Editor: Bạch Vân
Beta: An Hiên
Sau khi gặp người lớn, Tô Đàm lại lần lượt gặp rất nhiều bạn bè của Lục Nhẫn Đông.
Trong đó có giáo sư Dư Khởi Nhiên, người giới thiệu Tô Đàm cho anh, sau khi biết mối quan hệ giữa Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông, anh ta đã đánh lên vai Lục Nhẫn Đông một cái, tức giận nói: “Lục Nhẫn Đông, tôi biết ngay cậu sẽ ra tay với học trò của tôi mà…”
Lục Nhẫn Đông: “Tôi cũng không thể khống chế được.”
Dư Khởi Nhiên nhìn Tô Đàm cười dịu dàng, khẽ thở dài: “Cậu theo đuổi cô bé này thế nào vậy?” Tô Đàm chăm chỉ hiếu học, mỗi năm trong tay đều là học bổng cấp quốc gia, cộng thêm bối cảnh gia đình đặc biệt, các giáo sư trong khoa đều có ấn tượng tốt đối với cô.
“Hầy.” Lục Nhẫn Đông thở dài, “Đây cũng không phải là việc dễ dàng, đã sử dụng rất nhiều cách, cuối cùng phải lợi dụng cơ thể của tôi...”
“Cơ thể?” Dư Khởi Nhiên yên lặng.
“Tô Đàm thích eo nhỏ, Nhẫn Đông đành nhịn đói.” Lục Nhẫn Đông buông tay.
Dư Khởi Nhiên cười mắng vài câu, giọng điệu như đang nói đùa nhưng nội dung lại mang vài phần nghiêm túc: “Lục Nhẫn Đông, Tô Đàm là cô gái tốt, cậu đừng làm gì có lỗi với người ta.”
Lục Nhẫn Đông lạnh nhạt hỏi: “Có lần nào mà người có lỗi là tôi không?”
Dư Khởi Nhiên vừa muốn phản bác nhưng cẩn thận nghĩ lại có vẻ như cũng hơi đúng, ít nhất là người ngoài bọn họ nhìn vào, anh chàng bạn trai Lục Nhẫn Đông này ngoại trừ lúc công tác có bận rộn một chút, còn bình thường vẫn tương đối đáng tin cậy.
Dư Khởi Nhiên rơi vào trầm tư, hỏi: “Vậy tại sao tôi lại cảm thấy cậu đào hoa nhỉ?”
Lục Nhẫn Đông uống một ngụm rượu: “Chúng ta có thể không nói đến điều này được không?”
Dư Khởi Nhiên gật đầu: “Được, không nói vấn đề này nữa.”
Rốt cuộc Lục Nhẫn Đông có bao nhiêu bạn gái, Tô Đàm cũng không hỏi, nhưng cô không hỏi không có nghĩa là không biết.
Khi cô bé mê muội Tào Khê từng không ngừng quấy rối Lục Nhẫn Đông, Tô Đàm không làm gì cả nhưng gần như đã hiểu thêm kha khá về anh.
Nguyên nhân chia tay bạn gái trước, bạn gái trước trước, bạn gái trước trước trước, Tô Đàm đều biết khá rõ ràng. Thậm chí, lúc cô và Tào Khê nói chuyện phiếm, cô ta còn kích động lấy album ảnh ra, bên trong có vài tấm ảnh, cô ta nói với Tô Đàm: “Những cô gái này không có ai xứng với Nhẫn Đông cả.”
Tô Đàm nói tiếp: “Bây giờ cô còn thích anh ấy không?”
Tào Khê suy nghĩ sâu xa, rồi nói: “Bây giờ sao, hiện tại tôi đang do dự xem có nên buông bỏ không…”
Tô Đàm bật cười, tiếp xúc nhiều, cô phát hiện tính cách Tào Khê cũng không xấu, hơn nữa nói cô ta có tình cảm với Lục Nhẫn Đông nhưng thật ra đó giống như một sự sùng bái thần tượng hơn. Fan chứng kiến thần tượng kết hôn, dĩ nhiên sẽ có cảm giác mất mát, tính cách Tào Khê lại cố chấp, vì vậy trực tiếp đi theo con đường si mê không có lối về này. Cũng may anh trai cô nàng là cảnh sát, bằng không đoán chừng đã sớm là khách quen của trại tạm giam rồi.
“Buông bỏ là tốt.” Tô Đàm khích lệ cô nàng, “Tìm bạn trai phù hợp với mình đi.”
Tào Khê vỗ lên bàn một cái: “Chị Tô Đàm, chị đáng yêu hơn Lục Nhẫn Đông rất nhiều đó!”
Tô Đàm: “… ???”
Ngày đó, Tô Đàm chỉ muốn nói chuyện phiếm với Tào Khê, không hiểu sao thu hoạch được một cô em gái mê muội. Sau này, khi Tào Khê biết rõ thân thế Tô Đàm thì lại càng nhìn cô với cặp mắt khác xưa, nói rằng nếu đổi lại là cô ta lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì đã sớm lấy dao đâm chết cặp bố mẹ đáng trách này, sau đó đến đồn cảnh sát đầu thú rồi.
Tô Đàm cảm thấy Tào Khê quả thật rất đặc biệt…
Người ta nói tình yêu là quá trình hòa nhập lẫn nhau, người nào hòa nhập tốt thì sẽ gắn bó với nhau suốt đời, nếu không hòa nhập tốt sẽ thì sẽ hoàn toàn cách xa. Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông yêu nhau vô cùng thuận lợi, đối với hầu hết sự việc, hai người bọn họ đều rất hòa hợp, rất ít khi xảy ra mâu thuẫn.
Tô Đàm chưa yêu đương lần nào nên nghĩ rằng như vậy là bình thường, nhưng Lục Nhẫn Đông ở bên Tô Đàm lại cảm nhận được ý nghĩ của từ định mệnh này. Anh muốn chiều chuộng cô, nhìn cô cười thì tâm trạng của bản thân cũng dần tốt lên.
Nghỉ hè qua đi, Tô Đàm lên năm tư đại học.
Đại học năm tư đối với đa số sinh viên có nghĩa là luận văn, tốt nghiệp, tìm việc làm. Phần lớn thời gian đều tương đối rảnh rỗi, nhưng lại là một năm bận rộn đối với Tô Đàm. Mục tiêu của cô là chiếm được một suất nghiên cứu sinh của đại học Kinh Tế Tài Chính, trường đại học kia lấy điểm rất cao, hơn nữa còn phỏng vấn khá nghiêm khắc, không chuẩn bị tốt là không được.
Năm thứ tư đại học không có lịch học cụ thể, các sinh viên học khá tự do. Có người bắt đầu làm việc part-time, có người chuẩn bị ra ngoài du lịch, có người thì lại vùi đầu làm luận văn tốt nghiệp.
Ba bản thảo luận văn Tô Đàm viết trước đó đều được duyệt, hiện tại giáo viên hướng dẫn đã đứng ra nộp bản thảo cho tạp chí học thuật tài chính. Có thể được đăng hay không vẫn còn là một sự việc chưa biết. Tuy nhiên dựa theo lời giải thích của giáo viên hướng dẫn, nếu bài viết được đăng báo sẽ rất có ích cho Tô Đàm trong buổi phỏng vấn kỳ thi nghiên cứu sinh.
Việc học là quan trọng nhưng cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục.
Lúc trước khi mua đất xây mộ cho bà nội đã tiêu tốn phần lớn tiền tiết kiệm của Tô Đàm, thêm vào đó, năm tư đại học yêu cầu phải đóng học phí, trên người Tô Đàm gần như không còn tiền. May mắn là mỗi năm nhà trường có trợ cấp phiếu cơm mấy ngàn tệ cho sinh viên nghèo khó, tuy phiếu cơm chỉ có thể sử dụng ở căn tin hoặc mua đồ trong siêu thị nhưng nó giải quyết được nhu cầu cấp thiết của Tô Đàm.
Chất lượng sinh hoạt của Tô Đàm giảm xuống, Lục Nhẫn Đông không thể chịu đựng được nữa, anh vừa dụ dỗ vừa lừa gạt Tô Đàm đến nhà anh ở. Ban đầu thái độ của Tô Đàm vô cùng cương quyết, nói rằng tạm thời cô không có suy nghĩ này.
Cuối cùng, Lục Nhẫn Đông suy nghĩ đến vỡ đầu mới nghĩ ra biện pháp, nói: “Vậy anh cho em ký giấy vay nợ nhé.”
Tô Đàm: “Hả?”
Vẻ mặt Lục Nhẫn Đông khá nghiêm túc, anh nói: “Có nhớ lần trước em phát sốt phải vào bệnh viện không? Nếu không được ăn uống, nghỉ ngơi tốt, em lại học với cường độ cao như vậy, nếu bị ốm thì mất nhiều hơn được, em thấy có lí không?”
Đúng là nghe có lí nhưng Tô Đàm lại hơi nghi ngờ, cô cảm thấy Lục Nhẫn Đông đang đào hố cho cô, dù rằng việc cô nhảy hố dường như thành thói quen rồi.
Lục Nhẫn Đông nói tiếp: “Nhà của anh khi anh không ở đấy thì cũng là nhà không, bữa cơm làm cho một người cũng không tiện, như vậy đi, tính em tệ mỗi tháng.”
Tô Đàm: “ tệ?”
Lục Nhẫn Đông lên tiếng: “Đắt à? tệ cũng được.”
Đắt mới lạ, chi phí ăn ở một học kỳ ba tháng ở trường Tô Đàm đã là tệ, tính bình quân một tháng cũng phải tệ rồi.
Lục Nhẫn Đông: “Em có đến ở không đây, đúng rồi, buổi tối em sẽ được chơi với Khoai Tây!”
Tô Đàm há miệng muốn nói gì đó.
Cuối cùng Lục Nhẫn Đông nói một câu: “Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, nếu em không đồng ý, anh sẽ hôn em ở đây đến khi nào em đồng ý mới thôi.”
Hai người bọn họ đứng cách kí túc xá của trường không xa, xung quanh đều là sinh viên đi đi lại lại, nếu thật sự đứng đây hôn nhau, Tô Đàm vốn nổi tiếng bởi vì Vương Miện Quân chắc chắn sẽ bị người khác vây xem.
“Dù sao thì đến lúc trả tiền sẽ còn tính thêm lãi nữa.” Lục Nhẫn Đông bấm bàn tính trong lòng, tiền lãi chính là… mỗi ngày hôn hai cái đi!
Tô Đàm: “… Được rồi.” Cô hiểu ý tốt của Lục Nhẫn Đông, có điều đã đồng ý rồi, sau này sẽ không còn mấy trăm tệ như vậy nữa.
Sau đó Tô Đàm liền tạm thời chuyển ra khỏi kí túc xá. Tuy nói là chuyển đi nhưng cô cũng không mang theo hành lý gì nhiều, chỉ mang theo mấy bộ quần áo và sách vở cần thiết, bất cứ khi nào cũng có thể trở về.
Đường Tiếu biết Tô Đàm dọn đến ở cùng Lục Nhẫn Đông, buổi tối hôm trước khi dọn đi, cô ấy lặng lẽ mò lên giường Tô Đàm, kề vào tai Tô Đàm nói nhỏ: “Đàm Đàm, hai người đã làm chưa?”
Tô Đàm khó hiểu: “Làm?”
Đường Tiếu nhìn dáng vẻ không hiểu gì của Tô Đàm thì đoán rằng Lục Nhẫn Đông còn chưa động tay với Tô Đàm. Không tệ không tệ, Tô Đàm ở bên ngoài nhiều lần như vậy, cũng may mà Lục Nhẫn Đông có thể nhịn được.
Đường Tiếu đưa tay lên diễn tả, ngón trỏ tay trái chọc vào vòng tròn ngón tay phải: “Là cái này!”
Nhận biết về tình dục đối với Tô Đàm rất thấp, bà nội đã lớn tuổi nên không nói vấn đề này với cô, lần đầu tiên dì cả đến thăm cô cũng là do giáo viên chủ nhiệm lớp cấp hai mua hộ băng vệ sinh. Với loại chuyện như thế này, cô chỉ thấy sơ qua trong sách báo, hoàn toàn không biết chi tiết cụ thể thế nào.
“Chuyện này, chuyện này…” Tô Đàm đỏ mặt, “Cậu nói đến chuyện này làm gì?”
Đường Tiếu thấy Tô Đàm thẹn thùng, trong lòng cũng trở nên mềm nhũn, khẽ hỏi: “Cô gái của tôi ơi, cậu đã ngủ với anh ấy chưa?”
Tô Đàm lắc đầu: “Rất ít, thường thì tớ đều ngủ trong phòng cho khách.”
Bỗng nhiên Đường Tiếu cảm thấy vô cùng kính nể người đàn ông Lục Nhẫn Đông này. Nói về nguyên tắc, một nữ sinh như cô cũng thấy rằng Tô Đàm thật mềm mại ngon miệng, quả thực làm khó Lục Nhẫn Đông đã kiên trì không ra tay. Loại tình huống này, hoặc là Lục Nhẫn Đông gay, không có hứng thú với con gái, hoặc anh ấy thật sự yêu Tô Đàm.
“Sao vậy, Tiếu Tiếu, sao cậu đột nhiên hỏi đến chuyện này…” Tô Đàm không thích ứng được với đề tài này.
Đường Tiếu thở dài một hơi, nặng nề vỗ vai Tô Đàm: “Đàm Đàm, cậu như vậy là không được đâu đấy, tuy đáng yêu nhưng rất dễ bị người ta bắt nạt.”
Từ đầu đến cuối Tô Đàm đều ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Đường Tiếu: “Chiều mai đã đi rồi, nếu cậu không biết thì sáng mai đừng tự học, tớ cho cậu xem cái này!”
Tô Đàm: “Cái gì?”
Đường Tiếu: “Ôi chao, nhìn thấy sẽ biết thôi.” Việc giáo dục giới tính trong nước bọn họ thật sự phải được phổ cập ngay, dạng như Tô Đàm thế này còn may, đáng sợ nhất là bạn cùng phòng của cô thời cấp ba, buổi tối khi cô ấy trở về phòng ngủ liền gào khóc, hỏi Đường Tiếu có phải mình mang thai rồi không.
Đường Tiếu hoảng sợ hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra.
Bạn cùng phòng cấp ba khóc như mưa nói: “Tuần trước, tớ và bạn trai ra ngoài dạo phố có nắm tay nhau, hôm nay dì cả còn chưa tới.”
Đường Tiếu trợn mắt há mồm, nếu không phải cô bạn cùng phòng khóc lóc thê thảm như vậy, cô thật sự nghi ngờ cô ấy đang nói đùa.
Cuối cùng, Đường Tiếu chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi cô bạn cùng phòng, hơn nữa còn cam đoan với cô ấy nhiều lần là nắm tay sẽ không mang thai… Cô bạn hai mắt đẫm lệ hỏi, vậy như thế nào mới mang thai?
Đường Tiếu suy nghĩ một lát, không nói được lời nào, yên lặng leo lên giường của mình, bới bới móc móc ra một cuốn sách nhỏ, ném xuống cho cô bạn giường dưới.
Bắt đầu từ ngày đó, cô gái nhỏ thuần khiết dường như mở ra cánh cửa bước vào một thế giới mới, biết rằng con người trên đời này không phải cứ nắm tay là có thai được.
Chỉ là Đường Tiếu thật không ngờ, cô như quay về thời thiếu nữ ấy, phổ cập kiến thức một lần nữa cho hoa quỳnh nhỏ nhà mình.
Tô Đàm hoàn toàn không biết rốt cuộc Đường Tiếu định cho cô xem cái gì, chủ đề vừa rồi làm cho cô không được tự nhiên, liền lúng túng chui vào trong chăn nói muốn ngủ.
Đường Tiếu nhìn Tô Đàm, buồn bã cảm thán: “Ôi, có vô số chị em như vậy mà tại sao không..."
Tô Đàm: “Mau ngủ đi!”
Đường Tiếu: “Được được được, tớ đi ngủ đây, sáng mai đừng đi tự học nhé, chờ tớ thức dậy đấy.”
Tô Đàm buồn bực đồng ý.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Tới đây tới đây nào, chú đưa cháu đi xem cá vàng.
Tô Đàm: Chú là đồ không biết xấu hổ!!!