Hàn Mai Tuyết lúc đầu tới gặp Phạm Thiên tuy nói là để hoàn thành hứa hẹn nhưng thực chất nàng là đang muốn rời khỏi Lạc Thiên Thành để thoát khỏi tầm mắt của gia tộc.
Nhưng lúc này Hàn Mai Tuyết đã không còn nhiều cảm giác bài xích đối với Phạm Thiên nữa.
Phạm Thiên cảm thấy mình chuyến này đi tới Dương Anh công quốc nếu như có thêm được một Võ Linh cường giả trợ giúp thì cũng cũng là chuyện tốt nên liền đồng ý để Hàn Mai Tuyết đi theo.
Còn về phía Hàn gia thì Phạm Thiên không để tâm cho lắm, khi đã tới Dương Anh công quốc rồi thì trời cao hoàng đế xa Hàn gia có thể làm gì được cơ chứ. Chỉ cần không phải Hàn gia cử Võ Vương cường giả tới thì còn không làm khó được hắn.
Phạm Thiên thấy giờ cũng đã cách Lạc Thiên Thành một đoạn rồi nên liền lấy chiếc phi chu từ trong hành trang ra.
Chiếc không gian giới chỉ ban đầu chứa chiếc phi chu này đã được Phạm Thiên dùng để chứa đựng thịt yêu thú và nguyên liệu luyện khí rồi.
Nhìn thấy chiếc phi chu dài tới cả trăm mét xuất hiện thì Hàn Mai Tuyết và tiểu Ly trợn mắt kinh ngạc.
Hàn Mai Tuyết hỏi:
- Chiếc phi chu lớn vậy là hoàng chủ thưởng cho ngươi ư?
Phạm Thiên gật đầu hỏi lại:
- Đúng thế, chẳng lẽ những đại hội trước phần thưởng không phải là như vậy sao?
Hàn Mai Tuyết đáp:
- Những năm gần đây không phải đại hoàng tử thì cũng là tam hoàng tử giành ngôi đệ nhất nên ta cũng không quá rõ phần thưởng của họ là gì nhưng ban cho một chiếc phi chu lớn như vậy thì là lần đầu ta thấy được.
Phi chu, Huyền Cấp thượng phẩm hộ giáp, Địa Cấp hạ phẩm võ kỹ đương nhiên quý giá nhưng chiếc phi chu này của Phạm Thiên cũng không tầm thường chút nào.
Phi chu mặc dù không phải càng lớn càng quý giá nhưng thường thì quy mô càng lớn nó sẽ có thêm càng nhiều không gian để khắc họa trận pháp.
Phạm Thiên cùng Hàn Mai Tuyết và tiểu Ly tiến lên phi chu và hắn bắt đầu kiểm tra qua một chút. Hắn thấy trên chiếc phi chu này hầu hết đều là trận pháp cấp tức là phải do ngũ giai Trận Pháp Sư mới có thể bày ra được.
Ngũ giai phi chu tuyệt đối là giá trị liên thành hơn nữa không phải có tiền là mua được. Lúc trước Phạm Thiên nghĩ rằng Địa Cấp võ kỹ đã có giá trị cao nhất rồi nhưng xem ra vẫn còn kém xa chiếc phi chu này.
Phạm Thiên đi tới khoang điều khiển và đặt vào một viên linh thạch thượng phẩm thì minh văn trên thuyền hơi sáng lên rồi trở lại bình thường.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng Phạm Thiên đã lập tức nắm được phương thức hoạt động của phi chu và bắt đầu điều khiển nó bay lên.
Một viên linh thạch thượng phẩm đủ cho chiếc phi chu này bay ròng rã suốt một tháng trong trạng thái thôi động hết toàn bộ trận pháp gia tốc. Phòng ngự trận pháp của nó có thể đơn giản cản lại sự tấn công của Võ Vương cường giả nhưng như vậy đương nhiên là sẽ khiến cho tiêu hao linh thạch tăng lên rất nhanh.
Phạm Thiên thôi động phi chu bay về phía nam thì chỉ mất khoảng ba phút nó đã vượt qua quãng đường mười dặm. Nếu như kích hoạt trận pháp gia tốc thì tốc độ sẽ được tăng lên gấp lần nhưng tiêu hao thì sẽ là gấp .
Phạm Thiên dừng lại bên ngoài quân doanh cách khoảng hơn một dặm vì hắn không muốn cưỡi phi chu bay thẳng vào rồi bị cường giả bên trong tấn công.
Phạm Thiên để Hàn Mai Tuyết và tiểu Ly trông coi phi chu và đi tới trước quân doanh thì bị cản lại, hắn liền đưa ra một chiếc hổ phù hình lục giác.
- Thì ra là Tiêu Dao Vương, thuộc hạ thất kính!
Quân doanh bên này đã nhận được tin tức về việc Phạm Thiên được phong vương nên khi thấy một thiếu niên trẻ tuổi mang theo hổ phù tới thì họ liền nhận ra hắn.
Một binh sĩ dẫn Phạm Thiên vào bên trong thì Phạm Thiên liền thấy bên trong một trướng bồng lớn có một nam nhân trung niên đang ngồi bên trong đọc chiến báo.
Phùng Mặc nhận ra có người tới thì ngẩng đầu lên nhìn.
- Báo, Tiêu Dao Vương tới!
Phùng Mặc đưa tay đuổi binh sĩ kia đi rồi đứng dậy đi tới cười nói:
- Mạt tướng tham kiến Tiêu Dao Vương.
Phạm Thiên gặp được Phùng Mặc thì đáp:
- Phùng tướng quân không cần khách khí.
Phùng Mặc nói:
- Vương gia hôm nay tới đây hẳn là là để lĩnh binh chứ?
Phạm Thiên đáp:
- Bản vương chuẩn bị đi tới lãnh địa nhưng tiếc là trong tay không có thủ hạ sai sử nên đành phải tới làm phiền Phùng tướng quân rồi.
Phùng Mặc nói hai tiếng không ngại rồi dẫn theo Phạm Thiên đi ra ngoài.
Một lát sau một nghìn binh sĩ mặc giáp trụ đầy đủ xuất hiện trước mặt Phạm Thiên.
Một nghìn người này được chia ra làm chín đội, mỗi đội do một nhất tinh Võ Linh cường giả đứng đầu còn lại đều thuần một sắc là ngũ tinh Đại Võ Sư trở lên.
Cỗ lực lượng này nếu đi tới những vương quốc khác thì tuyệt đối có thể dễ dàng đánh hạ một thành trì nhỏ rồi.
- Đây là một nghìn tinh binh từ nay sẽ đi theo ngài.
Phạm Thiên gật đầu cảm tạ một tiếng, giai đoạn này hắn còn chưa có lực lượng trong tay nên một nghìn tinh binh này rất quan trọng.
Nhận được binh lực Phạm Thiên lập tức khởi hành lên đường.
Mang theo một nghìn tinh binh trở về thì Phạm Thiên thôi động phi chu bắt đầu bay về phía tây bắc.
Phạm Thiên đi ra khỏi khoang điều khiển và nói với một tên đại đội trưởng:
- Lương Hổ, ngươi cử mười người tới điều khiển phi chu và cảnh giới còn đâu hãy tìm nơi nghỉ ngơi đi.
Lương Hổ liền gật đầu rời đi, trong quân thì mệnh lệnh là trên hết. Tuyệt đối sẽ không có chuyện có tên binh sĩ nào ngạo mạn đến mức đi chọc giận vị vương gia này.
Nên nhớ Phạm Thiên là đệ nhất Tiềm Long Bảng thiên kiêu, hắn có khả năng đánh chết một tên đại đội trưởng trong nháy mắt chưa kể đến còn có Hàn Mai Tuyết cũng là một trong Tiềm Long thập cường ở bên.
Vì vậy nên không có bất cứ tên nào ngu ngốc đến nỗi phản kháng lại mệnh lệnh của Phạm Thiên.
Đám binh lính thủ hạ của Phạm Thiên đã biết đường đi tới Dương Anh công quốc nên Phạm Thiên cũng không cần phải để tâm đến việc tìm đường.
Trong thời gian này hắn bắt đầu nghiên cứu môn Địa Cấp hạ phẩm thân pháp võ kỹ Thần Phong Chiếu Ảnh.
Địa Cấp võ kỹ quả nhiên rất khó luyện, cho dù lấy thiên phú của Phạm Thiên thì trong suốt nửa tháng nay hắn chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng được coi như là mới nhập môn mà thôi.
Trong nửa tháng này Phạm Thiên cũng bắt đầu giao lưu với Hàn Mai Tuyết và hai người hiện đã có thể coi như là bằng hữu.
Không phải Phạm Thiên không muốn tiến xa hơn nữa mà là do hắn biết việc này không thể vội được.
Mặc dù Hàn Mai Tuyết chính miệng nói muốn gả cho Phạm Thiên và hảo cảm của nàng cũng không thấp nhưng tính cách của nàng vốn là lãnh tĩnh nên nếu Phạm Thiên mà cưỡng ép nàng thì trong lòng nàng sẽ chỉ càng thêm bài xích hắn mà thôi.
Con vịt đã vào nồi rồi thì không lo bay mất, Phạm Thiên chỉ cần chậm rãi tiếp cận thì cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ nước chảy thành sông mà thôi.
……
Phạm Thiên đang hướng dẫn Hàn Mai Tuyết chơi cờ vây thì bỗng nghe được tiếng gõ cửa phòng. Giọng của Lương Hổ từ ngoài truyền vào:
- Vương gia, chúng ta đã tới Dương Anh công quốc rồi.
Phạm Thiên nghe Lương Hổ báo lại thì gật đầu nói:
- Mau chuẩn bị đáp xuống.
Lương Hổ gật đầu rời đi.
Đã tới Dương Anh công quốc thì Phạm Thiên dự định tới bái phỏng phủ công tước trước. Dù sao về sau cả hai cũng sẽ là hàng xóm mà hắn lại còn cần làm ăn ở trên địa bàn của người ta nữa nên chào hỏi là chuyện cần thiết.
Dương Anh công quốc diện tích không lớn, toàn bộ quốc gia thực chất chỉ là một tòa thành lớn ven biển. Do lãnh thổ quá nhỏ nên nơi này chỉ là công quốc mà không phải là vương quốc.
Dương Anh hải cảng nằm ở ngay bên trong thành nên Phạm Thiên trước hết cần đem phi chu thả neo ở ngoài cảng rồi mới có thể đi tới phủ công tước.
Phạm Thiên chọn ra hai đại đội trưởng là Lương Hổ và Hướng Ninh mang theo mười binh sĩ đi theo mình còn lại những người khác thì sẽ ở lại canh giữ phi chu.
Phạm Thiên cùng Hàn Mai Tuyết đi song song với nhau và tiểu Ly cùng mấy người Lương Hổ thì đi theo ngay phía sau.
Phạm Thiên vừa đi đường vừa quan sát xung quanh. Cảnh vật nơi này mang theo sắc thái hoàn toàn khác biệt so với những nơi mà hắn đã từng đi qua.
Dương Anh hải cảng có lẽ do là nơi thông thương với nhiều tam đại vực nên nơi này không có phong cách phương đông mà ngược lại mang theo hơi hướng giống hải cảng phương tây của tiền kiếp.
Thời gian dài sống trong Lạc Thiên hoàng triều thì Phạm Thiên thấy Dương Anh hải cảng lại mang lại cho hắn cảm giác giống như thế giới hiện đại mà hắn đã từng sống.
Việc này khiến Phạm Thiên mặc dù chỉ vừa mới tới đây nhưng đã có cảm giác thân thiết vô cùng.
Do là hải cảng buôn bán vận chuyển hàng hóa nên đường cái rất rộng rãi, Phạm Thiên cùng Hàn Mai Tuyết từ ngoài cảng đi vào một đoạn thì đã tới trước phủ công tước.
- ------☆☆☆☆-------