“Đưa tấm ảnh chưa?” Ngô Ngọc Uyển nằm ở trên giường, thều thào hỏi.
Ánh mắt Triệu Lượng né tránh, “Đương nhiên…… đưa rồi!”
Trên thực tế, gã không đưa bức ảnh kia đến tay Mai Mộng Nhiên, mà bán cho một tạp chí nổi danh, hiện tại “sự kiện phẫu thuật thẩm mỹ” ồn ào huyên náo không thể không nói cũng có một phần công lao của gã.
“Tiền đâu?” Ngô Ngọc Uyển gian nan nhấc mắt lên tạo thành một khe hở hẹp.
“Con bé kia cũng không phải đèn cạn dầu! Tuổi còn trẻ mà tâm kế đã sâu thật,” Triệu Lượng ôm đầu ngồi xổm trước giường, chán nản vò tóc, “Ảnh chụp đưa cho nó, nó lật lọng ngay tại chỗ, anh chưa lấy được phân tiền nào.” Anh than thở to một tiếng, “Lần này xem như anh gặp hạn, không ngờ thua trong tay một con nhóc!”
“Cái gì!?” Bà ta mạnh mẽ ngồi dậy, tức giận đến cả người run rẩy, “Anh nói thật chứ?”
“Chẳng nhẽ anh còn lừa em?” Triệu Lượng soạn lời nói dối mà mặt không đỏ tim không đập loạn, “Nếu không phải bọn chúng nhiều người, anh sợ nó chắc? Có liều mạng anh cũng phải cướp lại bức ảnh, tính tình anh thế nào em còn không rõ, anh có thể chịu thiệt không?”
“Tốt tốt!” Ngô Ngọc Uyển cắn răng, âm thanh khô khốc len qua kẽ răng, “Em bảo sao lần trước nó dễ nói chuyện thế, hóa ra đào sẵn hố ở đây chờ em nhảy!”
Triệu Lượng thấy bà tin lời mình nói, thần kinh có phần căng thẳng thư giãn xuống, vội vàng phụ họa nói, “Nó là người trong vòng đấy, có ai là ngồi không? Làm sao chúng ta đấu lại nó?”
“Ha ha……” Ngô Ngọc Uyển cười lạnh, “Vậy thì chưa chắc. Nó dám làm lần đầu, em dám làm mười lăm!”
Bà ta đột nhiên ho khan dữ dội, một luồng khí nghẹn ở ngực không thể phun ra, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ đỏ ửng bất thường, “Mau! Đưa…… Đưa em…… Đi bệnh viện.”
Triệu Lượng thấy dáng vẻ sống dở chết dở của ả ta thì cũng hoảng sợ, vừa xoay người định ôm ả dậy, kết quả một mùi chua lòm xông thẳng vào mũi, gã thấy ghê tởm, đành phải lấy ga giường quấn quanh người ả, khiêng trên vai rồi đi ra ngoài.
Đưa người đưa đến bệnh viện, Triệu Lượng vốn định vỗ mông bỏ chạy, nhưng di động thông báo có một số tiền lớn chuyển vào trong thẻ. Một xấp tiền nằm trong túi, hơn nữa mỗi đồng đều là của gã, tương lai có thể trôi qua một quãng thời gian thoải mái, nghĩ đến đây, gã lại trở về nộp viện phí cho Ngô Ngọc Uyển.
Ả ta đã hoa tàn ít bướm, nhưng dù sao theo mình đã nhiều năm, ít nhất có chút tình cảm, song chuyện anh lừa ả làm giấy không gói được lửa……
Xem ra không thể sống ở thành phố A nữa, gã nhớ tới đồ đạc trong nhà, nhân tiện đồng thời cuỗm hết mấy món trang sức đáng giá trong ngăn kéo bàn trang điểm, đêm đó an vị trên xe lửa đi về phương Bắc.
Ép buộc cả đêm, hết làm kiểm tra lại truyền nước, gã chết tiệt kia không biết chạy đi đâu, đến người rót hộ chén nước cũng không có, Ngô Ngọc Uyển càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu trong lòng, con nhóc thối tha Mai Mộng Nhiên kia dám làm thế với bà! Nó thực sự nghĩ ngoài ảnh chụp, bà không có cách khác bắt chẹt nó hả?
“…… Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy……”
Ngô Ngọc Uyển oán hận nhìn chằm chằm hai chữ “anh Lượng’” trên màn hình, một lần nữa ấn thoát, gọi điện thoại cho một người khác.
“…… Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được……”
“Con nhóc chết tiệt kia! Chột dạ, không dám nhận điện thoại của tao hả?” Cô gọi lại một lần, cũng không trả lời.
“Ai gọi điện thoại mà không nhận thế?”
Mai Mộng Nhiên tắt máy di động, ném lên trên bàn trà, “Người râu ria mà thôi.”
Trước kia bức ảnh bị công bố, chuyện cô không hy vọng nhất cũng đã xảy ra, người đàn bà kia còn lấy gì để uy hiếp chính mình?
“Hiện tại tốt nhất em đừng liên hệ với bên ngoài,” Sầm Thần còn nói, “Chờ chuyện hơi bình ổn về sau……”
“Làm sao mà dẹp yên được?” Mai Mộng Nhiên hừ lạnh, “Không phải chị không biết có bao nhiêu người đang chờ cười nhạo em.”
Sầm Thần có phần đăm chiêu nói, “Nếu sớm hay muộn đều bị làm sáng tỏ, vậy thì ngược lại vào thời điểm này có lợi cho chúng ta. Bác trai Mai Hồng Viễn của em đầu tiên là bị người ta tuôn ra tai tiếng bao dưỡng nữ sinh viên, sau đó lại có người tung tin không phải tình nhân mà là con riêng bên ngoài của ông ta.”
Nếu là thương nhân bình thường sẽ không thu hút được mức độ chú ý như vậy, mấu chốt là một đoạn thời gian trước ông ta vừa được chọn làm hội trưởng hiệp hội kinh doanh, nhất cử nhất động đều bị người trong nghề chú ý, bỗng nhiên bị người ta tuôn ra bê bối liên tiếp, không thể nghi ngờ về công về tư đều bị đả kích thật lớn.
“Mộng Nhiên, vì sao em không hề có chút ngạc nhiên nào thế?”
“Ngạc nhiên?” Mai Mộng Nhiên cười hỏi lại, “Tại sao em phải ngạc nhiên?”
“Tai tiếng Mai Nhiễm là con riêng của ông ta do em tung ra.”
Quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng tuy rằng rất có sức nóng, nhưng không khó suy đoán được, chỉ cần người có tâm đi điều tra thân phận của Mai Nhiễm, tin đồn sẽ tự sụp đổ. Đương nhiên, chuyện con riêng khó mà xào xác lâu, nhưng cô chủ tâm muốn bôi nhọ Mai Nhiễm, giải tỏa nỗi hận trong lòng.
“Em điên rồi sao?!”
“Yên tâm, lần này em cũng làm rất sạch sẽ,” Mai Mộng Nhiên nói, “Huống chi cho dù Mai Hồng Viễn đã biết, ông ta cũng không làm gì em đâu.”
Cuối cùng cô ta có tự tin từ đâu hả? Sầm Thần suýt nữa bị cô làm tức giận đến mức phun ra máu, “Người có thể đứng sừng sững nhiều năm trong giới kinh doanh giết người không thấy máu chẳng phải kẻ hiền lành. Mộng Nhiên, em đang đốt lửa tự thiêu đấy!”
Đối với lời bôi đen bịa đặt như vậy, quả thật Mai Hồng Viễn không định bỏ qua dễ dàng. Nhà tạp chí hạng ba kia hứa hẹn sẽ xin lỗi chính là bước đầu tiên, không ngờ rằng, lời xin lỗi chưa công bố, một tin đồn khác đã lan rộng.
Mỗ bác chủ Weibo nổi danh “Chuyện vòng giải trí này” lại tuôn ra một quả bom, đại ý là, theo người biết chuyện tiết lộ, cô gái trong hình không phải tình nhân của Mai Hồng Viễn mà là con ngoài giá thú của ông ta.
[sóng trước chưa yên, sóng sau lại đến], quần chúng đứng xem sốt ruột quan tâm đến sự kiện này sôi nổi bàn luận đầu óc không nhảy số kịp, đúng là vở kịch lớn xuất sắc trong năm.
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng! Nghe nói vị tổng giám đốc trung niên Mai thị góa vợ, nhiều năm qua cũng không tái hôn, không ngờ còn lén lút nuôi dưỡng con riêng bên ngoài, chẵng lẽ vẻ thâm tình đó là giả vờ?!
Rút dây động rừng, cổ phiếu tập đoàn Mai thị bắt đầu sụt giảm, không đến một ngày đã rớt xuống dưới mức giá bình luận của giới chuyên gia, quan hệ đến ích lợi thiết thân, các đại cổ đông bắt đầu thiếu kiên nhẫn, ào ào đòi Mai Hồng Viễn đưa ra lời giải thích.
Sự tình làm ầm ĩ đến mức này, giải thích chắc chắn phải đưa ra, nhưng liên quan đến…… vấn đề công khai thân phận của con gái.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Mai Hồng Viễn không hy vọng phá vỡ cuộc sống bình yên của con gái, song trước mắt nếu không ra mặt làm sáng tỏ, cô sẽ hứng chịu cái mũ “tình nhân” và con riêng không thể đứng dưới ánh sáng, vĩnh viễn sinh hoạt trong sự chỉ trỏ của người đời.
Con gái của Mai Hồng Viễn ông, không nên chịu oan ức như vậy.
“Tưởng Tưởng, ba đã suy nghĩ thật lâu, đây là cách giải quyết tốt nhất.” Giọng Mai Hồng Viễn dừng một chút, “Con thấy sao?”
Mai Nhiễm im lặng ba giây mới lên tiếng, “Con nhớ rõ mình từng nói, có thể làm con gái của ba là niềm hạnh phúc của con.”
“Bọn họ nói con là con riêng, điều này không chỉ sỉ nhục con, cũng làm nhục ba và mẹ, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của con. Từ trước tới giờ, ba bảo vệ con rất tốt, nhưng ba biết không? Nếu con không phải con gái của Mai Hồng Viễn, có lẽ con sẽ giống như bao cô gái bình thường khác trên đời này, có lẽ đi trên đường cũng sẽ bị người ta bắt cóc làm con tin, có khả năng sẽ gặp tai nạn xe cộ……”
Làm con gái của Mai Hồng Viễn, không thể ngăn cản tất cả bất hạnh mà vận mệnh đã sắp xếp sẵn xen giữa sự may mắn.
“Ba đã biết.” Trái tim Mai Hồng Viễn bỗng nhiên đập nhanh hơn, ông dùng tay đè lên ngực, “Con không cần suy nghĩ nhiều, tất cả giao cho ba xử lý.”
Buông điện thoại, anh ấn đường dây nội bộ, trong chốc lát thư ký Vương bước vào.
“Mau chóng tìm ra người đứng sau màn.” Mai Hồng Viễn nhìn thẳng phía trước, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, “Không tiếc bất cứ giá nào.”
“Vâng.” Thư ký Vương ở bên cạnh Mai Hồng Viễn gần năm, vẫn là lần đầu tiên thấy ông để lộ…… một mặt lạnh lùng như thế, tựa như một con sư tử đực ngủ say đột nhiên bừng tỉnh lộ ra móng vuốt sắc bén, trong lòng anh không khỏi rùng mình.
Không tiếc bất cứ giá nào, sáu từ đã diễn đạt đầy đủ cơn phẫn nộ trong lòng ông ấy, xem ra lần này là chẳng sợ phải mất cả tập đoàn Mai thị, mất cả phân nửa tâm huyết lúc sinh thời ông cũng không tiếc.
Người nào đó chắc chắn phải gặp xui xẻo.
Mấy năm nay hai cha con họ trời nam biển bắc, tuy rằng thời gian gặp nhau không nhiều, nhưng anh biết Mai Hồng Viễn xem trọng và yêu mến cô con gái mình như bảo bối cỡ nào, đến cùng những người đó đã mượn ông trời bao nhiêu lá gan, mới dám vươn xúc tua về phía cô ấy?
“Mai tổng, ngài còn việc gì căn dặn không?”
“Chuẩn bị một chút, chiều nay tôi muốn mời phóng viên đến dự buổi họp báo.”
“Buổi họp báo?”
“Đúng vậy!” Diệp Khởi Hàn xác định với người nói một lần, “Ngay tại một giờ trước.”
Phó Thì Cẩn đang lái xe, đeo tai nghe Bluetooth, suy nghĩ rồi hỏi, “Có cần liên hệ trước sau không?”
“Khả năng này không cao.” Giọng bên kia đầy khẳng định, “Không phải cậu không biết thủ đoạn của cha vợ tương lai cậu, chỉ cần chào hỏi bên trên gây chút áp lực, loại tạp chí hạng ba kia đã sợ hãi co rúm như con cháu, kẻ nào không sợ chết còn dám gây sự hả?”
“Mình đã đến nhà cô ấy, tạm biệt.”
“Tút tút tút……” Diệp Khởi Hàn nghe âm thanh liên tiếp kia, suýt chút nữa không sôi máu, không ngờ anh như cái giẻ lau ấy, lúc cần thì dùng, dùng xong thì vứt đi, còn chút tôn nghiêm nào nữa không?!
Xí, có bạn gái thì giỏi lắm à! Anh cũng có, chỉ là…… chưa theo đuổi được mà thôi!
Mai Nhiễm đã đứng chờ ở vòi phun nước, trông thấy chiếc xe màu đen quen thuộc chậm rãi dừng lại, cô đi tới, kéo ghế phụ cạnh tay lái ngồi xuống.
Hai người ra ngoài ăn cơm tối, lúc đi ra, ánh chiều tà le lói, từng ngọn đèn đường bị ánh trăng thắp sáng, Mai Nhiễm hạ cửa kính xuống, mùi hoa, mùi cỏ cây thơm ngát cùng với ánh sáng đèn đuốc theo nhau tiến vào, cô hít một hơi thật sâu.
Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu nhìn thoáng, đáy mắt như có từng đốm sáng nhỏ tràn ra ý cười.
Anh lái xe đưa cô đi hóng gió, từ phía tây sang phía đông thành phố, gần như đi dọc hơn nửa thành phố A.
Có lẽ bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ bắt đầu đối mặt với một cuộc sống khác, như vậy hãy tạm biệt vào tối nay đi.
“Thì Cẩn, em muốn uống trà sữa đậu đỏ.”
Phó Thì Cẩn dừng xe ở ven đường, “Anh đi mua, em cứ ngồi trên xe chờ nhé.”
Mai Nhiễm nháy mắt mấy cái, “Em cũng muốn xuống hít thở một chút.”
“Vậy đi thôi.” Anh nắm tay cô đi về phía trước.
Quán trà sữa mở ở quảng trường đối diện, có thể là mới khai trương có ưu đãi lớn, nối đuôi xếp thành một hàng dài. Mai Nhiễm không thể tưởng tượng được cảnh anh đứng chen chúc giữa một đống cô gái trẻ, đi được nửa đường thì thay đổi chủ ý, quơ quơ tay anh, “Hay là từ bỏ đi.”
Phó Thì Cẩn nhìn cô hơi cong môi, ánh mắt tối đi, giọng nói mang theo bất đắc dĩ và ý cười cưng chiều, “Ngoan, ở đây chờ anh, anh sẽ quay về rất nhanh.”
“…… Vâng.” Thật ra cô cũng hơi khát.
Mai Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, cách đó không xa là đôi tình nhân, cũng có vợ chồng đi ra tản bộ, hai người dắt tay đứa bé hoạt bát, tiếng cười nói rôm rả làm buổi tối càng thêm sinh động.
Lúc này, không biết từ đâu vang lên một giọng nói quen thuộc, “Các vị truyền thông những người bạn, xin chào mọi người, tôi là Mai Hồng Viễn……”
Cô ngạc nhiên nhìn theo nơi âm thanh vọng ra, chỉ thấy trên màn hình to đùng ở trung tâm quảng trường xuất hiện bóng người cô vô cùng quen thuộc. Ông mặc tây trang chỉn chu, gương mặt điềm tĩnh, giọng không nhanh không chậm đưa ra tuyên bố, ngoại trừ bên chủ trì lên tiếng, sau khi khái quát lại chỉ thanh minh ba điều:
Thứ nhất: Cô gái bị đưa ra ánh sáng là con gái của ông và người vợ đầu, cũng là con gái duy nhất của Mai Hồng Viễn ông.
Thứ hai: Đối với những cá nhân và hãng truyền thông công bố, reo rắc lời bình luận không đúng sự thật, hành vi này không những xúc phạm đến danh dự của bản thân ông và con gái, mà còn tạo thành tổn thất về phía tập đoàn…… Ông đã trao quyền cho bộ ngành liên quan và cơ quan điều tra tiến hành kiểm chứng, thiện ý nhắc nhở người nào đó tiếp tục khuếch tán ngôn luận không đúng sự thật, lập tức đình chỉ mọi hành vi có liên quan…… Bảo lưu quyền lợi truy cứu theo pháp luật.
Thứ ba: Hy vọng mọi người không cần chú ý quá nhiều đến con gái ông, cô ấy muốn có cuộc sống yên bình.
Có mấy cô gái mua trà sữa đang trên đường về, vừa đi vừa nói chuyện, “Người bịa đặt tin này quá thất đức, hết tình nhân bị bao dưỡng lại đến con riêng, sức tưởng tượng có phải phong phú quá không?”
“Đúng vậy, không ngờ đó lại là con gái ruột của Mai Hồng Viễn!” Bạn của cô phụ họa nói, “Nếu mình có một người cha như vậy, chẳng phải là không cần phải lo lắng nữa?”
“Cậu á? Trở về tắm rửa ngủ đi. Chưa biết chừng đầu thai kiếp sau……”
“Đáng ghét!”
Hai cô gái một trước một sau đuổi nhau chạy đi xa.
Mai Nhiễm đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nong nóng lên, cô ngẩng đầu chớp chớp mắt, khi cô lại nhìn về hướng đối diện, một bóng dáng cao ráo đang từ từ đi về phía mình.
Người đàn ông kia cực kỳ giống ánh trăng sáng trong buổi tối mùa thu gió mát, ánh mắt sâu thẳm trong vắt vẫn nhìn cô, chiếc quần dài màu đen theo từng bước chân anh tựa có gió thổi phồng lên, chỉ chốc lát sau sắp đi tới trước mặt cô.
Năm bước, bốn bước, Mai Nhiễm thầm đếm số bậc thang anh còn phải bước qua dưới đáy lòng, giống như nhịp tim đập, ba, hai……
Hả?
Khi giữa hai người chỉ còn lại một bậc thang, cô trông thấy đầu gối anh đột nhiên khuỵu xuống phía dưới một chút, hơn nữa biên độ không nhỏ, như kiểu giây tiếp theo sẽ quỳ xuống.
Sẽ, sẽ không là…… cầu hôn chứ?
Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu?
Ở chỗ này? Khi trong tay anh còn cầm một ly trà sữa nóng á?