Lâm Sơ Nguyệt cố gắng gượng dậy để đi gặp lão thái thái.
Bà hẹn gặp ở một nhà hàng, sau lần chuyện clip bị phát tán thì cô mới gặp lão thái thái.
So với trước đây, thái độ của bà đúng là đã thay đổi hẳn, ánh mắt lạnh lùng mang vẻ uy quyền.
Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu chào bà rồi mới đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống.
“Bà nội.”
“Đừng gọi ta là bà nội!” Lão thái thái lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Ta cũng không muốn phải lòng vòng nhiều, sau những chuyện mà cô đã làm với nhà họ Tiêu thì ta cảm thấy cô không còn xứng với danh thiếu phu nhân nữa.
Cô hãy ly hôn với Thế Tu đi!”
“Dạ?” Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, lắp ba lắp bắp:
“Lão thái thái, nếu bà giận cháu vì chuyện clip kia thì người trong clip không phải là cháu.
Cháu xin lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo, xin bà hãy tin cháu!”
Lão thái thái gạt phắt đi:
“Lâm Sơ Nguyệt, chuyện clip hay chuyện gì nữa tôi không quan tâm! Tôi chỉ muốn cô hãy ly hôn với Thế Tu đi.”
Chỉ vì cô mà Tiêu Thế Tu trở thành một người cố chấp không biết phân biệt đúng sai, chỉ vì cô mà hai anh em Tiêu Thế Tu và Tiêu Nhất Minh trở mặt với nhau.
Vì thế mà lão thái thái không còn tin tưởng cô nữa rồi.
“Bà nội, cháu sẽ không ly hôn với Thế Tu đâu ạ.”
Lão thái thái biết ngay cô sẽ nói thế, bà biết Lâm Sơ Nguyệt là một người cứng đầu, vậy nên bà đã chuẩn bị sẵn từ trước.
“Lâm Sơ Nguyệt, nếu như Thế Tu không yêu cô thì sao?”
“Cháu không hiểu ý bà muốn nói là gì?”
Lão thái thái lấy giấy xét nghiệm Adn ra rồi đưa nó tới trước mặt cô.
“Xem đi.”
Lâm Sơ Nguyệt cầm nó lên, hai bàn tay hơi run:
“Chuyện này là thế nào ạ?”
Lão thái thái cười nhạt:
“Vậy mà cô vẫn không hiểu sao? Có nghĩa là Thế Tu đã có con với người khác, hơn nữa người này chính là Lưu Hạ, vợ của Nhất Minh.
Cũng có nghĩa là nó chỉ coi cô là một kẻ thay thế mà thôi, ban đầu khi nó muốn lấy cô tôi đã sinh lòng nghi ngờ vì cô rất giống Lưu Hạ, nhưng vì bệnh tình của Thế Tu nên tôi mới đồng ý.
Tôi đã hy vọng rằng cô là một người tử tế nhưng không, một mặt cô lợi dụng Thế Tu, mặt khác lại ngầm qua lại với phú nhị đại.
Lâm Sơ Nguyệt, tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi!”
Lâm Sơ Nguyệt không tin vào điều này, nhất là khi cô đã lấy lại toàn bộ ký ức.
Cô hỏi:
“Lão thái thái, cháu muốn hỏi bà một điều, đó là bà tin vào bản xét nghiệm Adn này sao?”
Bà cứ tưởng là cô sẽ sốc lắm nhưng thái độ của Lâm Sơ Nguyệt lại rất bình tĩnh.
Lão thái thái nheo mắt, vẻ mặt bán tín bán nghi, nhưng đây là bản xét nghiệm mà chính Nhất Minh đưa cho bà, làm sao có thể sai được?
“Đây là bản xét nghiệm adn của Nhất Minh đưa cho tôi, cô nghĩ nó sẽ lừa tôi sao? Chuyện này lại càng không thể lầm được!”
Tiêu Nhất Minh?
Lâm Sơ Nguyệt xâu chuỗi lại mọi chuyện, Tiêu Nhất Minh thì có lẽ không lừa bà, nhưng có một người thì chưa chắc.
“Bà nội, anh Nhất Minh không lừa bà nhưng còn một người thì cháu không chắc đâu.”
“Ý cô là sao, nói thẳng ra đi!” Lão thái thái bắt đầu bực bội, bà gắt lên.
Cô bình tĩnh đáp:
“Lưu Hạ.
Cô ta mất tích hai năm rồi trở về mang theo một đứa bé và nói đó là con của Thế Tu, bà tin cô ta sao?”
Lão thái thái lúc này mới vỡ lẽ, đúng là bà đã giận quá mất khôn.
Nếu như suy nghĩ kĩ thì trong chuyện này đúng là có điểm đáng ngờ.
“Nhưng làm vậy cô ta chẳng được lợi lộc gì cả, Nhất Minh rất yêu Lưu Hạ.”
“Nhưng cô ta có yêu anh ấy không?” Câu nói đó của cô đã làm cho lão thái thái không phản bác thêm được gì.
Một lát sau bà mới lên tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt, có phải cô đang cố đổ tội cho Lưu Hạ hay không?”
“Cháu không có…”
Chẳng lẽ trong mắt của lão thái thái, cô tồi tệ đến như vậy sao? Cô từng nghĩ bà yêu quý cô như cháu gái của mình, từng nghĩ đây sẽ là gia đình của cô, nhưng sau tất cả mọi chuyện thì trong mắt bọn họ, danh vọng hào môn là tất cả…
“Lão thái thái, cho dù bà có nói gì đi chăng nữa thì cháu cũng không ly hôn với Thế Tu đâu ạ.”
Cô không muốn phải đáng mất anh thêm một lần nào nữa.
Câu nói đó của cô đã làm cho bà tức giận, lão thái thái nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, cho dù Tiêu Thế Tu không còn là người của Tiêu gia, không có gì trong tay thì cô vẫn yêu nó hay sao?”
Thấy nét mặt cô ngạc nhiên, lão thái thái cười nhạt tiếp lời:
“Tôi đã khai trừ nó ra khỏi Tiêu gia rồi, mà nguyên do nó bị đuổi khỏi gia tộc chính là vì cô đấy, Lâm Sơ Nguyệt! Nếu cô thật lòng yêu nó và nghĩ cho nó thì hãy mau ly hôn với nó đi! Tôi cho cô thời gian là một tuần.”
Dứt lời, bà liền đứng lên, quản gia liền đi tới đỡ lão thái thái lên xe ô tô.
Bà đã rời đi được một lúc rồi mà Lâm Sơ Nguyệt vẫn ngồi cứng đờ trên ghế, câu nói ban nãy của bà văng vẳng bên tai cô:
“Chính vì cô nên Thế Tu mới bị đuổi khỏi gia tộc!”.