Sáng hôm sau, khi những áng mây xanh ngắt trôi lững lờ trên bầu trời thì chiếc máy bay chở Tiêu Thế Tu lướt ngang qua rồi mất hút sau làn mây.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt nóng lên, nheo lại, cô cúi đầu xuống xoa xoa hai mắt của mình, đúng lúc đó bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.
“Thiếu phu nhân.”
“Ngô quản gia, có chuyện gì vậy?”
“Mời thiếu phu nhân xuống dưới lầu ăn sáng ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, vào nhà tắm sửa soạn rồi mới xuống dưới lầu, quản gia Ngô chuẩn bị sẵn một bàn ăn tươm tất, đồ ăn trên bàn vẫn còn nóng hổi và nghi ngút khói.
Lâm Sơ Nguyệt ngửi mùi thơm của thức ăn, bụng liền réo lên ùng ục, trong lúc cô ăn thì ông ta chỉ đứng một bên thôi, cô thấy như vậy thì không tốt cho lắm, bèn lên tiếng:
“Ngô quản gia, ông cũng ngồi xuống ăn đi.”
“Không được đâu ạ, sao tôi có thể ngồi ăn chung một bàn với thiếu phu nhân được ạ?”
“Không sao đâu, chúng ta là người một nhà mà, tôi ăn một mình buồn lắm, ông cứ ngồi xuống đi.”
Ngô quản gia đắn đo một lúc nhìn cô rồi ngồi xuống, không hiểu sao khi nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Sơ Nguyệt, ông không hề cảm thấy cô giống như là những tin đồn bên ngoài, họ nói cô là hồ ly tinh, là rắn độc, nhưng Ngô quản gia biết cô rất tốt.
“Thiếu phu nhân, tôi có thể hỏi một câu được không?”
“Được chứ.”
Ngô quản gia:
“Thiếu phu nhân, sao cô không nói mọi chuyện cho thiếu gia biết?”
Ngô quản gia tin rằng Tiêu Thế Tu rất yêu Lâm Sơ Nguyệt, chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì, nhưng ông ta cũng chỉ đoán mò mà thôi, sự thật là có nhiều khó khăn hơn thế.
“Ngô quản gia, chuyện này phức tạp lắm, nhưng tôi tin Thế Tu sớm muộn cũng sẽ nhớ ra tôi mà thôi.”
“Đúng rồi, một lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện.”
Lâm Sơ Nguyệt chuyển chủ đề.
“Thiếu phu nhân thấy trong người không khoẻ sao?”
Ngô quản gia bỗng chốc lo lắng.
Cô mỉm cười lắc đầu:
“Không phải, là một người quan trọng của tôi bị ốm nên tôi đến thăm thôi.”
“Để tôi đi cùng với thiếu phu nhân.”
“Không cần đâu.” Lâm Sơ Nguyệt từ chối.
Ăn xong, cô liền tới bệnh viện ngay, đi đến phòng bệnh Vip như mọi khi nhưng lại không thấy ông ngoại đâu cả.
Lâm Sơ Nguyệt sợ hãi hớt ha hớt hải chạy đi hỏi y tá thì mới biết được Lý Khuynh Ngang được chuyển tới một phòng bệnh khác.
“Người bảo chuyển đi là Tiêu thiếu gia ạ.”Cô y tá đó giải thích.
Hoá ra là anh đề phòng kẻ khả nghi kia sẽ tới một lần nữa nên mới yêu cầu chuyển phòng bệnh, còn cho người theo dõi.
Lâm Sơ Nguyệt cảm động, muốn gọi điện thoại cảm ơn anh nhưng nghĩ anh đang ở trên máy báy thì lại thôi.
Cô đặt giỏ hoa quả lên trên bàn, sau đó thay nước cho bình hoa, Lý Khuynh Ngang vẫn còn đang ngủ, những chỉ số trên máy chạy bình thường kêu tít tít từng tiếng đều đặn.
Lâm Sơ Nguyệt mở cửa sổ ra một chút cho thoáng, đúng lúc đó thì Lý Khuynh Ngang đang nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt ra.
“Ư…” Lý Khuynh Ngang mở miệng kêu lên một tiếng, Lâm Sơ Nguyệt liền quay người lại.
“Ông ngoại…”
Cô mừng rỡ chạy tới bên cạnh ông, hai mắt rưng rưng.
Lý Khuynh Ngang nhíu chặt lông mày, đôi mắt mờ đục phát ra tia sắc bén, ông ta mở đôi môi khô khốc, thốt ra được hai tiếng, hai tiếng đó như lấy hết tất cả sức lực trong người ông.
“Sơ Nguyệt…”
Lâm Sơ Nguyệt rơi nước mắt,nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông, đáp:
“Cháu đây…”
Lý Khuynh Ngang muốn nói gì đó nhưng không có sức, chỉ có thể siết chặt tay cô.
Lâm Sơ Nguyệt cảm giác hình như ông có gì đó khác, cô nhìn vào mắt ông, một suy nghĩ mạnh dạn lướt qua trong đầu, cô cất tiếng, thanh âm hơi run rẩy:
“Ông ngoại, ông nhớ ra cháu là ai rồi hay sao?”
Lý Khuynh Ngang gật đầu, hai cánh môi tái nhợt run run.
Cảm xúc của Lâm Sơ Nguyệt như vỡ oà, hốc mắt cay xè, nước mắt không kìm được mà tuôn dài trên hai gò má.
Cô ôm chặt Lý Khuynh Ngang, miệng liên tục gọi:
“Ông ngoại…ông ngoại…”
Không ngờ ông lại nhớ ra cô, giây phút trước Lâm Sơ Nguyệt còn tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại được ông nữa, nào ngờ phép màu đã xảy ra, Lý Khuynh Ngang không những tỉnh dậy mà còn nhớ ra cô là ai nữa.
“Sơ Nguyệt…” Lý Khuynh Ngang đưa tay lên chậm rãi xoa đầu cô, cố gắng nói từng từ một:
“Cháu nghe kỹ những lời ông dặn đây, mẹ cháu không phải vì bị bệnh mà qua đời…”
“Mà thực chất bị Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà hại chết…”
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, cô biết Lâm Chấn Xuyên bỏ mặc mẹ cô, gián tiếp hại chết bà, vì không kịp đưa bà tới bệnh viện nên bà mới chết, nhưng không ngờ lại còn có cả sự nhúng tay của Lý Đan Hà.
Lý Khuynh Ngang tiếp tục nói:
“Ông nghe thấy Lý Đan Hà kích động tới mẹ con nên mẹ con mới bị lên cơn đau tim, không những thế Lâm Chấn Xuyên còn bênh vực cô ta, đẩy ông ngã xuống cầu thang.”
Lâm Sơ Nguyệt nghe mà lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt, nỗi uất ức dâng trào đầy hai hốc mắt cô, hai tay siết chặt nổi lên khớp xương trắng bệch..