Phủ công tước nằm ngay trên một ngọn đồi không cao có thể nhìn thấy từ ngoài bến cảng.
Phạm Thiên chứng kiến tòa kiến trúc gần giống như lâu đài kia thì liền cùng Hàn Mai tuyết đi tới đó.
Nhìn thấy vài tên thủ vệ đang canh gác thì Lương Hổ không chờ Phạm Thiên lên tiếng đã chủ động đi tới để nói cho họ biết thân phận của hắn.
Mấy tên thủ vệ liền mở cổng cho bọn hắn tiến vào.
Đi dọc theo còn đường đá chạy dọc theo sườn đồi thì Phạm Thiên tới một khoảng sân rộng trước cửa lâu đài.
Lúc này một lão giả ăn mặc gọn gàng mới vội vàng đi ra chắp tay nói:
- Bản nhân Trần Đinh bái kiến Tiêu Dao Vương.
Phạm Thiên liền đáp:
- Đinh lão không cần đa lễ, bổn vương đột ngột đến thăm mong nữ công tước không trách.
Trần Đinh đáp:
- Vương gia tới thăm đối với chúng ta sao dám trách móc, nữ công tước đang ở trong hậu hoa viên chờ ngài.
Người đứng đầu Dương Anh công quốc này không phải là nam mà là nữ. Trước khi tới đây Phạm Thiên đã từng hỏi Phạm Thường Hi về thân phận của người này và hắn khá bất ngờ khi biết được nàng là em gái của hoàng chủ.
Phạm Thiên để mấy người Lương Hổ ở ngoài rồi dẫn Hàn Mai Tuyết cùng tiểu Ly đi theo Trần Đinh tới một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa và nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi thưởng trà trong vườn.
Lạc Thục Anh
Đẳng cấp:
Lạc Thục Anh là em gái của Lạc Kinh Hồng thì vốn là công chúa của Lạc Thiên hoàng triều. Nàng khi còn trẻ cũng từng là Tiềm Long Bảng thiên kiêu cùng với Phạm Thường Hi là hai trong tam đại nữ thần của Lạc Thiên Thành.
Khi đó vô số người truy cầu Lạc Thục Anh mong được mỹ nhân để mắt tới nhưng cuối cùng nàng lại đem lòng yêu thương một võ giả tới từ Bắc Vực tên là Trần Phi Dương.
Do chiều lòng muội muội nên Lạc Kinh Hồng đã phong Trần Phi Dương làm công tước và gả Lạc Thục Anh cho hắn. Lạc Kinh Hồng đem hải cảng này lúc đó làm đất phong cho hai người nên sau đó được đổi tên thành Dương Anh hải cảng theo tên của cả hai.
Nhưng muốn lấy được công chúa của Lạc Thiên hoàng triều cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lạc Kinh Hồng đã hạ điều kiện với Trần Phi Dương rằng hắn phải dẫn theo người tới chiến trường tại Vô Biên Hải Vực để đánh lui hải tộc.
Trần Phi Dương không nói hai lời liền mang quân đi về phía đông để tham gia cuộc chiến tranh giữa hai tộc.
Mười năm chớp mắt đã qua, Trần Phi Dương giết vô số hải tộc cùng hồn tộc cường giả chiếm lấy một vùng hải vực lớn về cho Đông Vực.
Cuối cùng Lạc Kinh Hồng đã chấp nhận tên phò mã này và cho phép Trần Phi Dương trở về lục địa.
Lạc Thục Anh khi đó tại Dương Anh công quốc vui mừng chuẩn bị mọi thứ chờ ý trung nhân trở về thì hai người có thể bái đường thành thân. Nhưng tin vui chưa qua thì tin dữ đã tới.
Do hải tộc trong những năm này đã tổn thất quá nhiều tộc nhân nên đã chọc giận Long Đế khiến hắn xuất chinh tới trả thù.
Long Đế là một trong Cửu Thiên Đại Đế của Thiên Thế đại lục, tu vi đạt tới Sinh Tử Cảnh đỉnh phong cửu tinh Võ Đế. Long Đế vừa xuất hiện thì cuộc chiến lập tức đảo chiều, vô số võ giả Đông Vực bị tàn sát cuối cùng một kẻ khác trong Cửu Thiên Đại Đế cũng chính là người đứng đầu Đông Vực, Minh Đế phải ra tay.
Hai vị Cửu Thiên Đại Đế tại Vô Biên Hải Vực giao chiến tới bất phân thắng bại.
Cuối cùng cả hai đã phải đình chiến nhưng trận chiến kinh thiên động địa này khiến cho hai tộc tổn thất thảm trọng nên cả hai bắt buộc phải tự lui một bước từ đó chiến tranh chấm dứt.
Lúc này Trần Phi Dương đã bất hạnh bỏ mình dưới tay của Long Đế. Tin này truyền về tới tai của Lạc Thục Anh thì khiến nàng vô cùng đau khổ.
Còn chưa được làm tân nương thì đã thành quả phụ. Lạc Kinh Hồng thấy vậy liền muốn đón Lạc Thục Anh trở về Lạc Thiên Thành nhưng nàng đã từ chối nói rằng Dương Anh công quốc là nơi cuối cùng lưu giữ kỷ niệm giữa Trần Phi Dương và nàng nên Lạc Thục Anh không muốn rời đi.
Vài chục năm đã qua nhưng Lạc Thục Anh vẫn tiếp tục ở lại nơi này cô đơn một mình. Lạc Kinh Hồng dù đã nhiều lần tới khuyên nhủ muội muội quay về nhưng không được.
Dương Anh công quốc mặc dù là một nơi cực kỳ béo bở nhưng lại không có kẻ nào dám động thủ với nó là bởi vì Lạc Kinh Hồng cực kỳ thương yêu Lạc Thục Anh. Nếu có kẻ nào dám động vào nàng thì chắc chắn sẽ phải chịu sự thanh trừng của Lạc Thiên hoàng triều.
Phạm Thiên tiến vào trong sân thì liền nhìn thấy một tuyệt sắc mỹ nhân khuôn mặt kiều diễm thân hình lả lướt, mặc một bộ cẩm bào cực kỳ hoa lệ nhưng không rườm rà. Làn da nàng như dương chi bạch ngọc trước ngực là môi đôi thần nhũ phong cực kỳ màu mỡ khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng khó lòng khống chế được dục hỏa trong lòng.
Có điều trên khuôn mặt mỹ nhân lại treo lên một vẻ buồn bã khiến cho ai nhìn cũng phải động lòng thương tiếc muốn ôm vào lòng an ủi.
Phạm Thiên mặc dù rung động nhưng bản thân hắn vẫn có đủ định lực để tránh việc mình thất thố.
Trần Đinh đi tới nói:
- Phu nhân, Tiêu Dao Vương đã tới rồi.
Lạc Thục Anh khẽ gật đầu đưa tay đuổi Trần Đinh đi rồi nói:
- Tiêu Dao Vương tới thăm thứ cho ta không thể đi đón tiếp, mong ngươi không trách tội.
Phạm Thiên cười đáp:
- Ta làm sao dám, nếu như để cho một mỹ nhân như phu nhân lặn lội đi đón tiếp một kẻ thô bỉ như ta thì có lẽ ta cũng khó lòng tha thứ cho bản thân mình.
Lạc Thục Anh khẽ cười duyên nói:
- Vương gia thật khéo đùa, vương phi còn đang ở bên ngài nói vậy không sợ đêm nay bị đuổi xuống giường sao.
Hàn Mai Tuyết dù sao vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, nghe Lạc Thục Anh đùa giỡn như vậy thì có chút đỏ mặt cúi đầu. Sau đó nàng lại ngẩng đầu lên đánh giá vị nữ công tước này.
Lạc Thục Anh trông giống như một viên thành thục mật đào kiều diễm ướt át nhưng dù nàng đùa giỡn lớn mật thế nào thì nàng vẫn chưa từng trải qua nhân sự nên trên người vẫn mang theo một vẻ thánh khiết khiến lòng người rục rịch.
Hàn Mai Tuyết nếu đem mình ra so với Lạc Thục Anh thì nàng cảm thấy dù dung mạo của mình không thua kém, dù không thiếu đi vẻ thành thục nhưng bản thân nàng lại sở hữu khí chất riêng nên có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.
Nhưng dù vậy Hàn Mai Tuyết lại chưa từng được Phạm Thiên khen ngợi như thế nên nàng có chút ghen tị.
Khi hai nữ nhân âm thầm đọ sắc với nhau thì con loli còn chưa kịp phát dục tiểu Ly đã bị đá ra khỏi cuộc chiến.
Lạc Thục Anh thấy được vẻ mặt của Hàn Mai Tuyết thì khẽ cười thầm nhưng sau đó trong lòng lại cảm thấy buồn bã:
- Phi Dương đã không còn, nhìn thấy đôi tiểu uyên ương này thật sự là đáng ước ao. Tại sao lão thiên lại đối với ta bất công như vậy…
Phạm Thiên chứng kiến vẻ đa sầu đa cảm trên khuôn mặt Lạc Thục Anh thì lại cảm thấy rung động. Người có khí chất gần giống với Lạc Thục Anh thì Phạm Thiên chỉ mới gặp qua Bao Tích Nhược. Nhưng Thiên Thế đại lục linh khí tràn đầy Lạc Thục Anh tu vi lại cao nên nhan trị của hai người vẫn có cách biệt nhất định.
Phạm Thiên hít một hơi nói:
- Bản vương được phong lãnh địa tại Nội Hải cách nơi này không xa, sau này chúng ta là hàng xóm thì mong phu nhân chiếu cố thêm.
Phạm Thiên lấy ra một chiếc thùng gỗ và đặt trên đất nói:
- Nơi này thông thương không ngừng ta nghĩ rằng kỳ trân dị bảo gì phu nhân cũng đã từng thấy qua. Ta có một chút rượu vang đặc chế từ quả bồ đào muốn dâng tặng cho phu nhân.
Lạc Thục Anh hỏi:
- Rượu đặc chế từ quả bồ đào? Loại rượu này ta quả thực là chưa từng nghe qua.
Rượu tại thế giới này hầu hết đều là rượu trắng hoặc là dùng rượu trắng ngâm với hoa quả còn rượu vang thì hoàn toàn không có.
Rượu vang độ cồn nhẹ thêm vào hương vị của nó phong phú hơn rượu trắng nên rất thích hợp cho nữ giới sử dụng.
Lạc Thục Anh cũng rất hiếu kỳ thứ rượu vang này là gì. Phạm Thiên liền lấy ra ba chiếc ly thủy tinh đã chuẩn bị từ trước và đem rượu trong thùng gỗ rót ra.
Phạm Thiên từng làm việc tại công ty điện tử thì không ít lần tới sửa chữa tại những khách sạn lớn. Khi đó hắn từng được nghe những người ở đó nói về cách thưởng thức rượu vang và bắt đầu nói cho Lạc Thục Anh và Hàn Mai Tuyết cách uống rượu.
Vị giác của nữ nhân lúc nào cũng tốt hơn nam nhân, dù chỉ mới lần đầu thưởng thức rượu vang nhưng Lạc Thục Anh và Hàn Mai Tuyết đã lập tức bị hương vị của của nó hấp dẫn.
Nhìn hai nữ mắt khẽ nhắm thưởng thức rượu vang mà Phạm Thiên dù là người dạy hai nàng cách uống nhưng lại cảm thấy mình như tên nhà quê thô lậu không biết uống rượu vậy.
Chỉ là khi quay qua nhìn tiểu Ly cầm trên tay ly rượu vang mới xin được le lưỡi nhăn mặt khi uống thì Phạm Thiên liền cảm thấy trong lòng cân bằng hơn một chút.
- ------☆☆☆☆-------