Cho đến khi điện thoại không ngừng đổ chuông thì Lâm Sơ Nguyệt mới phát hiện ra là mình đã ngồi đó được một lúc lâu rồi.
Màn hình hiển thị số điện thoại của “ông xã…”
Cô đắn đo, ngón tay định ấn vào nút nghe nhưng cuối cùng lại thôi, Lâm Sơ Nguyệt tắt chuông nhưng chợt nhớ ra là anh có cài định vị trên điện thoại của mình.
Nếu như không gọi được cho cô thì Tiêu Thế Tu sẽ rất lo lắng.
“Alo?”
Cuối cùng cô vẫn quyết định nghe điện thoại.
“Bảo bối, em đang ở đâu thế?”
Trong giọng nói của anh ngập tràn lo lắng, ngực trái Lâm Sơ Nguyệt bỗng chốc nhói lên một cái, cô nói dối:
“Em cảm thấy hơi ngột ngạt nên muốn ra ngoài cho khuây khoả thôi, anh đừng lo.”
“Em đang ở đâu?”
“Ở nhà hàng xx.”
Tiêu Thế Tu đáp nhanh:
“Ở yên đó, anh sẽ tới ngay.”
Lâm Sơ Nguyệt cúp máy, ánh mắt có chút thẫn thờ, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời chuyển mưa phùn lất phất, mây đen dần dần kéo đến.
Chưa đầy mười lăm phút sau thì Tiêu Thế Tu đã xuất hiện, anh mặc áo sơ mi và quần tây đen, khuôn mặt điển trai ngời ngời bước vào trong nhà hàng.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh thì ngạc nhiên hỏi:
“Thế Tu, sao anh lại xuất hiện với dáng vẻ này?”
Tiêu Thế Tu đánh mắt quan sát cô từ đầu đến chân, xác định cô không có vấn đề gì thì mới hôn lên trán cô một cái, đáp:
“Từ bây giờ anh không cần phải hoá trang thành kẻ xấu xí nữa.”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh:
“Lão thái thái…có biết không?”
“Bà nội biết rồi.” Anh dịu dàng xoa đầu cô, trả lời một cách bình thản.
“Vậy…” Cô lên tiếng thì bị anh cắt ngang:
“Không sao đâu bảo bối, bà nội rất vui mừng.”
Sống cùng anh một thời gian Lâm Sơ Nguyệt hiểu tính khí của anh, cũng phần nào đoán được nét mặt anh có nói dối hay không.
Lâm Sơ Nguyệt cụp mi mắt che giấu đi sự buồn bã trong đôi mắt.
“Bảo bối, em chưa khỏi hẳn, đừng đi lại lung tung như vậy.” Anh nắm chặt tay cô.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, nói:
“Thế Tu, anh không có chuyện gì muốn nói với em à?”
Cô thử thăm dò anh xem anh có ý định muốn nói mọi chuyện cho cô biết không.
Bất kỳ lời nói nào bên ngoài cô đều không tin, cả kể bản xét nghiệm adn đó, cô chỉ tin Tiêu Thế Tu, cũng như tin vào tình yêu mà anh dành cho mình…
Cơ thể của Tiêu Thế Tu bất giác trở nên cứng đờ.
Lúc đi vào anh đã nhìn thấy hai ly trà trên bàn, vậy là cô đã đi gặp người khác chứ không phải đi dạo, người đó là ai? Tiêu Nhất Minh…hay là….?
Cô vẫn còn chưa khỏi hẳn nên anh không muốn cô bị kích động, nhưng đối diện với ánh mắt của cô, Tiêu Thế Tu linh cảm rằng cô đã biết hết tất cả mọi chuyện.
“Bảo bối, em sao vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, cô lấy bản xét nghiệm mà lão thái thái đưa cho mình cho anh xem.
Lông mày Tiêu Thế Tu động nhẹ, trong mắt thấp thoáng phẫn nộ.
“Đây không phải là sự thật, anh đang cho người kiểm tra rồi.”
Cô cũng mong rằng đây là một cái bẫy của Lưu Hạ mà thôi, nhưng chuyện anh hị đuổi khỏi Tiêu gia là vì cô thì là sự thật.
“Thế Tu.
Em không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì, lúc nãy em gặp lão thái thái, bà muốn em ly hôn với anh.”
Hơi thở của anh thoáng chốc ngưng lại, bàn tay siết chặt tay cô tới mức cô phát đau…
“Tuyệt đối không được!”
Tiêu Thế Tu nổi giận, Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, đáp:
“Em không đồng ý.”
Nghe cô nói thế thì lông mày anh mới giãn ra một chút.
Tiêu Thế Tu không ngờ lão thái thái lại đến tìm gặp cô, anh hỏi, trong giọng nói có thể nghe ra gấp gáp vội vàng:
“Lão thái thái còn nói gì với em nữa không?”
Lâm Sơ Nguyệt suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Tiêu Thế Tu thở dài rồi ôm chầm lấy cô, để đầu cô tựa vào ngực mình:
“Lão thái thái là nhất thời tức giận, bà không phải là người xấu, em đừng để bụng nhé.”
Cô cụp mi mắt, trong lòng anh coi lão thái thái là một người quan trọng không kém gì cô.
Nếu anh biết được chuyện bà nói lỗi tại cô nên anh mới bị đuổi thì anh sẽ cảm thấy thế nào?
Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, Tiêu Thế Tu nhìn thấy người gọi đến được cô lưu là Trình Khâm, ánh mắt tức thì tối sầm lại.
“Sao tên đó lại gọi điện thoại cho em?” Tiêu Thế Tu bỗng nhiên giật lấy điện thoại trong tay cô.
“Anh ấy học chung với em thôi, giữa bọn em không có quan hệ gì cả.” Lâm Sơ Nguyệt giải thích nhưng Tiêu Thế Tu vẫn cảm thấy khó chịu:
“Sơ Nguyệt, nếu đơn thuần là mối quan hệ bạn học thì sao hắn lại gọi điện cho em? Em có cần qua lại với một người như hăn hay không?”
Anh bị lòng ghen tuông làm mờ mắt nên lời nói ra không kiểm soát được, Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày:
“Một người như hắn? Ý của anh là sao? Trình Khâm từng giúp đỡ em rất nhiều trước đây, em đã nói em và anh ấy chỉ là anh em bình thường, anh không tin em hay sao?”
“Không phải anh không tin em, mà là nh không thích em qua lại với bất kỳ người đàn ông nào khác!”
Tiêu Thế Tu có lòng chiếm hữu rất cao, nhất là khi anh đã coi cô là người quan trọng nhất của mình..