Màn cầu hôn tới quá đột nhiên, Mai Nhiễm không hề có chút phòng bị!
Cô nghĩ bản thân hẳn là nên lui về sau mấy bước. Cô nhận ra, cô liếc mắt ước lượng khoảng cách giữa bậc thang và vị trí mình đứng, chân anh dài như thế, nếu thực sự quỳ xuống thì rõ ràng không đủ không gian. Nhưng nghĩ như vậy, mà không biết vì sao cô lại bước về phía trước.
Phó Thì Cẩn thấy cô đột nhiên lại gần, sau khi giật mình trong phút chốc, đôi mắt sâu thẳm màu nâu lộ ra tia sáng dịu dàng, anh dang hai tay ôm cả người cô vào lòng.
Mai Nhiễm: “???”
“Lạnh à?” Người đàn ông tri kỷ dùng áo khoác bọc lấy cô.
Mai Nhiễm túm vạt áo khoác anh, tay linh hoạt xỏ vào hai bên túi, chạm phải di động và ví tiền, cố tình không có cái hộp nhỏ bằng nhung như cô tưởng tượng.
Khụ khụ, hóa ra là cô hiểu lầm. Bậc thang cuối cùng tương đối cao, cho nên góc độ khuỵu chân của anh lớn hơn.
“Dạ…… A! Có hơi lạnh.” Mai Nhiễm còn phối hợp cọ cọ hai chân, “Chúng ta nhanh quay về xe thôi.”
Ngồi trên xe, trong tay đang cầm ly trà sữa nóng hổi, cúi đầu hút một ngụm to, trong bụng sinh ra một luồng nước ấm áp, Mai Nhiễm thỏa mãn thở dài một tiếng.
“Anh có muốn uống một ngụm không?”
Phó Thì Cẩn không thích uống mấy thứ đồ ngọt sắc này lắm, nhưng cặp mắt đầy ý cười kia làm cho anh không thể từ chối. Anh nhìn thoáng qua tình hình giao thông trước mặt, nhanh chóng nghiêng đầu sang cắn ống hút, một bên hút một bên chăm chú nhìn cô, ánh mắt cực kì nóng bỏng.
Mai Nhiễm chỉ trông thấy vùng hầu kết của anh trượt xuống, lại vì động tác kia của anh mang ý ám chỉ rõ ràng…… đến khi xe đã dừng dưới lầu mà cô chưa phát hiện.
“Đến rồi.”
Cô lấy lại tinh thần, “À.” Xem đồng hồ, mới chín giờ bảy phút, còn sớm, cô chưa muốn rời xa anh nhanh như thế.
Người đàn ông lĩnh hội ý tứ qua sự im lặng của cô, “Anh đi lên uống chén nước nhé?” Cố ý đè thấp tiếng nói, quả thật còn mê người hơn cả ánh trăng kia.
Mai Nhiễm hỏi khẽ, “Chỉ là uống một cốc nước?”
“Cạch” Một tiếng, anh đã vươn người qua giúp cô cởi bỏ dây an toàn, ngón tay hiện rõ khớp xương đặt lên đùi cô, tới gần còn có cả hơi thở ấm áp, anh chậm rãi cong môi cười, “Bằng không em còn muốn anh làm gì nữa?”
“Còn……” Tiếng Mai Nhiễm nhỏ như muỗi kêu, “Còn chưa hết.”
“Chuyện sớm hay muộn.” Khi nói chuyện anh đã xuống xe đi vòng sang phía cô, mở cửa xe, đôi chân dài miên man đứng chờ một bên, đợi cô đi xuống.
Giờ này trong thang máy chưa có ai, rất nhanh đến tầng mười bảy, Mai Nhiễm lấy chìa khoá trong túi ra để mở cửa. Sau khi đổi giày, cô thoăn thoắt vào bếp làm ngay, vài phút sau cô bê ra một cốc nước ấm.
Phó Thì Cẩn lười biếng ngồi trên ghế salon, nhướng mày liếc nhìn cô một cái, chưa nói gì, ngửa đầu uống nước, trong chốc lát đã uống hơn nửa.
Mai Nhiễm ngồi ngồi xuống bên cạnh anh, vốn định với anh trò chuyện, song nơi nào đó giữa hai chân bỗng nhiên trào ra một dòng nước ấm áp, cô lập tức co quắp đứng lên, “Em đi tắm trước đã.”
“Ừm.”
Nửa giờ sau, Mai Nhiễm đi ra khỏi phòng tắm, thấy người ngồi bên giường, bước chân dừng phắt lại.
Anh…… vào từ lúc nào? Cô chỉ đóng cửa phòng ngủ, phòng tắm chỉ khép hờ, thế…… Sau khi nước ngừng chảy, cô vô tư ngâm nga chẳng phải là đều bị anh nghe thấy hết?
Phó Thì Cẩn đưa tay buông quyển [Bản thảo cương mục], ánh mắt sâu thẳm nhìn qua, “Sao em còn đứng ở đó?”
Mai Nhiễm theo bản năng đi qua.
“Bây giờ em buồn ngủ chưa?”
“…… Rồi.” Cô trèo lên giường, nhanh chóng dùng chăn bao bọc bản thân.
Anh an vị cạnh giường xem cô ngủ.
Hàng mi dày cong vút màu đen giống như hai cánh quạt đang yên lặng cụp xuống, Phó Thì Cẩn nhìn màu xanh dưới viền mắt cô một mảng, ngực nhói đau một lúc. Anh vươn tay vén tóc cô qua mang tai, ai ngờ cô đột nhiên mở mắt.
“Anh ở đây,” Anh sờ sờ tóc cô, “Đợi em ngủ anh mới đi.”
Mai Nhiễm lại buông lỏng tâm tình nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc mộng đẹp.
Tiếng hít thở bình thản đều đều, xem ra chắc là cô đã ngủ say, Phó Thì Cẩn vừa định đứng lên, di động ở đầu giường đột nhiên rung một, lại liên tục rung vài cái, anh cầm lên xem, hóa ra là trợ lý của cô gửi tin nhắn.
Điền Điềm: Sư tỷ, em vừa từ vùng núi về đã nghe tin chị bị “Cắt lương giữ chức”!
Điền Điềm: Tại sao những người đó có thể nói chị như vậy?! Đúng là tức chết đi được!
Điền Điềm: Em hối hận vì sao lúc đó không có mặt bên cạnh chị!!
Một đoạn thời gian trước, bên trên đưa ra một suất về vùng núi chữa bệnh, từ nhỏ cô chưa từng nếm trải đau khổ, cô còn đặc biệt đi chùa thắp hương, không ngờ vẫn không trốn thoát.
Giày vò trong núi nửa tháng, không nói đến người gầy đi một vòng, mấu chốt là về cơ bản di động đều rơi vào trạng thái đang tìm tín hiệu, cướp mất cả thú vui duy nhất. Vất vả lắm mới quay về thành phố A, lại nghe nói chuyện Mai Nhiễm, cô tức giận đến mức chỉ ăn một nửa bữa tối.
Di động “tít” một cái, Điền Điềm vội vàng mở màn hình, trông thấy nội dung thì trợn tròn mắt.
— Có chuyện gì khác không? Bây giờ cô ấy đang ngủ.
Không phải chính chủ!
Điền Điềm nín thở trầm ngâm trả lời: “Xin hỏi bạn là?”
Bên kia gửi đến ba chữ, cô không nhịn được tuột khỏi ghế salon, Phó, Phó đại thần!
Đã trễ thế này, sao anh ấy còn ở một chỗ với sư tỷ, chẳng lẽ!
A a a, hai người ở chung sao?!
Cô vội vàng cố định những mơ mộng viển vông, quên béng mất chuyện quan trọng định hỏi.
Bên kia, Phó Thì Cẩn hôn một cái lên trán người nằm trên giường, “Ngủ ngon.” Sau đó anh tắt đèn trong phòng ngủ, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng.
Khi Mai Nhiễm tỉnh lại đã là hơn chín giờ sáng, cảm giác ngủ gần mười hai tiếng, cả người mềm nhũn, nhưng trong lòng tràn đầy sinh lực. Cô rửa mặt xong rồi vươn tay mở kênh truyền hình, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trận chung kết cuối cùng của [Ca sĩ giỏi Trung Quốc] mà muôn người chú ý sẽ tiến hành truyền hình trực tiếp vào đêm nay. Một tuần trước, mỗ đài truyền hình bắt đầu tiến hành quảng bá, nghe nói mời những người phê bình âm nhạc rất có uy tín trong ngành làm ban thẩm định, đội hình rất phô trương.
Mai Nhiễm uống hết hớp sữa cuối cùng, dùng nước ấm súc miệng, cầm lấy di động để bên cạnh ấn gọi.
Đầu kia nhanh chóng kết nối, “Tưởng Tưởng.”
“Buổi sáng tốt lành, ba ba.”
Mai Nhiễm hỏi, “Tối hôm nay ba có rảnh không?”
“Chỉ cần là con gái ba, khi nào ba cũng có thời gian.”
Bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng của thư ký Vương, “Quý này……”
Mai Nhiễm nhận ra chỗ ba vẫn đang họp, vội vàng hạ giọng, “Ba ba, cứ vậy nhé, bà cứ làm việc đi. Buổi tối gặp.”
Kết thúc trò chuyện xong, cô đột nhiên không quen với ngày tháng nhàn rỗi như thế này, vì thế cô đi một vòng bên ngoài phòng, trong phòng, đằng trước, đằng sau, lại đứng ở ban công phơi nắng một hồi lâu, rồi mới lười biếng vào phòng ngủ.
Những bộ quần áo thích hợp được lấy ra khỏi phòng giữ quần áo, trải trên giường, Mai Nhiễm ướm qua từng cái một, cuối cùng chọn xong váy, áo khoác và áo choàng, hài lòng xoay một vòng trước gương.
Đa số quần áo của cô đều được làm từ các tiệm may lâu đời đã quen thuộc nhiều năm, vải dệt mềm mại, đường cắt hợp lý, kiểu dáng cũng rất độc đáo. Mỗi khi đến tuần lễ thời trang mùa xuân hay mùa thu, cha cũng sai người mang mấy bộ đến cho cô, có điều bình thường vì đi làm, cô ít mặc đến kiểu quần áo đó.
Rốt cuộc đến trận chung kết cuối, giây phút quan trọng đối với cô bạn thân, cô không thể vắng mặt.
Rất nhanh đến năm giờ chiều, người xem đã được sắp xếp, trong sân khấu quay trực tiếp, tất cả công việc đang tất bật, tiến hành đâu vào đấy.
Trong phòng nghỉ ở hậu trường, thợ trang điểm đang tô son điểm phấn cho Mai Mộng Nhiên. Người đại diện của cô mặc áo khoác dài đỏ thẫm, trên gương mặt không giấu được không khí vui mừng, “Mộng Nhiên, nếu lần này em được quán quân, như vậy cần gì e ngại mấy lời đồn vô căn cứ lúc trước? Chúng ta cũng có khả năng xoay chuyển cục diện bất lợi trước đây……”
Trong lòng Mai Mộng Nhiên nổi lên nhịp trống, không biết vì sao, bắt đầu từ tối hôm qua tâm trạng cô không yên ổn. Có lẽ càng chính xác hơn là bắt đầu từ khi Mai Hồng Viễn mở cuộc họp báo mời phóng viên để đưa ra lời giải thích.
“Ai!” Sầm Thần ngạc nhiên hô một tiếng, “Mộng Nhiên sao đôi mắt em thâm sì thế? Thợ trang điểm, mau dặm thêm phấn cho em ấy.”
Mai Mộng Nhiên giống như con rối gỗ bị người ta đùa nghịch, cả quá trình không nói thêm một câu.