Phương Nhã Tịnh lạnh lùng quát: “Hàn Vân Hy cô hãy rời khỏi Hàn gia sau đó sống như người đã chết từ ba năm trước đừng làm đảo lộn mọi thứ lên nữa được không, khó khăn làm Huyền Lãng mới chấp nhận tình cảm của Ngọc Hân, xem như tôi cầu xin cô hãy rời khỏi đây đi”.
Trái tim của Hàn Vân Hy đau đớn tưởng như có ai đó cầm dao cắt ra từng mảnh, người vừa nói những lời cay nghiệt bảo cô sống như một người đã chết lại chính là mẹ ruột của cô.
Hình như từ nhỏ tới lớn cái gì tốt đẹp nhất Phương Nhã Tịnh luôn giành cho Hàn Ngọc Hân, thậm chí tội lỗi mà Hàn Ngọc Hân gây ra cũng đều do Hàn Vân Hy gánh chịu, cô sống như cái bóng của Hàn Ngọc Hân suốt 18 năm trời vẫn chưa đủ hay sao??? Cô nhiều lần thập tử nhất sinh lăn lộn trong thế giới đáng sợ kia mới tìm được đường về nhà thế mà mẹ cô không hề vui mừng ngược lại bà con hất hủi bảo cô rời khỏi nhà và sống như một người đã chết.
Hàn Vân Hy không biết mình đã phạm phải sai lầm gì mà mẹ cô hình như chưa bao giờ yêu thương cô.
Hàn Vân Hy lấy hết cam đảm ngẩng đầu lên nhìn Phương Nhã Tịnh rồi hỏi: “Mẹ có bao giờ mẹ coi con là con gái của mẹ không vậy hả??? Có bao giờ mẹ thương con dù chỉ là một chút thôi”.
Phương Nhã Tịnh không cần suy nghĩ mà liền đáp: “Cô vốn không phải con của tôi hà cớ gì tôi phải thương cô…Hàn Vân Hy cô nên cảm thấy biết ơn vì tôi đã để cho cô mang họ Hàn của ba cô, cô nên biết ơn tôi vì đã nhẫn nhục nuôi nấng cô suốt 18 năm, cô nên biết ơn Ngọc Hân vì nó đã để cho cô cái hư danh chị em song sinh của nó còn nhường cho cô vị trí đại tiểu thư của nhà này…nếu chúng tôi không khoan dung rộng lượng thì bây giờ cô vẫn còn là một con gà rừng ở dưới quê chứ không được ăn học rồi trở thành nữ thiếu tá trẻ tuổi nổi danh trong quân đội đâu”.
Khóe mắt của Hàn Vân Hy đỏ hoe lên sương mù kéo đến làm cho mọi thứ nhòe đi trong mắt cô: “Mẹ nói vậy là có ý gì???”.
Phương Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: “Hôm nay tôi sẽ nói tất cả sự thật cho cô nghe luôn vậy…Hàn Vân Hy cô là con riêng của Hàn Vân Trạch và một người phụ nữ quê mùa ở Đông Phong Trấn, cô và Ngọc Hân ra đời cùng lúc nên ba cô đã mang cô về nhà cầu xin tôi chấp nhận cô còn người phụ nữ đó thì đã qua đời nhiều năm trước rồi”.
Nước mắt rơi xuống từng dòng trên gương mặt kiêu hãnh xinh đẹp của Hàn Vân Hy sự thật này cô thật không thể chấp nhận được: “Mẹ gạt con…dù mẹ không thương con thì con vẫn hết mực thương mẹ cơ mà…sao mẹ phải làm cho con ghét mẹ chứ?”.
Phương Nhã Tịnh vô tình không cảm xúc nói tiếp: “Mẹ con tôi không nợ gì cô hết…tôi mong cô hãy rời khỏi đây sau đó sống như một người đã chết đừng tiếp tục làm chúng tôi khổ vì cô nữa”.
Hàn Vân Hy lắc đầu liên tục: “Không đâu…đây là nhà của con…mẹ là mẹ của con xin mẹ đừng xua đuổi con mà”.
“Hay là bây giờ cô muốn tôi quỳ xuống cầu xin cô thì cô mới tha cho chúng tôi hả?”.
Phương Nhã Tịnh vừa khụy gối xuống thì Hàn Vân Hy liền lùi về phía sau mấy bước rồi đau đớn quay đầu bỏ chạy.
Má Triệu nghe những lời mà Phương Nhã Tịnh nói với Hàn Vân Hy lòng cũng đau như xé ra, bà cũng nước mắt đầm đìa chạy theo phía sau Hàn Vân Hy: “Đại tiểu thư…”.
Trong lòng má Triệu vẫn luôn thấy áy náy vì mình là người biết rõ đầu đuôi ngọn ngành nhưng lại không thể hé răng lấy một lời mà chỉ đành giương mắt đứng nhìn Hàn Vân Hy chịu thiệt thòi từ nhỏ.
Hàn Vân Hy chạy ra trước cửa biệt thự của Hàn gia, cô đứng nhìn từng chi tiết của căn nhà từ nhỏ mình lớn lên mà trái tim đau quặn thắt, lồng ngực cô dâng lên từng cơn đau đớn tưởng chừng như không thở nỗi.
Má Triệu chạy tới rồi đứng đối diện với Hàn Vân Hy, bà bước tới nắm lấy bàn tay cô rồi khóc nức nở: “Đại tiểu thư…hay là cô quên Ngự thiếu gia đi được không như vậy thì phu nhân sẽ không giận cô nữa”.
Ánh mắt của Hàn Vân Hy hằn lên những tia máu, nước mắt vẫn vô thức rơi xuống: “Má Triệu, bà không nghe bà ấy nói hay sao tôi vốn không phải con gái của bà ấy…tôi nên sống như một người đã chết”.
Má Triệu lên tiếng khuyên can Hàn Vân Hy: “Đại tiểu thư à, cô đừng quá bi quan tôi tin mọi thứ rồi sẽ tốt hơn”.
Hàn Vân Hy đưa tay lên lau nước mắt: “Tôi phải đi tìm Huyền Lãng, tôi tin anh ấy sẽ không xua đuổi tôi đâu”.
Má Triệu vội lên tiếng ngăn cản: “Không được đâu đại tiểu thư à”.
Hàn Vân Hy gạt tay má Triệu ra rồi chạy một mạch mất dạng, má Triệu không đuổi theo kịp.
Má Triệu chỉ còn biết đứng một mình ven đường nhìn theo bóng dáng của Hàn Vân Hy đã khuất ở đằng xa, lá cây bạch quả rơi xào xạc giống như năm đó, ngày mà thân phận của Hàn Vân Hy bị tráo đổi, thật trùng hợp cũng là mùa thu.
Vân Hoàng cho xe chạy theo chầm chậm phía sau của Hàn Vân Hy thì thấy cô chạy đến một biệt thự rất lớn nếu anh nhớ không lầm thì đây chính là Ngự gia.
Hàn Vân Hy chạy đến biệt thự Ngự gia, cô đứng nhấn chuông liên hồi mà vẫn không thấy ai ra mở cửa, cô sốt ruột nhấn thêm mấy lần thì thấy có một cô gái giúp việc đi ra.
Cô gái nọ thấy Hàn Vân Hy nét mặt rũ rượi, bộ váy màu trắng đầy những vết dơ bẩn do khói bụi, lại đi chân đất liền tỏ vẻ coi thường khinh khi: “Ngự gia không tuyển thêm người giúp việc nữa đâu phiền cô đi chỗ khác mà tìm”.
Hàn Vân Hy liền xua tay: “Không phải, tôi không đến để xin việc, tôi muốn gặp Ngự Huyền Lãng phiền cô vào trong thông báo một tiếng”.
Cô gái giúp việc kia bĩu môi coi thường rồi hắng giọng quát: “Cô nghĩ mình là ai chứ?? Bộ muốn gặp đại thiếu gia là được gặp liền chắc, mỗi ngày có chừng mười người như cô đến làm phiền chắc tôi điên lên mất, mau cút đi chỗ khác chơi cho tôi nhờ”.
Hàn Vân Hy vẫn cố gắng giải thích: “Phiền cô thông báo với anh Huyền Lãng là có Vân Hy vị hôn thê của anh ấy tới tìm giúp tôi”.
“Cái gì cơ???” cô giúp việc kia trợn mắt lên gắt giọng hỏi.
Hàn Vân Hy vẫn kiên trì nói tiếp: “Tôi là vị hôn thê của Huyền Lãng thật mà”.
Cô giúp việc kia bĩu môi rồi lắc đầu tỏ vẻ khinh khi: “Hahaha chết cười tôi mất thôi, cả cái thành phố Phi Bạch này đều biết vị hôn thê của đại thiếu gia là nhị tiểu thư Hàn Ngọc Hân của Hàn gia, cô từ xó nào chui ra mà dám mạo nhận như thế chứ?”.
Hàn Vân Hy bị chạm đến lòng tự ái liền không cam chịu nữa mà quát lên: “Lúc tôi và anh ấy có hôn ước với nhau cô vẫn còn đang ở xó nào đó nên làm sao biết được, chẳng qua tôi gặp biến cố nên phải rời xa anh ấy trong mấy năm qua mà thôi…tôi mới là vị hôn thê của Ngự Huyền Lãng”.
Cô gái giúp việc kia liền quát lại: “Cô đang quát ai vậy hả?? Đúng là đồ điên mà, mau đi đi”.
.