Tiêu Thế Tu thả tay cô ra rồi ngồi xuống một bên, vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng.
Lâm Sơ Nguyệt vội giải thích:
“Thực ra đứa con trong bụng em là của anh…”
Dứt lời, ánh mắt của anh nhìn cô càng kỳ lạ, giống như là người ngoài hành tinh vậy.
“Lâm Sơ Nguyệt, em có lời nào thuyết phục hơn không hả?”
Tiêu Thế Tu hận không thể đánh cho cô một trận, con của anh ư? Khoé môi anh cong thành một nụ cười châm biếm, cất lời:
“Lâm Sơ Nguyệt, đừng ỷ vào việc tôi có hứng thú với em mà chuyện này em cũng nghĩ ra được.
Nếu em không muốn làm chuyện đó thì cứ nói, cần gì phải tốn ông sức nghĩ kế như vậy?”
“Không phải…”
Cô luống cuống đến mức nói lắp, Tiêu Thế Tu không muốn nghe cô giải thích, anh nhặt áo sơ mi dưới sàn lên rồi mặc vào, lạnh lùng đẩy cửa bước ra ngoài.
Tiêu Thế Tu đi được vài bước thì gặp một lão già say xỉn đang gõ cửa từng phòng một, anh thầm chửi thề một tiếng, xoay người quay lại, vừa mở cửa thì bắt gặp cảnh Lâm Sơ Nguyệt ôm chăn khóc thút thít.
Trái tim anh bỗng như bị ai đó gõ nhẹ một tiếng, Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy tiếng động bèn ngẩng mặt lên, bất ngờ khi thấy anh quay lại.
“Thế Tu?”
“Khóc cái gì? Tôi bắt nạt em à?”
Tiêu Thế Tu choàng áo khoác trên tay qua người cô, bao bọc cô thật kĩ càng như cái bánh chưng không hở ra chút nào thì mới an tâm bế cô lên.
Lâm Sơ Nguyệt không biết lí do mà anh quay lại là gì nhưng anh vẫn còn quan tâm tới cô là tốt lắm rồi.
Nhìn ở khoảng cách gần, vẻ mặt anh thật cương nghị và điển trai, sỗng mũi cao ráo, lông mi cũng rất dài.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh không chớp mắt, hai người sắp sửa ra đến bên ngoài thì gặp mấy người Ôn Húc Khiên.
Anh ta cũng đang ngà ngà say, tay phải ôm một cô gái xinh đẹp với thân hình bốc lửa, hai mắt mở lớn ngạc nhiên khi trông thấy Tiêu Thế Tu ôm cô.
“Ôi…nhanh vậy sao?” Ôn Húc Khiên nở nụ cười đầy hàm ý, Tiêu Thế Tu lườm anh ta một cái, không đáp mà đi thẳng.
Lâm Sơ Nguyệt chúi đầu vào hõm vai anh, Ôn Húc Khiên sợ thiên hạ chưa đủ loạn, còn bồi thêm một câu.
“Thế Tu, không phải cậu bị yếu sinh lý đó chứ?”
Tiêu Thế Tu bất chợt đứng khựng lại, Ôn Húc Khiên đúng là ăn gan hùm mới dám nói như thế, cũng tại vì anh ta đang say nên mới có gan nói như thế mà thôi, Ôn Húc Khiên đi tới vỗ vỗ hai cái vào vai của Tiêu Thế Tu:
“Thế Tu, chuyện đó cậu cũng đừng ngại, cậu năm nay cũng bước qua tuổi ba mươi rồi mà…ha ha…”
Trên trán Tiêu Thế Tu hiện lên ba vạch đen xì, ánh mắt toả ra luồng khí lạnh lẽo, vậy mà Ôn Húc Khiên vẫn bình thản cười ha ha, Lâm Sơ Nguyệt thầm than không ổn rồi, đúng lúc đó Tiêu Thế Tu chợt lên tiếng:
“Mọi người, hoá đơn hôm nay cứ để cho Ôn thiếu thanh toán đi, mọi người cứ vui vẻ thoải mái hết mình, mọi chuyện đã có cậu ta lo!”
Tiêu Thế Tu nở nụ cười “trìu mến”, Ôn Húc Khiến lúc này mới biết mình chọc phải cọp rồi nhưng anh ta hối hận thì đã quá muộn….
Anh bế cô ra ngoài, đi tới chiếc xe ô tô Roll Royce màu đen sang trọng, Tiêu Thế Tu chợt lên tiếng:
“Chìa khoá.”
Lâm Sơ Nguyệt ngây người mất vài giây mới định thần lại, vươn tay lục lọi trong túi quần anh.
Cho dù cách một lớp vải nhưng anh vẫn cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô, Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, thanh âm trầm khàn như kìm nén:
“Không phải ở đó, ở trong túi áo khoác.”
Cô bối rối rút tay về, tìm thấy chìa khoá trong túi áo khoác rồi đưa cho anh.
Tiêu Thế Tu đặt cô vào ghế phụ rồi mới vòng sang bên cạnh mở cửa ngồi vào ghế lái.
Hai người ngồi vào trong xe, Lâm Sơ Nguyệt thấy anh không đi mà cứ ngồi im như vậy, trong lòng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
“Em định tính thế nào?”
Phút chốc, thanh âm trầm trầm của anh vang lên phá vỡ bầu không khí.
“Tính…tính gì cơ?” Cô vẫn chưa hiểu ý anh.
Chăng lẽ anh bắt cô bỏ đứa con trong bụng đi ư?
Lâm Sơ Nguyệt vô thức đặt tay lên bụng mình, giọng nói đầy kiên quyết vang lên:
“Em sẽ không bao giờ bỏ con đâu!”
Tiêu Thế Tu nhíu mày:
“Em nói gì vậy? Ý của tôi là chuyện lúc nãy Ôn Húc Khiên nói tôi bị yếu sinh lý, em định tính thế nào?”
“Sao cơ?” Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng:
“Yếu sinh lý…”
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên những cuộc ân ái thâu đêm của hai người, mỗi lầ đều mấy tiếng đồng hồ, cô van xin khản cổ anh cũng không tha, thế thì yếu sinh lý ở chỗ nào?
“Anh ta nói sai rồi, anh đừng để ý.”
Cô đáp.
Tiêu Thế Tu nhướn mày:
“Ồ? Sao em biết cậu ta nói sai? Em đã từng ngủ với tôi hay sao?”
Không những là ngủ, mà còn ngủ rất nhiều lần…Lâm Sơ Nguyệt im lặng, hai gò má đỏ ửng lên.
Tiêu Thế Tu chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ biểu cảm của Lâm Sơ Nguyệt lại như vậy, tầm mắt anh tối sầm lại, bất ngờ rũ mắt, tay vươn ra kéo gáy cô lại gần rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Nụ hôn bất ngờ và ập đến như vũ bão khiến cô không kịp trở tay, lưỡi Tiêu Thế Tu trườn vào trong miệng cô hút hết mật ngọt, trong miệng anh có hương rượu vang làm cô mê đắm.
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy choáng váng ngây ngất, đúng lúc đó Tiêu Thế Tu chợt buông cô ra, hơi thở có hơi gấp nhưng giọng nói rất bình tĩnh.
“Ngày mai tôi đi công tác.
Trở về tôi sẽ tính với em chuyện ngày hôm nay.”
Huhuu ngày nay Lim đau mắt nên viết hơi chậm mn ạ????????, mn thông cảm nhé, mắt đỡ thì Lim sẽ bão.
????.