Gả Ma

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Bảo Bảo.

“Phù Lam!”

Ma long gào rống, nhiệt độ cơ thể của nó bỗng tăng vọt trở lại, những tia sáng đỏ nóng rực ẩn hiện giữa các khe hở vảy đen, nước biển lạnh lẽo sôi ùng ục khi chạm vào thân thể nó, chứng tỏ rằng ma long của lúc này không khác gì một cái bàn ủi nóng bỏng. Con rồng khổng lồ với cặp sừng dài vút đang ở dưới vực thẳm trồi lên giữa bọt khí cuộn trào mãnh liệt, ai ai cũng phải sợ run lẩy bẩy trước cảnh tượng này, thoạt nhìn nó giống hệt một Tu La thời viễn cổ đang bay lên từ địa ngục.

Nó tới đây!

Sống lưng của nó như giáp sắt dựng đứng, vảy rồng đan xen nhau, thuần một màu đen khiến lưng nó giống như một thanh kiếm sắc bén. Ma long rống giận ngẩng đầu lên, sau đó lao về phía Phù Lam đang lơ lửng giữa biển ở xa xa. Tốc độ cực hạn đến nỗi mắt thường không thể bắt kịp được của nó đã làm dấy lên cơn lốc dưới đáy biển, lốc xoáy to lớn cuồn cuộn bao bọc lấy nó và Phù Lam. Âm thanh chấn động vang dội, nó cắt ngang vùng biển như một lưỡi dao sắc bén và lao tới trước mặt Phù Lam.

“Chẳng phải ma long đã bị Phù Lam giết sao? Sao nó lại ở đây!” Diệp Thanh Minh rống to.

“Đây là con trai nó! Rồng chết cha, Vi Sinh Yên!” Mèo đen quát.

“Yên tâm! Ngay cả cha nó mà Phù Lam cũng giết được, con trùng dài này căn bản không phải đối thủ của Phù Lam!” Chu Minh Tàng tràn trề tin tưởng.

Vừa dứt lời, ma long tấn công trực diện Phù Lam, giữa nơi bọt khí đang cuộn trào mãnh liệt, bọn họ thấy Phù Lam ôm đầu ma long, một vết cắt liên tục kéo dài ra trên áo trắng của y, dòng máu đỏ tươi theo đó tuôn ra, như những sợi dây leo tản mác giữa làn nước biển xanh thẫm.

“Sao lại thế này!” Tất cả mọi người đều cảm thấy không đúng, hình như tên Phù Lam kia có vẻ khác với mọi ngày.

Cự long húc Phù Lam vào vách đá, một tiếng vang long trời lở đất, vách đá lần lượt vỡ nát, những khe nứt ngoằn ngoèo bắt đầu chạy khắp đáy vực. Phù Lam giống như một người giấy bị đè dẹp lép dính lên vách đá, quần áo của y đã hoàn toàn rách nát, gân cốt cả người tựa như vừa mới bị nghiền cho nát vụn. Một cái lỗ máu gớm ghiếc từ từ xuất hiện nơi ngực phải, xung quanh miệng vết thương bắt đầu kết băng, nhanh chóng phủ lấy nửa thân thể của y. Vừa nãy là do vết thương này xuất hiện làm gián đoạn y biến thân, nên mới bị Ma Long tấn công trực diện.

Bí pháp Vu La · Xả Thân.

Đây là chú thuật mà y hạ lên người Thích Ẩn, trong vòng một nén nhang, tất cả những vết thương dù là lớn hay nhỏ mà Thích Ẩn phải chịu đều sẽ phản hồi trên thân thể của y, hơn nữa sẽ không thể nhanh chóng tự lành như bình thường. Y đã nhường năng lực tự lành của mình cho Thích Ẩn, thay đệ đệ y nhận lấy mọi đau đớn, đổi lại cơ hội sống sót cho hắn.

Y còn chưa bắt đầu chiến đấu, cơ thể đã chồng chất vết thương.

Nhưng y vẫn chưa thua.

Y rút đao Trảm Cốt ở sau lưng ra, đâm vào mắt phải của ma long. Ma long đau đớn ngửa đầu gầm lên, Phù Lam không buông tay, đao Trảm Cốt cắm thẳng vào hốc mắt rồi nghiền nát hộp sọ ma long. Một khe nứt sâu bắt đầu trườn trên cái đầu gồ ghề như tấm mặt nạ sắt của ma long. Con rồng đau đớn ngâm một tiếng thật dài, nó vùng vẫy, Phù Lam buông tay, lơ lửng giữa đáy biển, y xòe bàn tay ra, dòng máu nóng hổi của ma long trào ra khỏi hốc mắt, sau đó uốn lượn chảy vào thất khiếu của Phù Lam như những dòng thủy triều đỏ.

“Nhãi ranh Phù Lam, dựa vào thân hình ti tiện nhà ngươi mà dám hút tinh huyết của ta!”

Miệng vết thương thoáng cái đã liền lại, mắt rồng hồi sinh lần nữa rồi quay lại hốc mắt trống rỗng của cự long. Ma long uy nghiêm rống giận, vảy rồng lật lên, những đường sáng đỏ vàng của mạch máu thoắt hiện giữa các khe nứt trên cái đầu rồng đen gồ ghề như mỏm đá, toàn bộ thân thể đen sì của nó đan xen bởi những ánh sáng đỏ rực, tựa hồ có một vực dung nham đang sôi trào dưới lớp vảy rồng đen nhánh như giáp sắt kia.

Ma long há to cái miệng khổng lồ tối om gầm lên, ánh sáng đỏ vàng ở giữa như ngọn lửa đang sôi trào mãnh liệt tuôn ra!

“Kết giới!” Mèo đen rống to.

Diệp Thanh Minh nhanh chóng rút kiếm Tẩy Mặc cắm lên vách đá, kết giới triển khai, vừa khéo che chở ba cái tên đang mặt xám mày tro đứng đấy. Những ngọn lửa đỏ rực chói mắt đun sôi nước biển, thiêu cháy cả vách đá, Băng Hải sôi ùng ục, bọt khí dâng lên, Thiên Uyên bỗng chốc trở thành một cái nồi nước sôi khổng lồ. Cho dù cách một lớp kết giới, nhiệt độ khủng khiếp kia vẫn khiến bọn họ nghẹt thở, da thịt của Diệp Thanh Minh và trư yêu dần dần ửng hồng, đỉnh đầu của mèo đen bốc khói, như sắp chín đến nơi.

Ngọn lửa dần dần tan biến, một bóng dáng thon gầy hiện ra giữa quầng sáng đỏ vàng, con ngươi đỏ rực của ma long phản chiếu bóng hình đẫm máu của nam nhân kia.

Đó là Phù Lam.

Long diễm không hề có tác dụng với y, nam nhân hờ hững lơ lửng giữa làn nước sôi trào, tựa như một vị thần trên trời cao vô bi vô hỉ.

Long diễm: lửa rồng.

Phù Lam rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ngự.”

Bỗng nhiên, một sức mạnh vô hình lấy y làm trung tâm bắt đầu triển khai, bên trong Băng Hải Thiên Uyên hóa thành một trận vực khổng lồ, tại ‘vực’ này y là hoàng đế tối cao, tất cả những kẻ giết chóc khát máu đều phải nghe theo mệnh lệnh của y. Đáy biển chấn động, có thứ gì đó đang rung dưới lớp bùn. Một tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên, tựa như những tiếng chuông nhất tề vang vọng, cũng tựa như âm thanh trống đồng được gióng bởi người khổng lồ thời viễn cổ. Từng tiếng tim đập hết đợt này đến đợt khác, đó là lời hồi đáp của chúng nó với sự triệu hoán của Phù Lam. Vô số đao kiếm rỉ sét đội cát biển trồi lên, lớp cát bùn rơi lả tả, lộ ra thứ công cụ bằng sắt vừa phức tạp vừa tráng lệ cùng với đồ đằng hoa Triền Chi. Chúng nó là đao kiếm của những chiến binh Nam Cương mấy ngàn năm trước theo Bạch Lộc nghênh chiến Phục Hy, để rồi chôn vùi dưới chiến trường viễn cổ này ngàn năm qua, cuối cùng giờ phút này tái hiện thế gian.

Phù Lam nhắm mắt lại, giữa Băng Hải mênh mông vang vọng tiếng gào thét thê lương, tựa như những u hồn của chiến binh tử trận thời viễn cổ đang hô hoán rít gào. Y cảm nhận được ký ức của đao kiếm, tiếng trống trận xa xưa vang dội ở muôn ngàn trùng khơi ngoài kia, yêu ma hăng hái, phàm nhân mạnh mẽ tiến vào, đại thần sừng sững phía cuối chân trời, ánh mắt xuyên qua những đám mây. Vạn dặm đất đai khô cằn, vòm trời đỏ rực như máu, ánh lửa chói mắt cuồn cuộn dâng trào. Y dang hai tay, tất cả đao kiếm chậm rãi dâng lên rồi lượn vòng trên cánh tay của y, chúng rít gào hội tụ lại thành một thanh kiếm cực lớn giữa biển băng, chỉ thẳng vào ma long!

Con ngươi xanh lục của mèo đen ngơ ngẩn nhìn thanh kiếm khổng lồ kia, mê mang nói: “Đây là…”

“Ngự Kiếm Quyết của Phượng Hoàn Sơn…” Âm thanh của Diệp Thanh Minh cũng mơ hồ như nói mớ, “Nhưng cũng quá nhiều rồi, nơi này có bao nhiêu thanh đao thanh kiếm chứ? Một ngàn? Hai ngàn? Vậy mà y có thể đồng thời ngự nhiều đến thế!”

Ma long nhìn thanh kiếm cực lớn kia, giận dữ gầm một tiếng. Sóng âm thổi quét nước biển, cuộn trào mãnh liệt về phía thanh kiếm khổng lồ. Thanh đao cuối cùng vào vị trí, vu đao Trảm Cốt, treo ở đầu thanh kiếm lớn, trở thành mũi kiếm của nó.

Phù Lam nâng mi, ánh mắt bình tĩnh, gương mặt không hề có cảm xúc.

Y nói: “Kiếm đến.”

Kiếm lớn lao xuống!

Toàn bộ những làn sóng uốn lượn như rồng rắn đều bị nó phá vỡ, tách thành những kẽ nứt màu trắng bạc, chỉ thẳng vào ma long bên dưới. Ma long lại phun ra một ngọn lửa, ánh lửa đỏ vàng cháy dọc theo khe hở của thủy triều trồi lên, lại bị áp chế, nước biển sôi trào, xung quanh thanh kiếm khổng lồ hình thành một lốc xoáy cực lớn, âm thanh cuồn cuộn của sóng biển tựa như tiếng sấm liên miên mãi không dứt.

Thân hình của ma long quá lớn, nó không thể tránh được! Trong ánh mắt đỏ rực ma mị kia, nó trơ mắt nhìn thanh kiếm đâm thẳng vào sống lưng của mình.

Nó vẫn còn chút ảo tưởng, hi vọng vào lớp vảy cứng rắn như sắt của nó, đó là thứ cứng cáp nhất trên thế gian này, cho dù tập hợp mấy ngàn thanh đao kiếm cũng không làm gì được nó!

Đao Trảm Cốt chạm vào vảy rồng! Một cơn đau đớn dữ dội trong nháy mắt chạy dọc thần kinh truyền đến đại não, những khe nứt nhỏ ngoằn ngoèo bắt đầu xuất hiện, vảy rồng vô cùng cứng cáp kia vậy mà ầm ầm vỡ vụn như mảnh sứ.

Đây là đao Trảm Cốt, nó ra đời từ thời thượng cổ, phàm nhân yêu ma biết nó đều đã chết từ rất lâu rồi, không một ai biết nó là thanh đao do đích thân đại thần Bạch Lộc trui rèn. Vị tội thần tử trận nơi sa trường kia đã từng chặt sừng hươu làm lò nung cho nó, nhỏ máu của bản thân mình vào lưỡi kiếm của nó, nó có thể chặt đứt toàn bộ xương, đập nát toàn bộ giáp trên thế gian này!

Thanh kiếm lớn không ngừng lao xuống, xuyên qua thân hình khổng lồ của ma long. Xương rồng vỡ nát, da thịt nứt ra, trái tim mạnh mẽ như mặt trời của nó nổ tung sau nhát chém của cự kiếm, máu tươi nóng bỏng như dung nham tuôn trào ra ngoài. Thân thể ma long co giật, giãy dụa lung tung giữa vực sâu, cái đầu to đùng của nó đâm vào vách đá, đất rung núi chuyển, phảng phất mấy ngàn năm trước Cung Công húc đổ núi Bất Chu, trụ trời nứt toác, vòm trời sụp đổ.

Đôi mắt to như đèn lồng của ma long cuối cùng lụi tắt, sinh mệnh nó đã tận, máu nóng như dung nham chảy dọc khắp thân thể dần dần nguội lạnh. Khung xương rồng khổng lồ bị một thanh cự kiếm ghim sâu dưới đáy vực thẳm, nước biển dần dần lắng xuống, yêu ma ngày trước xưng bá một phương bây giờ cùng ngàn vạn linh hồn của Nam Cương vĩnh viễn ngủ say dưới đáy biển.

Thanh kiếm to lớn kia tan rã, đao Trảm Cốt từ dưới đáy vực bay lên rồi trở vào vỏ đau sau lưng Phù Lam. Ánh sáng lạnh lẽo thu hồi, tựa như thủy ngân chảy vào vỏ đao. Diệp Thanh Minh ôm mèo đen, Chu Minh Tàng đi theo phía sau, cẩn thận bước ra. Đang định đi đến bên cạnh Phù Lam, bỗng nhiên thấy thân thể y mềm nhũn, trôi lơ lửng trong nước rồi chậm rãi rơi xuống. Áo của y hoàn toàn rách nát, lộ ra nửa thân trên trần trụi. Nam nhân kia nhắm mắt thả trôi trong nước, được bọc bởi y phục trắng tả tơi, tựa như một chú bướm trắng gãy cánh.

Diệp Thanh Minh vội vàng đỡ y, lo lắng không thôi: “Đây là bị sao vậy!?”

Phù Lam không đáp lại, vết thương trên người y vẫn chưa lành, da thịt trên miệng vết thương hẹp dài lật ra ngoài, ngâm nước nên trắng bệch. Nghiêm trọng nhất là lỗ thủng trên ngực, vẫn còn đang chảy máu. Cái tên điên này, vậy mà chiến đấu đến cùng với một vết thương nặng như thế.

“Mẹ nó cái này thoạt nhìn như là vết kiếm mà? Sao lại thế này, ta chỉ thấy con trùng dài kia dùng đầu húc, dùng lửa đốt, có dùng kiếm đâu!” Chu Minh Tàng nói.

“Hình như tên ngốc không còn khả năng tự lành.” Mèo đen cũng rất hoảng loạn.

Diệp Thanh Minh luống cuống tay chân moi móc tìm đan dược, nhét toàn bộ vào miệng Phù Lam. Đan cầm máu miễn cưỡng lắm mới khiến máu ngừng chảy, Diệp Thanh Minh xé y phục băng lại vết thương trên ngực y.

Bên dưới ồn ào, bọt khí nổi lên. Mọi người cả kinh, vội cuối đầu nhìn thử, bên trong hang động như tổ ong trên vách đá, vô số yêu quỷ nhe nanh vuốt bơi ra ngoài, tìm kiếm xung quanh, vừa vặn nhìn thấy bốn người bọn họ.

Ma Long đã chết, đám vương bát đó không còn sợ gì nữa! Trái tim Diệp Thanh Minh lạnh đi một nửa, hắn đỡ Phù Lam hô lớn: “Chất nhi, ngươi giải quyết đám đó trước rồi hẵng ngất được không!”

Phù Lam không hề có phản ứng. Chu Minh Tàng vội la lên: “Bên trên có kết giới, phía sau có yêu quỷ, chúng ta nên trốn ở đâu đây?”

Mèo đen bỗng nói: “Tiểu ngư!”

Mọi người tập trung nhìn lên trên, thấy tiểu ngư màu xanh nhạt đang tủa ra từ người Phù Lam, chỉ có điều ánh sáng yếu ớt hơn bình thường rất nhiều, tựa như đèn đom đóm le lói sẽ vụt tắt bất cứ lúc nào.

“Đi theo tiểu ngư đi!” Mèo đen rống to.

Diệp Thanh Minh vội cõng Phù Lam lên lưng, đi theo tiểu ngư, xuyên qua biển băng rồi tiến vào hang động trên vách đá ở phía nam.

Thích Ẩn cùng tay cùng chân bò trở lại gian phòng nhỏ. Kiếm Quy Muội quá mạnh, tuy vết thương của hắn có khả năng tự lành, nhưng nửa người hắn gần như tê dại, ngón tay không nhúc nhích nổi. Ban nãy có động đất, nhiều nơi bị sập, may mà gian phòng này không bị lấp kín, nếu không hắn chẳng có hơi sức nào mà đi dọn đá. Vừa vào cửa thì thấy Vân Tri đang ôm bả vai ngồi dậy. Hắn mừng muốn khóc, “Cẩu tặc, ngươi còn sống!”

May mà Phượng Hoàn Sơn tuy nghèo, nhưng về khoản đan dược thì chi rất mạnh tay. Hắn bò qua kiểm tra miệng vết thương của Vân Tri, thoạt nhìn không còn khủng khiếp như ban nãy. Hắn vừa thở hổn hển vừa nói: “Cha ta chết rồi, chúng ta mau chạy đi.”

Vân Tri ngạc nhiên, “Ngươi giết chết? Ghê nha Hắc Tử, chân nhân bất lộ tướng.”

“Không phải ta đâu, ca ta giúp đấy, giờ không có thời gian, khi nào về ta giải thích sau.” Thích Ẩn bò dậy, kiểm tra hơi thở của Thích Linh Xu, sau đó sờ trán của Phương Tân Tiêu, “Không được, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, Tân Tiêu sư muội cứ sốt mãi, tình trạng của tiểu sư thúc cũng không ổn.”

Vân Tri sờ mạch của Thích Linh Xu, sắc mặt trầm xuống, nói: “Mau lên, ta cõng tiểu sư thúc, ngươi cõng Phương Tân Tiêu.”

“Vóc người thằng nhóc này rất cao, còn nặng nữa, ngươi ổn không đó?” Thích Ẩn hỏi.

Vân Tri cõng Thích Linh Xu lên, xốc mạnh một cái rồi nói: “Là đàn ông sao có thể nói không được?”

Hai người ghi nhớ đường đi mà Thích Thận Vi hướng dẫn, cùng nhau chạy ra ngoài. Lúc gần đi Thích Ẩn nhìn Thích Thận Vi lần cuối, xác chết đẫm máu của yêu quái mắc kẹt giữa đại điện, tựa như một phần mộ bẩn thỉu. Thích Ẩn hít sâu một hơi, quay đầu đuổi theo bước chân của Vân Tri. Đường trong mộ vừa tối vừa dài, dường như vọng không thấy điểm cuối, bọn họ chạy trên nền gạch, bước chân vang lên lộp cộp. Suốt dọc đường Vân Tri luôn cầu nguyện ngàn vạn lần đừng gặp đám tội đồ, sau đó đụng phải một bức tường vỡ, ban nãy động đất nên nó sụp đổ, bít tắt đường đi. Địa đồ hiện lên trong đầu, vạch ra một tuyến đường mới, nhưng quanh co khúc khuỷu, so với đường cũ dài hơn rất nhiều. Vân Tri dẫn Thích Ẩn xoay người chạy sang đường mộ bên cạnh.

Hơi thở của Thích Linh Xu yếu ớt, rũ đầu trên bờ vai hắn. Vân Tri gồng tay xốc Thích Linh Xu lên, liên tục lải nhải: “Tiểu sư thúc, ngươi đừng có chết. Nếu ngươi chết, ta sẽ kể mấy chuyện xấu hồi còn bé của ngươi cho Hắc Tử nghe, bôi đen danh dự của ngươi.”

“Nói, nói liền!” Thích Ẩn ở phía sau kêu to, “Ông đây vừa mới mất cha, nói cho ta vui xem nào!”

Vân Tri cười, sảng khoái nói, “Tiểu sư thúc, ngươi có còn nhớ năm ngươi tám tuổi, sư phụ ta đón ngươi đến Phượng Hoàn làm khách. Ta lừa ngươi trèo lên cây, gan ngươi nhỏ, không dám nhảy xuống. Ta ghẹo ngươi chơi, để ngươi ở trên đó một lúc lâu. Kết quả cái tên nhà ngươi thoạt nhìn trông như một em bé hiểu chuyện, vậy mà lòng dạ hẹp hòi thấy sợ, nhân lúc ta ngủ mà cắt rách đũng quần của ta. Phượng Hoàn chúng ta nghèo lắm, sư phụ không có tiền mua nổi vải bố dệt, hại ta với ngươi phải mặc quần rách đáy suốt một mùa hè. Khi đó ta đã tám tuổi rồi, ngươi nói xem có quê không?”

“Gì, y vậy mà làm chuyện như thế ư?” Thích Ẩn ngạc nhiên. Lúc nào Vân Tri cũng luôn mồm bảo hắn và Thích Linh Xu có tình nghĩa quần rách đáy, hóa ra chuyện là như thế. Thằng nhãi này cũng quá thiếu đòn rồi, khó trách Thích Linh Xu không thèm để ý hắn.

“Cũng không phải, khi y còn bé không có lạnh lùng không thèm để ý ai như bây giờ, nhưng thù dai lắm, còn để trong bụng nữa!” Vân Tri quay đầu nhìn Thích Linh Xu, sắc mặt của thằng nhóc này trắng bệch, không có gì động tĩnh, “Nhưng mà y đâu có ngờ, lúc đó hai ta ngủ chung một phòng, trước khi y rời đi đã bỏ quên một cái quần rách đáy!”

Phía trước có ngã rẽ, Thích Ẩn sang phải, Vân Tri kêu lên: “Đi nhầm rồi!”

Thích Ẩn nhanh chóng quay bước lại, đuổi kịp Vân Tri, hỏi: “Không lẽ giờ ngươi còn giữ?”

“Sao lại không, quần rách đáy của Thích Linh Xu tiểu sư thúc chính là bảo bối!” Vân Tri càng nói càng hăng, “Tiểu sư thúc, ngươi nghe đây, ngươi dám ngỏm củ tỏi, ta sẽ móc cái quần đó lên gậy trúc, kêu gọi tiên sơn tứ phương và tiên môn bách gia đến chiêm ngưỡng. Xem một lần năm lương bạc, sờ một cái hai mươi lượng bạc, ha ha ha ha!”

“Vân… Tri…” Thích Linh Xu bỗng nhiên lên tiếng đứt quãng, hơi thở mong manh, “Ngươi thật đáng ghét!”

Cuối cùng cũng tỉnh. Vân Tri âm thầm thở phào một hơi, bị mắng mà hắn vẫn tươi như hoa, đê tiện cười hề hề bảo: “Ta không chỉ đáng ghét, còn khốn nạn nữa, có bản lĩnh thì cầm kiếm đâm chết ta đi.”

Thích Linh Xu gian nan hé mắt, “Vân Tri, đời này của ta, cả kiếp sau, cũng… cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Vân Tri nhếch miệng, vừa định đáp lời, bỗng nhiên vai trái đau nhói, nghiêng đầu nhìn lên thì thấy thằng nhóc Thích Linh Xu này cạp lên vai hắn một cái. Thích Linh Xu quả thực đã dồn hết sức lực vào hàm răng, hệt như trái tim vững chắc của nam nhi đến chết không đổi, thà rằng tan xương nát thịt cũng không chịu buông miệng. Vân Tri đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, hắn rên lên: “Ta sai rồi ta sai rồi, tiểu sư thúc, miệng hạ lưu tình!”

Thích Ẩn cũng vui vẻ, suýt nữa đã cho rằng thằng nhóc này không xong rồi. Thương thế của Thích Linh Xu thật sự rất nặng, nếu không dựa vào ý chí mạnh mẽ, rất có thể y sẽ không thoát khỏi quỷ môn quan. Nhưng Thích Ẩn hiểu rõ trong lòng, kinh mạch đứt đoạn, dù cho y may mắn sống sót thì nửa đời còn lại cũng chỉ nằm trên giường đếm lịch. Cuối cùng y không ngự được kiếm, không tự bước đi được, từ nay về sau, y chỉ có thể làm một phế nhân tồn tại qua ngày.

Thủ đồ Vô Phương Thích Linh Xu, sáng như minh nguyệt, kiếm như tuyết bay, bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio