Editor: Bạch Vân
Beta: An Hiên
Tính cách mẹ Lục vui vẻ hiền hòa khiến cho Tô Đàm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không thấy gò bó như lúc cô mới đến.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Lục bảo Lục Nhẫn Đông đi rửa bát, Tô Đàm tưởng rằng bà có chuyện riêng gì cần nói với cô. Nào ngờ khi Lục Nhẫn Đông vừa đi vào phòng bếp, mẹ Lục liền lấy ra một cuốn album.
“Đến đây, lại đây xem này cháu.” Mẹ Lục nhỏ giọng, “Đừng để cho nó nhìn thấy.”
Tô Đàm đi qua ngồi xuống, mẹ Lục lật trang thứ nhất của cuốn album ra.
“Đây là?” Tô Đàm nhìn trang đầu tiên của album là hình một bé gái nhỏ mặc váy màu hồng, cô không thể tin được nói, “Em bé này không phải là…”
“Chính là Điều Hóa của bác đấy.” Giọng mẹ Lục trong veo, mang theo ý cười, “Không phải lúc nhỏ sức khỏe nó không tốt sao? Người xem bói nói là bác sẽ có con gái, lúc đó bác thật sự cũng rất thích con gái nên chuẩn bị vài bộ váy cho nó.”
Tô Đàm mỉm cười.
“Đây là lịch sử đen tối của nó.” Mẹ Lục nói, “Tất cả đều bị nó giấu hết rồi, may mà bác giữ lại được tấm hình này.”
Tô Đàm nhịn cười đến nỗi run cả vai, trong hình vẻ mặt Lục Nhẫn Đông thật ngây thơ và hồn nhiên. Không thể nào tưởng tượng được đây là Lục Nhẫn Đông lúc nhỏ.
“Sức khỏe của nó không tốt.” Mẹ Lục chỉ vào tấm ảnh thời thiếu niên của anh, người gầy như cọng giá, “Sau này nó nhập ngũ mới khỏe mạnh hơn chút, khi đó bác luôn lo lắng nó không lớn được.”
Tô Đàm sờ tấm hình, cảm thán: “Quả thật rất khác so với bây giờ.”
“Đúng vậy.” Mẹ Lục nói, bà nghe tiếng nước trong phòng bếp hình như ngừng lại, nhanh chóng cất cuốn album đi, tiện tay đẩy đĩa hạt dưa ra, giả vờ như đang tán gẫu với Tô Đàm.
Lục Nhẫn Đông từ trong phòng bếp đi ra, thấy hai người đều có ý cười nhẹ nhàng trên môi, đặc biệt là Tô Đàm, cô nhìn anh với ánh mắt tràn ngập tình mẫu tử.
Anh nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Mẹ Lục trả lời: “Chỉ nói một chút về việc nhập ngũ của con thôi, sao thế?”
Lục Nhẫn Đông không tin, anh hỏi: “Thật không?”
Tô Đàm ở bên cạnh cũng gật đầu tiếp lời: “Đúng vậy đó anh.”
Lục Nhẫn Đông thả ống tay áo đang kéo lên xuống, ánh mắt anh nhìn một vòng trong phòng khách, cuối cùng dừng lại chỗ ngăn tủ mẹ Lục giấu cuốn album. Anh híp mắt lại: “Trong hai người ai động vào tủ sách? Vừa rồi lúc con đi vào, rượu để trên tủ không phải vị trí này.”
Tô Đàm yên lặng, không ngờ trí nhớ của Lục Nhẫn Đông tốt đến thế.
Mẹ Lục không hề luống cuống, bà nói: “Bố con động vào đấy, con hỏi ông ấy đi.”
Dường như Lục Nhẫn Đông hơi nghi ngờ, mẹ Lục lại nói tiếp: “Mẹ nói này, con bỏ bê vợ con ở đây chỉ để nghiên cứu cái tủ sách kia, tật xấu gì đây hả?”
Lời này vừa nói xong, Lục Nhẫn Đông mới buông tha việc chú ý đến ngăn tủ, anh quay đầu nhìn Tô Đàm rồi đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống nói: “Đi thôi, chúng ta về.”
“Các con không ăn cơm tối à?” Mẹ Lục hỏi.
“Không ăn đâu mẹ.” Lục Nhẫn Đông nói.
Mẹ Lục cũng không ngăn cản mà thoải mái tạm biệt. Sau khi hai người ra đến cửa, bà mới thở dài.
Lục Thiên Nhật ở bên cạnh hỏi: “Mẹ than thở chuyện gì vậy?”
Ánh mắt mẹ Lục thoáng buồn, bà nói: “Lần này Nhẫn Đông có thể xác định quan hệ thì tốt rồi, Tô Đàm là một cô gái tốt.”
Lục Thiên Nhật như có điều suy nghĩ: “Cô gái này thật sự không tệ.”
Mẹ Lục: “Ừ, con nhớ nói vài câu với anh con, đừng để nó vì công việc mà bỏ quên con dâu, thời điểm yêu đương nồng nhiệt ai mà chịu được phải xa nhau đến cả tháng trời chứ.”
Lục Thiên Nhật gật đầu.
Lục Nhẫn Đông lái xe về nhà, lúc ngồi trên xe, anh hỏi Tô Đàm: “Không làm em sợ chứ?”
Tô Đàm lắc đầu: “Lúc đầu có hơi sợ, sau đó thì không sợ nữa, mẹ anh rất tốt.” Cô tương đối nhạy cảm với người có cảm xúc tiêu cực, thật sự là dễ gần hay giả vờ dịu dàng, cô tự tin có thể phân biệt được.
Ngón tay Lục Nhẫn Đông gõ gõ lên tay lái, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Tô Đàm thấy vậy thì nghi ngờ hỏi anh đang nghĩ gì thế.
Lục Nhẫn Đông buột miệng: “Em thích hôn lễ kiểu truyền thống Trung Quốc hay kiểu Tây?”
Tô Đàm: “… Hả?”
Lục Nhẫn Đông lập tức hoàn hồn, nghiêm túc giải thích: “À, anh chỉ muốn hỏi em một chút vậy thôi.”
Nhắc tới hai chữ hôn lễ, Tô Đàm cảm thấy đề tài này cách mình rất xa, cô lắp bắp: “Em, em chưa định sẽ nhanh như vậy…”
Lục Nhẫn Đông thừa dịp đèn đỏ, một tay nắm chặt lấy tay Tô Đàm: “Không cần vội, anh chỉ hỏi vậy thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Tô Đàm nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt hỏi: “Thật sao?”
Lục Nhẫn Đông gật đầu, lúc này Tô Đàm mới nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy nói đến vấn đề hôn nhân lúc này thật sự quá sớm, huống hồ đối với Tô Đàm, hôn nhân cũng không phải là sự kiện đáng để vui mừng, ngược lại còn làm cô vô cùng sợ hãi.
Lục Nhẫn Đông thấy phản ứng của Tô Đàm, trong lòng thầm thở dài một cái. Rốt cuộc anh có ý này không, e là chỉ trong lòng Lục Nhẫn Đông mới hiểu rõ.
Sau mỗi lần Lục Nhẫn Đông kết thúc chuyến công tác đều sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất dài.
Vì vậy, trong mười ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, anh và Tô Đàm đều ở bên nhau. Tô Đàm sợ nóng, nhìn trời bên ngoài nắng gắt như đổ lửa nên ngoại trừ đi làm cô đều không tình nguyện ra ngoài.
Lục Nhẫn Đông cũng không miễn cưỡng, chỉ cố gắng làm nhiều loại món ăn khác nhau cho Tô Đàm mỗi ngày, cố gắng để cho cô gái của anh đừng gầy quá như vậy.
Nào biết được kỳ nghỉ hè sắp kết thúc mà Tô Đàm lại sụt thêm một cân nữa, Lục Nhẫn Đông nhíu mày nhìn chằm chằm vào số kg trên cân.
Tô Đàm đáng thương nói: “Em thật sự ăn cơm rất ngon miệng mà, cái cân này có vấn đề rồi.”
Lục Nhẫn Đông: “Anh cân cũng không có vấn đề, chỉ có thể là em có vấn đề, đúng không?”
Tô Đàm không phản bác được.
Vì vậy, đêm đó Tô Đàm phải uống thêm một cốc sữa trước khi đi ngủ, Lục Nhẫn Đông nhìn cô uống xong rồi mới cầm cốc rời đi.
Lần đầu tiên Tô Đàm cảm thấy oan ức không thể giải thích được, sau khi uống sữa xong liền lầm bầm chui vào trong chăn. Lục Nhẫn Đông nhìn thấy thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng, tóm lấy cô: “Đồ ngốc, em còn chưa đánh răng đấy.”
“Không đánh!” Tô Đàm nói, “Em đã nói rồi, mùa hè như vậy là bình thường… Năm ngoái em gầy chỉ còn kg thôi đấy!”
Lục Nhẫn Đông: “Với chiều cao của em mà nặng kg thì chỉ có xương mà thôi!”
Tô Đàm: “Trên người em tất cả đều là thịt nhé.”
Lục Nhẫn Đông: “Nếu cân nặng chưa tới kg, không phải ngực phẳng thì nhất định là lùn…”
Tô Đàm cúi đầu nhìn xuống ngực mình, mặt đỏ tới tận mang tai, giận dữ nói: “Của em là cup C đó!”
Lục Nhẫn Đông: “…”
Tô Đàm: “Hừ, còn lớn hơn anh đó!”
Lục Nhẫn Đông nghẹn một lúc rồi không thể kìm nén được nữa mà bật cười thành tiếng, anh cúi đầu xuống hôn Tô Đàm một cái, cười nói: “Nếu em còn nhỏ hơn anh thì quá nguy hiểm rồi!”
Tô Đàm tự biết mà im lặng, giấu mình vào trong chăn không chịu nói tiếp nữa.
Lục Nhẫn Đông cũng không tiếp tục trêu chọc cô, chỉnh điều hòa lên độ rồi quay người ra khỏi phòng.
Nói tóm lại, mùa hè này không tìm được phương pháp giải quyết vấn đề cân nặng của Tô Đàm.
Nhờ vào phúc của Tô Đàm, đồ ăn của Khoai Tây trở nên vô cùng phong phú, Lục Nhẫn Đông làm thịt thì nhất định cho nó một phần, cân nặng của nó cũng dần dần tăng lên.
Lục Nhẫn Đông nhíu mày nhìn thẳng, nói rằng làm đồ ăn để cho cô tăng cân mà cuối cùng số cân nặng đó đều tăng trên người của Khoai Tây.
Tô Đàm vuốt bộ lông xù trên cái mặt to của Khoai Tây, khẽ hỏi: “Nói mau, nói mau, có phải em lấy hết thịt trên người chị rồi không?”
Vẻ mặt Khoai Tây tràn đầy vô tội, rõ ràng nó không hiểu hai người này đang nói cái gì.
Sau ngày khai giảng, việc thực tập của Tô Đàm cũng sắp hoàn thành. Kết thúc kỳ thực tập, Lục Thiên Nhật hỏi Tô Đàm rằng sau khi tốt nghiệp có suy nghĩ đến đây làm việc không.
Tô Đàm hỏi: “Anh định mở cửa sau cho tôi hả?”
Lục Thiên Nhật cười nói: “Cửa sau chỗ nào, cô xem tôi có hỏi bạn gái khác của anh tôi vấn đề này không?”
Tô Đàm: “Vậy tại sao anh lại hỏi tôi?”
Lục Thiên Nhật lên tiếng: “Bởi vì cô đáng yêu.”
Tô Đàm nghe vậy thì im lặng một lúc: “Thật ra…”
Lục Thiên Nhật hỏi: “Sao vậy?”
Tô Đàm do dự một lát, khó khăn nói: “Tôi muốn hỏi, tại sao tên của anh lại là… Thiên Nhật?”
Thiên Nhật, Thiên Nhật, đọc không đúng liền biến thành ngày nợ nần. ()
() Thiên Nhật (千 日) có phát âm gần giống với ngày nợ nần (欠 日 ).
Vẻ mặt Lục Thiên Nhật lập tức cứng ngắc, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, anh ta buồn bã nói: “Không đề cập đến tên, chúng ta còn có thể làm bạn bè.” Anh ta thở dài một hơi, giọng nói tràn đầy bi thương và thất vọng, “Mẹ tôi thích hoa, anh cả tôi tên Lục Văn Tâm, anh hai tên là Lục Nhẫn Đông, tới tôi…”
Tô Đàm muốn cười, lại cảm thấy lúc này mà cười dường như không thích hợp lắm…
Lục Thiên Nhật: “Hoa lan vũ nữ, hoa kim ngân, hoa cúc bách nhật.” () Anh nhìn Tô Đàm: “Cô muốn cười thì cười đi.”
() Phiên âm Hán Việt của ba loại hoa lần lượt là Văn Tâm, Nhẫn Đông, Thiên Nhật.
Tô Đàm: “Ha ha ha ha ha.”
Lục Thiên Nhật: “…” Cô còn cười thật à?
Tối hôm đó, lúc Lục Nhẫn Đông đến đón Tô Đàm về nhà, thấy Lục Thiên Nhật uể oải như quả bóng xì hơi. Anh chào hỏi Lục Thiên Nhật rồi nói: “Sao vậy Thiên Nhật? Có chuyện gì mà ủ rũ thế?”
Lục Thiên Nhật kiên cường nói: “Không có việc gì, rất tốt.”
Tô Đàm hơi áy náy, cô nói với Lục Nhẫn Đông là mình hỏi nguồn gốc tên tuổi của anh ta.
Lục Nhẫn Đông rất thông cảm: “Sau này anh nhất định phải chuẩn bị sẵn hai cái tên, đừng lười giống mẹ anh…” Dù sao con gái đặt tên các loài hoa cũng cảm thấy hài hòa.
Tô Đàm vừa gật đầu đã cảm thấy Lục Nhẫn Đông nói điều này dường như có chỗ nào không đúng, cô hỏi: “Hả, sau này chuẩn bị hai cái tên?”
Lục Nhẫn Đông không cảm thấy có vấn đề gì: “Không thể đặt tên con gái bằng cái tên Lục Thiên Nhật này được. Tên con trai thì còn đỡ, tên con gái thì làm sao đây?”
Vẻ mặt Tô Đàm mờ mịt đồng ý: “Đúng vậy nhỉ...”
Lục Nhẫn Đông nhìn dáng vẻ này của cô, không nhịn được phì cười, quay đầu hôn cô một cái, thấp giọng nói: “Nếu em không thích trẻ con cũng không sao, chúng ta có thể nhận con nuôi.”
Tô Đàm đúng là rất thích trẻ con, nhưng mà vấn đề bây giờ là nhận con nuôi hay không nhận con nuôi sao? Cô dừng lại một lúc mới phát hiện Lục Nhẫn Đông đào hố cho cô.
“Còn chưa kết hôn kia mà, sao anh đã nói chuyện con cái rồi!” Tô Đàm trừng mắt
Đã sắp về đến nhà rồi Tô Đàm mới kịp phản ứng, Lục Nhẫn Đông cười ha ha, “Đúng đúng đúng, không thể chưa kết hôn mà đã bàn chuyện con cái, nếu không hay là mình xử lý chuyện kết hôn trước nhé.”
Tô Đàm: “…” Vì sao cô có cảm giác nhảy ra khỏi cái hố này lại tiếp tục rơi xuống một cái hố khác vậy?
Lục Nhẫn Đông nhìn thấy biểu hiện rối rắm của Tô Đàm, trái tim như tan chảy, sau khi xuống xe, anh ôm chặt lấy Tô Đàm và nói: “Đi nào, ôm nàng dâu của chúng ta đi kết hôn.”
Tô Đàm cắn một cái lên bả vai Lục Nhấn Đông, kết quả bả vai của tên gian xảo Lục Nhẫn Đông vô cùng cứng rắn, làm cô đau cả răng.
Lục Nhẫn Đông còn lưu manh đùa: “Cắn ở đây này, chỗ này mềm lắm.”
Tô Đàm ngại ngùng nói: “Không biết xấu hổ!”
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Còn có chỗ mềm hơn miệng nữa đấy, em đoán xem ở đâu?
Tô Đàm: Không đoán, cút!
Lục Nhẫn Đông: QAQ