảy.

“Mụ nội nó,” Diệp Thanh Minh trố mắt nhìn, “Lão bị sao thế? Nội hỏa thái vượng, tự thiêu mình luôn?”

[] Nội hỏa thái vượng: lửa bên trong cơ thể quá lớn.

“Là vu trớ.” Phù Lam nhẹ giọng nói.

“Vu trớ?” Trư yêu hỏi.

“Đại vu thượng cổ nguyền rủa, không thể nghịch chuyển, không có thuốc nào cứu được.” Mèo đen hoảng sợ, “Sao có thể được? Chẳng lẽ ‘Đại nhân’ trong lời của que củi khô này là đại vu thượng cổ ư?”

“Không phải đại vu đã chết từ mấy ngàn năm trước rồi sao?” Diệp Thanh Minh kinh ngạc nói, “Nếu hắn thực sự là đại vu, vậy hắn phải sống bao lâu?”

Trư yêu xen mồm nói: “Lão quái ngàn năm này chắc chắn là một tên ẻo lả, gì mà bươm bướm vây quanh, huân hương trên người không một cân cũng tám lạng.”

“Cái đầu heo nhà ngươi, không biết thì đừng có nói bậy.” Mèo đen mắng. Đám bươm bướm kia không phải là bươm bướm thật sự mà giống như tiểu ngư của Phù Lam, là thuật Phân Thân của bí pháp Vu La. Không thể tưởng tượng được trên đời này vẫn còn vu sống, mèo đen không vui vẻ gì, ngược lại còn cảm thấy bất an. Tục ngữ nói, vật già thành quái, người già thành tinh, ai biết được đại vu này sống lâu ngàn năm vậy có thành một tên biến thái không.

Nhưng điều khiến mèo đen lo lắng nhất là, vu trớ có hai kiểu, một loại là để lại trên đồ vật nhằm bảo vệ nó, một khi chạm vào sẽ chết ngay lập tức. Loại thứ hai là chú thuật vu trớ, tương tự như chú pháp, cần phải có người phát động. Diệp Khô Tàn vừa định nói tên thì vu trớ liền có hiệu lực, xem ra là loại vu trớ thứ hai. Nghĩ vậy, mèo đen hít một hơi rồi nói: “Nếu đoán không sai, vị ‘đại nhân’ này đang lẫn trong đám chúng ta.”

Mọi người nhìn nhau, bỗng nhiên Diệp Thanh Minh nhảy dựng lên trốn phía sau lưng Phù Lam, ló đầu ra hỏi Chu Minh Tàng, “Trư yêu, là mi đúng không!”

Trư yêu giận dữ, “Cái đầu ngươi. Nếu ông đây có năng lực như vậy, việc đầu tiên ta làm là chém cái đầu chó của con rùa Nguyên Tịch, thứ hai là tiêu diệt Quy Nhi Phù Lam này!”

Phù Lam lắc đầu, “Không phải ở đây.”

“Là sao?” Chu Minh Tàng hỏi.

Mèo đen nói: “Ý tên ngốc là, cho dù hắn có ở đây cũng đã đi rồi, các ngươi quá yếu, không thể nào là vị ‘đại nhân’ kia được.”

Phù Lam quay đầu hỏi Diệp Thanh Minh: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tự nhiên tên này hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Diệp Thanh Minh suýt nữa không phản ứng kịp. Ánh nến ảm đạm hắt lên khuôn mặt trắng nõn của Phù Lam, cặp mắt đen tuyền to tròn kia hệt như một cái đầm nước tĩnh lặng, tuy rất yên tĩnh nhưng lại vô cùng xa cách. Diệp Thanh Minh chợt phát hiện rằng có lẽ tên này trước giờ chưa từng coi Phượng Hoàn Sơn bọn họ như người một nhà, cũng may hắn tự biết thân biết phận, không dám nhận mình là sư thúc của người ta.

Mẹ nó ai mà dám làm sư thúc của cộng chủ yêu ma chứ? Diệp Thanh Minh xoa xoa tay nói: “Sư điệt, chắc ngươi không biết, tối qua bé đen nhà ngươi theo Vân Tri và Linh Xu xuống cấm địa tìm cha hắn. Ai ngờ xui xẻo đi nhầm vào vu mộ, giờ đang bị vây khốn bên trong không ra ngoài được. Vừa lúc ta gặp được ngươi, hai ta nhanh chóng đi cứu bọn họ đi.” Hắn kêu Mạnh Thanh Hòa, “Sư huynh, sư huynh! Giờ bọn họ sao rồi.”

Không ai trả lời, bỗng Diệp Thanh Minh phát hiện từ lúc Diệp Khô Tàn phát cuồng đến bây giờ Mạnh Thanh Hòa vẫn không nói tiếng nào.

Xảy ra chuyện gì rồi ư?

Phù Lam sửng sốt, sau đó cau mày nói: “Đó không phải vu mộ.”

Diệp Thanh Minh đang định hỏi nếu không phải vu mộ thì là gì, Phù Lam đã lộn người, bóng dáng lóe lên một cái rồi xuất hiện ở trận pháp Di Độn. Diệp Thanh Minh vội nhảy đến cạnh y, “Sư điệt dẫn ta đi nữa!”

“Ta nữa!” Trư yêu cũng chen vào.

Ánh sáng vàng lập lòe, trong nháy mắt di thiên hoán địa. Phù Lam xách mèo đen đi ra ngoài, trư yêu theo đuôi y hỏi: “Quy Nhi, không phải ngươi đến từ thần điện Ba Sơn sao? Lão quái kia có quan hệ gì với ngươi không? Hắn là ai, địch hay bạn? Vì sao phải dạy cho Diệp Khô Tàn thuật pháp tàn nhẫn như thế? Chẳng lẽ là tâm huyết dâng trào, tích đức làm việc thiện?”

“Nếu hắn tích đức làm việc thiện thì Diệp Khô Tàn đã không chết thành bộ dạng như vậy.” Diệp Thanh Minh vừa rẽ qua hành lang bức tường lưu ly vừa nói, “Ta có suy nghĩ thế này, người này hiểu biết mọi chuyện, giống như trò đùa dai của một đứa trẻ vậy. Ta cho ngươi một cục kẹo, ngươi mang ơn đội nghĩa nhận lấy, cho vào miệng rồi mới phát hiện là một cục phân. Miệng ngậm đầy phân, muốn nhả cũng nhả không được. Lúc này ta ôm bụng cười ha ha, thấy ngu chưa, đúng là đồ ngu ngốc. Ta đoán có lẽ là giờ hắn đang ngồi ở đâu đó cười Diệp Khô Tàn rồi.”

“…” Chu Minh Tàng cảm thấy hắn đang nói xàm, mới bảo: “Người ta sống mấy ngàn năm sao có thể xàm thế được?”

Diệp Thanh Minh rung đùi đắc ý, “Chính là vì sống mấy ngàn năm nên mới xàm thế đó.”

Phù Lam ở đằng trước đột nhiên dừng lại, Diệp Thanh Minh suýt nữa va vào người y. Diệp Thanh Minh nghi ngờ rướn đầu lên hỏi: “Sao không đi tiếp?”

Phù Lam im lặng nhìn bức tường lưu ly.

Diệp Thanh Minh quay đầu lại nhìn, sau đó cũng ngây ra như phỗng.

Đám yêu quỷ lúc trước đã không thấy đâu nữa, phía sau bức vách lưu ly trống rỗng, chỉ có nước biển xanh thẫm mênh mông.

Diệp Thanh Minh lắp bắp nói: “Chúng nó đâu rồi?”

Trư yêu không biết đã xảy ra chuyện gì, gã chạy lên trước giơ tay đẩy cửa đá ra.

Phù Lam quay đầu lại nói: “Đừng động đậy!”

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, cửa đá mở ra, lộ ra hang động tối om ở phía sau. Trư yêu không hiểu gì, đoạn mắng: “La lối cái gì, Quy Nhi ngươi bình thường im lặng giờ tự nhiên hung dữ thế.”

Bóng đen nặng nề, đột nhiên trong góc có hai chấm đỏ sáng rực lên, không biết là cái gì, thoạt nhìn giống hai ngọn lửa yếu ớt. Diệp Thanh Minh mở to mắt nhìn cho kĩ xem đó là gì. Ngay sau đó, càng nhiều ngọn lửa sáng lên, hắn bắt đầu nhìn thấy rất rõ vô số yêu quỷ dị dạng ngủ đông trong hang động, chúng nằm bò trên mặt đất, treo ngược trên đỉnh hang động, vách đá, đông như nêm cối. Chúng nó nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại trong bóng tối, đôi mắt màu đỏ tươi dữ tợn như những đốm lửa rừng thiêu cháy cả đồng nội.

Phù Lam nhanh chóng vẽ bùa, các tinh thể băng nhỏ và dày đặc bắt đầu ngưng kết trên mặt đất, sau đó lan nhanh ra ngoài. Trư yêu đứng cạnh cửa đá kêu lên một tiếng, sau đó nhảy vọt đến bên cạnh Diệp Thanh Minh. Vách đá nhanh chóng bị đóng băng, tất cả yêu quỷ cũng bị đông cứng trong lớp băng đó. Diệp Thanh Minh đang định thở phào một hơi, đột nhiên đám yêu quỷ hung hăng húc vỡ nát lớp băng, các mảnh băng văng tung tóe, càng nhiều yêu quỷ từ phía sau lao tới, chúng gào rống bổ nhào về phía bọn họ.

Phù Lam lập tức ngưng vẽ bùa, xách cổ mèo đen quay đầu bỏ chạy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio