Biên tập: Bảo Bảo.
Bọn họ chạy đến mộ thất gặp Diêu Tiểu Sơn trước đó, suốt một đường kinh sợ nhưng không gặp phải nguy hiểm gì, hai người đều mệt đến mức bở hơi tai, ngồi phịch xuống đất như một bãi bùn. Thích Ẩn xua tay nói nghỉ một lát, hắn thả Phương Tân Tiêu xuống, dựa vào tường thở hổn hển. Bắp chân của Vân Tri bị chuột rút, đầu gối rụng rời, trực tiếp ngã nhào xuống đất, Thích Linh Xu đè trên người hắn.
“Cứu mạng với, Hắc Tử, giúp một chút coi!” Vân Tri khàn giọng gào lên.
Tên này đúng là nỏ hết đà rồi. Thích Ẩn cạn lời, bò qua giúp hắn đỡ Thích Linh Xu xuống, hai người kề sát vai nhau nằm trên mặt đất thở dốc. Mộ thất đen kịt, khắp phòng tràn ngập hơi thở chết chóc im lặng, ở giữa có một cái hồ nước rất lớn, mặt nước âm u, sâu không thấy đáy.
“Có gì đó kì lạ.” Thích Ẩn bỗng nói.
Vân Tri đau khổ, “Muốn chết hả?”
“Không rõ ràng lắm,” Thích Ẩn quơ quơ tay trên mặt nước, cảm nhận được nhiệt độ, “Nước ở đây thông với Băng Hải Thiên Uyên, vốn dĩ phải lạnh như băng, tay đặt bên trên sẽ lập tức kết sương, còn giờ thì có vẻ nhiệt độ đã tăng lên rất nhiều.”
“Kệ đi, nghỉ ngơi mười tức, sau đó lập tức chạy khỏi đây.” Vân Tri nói.
Một tức = một nhịp thở.
Thích Ẩn tán đồng, vội vàng nằm xuống, hai người vừa đếm vừa tranh thủ thời gian thở lấy thở để, đếm tới tức thứ năm, mặt nước âm u bỗng nhiên nổi lên vài gợn sóng.
Vân Tri kêu lên: “Có gì đó ở dưới nước, chạy mau!”
Thích Ẩn cùng tay cùng chân bò về phía Phương Tân Tiêu, vừa định cõng nàng lên, bỗng nhiên thấy giữa hồ trồi lên một cái đầu người đen kịt, bọt nước văng tung tóe, nước đen đầm đìa, lòng cả hai chùng xuống, ánh sáng trong mộ thất lờ mờ, không nhìn rõ là người nào, chỉ cảm thấy rất đáng sợ.
“Cứu mạng!” Thân mình người nọ đứng thẳng lên, sau lưng lại có thêm một người trồi lên khỏi mặt nước, trên lưng hắn còn cõng thêm một người.
“Giọng nghe quen quá vậy.” Vân Tri nhỏ giọng nói.
“Ta cũng thấy thế.” Thích Ẩn cố gắng nghĩ, “Ai đó?”
“Mẹ nó, hai tên tiểu súc sinh, còn ngồi đó nữa! Ông đây thấy các ngươi rồi, mau qua đây phụ chút đi!” Diệp Thanh Minh rống to.
Hai người đều ngẩn ra, đồng thanh kêu lên: “Thanh Minh sư thúc!”
Bọn họ vội vàng chạy qua giúp đỡ, một quả cầu lông đen nhảy lên khỏi mặt nước, bay lên không trung rồi sà vào lòng Thích Ẩn.
“Tiểu Ẩn!”
Không cần nhìn, chỉ cần ước lượng cân nặng cũng biết là Miêu gia, Thích Ẩn vui vẻ trong lòng, sau đó hỏi: “Miêu gia, ca ta đâu?”
“Ở trên lưng ông đây!” Diệp Thanh Minh yếu ớt nói.
Thích Ẩn sửng sốt, vội bò qua kéo người. Hắn cùng Vân Tri kéo Phù Lam lên trước. Hai mắt Phù Lam nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, giống như phủ một lớp sáp, không còn chút huyết sắc nào. Cúi đầu nhìn cơ thể y, mình đầy thương tích, cả người không có chỗ nào là lành lặn cả. Từng vết thương hẹp dài hết đường này tới đường khác, tựa như có ai đó cầm đao cắt qua, ngâm nước đến mức trắng bệch.
Phù Lam không rên tiếng nào, tựa như đã chết. Đầu Thích Ẩn ong một tiếng, sau đó trống rỗng. Hắn hoang mang sờ sờ mặt Phù Lam, lạnh lẽo không có độ ấm. Hắn tức khắc luống cuống, bàn tay run rẩy sờ mạch đập của Phù Lam, sờ cả buổi trời cũng không thấy mạch nảy, trong phút chốc trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt lờ mờ không thấy rõ. Hoảng loạn một hồi mới phát hiện mình sờ nhầm chỗ, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó áp đầu xuống nghe tim đập, không rõ lắm, nhưng vẫn có nhịp nảy lên.
May thật, tim vẫn còn đập, ca hắn còn sống. Thích Ẩn đỡ nửa người y ngồi dậy, hỏi: “Ca ta bị sao thế này?”
“Ngươi chính là đệ đệ y à!” Một cái đầu heo mặt mày dữ tợn từ dưới nước trồi lên, không ai kéo hắn, hắn phải chật vật tự bò lên bờ, “Ngươi phá thân đồng tử của thằng nhóc này rồi phải không? Pháp thuật của y biến mất rồi! Vết thương không còn khả năng tự lành nữa, mất máu quá nhiều nên hôn mê rồi.”
Không thể tự lành? Đang yên đang lành sao lại không thể tự lành nữa? Thích Ẩn cúi đầu kiểm tra vết thương trên người Phù Lam, vết cắt trên ngực phải sâu nhất, đâm xuyên qua lưng, khắp người có dấu hiệu tổn thương do giá rét. Hắn chợt hiểu ra, đây không phải là thương của ca ca mà là của hắn, là chú thuật mà ca hắn chưa kịp giải thích, Phù Lam đã chuyển dời vết thương trên người hắn sang cơ thể mình!
Ngực Thích Ẩn như bị ai đục khoét moi tim ra ngoài, đau đớn vô cùng. Ca hắn học hư rồi, cái tên ngốc nghếch này vậy mà học theo người ta giấu diếm hắn. Men cay xộc lên sống mũi, Thích Ẩn ôm chặt người trong lòng, xoa tay y, sờ mặt y, làm ấm y, nhưng sắc mặt y vẫn tái nhợt, hàng mi dài rũ xuống, đổ bóng trên đôi gò má trắng trẻo. Thích Ẩn gần như muốn bật khóc, lúc cha hắn chết hắn cũng chưa từng hoảng loạn như thế, hơi thở Phù Lam thoi thóp khiến cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
Đúng rồi, uống máu sẽ có tác dụng, chẳng phải ca hắn đã nói khi ở chiến trường Cửu Cai, lúc khả năng tự lành mất đi hiệu lực sẽ uống máu sao? Hắn vội móc dao găm ra, cắt vào lòng bàn tay mình, nhỏ máu vào miệng Phù Lam, cho đến khi cánh môi y đỏ thắm như đào lý.
“Không thể nghỉ nữa!” Diệp Thanh Minh bên kia vẫy vẫy tay, gắng gượng bò dậy, “Mau, mau đứng lên. Truy binh sắp đuổi đến nơi rồi!”
“Đúng! Phía sau có rất nhiều yêu quỷ,” mèo đen cào vai Thích Ẩn kêu to, “Tiểu Ẩn, mau cõng tên ngốc lên, chúng ta chạy mau!”
Vừa dứt lời, một bóng đen hung tợn trồi lên khỏi mặt nước, bổ nhào về phía bọn họ. Trư yêu đột nhiên nhảy lên, cắn vào gáy nó một cái, máu tươi văng tung tóe, thoáng chốc thứ kia đầu mình hai nơi. Ùm một tiếng, thân thể của bóng đen kia nhảy xuống hồ nước, cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất. Nó còn chưa chết, cái đầu kia ngoác mồm ra cắn loạn xạ. Trư yêu đá cái đầu xuống hồ rồi hét lên: “Chạy!”
Gương mặt trắng bệch kia cực kì đáng sợ, người không ra người yêu không ra yêu, hai đốm lửa nơi hốc mắt trông âm u khát máu vô cùng. Thích Ẩn lạnh người, vội cõng Phù Lam lên, Diệp Thanh Minh cõng Phương Tân Tiêu, Vân Tri cũng cõng Thích Linh Xu. Một đám thương binh tàn tật đỡ nhau chạy trốn, trư yêu bọc hậu, mọi người chạy thục mạng về phía trước.
Đường vừa tối vừa hẹp, vọng không thấy điểm cuối, phía sau dần dần vang lên âm thanh gào rống, đó là yêu quỷ tiến vào thần mộ. Thích Ẩn tập trung chú ý nhịp thở của Phù Lam, hơi thở của y tản mác bên tai hắn, ít nhiều cũng giúp Thích Ẩn cảm thụ được hơi ấm. Cõi lòng mênh mang, hệt như một đứa trẻ lạc đường, hốc mắt Thích Ẩn nóng lên, đau khổ cầu xin y, “Ca, huynh đừng ngủ được không, huynh để ý ta đi mà. Huynh không thể bỏ ta được, ta đã không còn cha nữa rồi, huynh không thể khiến ta mất đi cả ca ca chứ.”
Vân Tri ở bên cạnh kêu lên: “Hắc Tử, ngươi nghĩ lại xem ca ngươi ghét cái gì? Chọc tức y đi!”
Ánh mắt Thích Ẩn sáng lên, nhưng lại suy nghĩ hồi lâu, tên nhóc Phù Lam này trước giờ không biết vui không biết giận, cũng chẳng đau buồn hay mừng rỡ, không vướng thất tình lục dục, người như một tờ giấy trắng, tựa như chẳng có thứ gì khiến y chán ghét cả. Đợi đã, không có chán ghét, nhưng có thứ y yêu thích mà. Bỗng nhiên trong lòng Thích Ẩn nảy ra một biện pháp, hắn khẽ quay đầu sang, nhỏ giọng nói: “Ca, huynh tỉnh lại đi, nếu huynh sống, ta sẽ đồng ý làm tân nương của huynh.”
Trong bóng tối, ngón tay rũ xuống của Phù Lam khẽ giật mấy cái, mèo đen đang vượt nóc băng tường thì tinh mắt nhìn thấy, kinh hỉ nói: “Tên ngốc!”
Thích Ẩn mừng muốn rớt nước mắt, nói: “Ca, huynh đã nói là chúng ta cùng sống cùng chết. Ta sống thì huynh cũng phải sống, huynh là bé ngoan, không được lừa gạt người ta.”
Phù Lam nhắm hai mắt, cuối cùng chậm rãi lên tiếng, khó khăn nhả ra mấy chữ.
Y nói: “Không… Gạt người…”
Thích Ẩn thoáng an tâm một chút, hắn hít hít cái mũi, dùng sức chạy như điên. Âm thanh gào rống sau lưng liên tục không dứt, bọn họ băng qua một cái một thất, sau đó đi vào một mộ đạo. Diệp Thanh Minh và Chu Minh Tàng vội vàng đóng cửa chặn đường lại. Dần dà không còn nghe thấy tiếng hô của những con yêu quỷ đó nữa, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vân Tri thắp đăng phù lên, ánh huỳnh quang le lói chiếu sáng một vùng phía trước, đường mộ tối om, vô số tội đồ gù lưng đứng đằng trước với cái đầu đen nghìn nghịt đồng loạt quay lại, những khuôn mặt gầy gò khô héo cùng với quầng mắt trũng sâu nhìn chằm chằm Thích Ẩn.
“Thần —!” Đám tội đồ đồng thời kêu rên.
Mọi người dán vách tường, trái tim lạnh lẽo tận đáy lòng.
Nhóm tội đồ vương đôi bàn tay khô quắt mò mẫm về phía Thích Ẩn, tập tễnh bước tới.
Thích Ẩn rống to: “Trước có sài lang sau có hổ, giờ làm sao đây!?”
Vân Tri và Diệp Thanh Minh ngự kiếm vài lần, lông tóc của nhóm tội đồ không tổn hại gì, cứ cố chấp tiến về phía trước.
“Đám này đánh không chết! Sao ta biết được!” Vân Tri rống ngược lại.
Mắt thấy tội đồ còn cách mình chẳng bao xa nữa, Thích Ẩn hận không thể ép mình dẹp lép rồi khảm sâu vào vách đá. Nhưng khi những tội đồ đó đến gần, cách Thích Ẩn chỉ còn vài bước, đột nhiên bọn họ biến sắc, nhao nhao lùi về phía sau. Ánh vàng của đăng phù chiếu lên khuôn mặt méo mó sợ hãi của bọn họ, da mặt màu nâu như nhựa đường tan chảy, ngũ quan đều biến dạng cả. Tất cả tội đồ lảo đảo lui ra sau như thấy quỷ.
“Sao… Sao lại thế này?” Thích Ẩn nắm chặt kiếm Quy Muội, lắp bắp hỏi.
“Ác quỷ! Ác quỷ trong tượng vàng!” Đám tội đồ sợ hãi tru lên.
“Hả?” Thích Ẩn nghe không hiểu lắm.
Nhóm tội đồ kêu khóc nói: “Thần, gã ở phía sau ngài kìa!”
Thích Ẩn biến sắc, bỗng chốc hiểu ra, thứ bọn họ sợ là tên tội đồ trong gian phòng nhỏ ở kho lương của cha hắn, tên kia thoát khỏi phong ấn của tượng vàng, không biết đi đâu, giờ xem ra là hắn luôn vẫn đi theo sau lưng bọn họ! Trái tim Thích Ẩn kinh hoàng, hắn vội vàng quay đầu lại, còn đầu óc Vân Tri xưa nay nhanh nhạy, lập tức phản ứng lại, cũng xoay người ra sau. Quy Muội và Hữu Hối đồng thời hướng ra phía sau, chỉ thẳng vào Chu Minh Tàng đang ngờ nghệch không hiểu gì cả.
“Cái quái gì vậy? Phàm nhân các ngươi có bị khùng không, đang làm gì đấy?” Chu Minh Tàng mắng.
Diệp Thanh Minh cũng mờ mịt, dán sát vách tường không dám nhúc nhích. Thích Ẩn giải thích chuyện của tượng vàng qua một lượt, nói: “Theo như lời đám tội đồ này thì… Tên ác quỷ chạy ra ngoài đó, chính là ngươi.”
“Cái mả mẹ ngươi!” Chu Minh Tàng tự vỗ cái mặt hung dữ của mình, “Ngươi coi da thịt ông đây non mịn, giống với đám thây khô kia chỗ nào?”
Thích Ẩn đánh giá nó một lượt, đầu heo mặt heo, đúng là không giống chút nào.
Chu Minh Tàng phẫn nộ bổ sung, “Ông mày có cha có mẹ nhá, từ bé đã ở Vu Sơn Nam Cương rồi lớn lên cùng với đám lợn rừng ở đó, cha ta là Thiết trư vương Chu Liệt, ông nội ta là Cương trư vương Chu Bá Thiên. Tổ tiên và cha của ông đây đều là những người có tiếng tăm, sao có thể là tội đồ bị phong ấn mấy ngàn năm được? Không tin thì ngươi cứ hỏi con mèo mập chết tiệt này đi, ông đây với nó quen biết nhau lâu lắm rồi, lẽ nào cả lời nó ngươi cũng không tin sao?”
Mèo đen gật đầu nói: “Quả thực như thế, lão phu có quen biết với cha của con heo mập này, cũng ngu, mập và mất não giống nó.”
Mẹ nó thế thì kì lạ quá. Trong lòng Thích Ẩn tràn đầy nghi hoặc, sau đó quay người nhìn sang đám tội đồ, trông bọn họ vẫn như thấy quỷ, rúc người ở phía trước đường mộ không dám nhúc nhích, nom bộ dạng này là sợ đến mức tè ra quần, không giống như đang giả vờ.
“Rốt cuộc tên tội nhân kia là ai trong chúng ta?” Thích Ẩn hỏi đám tội đồ kia.
Đám tội đồ run như cầy sấy, ban nãy kêu gào rất hăng hái, giờ lại im như thóc.
Thích Ẩn không hỏi được gì cả, bỗng nhớ ra tên tội đồ đứng đằng sau, sau lưng hắn ngoại trừ trư yêu còn có Diệp Thanh Minh. Thích Ẩn nghi ngờ nhìn sang Diệp Thanh Minh, nói: “Sư thúc…”
“Ê ê ê, tiểu chất nhi,” Diệp Thanh Minh vội xua tay nói, “Lai lịch của ta rất rõ ràng nha, từ nhỏ ta đã ở Phượng Hoàn rồi, cả đời này dành trọn cho nghiệp đạo sĩ, ngay cả tay cô nương cũng chưa được sờ, đại chất nhi Vân Tri có thể làm chứng cho ta!”
Vân Tri gật đầu, “Có sờ tay cô nương chưa thì không biết, còn lại đều là sự thật.”
Thích Ẩn khó hiểu, mọi người đều không phải tên tội nhân kia, chẳng lẽ đám tội đồ lại sợ một cọng lông à? Gượm đã, bỗng nhiên Thích Ẩn nhận ra, cả khu này toàn người với yêu, kẻ không rõ lai lịch chỉ có một, là Phù Lam.
Lai lịch của Phù Lam, ngay cả y cũng không biết.
Suy đoán này vừa nảy ra trong đầu thì kìm không được nữa. Thích Ẩn do dự trong chốc lát, sau đó bảo mọi người đứng dựa vách tường đối diện, còn hắn cõng Phù Lam đứng bên kia, hỏi tội đồ một lần nữa: “Giờ thì sao? Tội đồ kia ở đâu? Không cần nói, chỉ hướng là được.”
Đám tội đồ vươn cánh tay gầy guộc ra, đồng loạt chỉ về phía Thích Ẩn.
Bọn họ cho rằng Thích Ẩn là thần, nên không thể nào là hắn được. Người bọn họ chỉ đích thị là Phù Lam.
Người trên vai bỗng cử động, Thích Ẩn xoay mặt qua thì thấy Phù Lam mở mắt. Y thở hổn hển mấy hơi, sau đó khẽ thì thầm vào tai Thích Ẩn: “Hỏi bọn chúng, ta tên gì, đã phạm tội gì?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※