Căn biệt thự với hai cánh cửa màu đồng chạm khắc rồng phượng đã hiện ra trước mắt, xe dừng lại Hàn Vân Hy thanh toán tiền rồi đứng bên ngoài nhìn vào trong căn biệt thự màu hồng được thiết kế tinh tế tỉ mỉ, cảm xúc của cô cứ hỗn độn lên vui mừng cũng có, tủi thân cũng có, hồi hộp là nhiều nhất.
Vân Viễn vẫn ngồi trong xe taxi quan sát Hàn Vân Hy từ xa, lúc thấy cô đi đến ngôi biệt thự này anh đã đoán ra được là cô về nhà rồi, cảm xúc của Vân Viễn có chút rối loạn không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Có lẽ là vui vì nhìn thấy Hàn Vân Hy được đoàn tụ với gia đình xen vào đó là cảm giác buồn bởi vì gắn bó với nhau cũng mấy năm buồn vui đều có vậy mà bây giờ anh mất đi một người anh em tốt rồi.
Hàn Vân Hy đưa tay lên nhấn chuông cô đứng chờ chừng vài giây thì có người chạy ra mở cửa, vẻ mặt của má Triệu đầy bất ngờ khi thấy Hàn Vân Hy đứng trước mặt mình, bà vừa mừng vừa sợ lùi về phía sau mấy bước, giọng nói cũng run rẩy đứt quãng: “Đa…đại tiểu thư…”.
Hàn Vân Hy vui vẻ tiến lên mấy bước ôm lấy má Triệu vào lòng, từ nhỏ đến lớn cô là do một tay má Triệu chăm sóc nên cô cũng yêu thương bà như mẹ của mình vậy: “Má Triệu con về rồi đây…huhuhu…”.
Lúc đầu má Triệu còn hơi sợ nhưng sau khi thấy Hàn Vân Hy đưa tay lên ôm mình rồi còn nói chuyện được, bà biết cô là người bằng xương bằng thịt nên cũng xúc động khóc nức nở lên: “Đại tiểu thư…huhuhu…mấy năm qua cô đã ở đâu???Chẳng phải báo chí đưa tin nói cô tử nạn trong lúc làm nhiệm vụ cho quân đội rồi sao???”.
Hàn Vân Hy buông má Triệu ra, cô nhìn bà bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương rồi đáp: “Chuyện dài dòng lắm sau này con sẽ từ từ nói cho má Triệu nghe nha”.
Má Triệu gật gật đầu, bà nắm lấy tay của Hàn Vân Hy ngắm nhìn cô từ đầu xuống chân rồi đau lòng nói: “Cô ốm quá…chắc hẳn sống bên ngoài rất vất vả…tội nghiệp cho tiểu thư của tôi…huhuhu…”.
Hàn Vân Hy lên tiếng an ủi má Triệu: “Thôi má Triệu đừng buồn nữa, bây giờ con cũng trở về nhà rồi”.
Má Triệu và Hàn Vân Hy đang đứng mừng mừng tủi tủi thì có tiếng người trong nhà vọng ra hỏi: “Má Triệu à, ai đến mà sao bà không mời vào nhà thế???”.
Má Triệu đưa tay lau nước mắt rồi nói với Hàn Vân Hy: “Phu nhân mà thấy cô trở về chắc là sẽ vui mừng lắm…chúng ta vào nhà thôi”.
Hàn Vân Hy gật đầu: “Dạ, con cũng nhớ mẹ con lắm”.
Phương Nhã Tịnh đang ngồi dùng điểm tâm sáng trong phòng ăn, má Triệu đi vào trước rồi lên tiếng: “Phu nhân, bà xem là ai đã về này”.
Phương Nhã Tịnh tươi cười quay sang: “Là Ngọc Hân về nhà sao???”.
Nụ cười dường như tắt hẳn trên môi của Phương Nhã Tịnh khi bà thấy Hàn Vân Hy đang đứng trước mặt mình, ly nước cam trên tay của bà cũng trượt xuống rồi vỡ tan tành trên mặt đất.
Phương Nhã Tịnh đẩy cái ghế ra đứng dậy giọng lắp bắp: “Vân…Vân…Hy…”.
Trước một loạt hành động và biểu cảm của Phương Tịnh Nhã ai cũng nghĩ bà vì vui mừng gặp lại con gái sau nhiều năm tưởng chừng như mãi mãi bị chia cắt nhưng đâu có ai biết là đang sợ hãi sự xuất hiện của Hàn Vân Hy lần nữa sẽ làm xáo trộn cuộc sống yên bình mà Hàn Ngọc Hân đã chiếm mất của cô trong suốt mấy năm qua.
Hàn Vân Hy vui mừng lao tới ôm lấy Phương Nhã Tịnh, cuối cùng thì cô cũng trở về nhà gặp lại được người mẹ mà mình yêu thương nhất nhưng ngược lại thái độ vui vẻ hạnh phúc của Hàn Vân Hy, Phương Nhã Tịnh cứ đơ người ra như khúc gỗ.
Hàn Vân Hy thấy Phương Nhã Tịnh không có phản ứng gì hết liền buông bà ra rồi lo lắng hỏi han: “Mẹ, mẹ bị làm vậy??”.
Qua một lúc thật lâu, Phương Nhã Tịnh mới lên tiếng đáp trả: “Chẳng phải chính phủ đã xác nhận con tử nạn trong lúc làm nhiệm vụ rồi sao?”.
“Dạ con may mắn không chết nhưng lại bị mất trí nhớ cho nên không thể tìm về nhà được…con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng rồi” Hàn Vân Hy giải thích với vẻ mặt chân thật giàu cảm xúc.
Vẻ mặt của Phương Nhã Tịnh không vui cũng không buồn nhìn rất là ngượng ngạo: “Thì ra là vậy…về được…là…tốt rồi”.
“À con nghe nói là anh Huyền Lãng đã về nước rồi, con muốn sang Ngự gia tìm anh ấy nói chuyện một chút…mấy năm không gặp con nhớ anh ấy lắm mẹ à”.
Phương Nhã Tịnh nghe Hàn Vân Hy nhắc đến tên của Ngự Huyền Lãng liền hốt hoảng ra mặt, bà liền kéo lấy cánh tay cô lại: “Con vừa mới về nhà, từ từ đã rồi hẳn sang tìm Huyền Lãng”.
Hàn Vân Hy tỏ thái độ kiên quyết: “Con có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy…con nghĩ kỹ rồi con sẽ kết hôn với Huyền Lãng mẹ à”.
Nghĩ tới nghĩ lui trong mấy ngày qua, Hàn Vân Hy nhớ lại những giấc mơ của mình luôn có một người đàn ông trông rất khổ sở thì thầm bên tai cô “Vân Hy sao em nở bỏ anh lại một mình chứ”, cô nghĩ là Ngự Huyền Lãng đã rất đau lòng vì sự ra đi đột ngột của cô năm đó.
Tất cả mọi sai lầm nên được sửa lại, Hàn Vân Hy nên quay về đứng vị trí của cô và quên đi những ngày tháng sống ở tổ chức Tartarus nên cô quyết định sẽ quay về kết hôn với Ngự Huyền Lãng để tìm quên Lục Thần Duệ.
Đột nhiên Phương Nhã Tịnh nổi giận lôi đình lên, bà quát: “Không được…”.
Hàn Vân Hy ngớ người ra: “Nhưng con và Huyền Lãng vốn có hôn ước với nhau từ nhỏ mà mẹ…tụi con thật lòng yêu nhau thì sớm muộn gì cũng phải kết hôn thôi”.
“Tôi nói là không được cô không nghe thấy à???” Phương Nhã Tịnh nhảy đong đỏng lên quát.
Hàn Vân Hy ngây người ra hỏi: “Tại sao lại không được vậy hả mẹ???”.
Phương Nhã Tịnh thở hồng hộc rồi lên tiếng: “Bởi vì Ngọc Hân và Huyền Lãng đã đính hôn với nhau rồi”.
Mọi thứ ù ù bên tai của Hàn Vân Hy cô cứ ngỡ là mình nghe lầm nên hỏi lại: “Mẹ nói Ngọc Hân và anh Huyền Lãng đã đính hôn với nhau sao???”.
Phương Nhã Tịnh gật đầu khẳng định: “Phải, hai đứa nó đính hôn rồi sẽ kết hôn cô đừng làm mọi chuyện rối lên nữa có được không???”.
Nét mặt của Hàn Vân Hy là sự mất mát và hoang mang vì không chấp nhận được sự thật: “Tại sao Ngọc Hân và anh Huyền Lãng lại kết hôn với nhau chứ…con mới là người có hôn ước với anh ấy cơ mà”.
Phương Nhã Tịnh liền hất mặt lên: “Thế thì đã sao chứ??? Ngọc Hân đem lòng yêu Huyền Lãng, mấy năm nay con bé vẫn cố gắng bên cạnh của Huyền Lãng bây giờ nó nhận ra tình cảm của Ngọc Hân nên muốn cưới con bé thì có gì sai đâu…em gái cô tìm thấy được hạnh phúc cô không vui thay cho nó sao???”.
Hàn Vân Hy rũ mắt: “Em ấy tìm được hạnh phúc con đương nhiên vui mừng thay cho nhưng tại sao lại là Huyền Lãng, em ấy biết rõ là con đã đem lòng yêu anh ấy hơn 10 năm mà mẹ”.
Phương Nhã Tịnh nhíu mày: “Cô thì biết cái gì chứ, từ lúc nhỏ Ngọc Hân cũng đã đem lòng yêu thương Huyền Lãng, nó nhường nhịn cô bao nhiêu năm rồi bây giờ là lúc nó đáng nhận được hạnh phúc thuộc về mình”.
“Mẹ, con không chấp nhận”.
.